Nhận ra rằng nàng không thể nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào về "Công chúa Ellencia" từ Humphrey, Philomel chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
"Có lẽ một pháp sư vĩ đại có thể biết chính xác liệu hắn có sử dụng được ma thuật tiên tri hay không?"
"Nói chính xác thì nó tuyệt vời đến đâu, kể cả khi đó có là chủ nhân của Ma tháp?"
Điểm Philomel muốn hỏi là điều đó.
Chủ Ma tháp.
Có một câu chuyện liên quan đến chủ sở hữu của Ma tháp.
Và ông cũng được kể là cha ruột của Philomel trong "Công chúa Ellencia".
"Mình không thể tưởng tượng được ông là người như thế nào vì có quá ít thông tin liên quan..."
Humphrey nói rằng anh đã ở trong Ma tháp cho đến gần đây, vì vậy, anh hẳn đã biết rõ về ông.
Tuy nhiên, bàn tay cầm cốc của Humphrey lại run rẩy.
"Ai...?"
Ai gì?
Chủ Ma tháp đó.
"Ừ.
Chủ Ma tháp."
"Tại sao là ông...?"
"Ta tự hỏi liệu ngay cả một pháp sư vĩ đại như chủ Ma tháp cũng không thể nhìn thấy chính xác tương lai..."
"Nhưng tại sao anh lại phản ứng như thế này? Như thể cứ như ta sẽ không biết đến vậy."
Philomel nghiêng đầu và tiếp tục.
"Nhân tiện, ai là chủ nhân của Ma tháp?"
"Hmm...ông là một pháp sư vĩ đại."
"Ta biết điều đó."
"Và là bậc vĩ nhân phương Bắc."
"Ta cũng biết điều đó."
"Và, và..."
Humphrey đột nhiên ôm lấy bụng mình.
"Ugh, đau bụng quá! Thần xin lỗi, Điện hạ.
Thần sẽ quay lại sau."
"Ừ? Ồ, làm đi.
"
Đột nhiên, Humphrey, vẫn đang ôm lấy bụng, bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, lại còn nói rằng bị đau bụng, trông sẽ không giống như sẽ lâu đâu.
"Gì vậy...?"
Bị bỏ lại phía sau, Philomel đành chỉ uống trà và rời khỏi tòa Madokan mà không có nhiều thông tin.
Sau đó, Philomel đã hỏi một số pháp sư tối cao những câu hỏi tương tự.
Tuy nhiên, do thiếu thông tin cung cấp, các pháp sư đã chế nhạo những lời tiên tri và không biết gì về chủ Ma tháp hoặc chỉ là giữ im lặng.
"Đúng như dự đoán, mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc gặp trực tiếp ông."
Khi lê dọc theo con đường đến Cung điện, Philomel đã ra lời hứa.
Ngay khi nàng chạy trốn khỏi Cung điện của mình, điều đầu tiên nàng định làm là sẽ đi gặp cha của mình, người được cho là đang sống trong tòa Ma tháp.
Chủ nhân của Ma tháp, pháp sư vĩ đại nhất, có thể sẽ biết điều gì đó về "Công chúa Ellencia".
"Và..."
Philomel tự hỏi mình là người như thế nào.
Trở về nơi mình ở, Philomel trước tiên kiểm tra xem nơi giấu cuốn "Công chúa Ellencia" có an toàn hay không.
Hiện tại, tốt nhất là nên giữ nó ở đó.
"Tại sao nó lại rơi vào tay mình? Chẳng lẽ ai đó đã để lại trong khu vườn của mình?"
Tất nhiên, không có câu trả lời nào đáp lại.
Với tiếng thở dài, Philomel đã đóng cửa phòng làm bằng vàng của mình.
* * *
Thời gian lại trôi qua và Philomel lúc này đã được mười hai tuổi.
Khi bước vào văn phòng của Hoàng đế, Philomel liền nâng tà váy của mình và nhẹ nhàng cúi chào Eustis.
"Bệ hạ, thật là một buổi chiều tuyệt vời."
"Ừ."
Eustis, người đang ngồi ở bàn trà, thờ ơ trả lời.
Giáo viên nghi thức không ngớt lời khen ngợi nàng đến mức khô cả họng nhưng Eustis cũng vẫn không cho thấy nhiều cảm xúc gì.
Tuy nhiên, Philomel vẫn không làm ông thất vọng.
Ban đầu, quả là Hoàng đế rất kiệm với những lời khen.
Nếu nàng là con gái thực sự của ông, nàng có lẽ sẽ rất buồn vì bản thân chỉ được xếp vào cùng loại với những người xa lạ nhưng bây giờ nàng chi tự hỏi mình đang ở đâu.
"Mình rất vui vì mình không bị ghét."
Nàng nghĩ.
Hôm nay là giờ uống trà với Eustis, cứ mỗi tuần một lần.
