Không Có Kiếp Sau

Thời điểm mới đến căn tin số ba, Mục Căn tuyệt đối không được chào đón, thậm chí có thể nói là bị bài xích.

Trong mắt các đầu bếp căn tin số ba, Mục Căn là học sinh tài cao tốt nghiệp chính quy khoa Ẩm thực Học viện tổng hợp đế quốc đấy! Xuất thân học viện chính thống! Trình độ hàng đầu trong giới!

Người bên đó toàn chú trọng sử dụng nguyên liệu cao cấp nhất làm ra món ăn cao cấp nhất, càng mắc càng tốt! Càng lãng phí càng tốt! Người bên đó chướng mắt nhất cách làm của bên mình, tạo vị thịt cho thức ăn chay cái gì chớ… Keo kiệt muốn chết!

Người như vậy chỉ điểm làm sao nổi – khá nhiều người nghĩ vậy.

Huống chi căn tin số ba thực chất cũng muốn một thực tập sinh, năm nay có tổng cộng chín thực tập sinh, trên cơ bản đều là học sinh tốt nghiệp từ khoa Ứng dụng dinh dưỡng học vào chế độ ăn uống của quân nhân của trường quân đội thuộc diện hậu cần.

Học viện quân sự đế quốc không có khoa nào dính dáng tới nấu ăn, nhưng những trường quân đội thiên về hậu cần quân nhu lại có. Hàng năm, học sinh tốt nghiệp của mấy trường này cũng cần thực tập, đối với họ mà nói, trường quân đội và quân đội chính là địa điểm thực tập lý tưởng nhất. Năm nào Học viện quân sự đế quốc cũng thu nhận chín thực tập sinh, mỗi căn tin một người, hết sức công bằng.

Bếp trưởng căn tin số ba đã theo dõi một học sinh của khoa Ứng dụng dinh dưỡng học vào chế độ ăn uống của quân nhân thuộc Học viện quân sự Darren từ sớm: Giống đực! Cao 2m78! Bề ngang mét rưỡi! Thuộc loài Cự Thú long! Thành tích trung bình A-

Nghiêm khắc mà nói, đây cũng chưa phải một thực tập sinh đặc biệt xuất sắc, nhưng không sao cả, bếp trưởng Ronan coi trọng cột huy chương trong bảng thành tích của hắn kìa: Thực tập sinh này thế mà ba lần giành hạng nhất cuộc thi đấu vật trong học viện! Còn từng bị nhốt vì đánh bạn học trong trường!

Quá xá là vừa-lòng mà!

Thực tập sinh như thế nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ mua nguyên liệu buổi sáng một cách viên mãn!

Ấp ủ nguyện vọng tốt đẹp, bếp trưởng Ronan đánh ba dấu móc lên hồ sơ lý lịch của thực tập sinh nọ, kết quả lại chờ được Mục Tiểu Căn, thực tập sinh ông xem trọng bị căn tin số một đoạt mất.

Mục Căn, người vượn, cao 1m91, nặng 89kg, lớp trưởng khoa Ẩm thực Học viện tổng hợp đế quốc, hàng năm được bầu là cán bộ học sinh ưu tú, kính trọng thầy cô, đoàn kết bạn học…

Mọe nó! Rành rành là bé ngoan mặt trắng mà! Nhìn cánh tay bắp đùi mảnh dẻ như cây tre kia mà xem, làm sao giành nổi đồ ăn với căn tin khác! Khoan nói nguyên liệu nấu ăn, dao có vung được hay không mới đáng bàn!

Tố chất này mà cũng được vào… căn tin của Học viện quân sự đế quốc làm thực tập sinh, bảo không đi cửa sau có ma nó tin!


Bếp trưởng Ronan hết cách, buộc phải sắp cho cậu công việc an nhàn đơn giản nhất: Bán cơm và lái xe hàng.

Ai ngờ thằng nhỏ bán cơm giỏi ghê hồn! Tình hình kinh doanh của căn tin bỗng chốc tốt hơn bình thường gấp mấy lần, công việc dần nhiều lên, bếp trưởng Ronan bèn giao thêm ít việc cho cậu, tỷ như thái rau, đút cho hoa đại vương gì gì đó.

Bất kể nhận được nhiệm vụ gì, Mục Căn cũng hoàn thành thật cẩn thận.

Cần cù kiên định, làm việc còn rất tỉ mỉ — thanh niên như vậy rất dễ chiếm được cảm tình của người khác, qua vài ngày, những đồng nghiệp xem Mục Căn như đại thiếu gia đi cửa sau dần vứt bỏ thành kiến với cậu.

Thằng nhỏ trông kiểu chi cũng chả giống đại thiếu gia nha ~

Lúc thái rau thường xuyên để nguyên vỏ cắt luôn, thịt rơi xuống đất còn nhanh chóng nhặt lên rửa rồi xài tiếp, tí xíu thức ăn thừa cũng chẳng nỡ lãng phí mà đút tất cho hoa đại vương bên ngoài… nom thế nào cũng giống xuất thân khổ cực! (← Nè nè!)

