"Làm thế nào......mình nên làm điều đó như thế nào?"
Philomel lơ đãng quay đầu đi.
Sau đó, ở cách đó vài bước, đôi mắt nàng đã bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe khác đang nhìn theo hướng này.
"Điện hạ...."
Đó là vị hôn phu của nàng, Nazar Ave Riden, sinh trước Philomel một năm.
"Nazar, đây không phải là thời điểm tốt.
Hãy quay lại ngay lập tức."
Ngay lúc đó, cha anh, Công tước Avrydon, đã túm lấy Nazar và kéo anh đi.
"Thưa cha, nhưng..."
"Nhanh lên."
Cậu bé ấy, người đã do dự trước giọng nói đầy kiên quyết của công tước, chỉ đành miễn cưỡng bước tiếp.
Không giống như vị hôn phu của mình, người không có lấy một giọt mưa nào dính trên áo và cậu bé không chút ướt át càng lúc đi càng xa.
Philomel cũng sớm được đưa trở lại về cung điện của mình bởi những người hầu đã kéo nàng đi.
Nàng được đưa vào bồn tắm chứa đầy nước ấm để loại bỏ hàn khí khỏi cơ thể nhưng dù thế, trái tim nàng vẫn lạnh giá.
Ngay lúc này, chỉ có hình ảnh bóng lưng lạnh lùng của Eustis xâm chiếm trong tâm trí nàng.
"Gì cơ? Các ngươi đã làm gì trong khi Công chúa làm điều đó?!!!"
Nàng đã không nhìn thấy bảo mẫu, người đã không đi cùng mình đến sự kiện chỉ vì đau lưng, đang làm ầm ĩ sau khi nghe được câu chuyện.
Bước ra khỏi phòng tắm, chờ sẵn nàng là người bảo mẫu đang đứng với cây gậy trong tay của mình.
"Thần không bao giờ có thể bỏ qua cho điều này.
Thần cũng không muốn đi xa đến mức này nhưng thần nghĩ Người sẽ ngoan ngoãn hơn sau khi bị trừng phạt một trận ra trò."
Sự trừng phạt ập tới!
Vậy mới là đúng!
Là đúng!
Cây gậy mảnh mai ấy đã liên tục đánh thật mạnh vào bắp chân trắng nõn kia.
"Hức, hức, nó đau quá..."
Philomel rơi lệ, lấy cớ là nỗi đau ở bắp chân lúc này.
Mặc dù phải chịu đau đớn về mặt thể xác, nàng vẫn không thể lấy được lòng thương xót của bất cứ ai.
Sau khi sự trừng phạt tàn nhẫn ấy kết thúc, người bảo mẫu lớn giọng tuyên bố:
"Từ giờ trở đi, Người sẽ bắt buộc phải đọc sách.
Người sẽ buộc phải nói không sai một từ nào."
Bà lẩm bẩm tiếp:
"Có vẻ như quản chế như thế này là không đủ, vì vậy, Người sẽ phải bị ép vào khuôn phép đặc biệt từ nay.
Tốt hơn hết Người nên chuẩn bị sẵn sàng."
"Vâng..."
"Người có hiểu không? Thần sẽ luôn dõi theo Công chúa!"
Bảo mẫu đã luôn nhắc đi nhắc lại những điều tương tự như vậy với nàng trước khi rời đi.
"Được rồi, Công chúa.
Tại sao Người lại làm điều đó?"
"Nói với bảo mẫu rằng bản thân đã sai vô điều kiện đi.
Bằng cách nào đó, Công chúa và chúng tôi sẽ không bị mắng."
Philomel cảm thấy bàn tay của những người hầu rất thuần thục nhẹ nhàng xoa thuốc vào bắp chân của mình và nàng chỉ ngây người nhìn xuống sàn.
Khi Philomel không trả lời, họ hẳn đã rất ngạc nhiên.
Những người hầu chỉ nhìn nhau và đưa ra những lời an ủi cho nàng.
"Đừng quá đau lòng.
Bảo mẫu chỉ lo lắng thôi, vì vậy, bà ấy sẽ không tức giận quá lâu."
"Và trước đó, thần nghe từ thị nữ trưởng nói rằng người ta đã quyết định sự kiện của đế quốc về lễ Thành lập sẽ bị hoãn tổ chức trong một tuần nữa.
