"Le Guin."
Lexion, người đã đi tới sau bàn làm việc, quỳ xuống và nói.
Le Guin dường như đang ngồi trên sàn nhà.
"Uh.
Sao thế?"
Một giọng nói khô khan phát ra từ sau bàn làm việc.
"Một người tự xưng là con gái của Ngài đã đến đây để gặp."
"Cái gì? Bây giờ ư?"
"Có thể hơi muộn nhưng việc về người mẹ hoàn toàn là phù hợp với dữ liệu.
Tuy nhiên, không có hồ sơ nào cho thấy người mẹ đã sinh con trong dữ liệu."
"Vì không có tin tức gì, người phụ trách vào thời điểm đó hẳn đã đánh giá rằng cô ấy không mang thai hoặc bị sẩy thai."
Đó là về Philomel nhưng Philomel không hề biết gì về nó.
"Cô ấy đang ở đây ngay bây giờ.
Ngài có muốn gặp cô ấy không?"
"Ta sẽ phải xem qua nó ít nhất một lần."
Không lâu sau, một bóng người đột nhiên trồi lên từ phía sau bàn làm việc.
Philomel nhìn sang một bên mặt Le Guin.
Đôi mắt vàng kia tỏa sáng một cách kỳ lạ cùng một mái tóc bạc bù xù.
Từng nhìn thấy Eustis và Nazar, nàng tự tin rằng mình sẽ không rung rinh trước một người đàn ông đẹp trai nhưng lần này đôi mắt nàng thực sự mở to.
Nó đẹp đến nỗi như có ánh hào quang vậy.
Và trông ông còn rất trẻ.
Nàng mơ hồ tưởng tượng rằng ông đã già nhưng nhiều nhất nhìn ông chỉ trông như ba mươi vậy.
Điểm giống hệt Philomel...!
Là họ đều có màu mắt giống nhau?
Mặc dù, màu mắt nàng không phải là một màu vàng rực rỡ như của ông nhưng nó gần với màu của Forsythia* hơn.
(*: là một loại cây bụi được trồng trong công viên)
Đột nhiên, Philomel nhớ lại rằng đôi mắt của Lexion cũng giống vậy.
Chỉ cần nhìn xung quanh thêm một chút nữa, nàng đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Le Guin.
Đúng lúc đó, một cảm giác xa lạ đến kỳ lạ ập đến cơ thể Philomel.
'Một cái gì đó rất khác biệt..."
Bằng cách nào đó, người đàn ông này cho người ta cảm thấy như là một sinh vật, về cơ bản là khác với nàng và những người còn lại khác.
"Đây là cái gì? Cảm giác này."
Người đàn ông tóc bạc gạt bỏ khuôn mặt ủ rũ của mình khi nhìn thấy Philomel và nở nụ cười đầy quyến rũ.
"Xin chào? Tên ta là Le Guin.
Tên của con sẽ là gì nhỉ?"
"Đó là Phil..."
Nàng không thể tiết lộ tên thật của mình, vì vậy, nàng đã tự đặt một biệt danh.
Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ được gọi bằng một biệt danh cả.
"Ồ, Phil.
Hãy ngồi đây ngay bây giờ."
Le Guin đã chuẩn bị một nơi bằng cách dọn dẹp qua loa đống lộn xộn trên ghế sofa.
"Chúng ta bắt đầu chứ?"
"Ta có điều muốn nói sau chuyện này, vì vậy, hãy ở lại đây."
"Được rồi."
Trước câu hỏi của Lexion, Le Guin trả lời như thể công việc của ông với Philomel sẽ sớm kết thúc.
Philomel và Le Guin cùng ngồi xuống và Lexion thì đứng gần đó.
"Bàn tay."
Ông đưa tay ra với Philomel, người đang cứng đờ vì căng thẳng và tự hỏi làm thế nào để bắt đầu mở lời.
"Vâng?"
"Con có thể đưa tay cho ta được không?"
Philomel do dự đưa tay ra và Le Guin nhanh nắm lấy nó.
Bàn tay thật thô cứng và lớn...
"Heuk...!"
Cơn đau đột ngột khiến nàng dần khó thở.
Đó là cảm giác có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể và bắt đầu xé toạc cơ thể nàng.
"Ugh..."
"Không có pháp thuật.
Không, có một chút nhưng nó giống như một cái vỏ rỗng vậy."
Le Guin lẩm bẩm, nhìn xuống Philomel đang ngồi xổm dưới chân.
"Con có sao không?"
Lexion lại gần và bắt đầu phản đối thay Philomel.
"Tên đàn ông này! Ngài chỉ nên làm điều này sau khi đã xin phép.
Thật khó để chịu đựng nếu đó không phải là một pháp sư."
"Ồ, ta xin lỗi.
Ta nghĩ con là một pháp sư vì con đã nói rằng con là con của ta."