Ngoài ra, Mục Căn còn có kiến thức thực tế: Cậu thái rau vừa lẹ vừa đẹp! Cọng nào cọng nấy y chóc nhau, nhờ động tác nhanh nên rau củ hoàn toàn không bị thân nhiệt của người làm ô nhiễm, đây, chính là thực lực của học sinh tài cao Đế tổng ư?

Trình độ thái rau của Mục Tiểu Căn được toàn thể đầu bếp công nhận, giờ đây vô luận ai cần giúp đỡ cũng thích tìm cậu, dần dà, mọi người cũng sẵn lòng trò chuyện với cậu, tiếp đó vui vẻ tiết lộ vài bí quyết nhỏ của mình.

Hôm nay, ngay cả thời điểm đi mua đồ, Tallinn cũng không muốn cậu đợi trên xe, mà dẫn cậu cùng đi chọn rau.

Họ vốn đã cướp không lại đầu bếp căn tin khác, nay lại mang thực tập sinh đi học tập, Tallinn dứt khoát đến một chỗ đã bị khoắng sạch và bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho Mục Căn: “Loại rau này có thể lấy, cái chỉ còn một nửa đằng kia cũng được, ta có thể tìm cây rau cũng chỉ còn một nửa khác hợp với nó, nhìn cũng giống một cây nguyên vẹn mà…”

Mục Căn tiếp thu hướng dẫn, cầm lấy lá rau mà Tallinn chỉ cậu.

Nhặt hết số rau dùng được, Tallinn lại dừng chân tại một bãi đất trống.

Chỗ này tanh kinh người, dưới đất còn có vũng nước, chắc nãy mới bày cá karla ở đây. Cá karla hôm nay cũng bị nẫng sạch bách rồi, chỉ còn dây cột cá bị ném xuống đất thôi.


“Dây này làm từ một loại hản sản, tuy không thể ăn trực tiếp, nhưng chịu khó nấu nhừ là có thể làm ra một món giống thạch trái cây, ngon cực kỳ, tôi gọi nó là đậu hủ biển.” Tallinn chỉ mấy sợi dây rồi bảo Mục Căn.

Mục Căn vội vàng thu gom dây.

Ở Học viện tổng hợp đế quốc bảy năm, Mục Căn những tưởng mình đã nhận thức đại bộ phận nguyên liệu nấu ăn, nhưng từ khi tới đây, cậu mới phát hiện còn rất nhiều nguyên liệu chờ mình khám phá.

Nhìn thực tập sinh mới tới hào hứng đi nhặt dây, Tallinn có chút vừa mừng vừa xót.

Thằng nhỏ rõ ràng có thể đến nhà hàng sang trọng bề thế hơn học tập thực đơn đồ sộ hơn (← đừng mơ), thế mà giờ chỉ có thể học cách tận dụng vật liệu thừa với cái đám nghèo kiết hủ lậu bọn hắn…

Được cái lượng thực khách mỗi ngày của các căn tin là cố định, số lượng thức ăn cung cấp cũng cố định, bọn họ chọn mua xong nguyên liệu cho một ngày thì dừng tay, nên căn tin số ba vẫn lấy đủ đồ, chẳng qua chất lượng và chủng loại không như ý thôi.

Chọn đồ xong, nếu dư thời gian, trên phi thuyền còn có người giúp xử lý nguyên liệu, tỷ như nội tạng thú kobe, hay ruột cá karla, toàn mấy thứ tanh ngòm không ai muốn, có thể nhờ người ta moi hết ra. Để bớt việc, không ít đầu bếp của căn tin khác đều làm vậy.

Mấy thứ ấy là rác rưởi không ai cần, song rất nhiều đầu bếp căn tin số ba lại nghĩ khác.

“Cậu về trước đi, bọn tôi đi lấy ít ruột cá, ruột cá karla có thể làm ra nước sốt ngon lắm, rưới lên cá ba mắt là vị gần như y chang cá karla.” Tallinn là người không tùy tiện bỏ phí, thấy ruột cá thì có phần không nỡ đi: “Cậu thích ăn lòng xào lăn đúng không? Tôi lấy bộ lòng kia về luôn, tối xào cho cậu ăn.”

Lời sau là bảo với Mục Căn, Mục Căn sung sướng gật đầu, xách mấy cái túi lên, chậm rãi đi về hướng xe của căn tin số ba.

Biến cố xảy ra đúng lúc này.

Nhóm Tallinn là chờ đầu bếp vác cá karla với thú kobe rời đi rồi, cũng đã xác nhận đối phương không cần mấy thứ nội tạng này nữa, dè đâu tay hắn vừa nhấc nguyên liệu lên, đối phương lại vòng về.

Chẳng những trở lại, còn hành động cực kỳ nhanh chóng, một cước đạp lên bộ đồ lòng dưới đất.


“Đây là của chúng tôi, mấy người dựa vào cái gì mà dám nhặt?”

Kẻ đạp Tallinn là một thanh niên mặc trang phục học việc giống Mục Căn, ngực trái viết số “1” chứng minh đây là thực tập sinh của căn tin số một.