Khi đó, bảo mẫu có cho phép chúng ta xem lễ hội với Điện hạ không?"
"Một tuần sao....?"
"Vâng, là trong một tuần.
Quan thượng tế đã suy sụp vô cùng khi nghe tin trong chuyến xe trở về này."
"Không phải như thế là quá muộn sao? Chúng ta có thể làm điều đó trong hai hoặc ba ngày."
Philomel hỏi với giọng run rẩy.
"Thần không biết.
Tuy trước nay chưa thấy có chuyện gì xảy ra với ông ấy nhưng hẳn là Quan thượng tế đã bị sốc khi nghi lễ thiêng liêng bị gián đoạn vì mưa vào thời điểm ông đảm nhận nghi lễ chính thức."
Một người hầu khác cũng tiếp lời:
"Mọi người đang thì thầm rằng phước lành của các vị thần bảo vệ Đế quốc đã cạn kiệt."
Tính hợp pháp của gia đình Hoàng gia Belerov đến từ quyền năng của Chúa.
Có nơi đã nói rằng việc đặt ra những câu hỏi về sự bảo vệ của thần thánh là phủ nhận tính hợp pháp của hoàng gia Belerov.
"Này, không thể nói vậy đâu!"
Khi đồng nghiệp của cô nhận ra cô ấy lảm nhảm như thể đang kiếm cớ, cô ấy đã kêu lên.
"Không, đó chỉ là những gì các ông bố bà mẹ đang nói nhưng chúng chẳng có ý gì cả đâu! Nghe có vẻ như vậy...!"
Philomel bất lực xua tay.
Nàng nói:
"Được rồi.
Các ngươi đi đi."
Sau khi bọn họ đã rời đi rồi, Philomel liền khập khiễng đi đến bàn làm việc của mình.
Bên trong ngăn kéo của nàng là một cuốn sách có tiêu đề "Công chúa Ellencia" với bìa màu nâu, giống như nó từ lâu đã được đặt trong đó.
Trước đó lễ Thành lập chưa bao giờ bị hoãn lại kể từ khi thành lập Đế quốc lại sẽ bị lùi lại trong năm nay?
Và khả năng một cuốn sách viễn tưởng sẽ thành công một cách tình cờ là như thế nào?
Bên cạnh đó, mọi thứ xảy ra sau đó đều giống hệt nhau.
Ngay cả sự suy sụp của Quan thầy tế và sự kiện này đã bị hoãn lại trong một tuần chỉ vì nó.
Hiện thực tàn nhẫn cứ thế lan rộng như mực.
Bề ngoài thì giống như bất kỳ cuốn tiểu thuyết lãng mạn nổi tiếng nào khác nhưng đây lại không phải là một cuốn tiểu thuyết.
"Sách tiên tri."
Bàn tay đang cầm cuốn sách ấy run rẩy.
Hoàng đế không phải là cha của Philomel.
Nàng chỉ là đồ giả.
* * *
Sáng hôm sau.
Có lẽ vì ngấm cơn mưa ngày hôm trước, Philomel cuối cùng đã bị cảm lạnh nặng.
"Công chúa, đã đến lúc thức dậy."
Người bảo mẫu đi vào trong khiến Philomel trở nên tỉnh táo hơn.
"Bảo mẫu....ta không thể ngồi dậy, đau quá.
Chắc là cảm lạnh."
Philomel kìm nén cơn ho tới và cố nói lí nhí.
Đầu nàng đang quay cuồng và cổ họng thì đau đến mức phải nuốt nước bọt.
Tuy nhiên, bất chấp lời van xin của Philomel, bảo mâu vẫn không hề nhúc nhích.
"Người đang giả vờ nó một lần nữa sao? Người sẽ không thể vượt qua ngày hôm nay chỉ bằng cách giả vờ bị ốm.
Bệ hạ đang cho gọi Công chúa vì những gì Người gây ra ngày hôm qua.
Nếu Người sợ hãi như vậy, tại sao ngay từ đầu, Người lại còn làm ầm ĩ như vậy?"
Đúng là trước đây, nàng đã trốn một số lớp học với lý do là bị ốm vì thấy các lớp học khác nhau mà mình tham gia mỗi ngày rất khó khăn và nhàm chán.