Có lẽ vì Bá tước luôn cằn nhằn việc cắt giảm uống rượu của ông nên Hoàng đế bắt đầu uống trà thường xuyên.
Nàng đã nhân cơ hội này và yêu cầu ông hãy uống cùng nhau, vì vậy, bằng cách nào đó họ đã có khoảng thời gian cạnh nhau.
Philomel nhìn Eustis, dần cảm nhận được hơi ấm của tách trà trên tay.
Eustis đang bận uống trà vừa nhìn vào những tờ giấy trên tay.
Ngay cả những công việc liên quan đến Cung điện Hoàng Hậu mà Hoàng đế vẫn phải phụ trách vì ông không tái hôn.
"Người bận sao?"
"Không hẳn vậy..."
"Chỉ cần nhìn thôi cũng có vẻ thấy như là có rất nhiều việc."
Philomel cảm thấy thực buồn chán, vì vậy, nàng bắt đầu đung đưa đôi chân ngắn không chạm được đến sàn nhưng rồi nàng lại dừng lại.
"Mình không còn là một đứa trẻ nữa.
Mình phải trông thật đoan trang."
Philomel, muốn xuất hiện như một người kế vị đáng mơ ước với sự quan tâm trước đến công việc của Hoàng đế, đã hỏi:
"Con có thể hỏi nó là loại tài liệu gì không?"
"Nó liên quan đến lễ Thành lập sẽ diễn ra sắp tới đây.
Ngày diễn ra sự kiện đã được ấn định rồi."
Câu trả lời đột nhiên lên tiếng đã cắt đứt sự im lặng đầy khó xử.
Lễ Thành lập là một chuyện rất khó chịu đối với Philomel.
Ngay cả bây giờ, mọi người vẫn thường nhắc đến hành vi của Philomel tại lễ Thành lập trước đó là bất cẩn.
Lễ Thành lập năm 9 tuổi là kỷ niệm tồi tệ nhất và Philomel vẫn cảm thấy khó chịu ngay cả khi nàng đã nghĩ đến chuyện quên nó đi.
"Cạch, cạch!"
Một âm thanh đầy lo lắng phát ra khi Eustis đang gõ những ngón tay lên mặt bàn.
Đánh giá từ cái nhìn lo lắng đầy kỳ lạ, có vẻ như phía bên kia cũng không hài lòng với cuộc trò chuyện này.
Trước khi để bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn, nữa, Philomel đã kịp lên tiếng với một nụ cười:
"Chà, cuối cùng cũng đến lễ Thành lập! Con đã nóng lòng muốn xem sự kiện này sẽ như thế nào!"
"Có phải vậy không...?"
"Vâng! Năm nay chúng ta có bắn pháo hoa không? Chúng thực sự rất đẹp vào năm ngoái."
"Nó không nằm trong kế hoạch nhưng ta sẽ yêu cầu họ thêm nó vào."
"Con không nghĩ rằng Người phải làm như vậy...Không cần thiết cả."
"Đó là một sự kiện nhàm chán không có gì nhiều để làm."
"Chắc hẳn Người đang nói đùa.
Đó là một trong ba ngày kỷ niệm lớn của Đế quốc mà."
Philomel nhẹ nhàng tiếp tục, nghĩ rằng nếu Thần Belerov nghe thấy nó từ trên trời, hẳn ông sẽ tức giận.
"À, đó là ngày thành lập Đế quốc Belerov.
Tất nhiên là nó quan trọng.
Bệ hạ luôn có bài phát biểu kỷ niệm vào ngày hôm đó."
"Ta nghĩ phần phát biểu kỷ niệm là khó chịu nhất."
"Con lại thích thời gian diễn ra bài phát biểu kỷ niệm của Bệ hạ nhất trong số các sự kiện cho ngày Thành lập."
Nó đã được hoàn thành càng sớm càng tốt trong số các sự kiện đã chuẩn bị.
Philomel cười đầy rụt rè, cố che giấu cảm xúc thật của mình.
"Nếu con có thể trở thành vị Nữ hoàng kế nhiệm, con muốn có một bài phát biểu kỷ niệm tuyệt vời như Bệ hạ."
Khuôn mặt mệt mỏi của Eustis dần dãn ra một chút.
Đó là khoảnh khắc mà kỹ năng nịnh hót của Philomel, đã được nàng mài giũa trong nhiều năm, tỏa sáng.
Nhưng có lẽ đó là những điều ngầm hiểu mà mọi người không nên nói toẹt ra, nếu không những lời tâng bốc đó sẽ trở lại như một chiếc bomerang với một kết quả bất ngờ.
"Vậy thì, lần này con sẽ thử chứ?"
"Vâng? Cái gì?"
"Đó chỉ là một bài phát biểu tưởng niệm.