Philomel nhướn cơ thể của mình lên và nhìn họ đang luân phiên nói gì đó.
"Cái quái gì thế này...?"
Lexion giải thích.
"Ngài ấy đã kiểm tra pháp thuật của cô bằng cách đưa pháp thuật của mình vào.
Mana sẽ cho chúng tôi biết cô có phải là con gái của Ngài ấy hay không.
Nó sẽ chỉ như châm chích đối với các pháp sư nhưng nó hẳn đã làm tổn thương cô.
Tôi xin lỗi vì điều đó.
Đó là kiểu người của Ngài ấy...!"
Le Guin nói thêm, phớt lờ những lời chỉ trích đầy tinh tế của Lexion.
"Nó nhỏ một cách lố bịch nhưng mana vẫn ở đó."
"Vậy thì...?"
"Con bé thực sự là con gái của ta."
Đó là một khoảnh khắc đoàn tụ không hề cảm động nhưng cũng không kịch tính.
"Cái gì thế này?"
Trong khi đó, nàng đã hình dung ra khoảnh khắc mình sẽ gặp cha ruột như thế nào hàng trăm, hàng nghìn lần.
Từ một cuộc gặp gỡ đầy cảm động này, nàng nghĩ, nếu không phải có nước mắt thì có lẽ nàng sẽ lạnh lùng bị đuổi ra ngoài khi chẳng ai tin nàng là con gái ruột ông.
Nhưng tình huống hiện giờ đang thuộc loại mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng được.
Thái độ của Le Guin quá bình tĩnh để gặp một cô con gái mà ông thậm chí không biết là tồn tại.
"Có rất nhiều điều mình muốn hỏi khi chúng ta gặp lại nhau...Tại sao ông lại bỏ rơi Catherine khi đang mang thai vậy? Ông không biết rằng mình có một cô con gái là mình sao? Ông đã chấp nhận "Philomel" trong cuốn sách như thế nào vậy? Và...!Liệu ông có chút tình cảm nào với mình không?"
Những câu hỏi đó suốt nhiều năm qua đã kìm nén trong lòng nàng.
Le Guin nói trước.
"Có vẻ con có rất nhiều câu hỏi, con có thể hỏi."
Philomele mở miệng và hỏi câu đầu tiên.
"Tại sao cha lại để mẹ mang thai một mình vậy....?"
"Ta không nhớ nhưng mẹ của con muốn ở lại đó.
Ngoài ra, ta còn khuyên bà ấy nên ở trong tháp."
Nàng không thể hiểu ý nghĩa của những gì người đàn ông đó đang nói.
Ngay cả khi biết rằng cuộc trò chuyện này không phù hợp nhưng Philomel vẫn tập trung nhiều hơn vào những thứ khác.
"Cha không nhớ à...?"
"Bởi vì đã hơn mười năm rồi."
Nàng không thể nói nên lời trước thái độ dửng dưng của Le Guin.
Catherine và Le Guin đã trải qua tình một đêm.
"Mẹ con tên là Catherine Hounds.
Bà ấy trông rất giống con.
Cha không nhớ ra gì kể cả khi nhìn thấy mặt con sao?"
Le Guin đưa mặt lại gần Philomel và đưa tay chỉ vào tóc cô.
"Bùm."
"Ah."
Nghĩ lại, nàng đã nhuộm tóc vào buổi sáng nay.
Nàng nghĩ rằng nàng sẽ sớm nhuộm lại nó.
Khi Le Guin búng ngón tay, một năng lượng mát lạnh lan tỏa qua đầu nàng.
Trong chớp mắt, tóc của Philomel trở lại màu ban đầu.
"Chà, ta cảm thấy như mình sẽ nghĩ ra điều gì đó..."
Người đàn ông khoanh tay cố tìm kiếm ký ức cùng nụ cười mỉm rạng rỡ.
"Xin lỗi, ta không biết."
"Làm thế nào, làm sao mà cha lại có thể không nhớ gì...?"
"Có lý do gì để nhớ không?"
Đôi mắt của Philomel trở nên bừng bừng khi nàng nhìn thấy một người đàn ông lần đầu tiên còn dám tự hào hỏi lại.
"Con muốn gì hơn thế à? Lý do con đến với ta muộn như vậy là do con muốn một cái gì đó, phải không? Không thể trở thành phù thủy vì con không có đủ sức mạnh ma thuật nhưng đó có phải là vì tiền không?"
Mu bàn tay nàng đã ướt đẫm.
Philomel muộn màng nhận ra rằng giọt nước trên mu bàn tay chính là nước mắt của nàng.
"Ta sẽ cộng dồn số tiền mà mẹ con đã không lấy và đưa nó cho con để con sẽ không phải thất vọng..."
Nàng đã quên mất việc rơi lệ trong một thời gian dài.
Bởi vì thế giới này sẽ không xoa dịu Philomel chì vì nàng đã khóc.
"Tại sao con lại khóc?"