"Ta không hề giả bệnh....Nó thực sự rất đau."
Philomel trả lời bằng một giọng khàn khàn.
Đó chắc chắn là do lỗi của nàng vì đã làm thế nhưng nàng rất buồn khi bị nghi ngờ như vậy.
"Thần muốn Người thức dậy...!Người thực sự rất nóng đó."
Đôi mắt của bảo mẫu mở to khi bà đặt tay lên cánh tay của Philomel.
Một lúc sau, bác sĩ đã đến gặp Philomel theo lời gọi của bảo mẫu, ông đã chẩn đoán đó chỉ là một cơn sốt không đáng lo.
Ông nói rằng nàng sẽ khỏe hơn nếu nàng chịu khó uống một ít thuốc và nghỉ ngơi một chút.
Philomel hầu như đã không thể ăn được món súp vì nàng không hề thèm ăn và cảm thấy đau nhói khi cố để đưa một thứ gì đó vào trong cổ họng.
Sau khi đã cố gắng ép nàng uống thuốc và quay trở lại giường ngay liền đó, người bảo mẫu nói với Philomel:
"Thần đã nói với Bệ hạ rằng Người bị cảm lạnh.
Nhưng Người biết rất rõ rằng thần không phải là kiểu người sẽ chăm sóc Điện hạ trong lúc bệnh, phải không?"
"..."
"Hôm qua hẳn là có bao nhiêu người đã coi Công chúa là người chưa trưởng thành.
Thần thậm chí không thể ngẩng mặt lên ở những nơi đông người.
Người nghĩ đó là hành động gì chứ?"
Mọi người có vẻ dường như đã coi hành vi đột ngột của Philomel là kiểu ăn vạ của một đứa trẻ.
"Sẽ thật tuyệt biết bao nếu đó là sự thật..."
Philomel thầm nghĩ.
"Hãy nghỉ ngơi một chút.
Nếu Người cần bất cứ điều gì, hãy gọi cho những người hầu ở phòng bên cạnh."
Nói xong, bảo mẫu cũng liền bỏ đi.
Ngay sau đó, Philomel đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc.
Không biết đã trôi qua bao lâu rồi kể từ khi nàng tỉnh dậy nhỉ?
Mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm toàn thân Philomel.
Nàng đã có một giấc mơ đáng sợ.
Nàng thấy bản thân đã bị xử tử và Eustis chỉ là một khán giả vô cảm khi chứng kiến cùng với cô con gái thật của mình việc cô con gái giả chết như thế nào.
Cơ thể nhỏ bé của nàng liền run rẩy.
Nàng muốn sống.
Nàng sợ chết.
Nàng chưa bao giờ muốn chết cả.
"Cha sẽ thực sự giết mình sao?"
Mặc dù nàng đã biết câu trả lời nhưng nàng vẫn điên cuồng cố gắng phủ nhận nó.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Philomel cố gắng sống trầm lại kể từ bây giờ?
Nếu nàng trở thành cô con gái mà cha nàng mong muốn thì sao?
Có lẽ tương lai sẽ khác.
Ngay cả khi cuốn sách có nói rằng nàng là giả nhưng nếu trong 9 năm qua, ông coi mình là con gái ông thì đã có thể có một chút ấm áp.
Ngay lúc này, nàng muốn chứng thực nó.
Nàng muốn hỏi.
"Mình phải đi..."
Cơ thể nàng thì vẫn còn nặng nề và đầu nàng hiện tại còn đau nhưng không đến mức phải nằm im bất động nên Philomel đã lẻn ra khỏi phòng.
Đã gần trưa rồi.
Theo lý là sẽ có được một giấc ngủ ngon, dù sao thì bảo mẫu cũng đã nói rằng bữa trưa hôm nay sẽ được chuẩn bị muộn hơn bình thường khoảng hai giờ.
Nên ngay cả khi nàng có rời khỏi chỗ ở của mình một lúc, sẽ không ai nhận ra rằng Philomel đã biến mất.
Nàng len lỏi qua hành lang, nấp xung quanh để không bị nhìn thấy nhưng âm thanh của cuộc trò chuyện từ căn phòng bên cạnh đã kéo nàng lại.
Đó là nơi những người hầu ở.