Không có luật nào chỉ yêu cầu Hoàng đế mới được có bài phát biểu kỷ niệm trong ngày Thành lập.
Ngay cả ở các đời trước, Hoàng đế và Thái tử cũng đều đọc những bài phát biểu cho lễ kỷ niệm."
"Dạ...? Con-con có thể làm được điều gì đó tuyệt vời như vậy không?"
"Không có gì cả.
Chỉ cần ra ngoài và nói một hoặc hai từ, không sao ngay cả khi con....hay con không muốn?"
Câu trả lời mà một người kế vị đã chuẩn bị sẵn sàng trong tình huống như vậy đã được quyết định.
* * *
"Hãy suy nghĩ tích cực! Mục đích của một bài phát biểu kỷ niệm này là gì!"
Với tờ giấy và bút ở trước mặt, Philomel đã đưa ra một quyết định mạnh mẽ.
"Nó không có nghĩa là như vậy nhưng đây là một cơ hội."
Khi mối quan hệ của nàng với Hoàng đế đang dần được cải thiện, các quý tộc từng chế giễu Philomel gần như sủi hẳn nhưng ở bên ngoài Cung điện, Philomel vẫn được mọi người coi là một vị Công chúa tồi tệ.
Vào thời điểm như vậy, nếu nàng xuất hiện tại một lễ kỷ niệm lớn của Đế quốc và đọc một bài phát biểu tuyệt vời, nàng sẽ được tất cả chấp nhận là người kế vị hợp pháp.
Và nếu nàng làm tốt sự kiện đó...
"Mình sẽ có thể yêu cầu Hoàng đế tặng mình món đồ đó!"
Nhớ lại "món đồ cần thiết đó" để trốn thoát, Philomel bắt đầu viết nguệch ngoạc những lời phát biểu của mình sẵn trên một tờ giấy suốt cả đêm.
Và sau vài ngày, cuối cùng, ngày Thành lập ấy đã đến.
Philomel run rẩy khi đứng bên dưới đài nơi mà Hoàng đế đã lên trước đó.
"Có quá nhiều người!"
Bên ngoài chật cứng người tham dự.
Nàng biết nó đã được tất cả mong đợi nhưng ý nghĩ phát biểu trước những người này dường như đang lấn át hơn.
Tim nàng đập thình thịch đến mức thậm chí không thể nghe thấy bài phát biểu của Eustis.
Và Nazar, người lúc này đang ở bên cạnh nàng, bày ra vẻ mặt lo lắng.
"Điện hạ, Người có sao không? Trông sắc mặt Người không được tốt lắm."
"Cảm ơn sự quan tâm của anh...Ta hơi lo lắngnhưng không có vấn đề gì."
Philomel kiên quyết đáp lại để đúng với với hành động của một Công chúa.
Sau đó, người hầu cận đã đến gần và ra hiệu.
"Điện hạ.
Bây giờ đến lượt Người rồi đó."
Trước khi nàng nhận ra điều đó, bài phát biểu của Eustis đã kết thúc.
Nàng đã leo lên đài với dáng đi cứng như khúc gỗ.
Vì sự căng thẳng, đôi chân và cánh tay cùng bên của nàng đã cùng lúc tiến tới.
Người hầu cận đã đặt loa ở trước mặt Philomel.
Loa này là một thứ rất thần kỳ được tạo ra bằng cách để viên đá ma thuật được gắn vào đầu một cây gậy dài.
Cùng với các âm thanh gần đó càng làm cho nó vang hơn.
Philomel đưa miệng ra trước loa và hắng giọng.
"Hơi các thần dân thân mến, Đế quốc Belerov..."
Nhưng một vấn đề đã nảy sinh.
Đó là một vấn đề rất lớn.
Giọng Philomel không vang được.
Viên đá ma thuật giúp khuếch đại đã bị vỡ và không hoạt động được bình thường.
Người hầu cận đã thấy nhưng anh lúc này cũng bối rối không kém.
Dường như không có loa dự phòng nào cho chiều cao của Philomel.
Mọi người rên rỉ.
"Tại sao Công chúa lại không nói?"
"Đúng như dự đoán, điều đó là không được đối với Công chúa Điện hạ..."
Đầu của Philomel như trống rỗng trước khó khăn bất ngờ này.
"Phải làm gì, phải làm gì, phải làm sao?"
Chính vào lúc đó, tầm nhìn của Philomel đột nhiên cao lên.
Eustis đã ôm Philomel và đã điều chỉnh độ cao để Philomel có thể sử dụng loa của mình thay cho cái loa bị hỏng.
Đôi mắt của những người chứng kiến cảnh tượng này đều nhuốm màu kinh ngạc.
Đó không phải là một thái độ nên có đối với một vị Hoàng đế và có vẻ là họ có mối quan hệ rất thân thiết.
Editor: Bạch Thiến.