Đôi mắt của người đàn ông mở to như thể không biết tại sao.
"Con không cần nó.
Con không cần tiền hay bất cứ thứ gì từ cha cả."
"Tại sao?"
"Chúng ta giống như những người xa lạ vậy.
Thật xin lỗi.
Đáng lẽ tôi không nên đến với ông."
Philomel thu dọn đồ đạc của mình và đi ra cửa.
"Ông sẽ không bao giờ phải gặp lại tôi nữa, vì vậy, hãy bảo trọng."
Khi nàng chuẩn bị rời đi, Philomel đã quay lại và nói những lời cuối cùng với người đàn ông đã đưa nàng đến thế giới này.
"Tại sao con bé lại tức giận như vậy?"
Le Guin choáng váng nhìn nơi Philomel đã rời đi.
"Ồ! Ngài có thể đã nói điều đó một cách tử tế nhưng Ngài là một con người...!"
Lexion thấy bực mình và vội vã rời khỏi phòng.
Không biết đường quay về, Philomel chạy mà không có mục đích.
Nước mắt nóng hổi tiếp tục chảy xuống như thể tuyến lệ bị vỡ ra.
Nàng nghĩ rằng nàng không mong đợi bất cứ điều gì, nhưng....
Trong một góc của trái tim, nàng vẫn đang khao khát tình cảm của người cha ruột.
Như một kẻ ngốc.
"Chờ đã!"
Lexion, người đã đuổi theo, gọi và ngăn nàng lại.
Philomel dùng tay áo gạt đi nước mắt và quay đầu lại.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi sẽ hướng dẫn cô đến lối ra.
Cô có thể vui lòng lắng nghe tôi trong thời gian chờ đợi được không?"
Không còn cách nào khác để thoát ra khỏi Ma Tháp, vì vậy, Philomel đã chấp nhận lời đề nghị của anh.
Lexion mở miệng khi họ lại đi xuống lần nữa bằng tảng đá nổi khi họ đến.
"Có lẽ trong tình huống này, dường như cô không biết nhiều về sự ra đời của mình.
Mẹ cô đã không nói với cô sao?"
"Ý anh là gì, tôi không biết gì? Không, có rất nhiều điều tôi không biết.
Nhưng tôi đã biết rõ một điều này.
Việc cha ruột của tôi là một người vô liêm sỉ, thậm chí không nhớ nổi một người phụ nữ đã có con với mình."
Mặc dù đó không phải là lỗi của Lexion nhưng nàng vẫn buột miệng nói ra những lời sắc bén.
Lexion xoa má.
"Đó là sự thật, nhưng..."
"Tôi xin lỗi.
Tôi trút giận mà không có lý do.
Lexion không liên quan gì đến nó."
Philomel cắn môi và nói.
"Không, điều đó không quan trọng."
"Vâng?"
"Bởi vì dù sao thì tôi cũng là anh trai cùng cha khác mẹ của cô."
Philomele cố gắng thở trước những lời đầy ngạc nhiên kia.
"Tôi hiểu rồi..."
"Tôi không ngạc nhiên."
Nàng nghĩ rằng không chỉ màu mắt của anh mà cả đường nét trên khuôn mặt của anh, dường như cũng giống với Le Guin.
"Em nghe nói rằng ông chưa bao giờ kết hôn, vì vậy, ông hẳn là một kẻ vô đạo đức khi đã sinh ra hai đứa con ngoài giã thú."
"Bốn người.
Em còn có thêm hai ông anh khác ngoài tôi."
"..."
"Nhân tiện, cả ba bà mẹ của chúng ta đều khác nhau."
Sự thật gây sốc này còn gây sốc hơn cái trước.
Đây là kiểu gia đình gì vậy?
Đầu nàng quay mòng mòng.
Lexion tiếp tục.
"Anh sẽ không phủ nhận đánh giá của em về Le Guin...!nhưng em không muốn biết bí mật đằng sau sự ra đời của mình sao?"
Philomel bất lực gật gật đầu khi bắt đầu nghe lời giải thích.
"Le Guin là một người đàn ông không biết tình yêu.
Ông không biết chính xác hầu hết cảm xúc của con người.
Ông sẽ không hiểu một chút tình yêu thương, sự quan tâm của cha mẹ hay bất cứ điều gì em muốn từ ông đâu."
"Nhưng ông đã có con với một số phụ nữ....Có phải chỉ là vì mong muốn đó không?"
"Đó là một phần của sự hiểu lầm.
Ông chưa bao giờ có mối quan hệ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào."
"Vậy thì làm thế nào mà ông lại có nhiều con như vậy?"
"Đó là một thí nghiệm."
"Thí nghiệm...?"
Đối với Philomel, người đang không hiểu, Lexion phải giải thích thêm.
"Nói cách khác, chúng ta là những đứa trẻ được sinh ra thông qua các thí nghiệm.".