"Chúng ta sẽ lại gặp rắc rồi gì vì Công chúa đây?"
Nghe thấy giọng nói đầy khó chịu, Philomel vô tình dừng lại và để tai ép lên cửa.
Có vẻ là khoảng bốn hoặc năm người đang trò chuyện tại đây.
"Suỵt.
Ai đó có thể nghe thấy."
"Sao cơ? Chúng ta là những người duy nhất ở đây.
Công chúa ngủ thiếp đi vì tác dụng của thuốc rồi."
"Cô ấy nói không sai.
Nếu Điện hạ không gây ra các rắc rối mỗi ngày, chúng ta đã không bị cắt giảm tiền lương."
Người đàn ông đang nói đó là Martin, một hiệp sĩ hộ tống của Philomel.
Đã không làm việc mà lại còn ngồi đây tám chuyện cùng những người hầu gái của nàng, đó rõ ràng gọi là sự tắc trách.
Một trong những người hầu nữ ở đây đã tán thành.
"Đúng vậy."
"Bảo mẫu chỉ đang bắt ép chúng ta như những con chuột!"
"Công chúa là kẻ mắc lỗi nhưng chúng ta luôn là người bị mắng."
Martin tán thành nói.
"Nỗi buồn của những người địa vị thấp hơn đó.
Nếu cô càm thấy không hài lòng, thì kiếp sau cũng thử được sinh ra như con gái của Bệ hạ đi."
Cô hầu gái với giọng nói đặc biệt lớn hét lên.
"A! Tôi thực sự muốn làm điều đó lắm.
Nếu tôi là Công chúa, tôi đã được Bệ hạ yêu mến vì tôi xinh đẹp dường nào!"
"Cô đang nói về cái gì vậy? Cô mơ mộng ít thôi."
Một tiếng cười lớn lan từ căn phòng.
Bọn họ trông có vẻ đều sung sướng với câu nói đùa này.
"Ồ, tôi thực sự ghét con nhỏ Philomel."
Những lời của họ như đâm vào tim của Philomel.
"Cô có bị điên không? Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nghe thấy cô gọi Điện hạ bằng tên?"
"Thì sao? Vì cô ta là Công chúa ư? Loại Công chúa mà thậm chí không được Hoàng đế đối xử như đứa con gái ruột?"
"Cô vẫn còn..."
"Hơn nữa, Philomel thậm chí còn không có sức mạnh của thần thánh biểu tượng cho gia đình Hoàng gia."
"Tôi không biết liệu cô ta giờ có ở trong phòng hay không nhưng cô ta là người đầu tiên trong gia đình hoàng gia được sinh ra mà không có sức mạnh thần thánh."
"Chỉ có mang danh bù nhìn là gia đình Hoàng gia..."
Đôi vai nhỏ của Philomel run lên.
"Tôi vẫn rất ghen tị.
Ai đó đã bị bảo mẫu tát vì không chịu chú ý nhưng người được nhắc đến giờ đang ngủ rồi."
"Tôi thật muốn xem lễ hội và mặc bộ quần áo mới của mình trước mặt rất nhiều quý tộc."
"Tôi không biết tại sao họ lại không hủy bỏ hôn ước giữa Công chúa và Công tước Ave Riden."
"Cô ta không phải là một người phù hợp với vị tiểu Công tước, người được đồn là rất thông minh."
"Ah, cô có thấy cái vẻ mặt của vị tiểu Công tước vào ngày hôm trước khi Công chúa đưa cho cậu ấy ăn một chiếc bánh không?"
"Cậu ấy thực sự ghét nó.
Công chúa tội nghiệp, cô ta thậm chí còn không để ý."
"Nếu cô ta có ý thức như vậy, liệu cô ta có bị Bệ hạ ghét bỏ không?"
"Đúng vậy.
Chà, hôm trước...!"
Thế là quá đủ rồi.
Nàng không muốn nghe thêm nữa, và Philomel đã bỏ tai khỏi cửa.
Nước mắt nàng trào ra khi nhớ lại khuôn mặt của những người đã giả vờ vui vẻ quan tâm đến sức khỏe của Philomel trước đó.
Sự chăm sóc của họ là giả tạo.
Không có ai đứng về phía nàng cả.
Editor: havu1803.