“Các người bỏ rồi mà?” Tuy Tallinn tức điên người, song vẫn nén giận mà hỏi đối phương.

“Cho dù tôi vứt đi rồi, dù đống rác này là của các người, nhưng chỉ cần tôi muốn là có thể cướp lấy, quy định nơi này không phải thế sao?” Tên học việc to xác nở nụ cười ác ý. Sau lưng hắn, nhóm đầu bếp cũng diện đồng phục viết số 1 cười ồ lên.

Khoảng thời gian này, căn tin số ba cướp không ít khách của căn tin số một, căn tin số một tức anh ách lâu rồi.

Rành rành là muốn kiếm chuyện đây mà — Tallinn sầm mặt.

Chờ Mục Căn cất túi xong quay về tìm đầu bếp Tallinn, đập vào mắt là cảnh tượng đầu bếp căn tin mình bị một con Cự Thú long vây trong góc trêu ghẹo, thấy miệng con khủng long sắp đớp Tallinn tới nơi, Mục Căn cuống cuồng xông qua dời Tallinn đi.

Tầm mắt khóa chặt lên Cự Thú long đối diện, Mục Căn không nói tiếng nào.

“Tôi thắng rồi, mấy thứ này là của tôi, tôi thích quăng ở đây thì quăng ở đây, cấm các người nhặt.” Thực tập sinh to xác đắc ý nói, hắn dùng nguyên hình gầm rú, thị uy với các đầu bếp căn tin số ba.

Ngặt nỗi, lời hắn lọt vô tai Mục Căn lại hóa thành: “Gào ~~~ gào ~ gào gào gào ~~~~”

Đầu tiên Mục Căn lia mắt qua cái cổ chắc nịch của đối phương, sau đó nhìn về phía bắp đùi cường tráng, cuối cùng dừng trên bàn tọa cao vút.

“Đừng tranh cãi với hắn, tên kia lợi hại lắm –” Cảm giác được cơ thể Mục Căn đang run rẩy, Tallinn cuống quýt kéo đồng phục học việc của Mục Căn.

Mục Căn khẽ quay lại, gật đầu với hắn. Ngay lúc Tallinn thở phào, cho rằng chuyện này cứ vậy kết thúc, thân hình Mục Căn lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn.

Linh hoạt nhảy đến đối diện Cự Thú long do thực tập sinh căn tin số một biến thành, Mục Căn trực tiếp vung một đấm về phía đối phương —

Đấm móc trái! Đấm móc phải! Đấm móc ngang! Đấm móc trên! Đấm móc xéo… Tốc độ tung nắm đấm của Mục Căn quá nhanh! Nhất thời chẳng ai thấy rõ động tác của cậu!


Thực tập sinh to xác đối kháng trực tiếp với cậu cũng đần mặt thấy rõ, trên người ăn đau, hắn muốn đánh trả theo phản xạ, song động tác của Mục Căn cực kỳ linh hoạt! Tốc độ ra quyền nhanh như chớp! Hắn hoàn toàn không ứng phó nổi!

Vung một đấm cuối cùng, hung hăng dộng đầu đối phương xuống đất, Mục Căn thở một hơi thật dài.

Trước mắt bao người, trong khi Mục Căn thở phào nhẹ nhõm, tên thực tập sinh ngạo mạn đối diện thình lình khụy tứ chi xuống đất!

Giây tiếp theo, hắn hôn mê bất tỉnh!

“Ta mang con khủng long này về thôi.” Mục Căn xoay lại, hưng phấn nói.

“Hả?” Nhóm đầu bếp mặt mũi bầm dập của căn tin số ba khẽ há hốc mồm.

“Ơ? Hổng phải ban nãy mọi người muốn cục thịt này nên đang vồ bắt nó sao?” Mục Căn nghiêng đầu.

Nhóm đầu bếp căn tin số ba: …

Con mắt nào của cậu thấy bọn tôi đang bắt thằng kia hả?

Hiểu lầm to rồi!

Kết cục, Mục Căn đương nhiên không thể xách Cự Thú long đáng thương về, nhưng bù lại, cậu mang đi cá karla và thú kobe bên cạnh nó, cuối cùng còn hớn hở thu nhặt nội tạng dưới đất, tuy rằng bộ đồ lòng bị đạp một phát, song về rửa là dùng được thôi, tốt lắm nha.

Bốn tháng tới nay, đây là lần đầu tiên căn tin số ba mang về nhiều cá karla và thú kobe như vậy, mãi tận khi ngồi lên xe quay về, đám Tallinn vẫn thấy hơi khó tin, thường xuyên ngoái đầu ngó đằng sau, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.

“… Thực tập sinh kia là quán quân đấu vật mấy năm liên tiếp của học viện bọn nó đấy…” Tallinn cảm khái.

“A, thiệt sao? Tôi cũng là quán quân đấu vật của học viện mình đó!” Mục Căn cầm chắc tay lái, cười ha ha mà rằng: “Cứ lo sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng phỏng vấn nên tôi ngại không muốn viết lên lý lịch.”

Mọi người trong căn tin số ba: …

Có cảm giác đã tuyển được một cậu chàng ghê gớm thì phải…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận