Không Có Kiếp Sau

Olivia tiến về hướng phi thuyền.

Bất giác, nhịp chân của hắn đã thể hiện rõ tiết tấu đặc hữu của quân nhân. Từng bước đi đều tăm tắp, không nhanh không chậm, chừng ba phút sau, hắn đã đi tới khu vực bên dưới phi thuyền Manh Manh.

Một hộp khoai tây đã xơi sạch nằm ngay bên chân Olivia giờ phút này.

“Ngon không?” Olivia ngẩng đầu hỏi đám binh lính đang ăn uống thả ga trong phi thuyền và tại cửa vào.

“Ngon, nhưng sao chẳng có tí rượu nào vậy? Mọe nó – Hả?” Người trong phi thuyền tưởng đồng bạn mình đang hỏi, vừa ăn vừa càm ràm một câu. Song hắn chưa nói xong, đồng nghiệp đứng trên bậc thang lên thuyền đã chọc nhẹ lên người hắn, bấy giờ cả đám mới phát giác người bắt chuyện với mình là tên lính mới.

Đối diện với đông đảo ánh mắt bất hảo, Olivia từ đầu chí cuối vẫn mỉm cười.

“Nguyên nhân không có rượu dĩ nhiên là bởi… người nhà không cho tôi uống rượu.” Thời khắc chữ cuối cùng thốt ra, lấy Olivia làm trung tâm, không khí xung quanh phảng phất bị hút thành chân không trong nháy mắt!

Có gì đó hắc ám bỗng toát ra từ mặt đất dưới chân tên lính mới nhỏ con…

Nguy hiểm —

Cực độ nguy hiểm!

Người kia vô cùng nguy hiểm!

Đôi mắt dưới mặt nạ bảo hộ trợn đến cực hạn, giây phút này, ai nấy đều sởn tóc gáy!

Không thể động đậy!

Động một chút sẽ bị giết chết.

Cũng không được hít thở.

Âm thanh hô hấp bị nghe thấy cũng sẽ chết.

Giờ đây, mọi người suy nghĩ giống hệt nhau.

Nếu hiện tại có kẻ hiểu biết hơn đứng đây, chắc hắn có thể giải thích một chút về hiện tượng kỳ quái trước mắt cho đám binh lính: Đây là uy áp của khủng long trí tuệ cấp cao.

Khủng long trí tuệ cấp cao trong truyền thuyết, có khả năng giết chết kẻ địch chỉ bằng khí thế.

Đó là năng lượng thần bí đến từ máu và gen không cách nào giải thích được! Từ thời viễn cổ, khi các tổ tiên vẫn chưa thể hóa hình người, săn bắn hoàn toàn bằng bản năng, ngày qua ngày giết chóc trong máu và gen để tích lũy năng lượng.

Tỷ như Tam Giác long con vừa sinh ra đã có bản năng tránh né Bạo long, bản năng mách bảo chúng đó là kẻ đi săn đáng sợ, dẫu thất lạc cha mẹ từ thuở chào đời, chúng vẫn tự biết đâu là địch nhân đáng gờm.

*Tam Giác long:

Thợ săn thường xuyên đuổi giết con mồi nào đó thì dần dà trên người sẽ tỏa ra một loại hương vị khiến con mồi sợ hãi khôn xiết.

Trong cơn khiếp sợ, một tên lính lờ mờ nhận ra đây là cái gì, rồi lại càng thêm bối rối: Đối phương là gì mới được?

Ở đây toàn khủng long hạng nặng mà, người có thể dọa cả đám cùng sợ tới mức này… sẽ là gì đây?

Hắn nuốt nước miếng đánh ực.

Rốt cuộc —

Có người không khống chế nổi kinh hoảng trong lòng, đây là một khủng long ăn cỏ, thế nên hắn mới chọn lấy một cái bắp cải vân xanh trên phi thuyền. Nhưng cũng chính vì là khủng long ăn cỏ, cảm nhận được uy áp cao nhất đến từ giai cấp thống trị mới càng khó chịu đựng.

Rầm một tiếng – kẻ ôm bắp cải vân xanh ngã oạch xuống đất.

Như một tín hiệu, tên lính đang đứng trên bậc thang lên thuyền nhanh chóng tính toán vài biện pháp, nhân lúc Olivia dời tầm mắt về phía người kia, sau lưng hắn bỗng vươn ra hai cánh —

Phải rời khỏi đây! Biến khỏi nơi này — trong đầu thoáng chốc bị ý nghĩ này phủ lấp, hắn bay lên! Cơ mà —

Nỗi đau đớn khi cánh bị xé rách thình lình tập kích hắn!

Miệng phát ra tiếng gào thét thê lương, rồi nặng nề ngã xuống đất.

Chẳng ai thấy rõ vừa rồi phát sinh chuyện gì, đến khi mọi người nghe được tiếng kêu thảm thiết, hắn đã bị lính mới đạp mạnh xuống đất.

Đúng vậy, đạp.

Bất đồng với đôi giày luôn luôn dơ bẩn, đầy ngập vết rách, lại còn hôi rình của phần lớn người ở đây, đôi giày đang đạp trên cánh của người này không vương một hạt bụi, lớp da được đánh bóng không một tia tì vết, bóng tới nỗi có thể phản chiếu ánh sáng.

“Ngon không?” Sau đó, Ác Ma lại mỉm cười.

Ý thức được đối tượng hỏi thăm lần này của đối phương là mình, tên lính bị đạp cánh thoáng ngẩn ra, bởi mặt đang dán chặt lên đất nên hắn thấy rõ mồn một những thứ nằm dưới đất cùng mình: Một đống snack trái cây rắc đầy đất, hình dạng thì hắn chẳng lạ gì, vì chính hắn lấy gói này từ phi thuyền xuống ăn. Lúc bay đi quên mất mình đang ôm gói snack, kết quả khi bị lôi xuống, đồ ăn trên người cũng vương vãi khắp nơi.

“Ngon không?” Đối phương lại hỏi, cùng với tiếng hỏi là sức nặng đặt trên người tăng thêm một nấc, tên lính nghe âm thanh xương cốt vỡ vụn, hết dám im lặng:

“Ngon!” Mặt bị đạp bẹp trên đất nên giọng đáp rất mơ hồ.

“Ngon thì ăn nhiều vào.” Người nọ ôn hòa nói, như một chủ nhân hiếu khách nhất.

Trước mắt bao người, người nọ buông lỏng bàn chân đạp trên cánh tên lính, cằm khẽ hướng xuống dưới, dùng ánh mắt chỉ đồ ăn vặt dưới đất. Chẳng đợi hắn mở miệng, hành động đầu tiên mà tên lính với đôi cánh rõ ràng đã gãy làm là bốc snack trái cây dưới đất lên, liều mạng nhét đầy mồm.

Hoàn toàn không quan tâm là nhặt dưới đất, hoàn toàn không chú ý đôi cánh bị thương, tên lính chỉ ra sức nhồm nhoàm.

Hắn nằm đó ăn, Olivia thì đứng một bên mỉm cười quan sát.

Thấy đối phương quay ngược gói snack rỗng tuếch cho mình xem, Olivia cười, hất hất cằm, đối phương thoáng ngần ngừ, ngay lập tức nuốt luôn vỏ bao.

Cổ họng của toàn thể người xem đồng thời đau rát.

Ngay lúc tên lính tưởng rốt cuộc cũng chấm dứt, giọng nói ôn hòa của Olivia lại vang lên: “Đừng lo, còn nữa mà.”

Sắc mặt cả đám nháy mắt trắng bệch —

Trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Olivia bỗng nhiên đi qua đi lại, nhặt lên một người máy màu vàng trong đống đồ vật chất chồng bị ném xuống từ phi thuền .

Người máy hình gà con béo lùn chắc nịch, vừa bị binh lính phụ trách kiểm tra phi thuyền cười nhạo rồi quẳng xuống. Chẳng biết họ làm gì mà lúc bị ném, người máy không còn hoàn chỉnh nữa, cánh mất một bên, móng trái cũng rụng, cái mông vốn căng mẩy bị ai đó cố ý vô tình đạp bẹp.

Hắn cầm người máy gà con sửa chữa vài chỗ, sau đó, gà con thương tích đầy mình thế mà khởi động lần nữa!

“Chíp!” Mỏ thốt ra âm thanh quái gở, người máy gà con lên tiếng: “Olivia, cậu không thể chỉ thăng cấp bộ phận phi thuyền được, vỏ ngoài thân thể này cũng cần thăng cấp nha.”

“Biết rồi.” Olivia đồng ý với lời nó: “Manh Manh, lên phi thuyền lấy hai mươi gói snack trái cây xuống đây.”

“Vâng.” Người máy gà con — Manh Manh nhảy chân sáo rời đi, trước tiên nó tìm móng trái của mình trong đống đồ vật để “đeo” vào, kế tiếp lại hào hứng bới ra cái cánh bị kéo đứt. Gắn cánh xong, Manh Manh hớn ha hớn hở phẩy phẩy cánh nhỏ lần nữa, rồi tầm mắt dừng trên bờ mông bẹp dí.

Ôi chao – chốc nữa đành nhờ Olivia gõ hộ thôi.

“Mấy người này thô lỗ quá! Thô lỗ hết sức!” Manh Manh cất giọng than thở, đoạn nhảy lên phi thuyền.

Sở hữu hai loại hình thái là phi thuyền và người máy, khi làm người máy, Manh Manh sẽ cất phi thuyền vào nếp gấp không gian;

*nếp gấp không gian: là hiện tượng không gian bị bóp méo do lực hấp dẫn quá mạnh. Loại hiện tượng này thực sự tồn tại, có lý thuyết cho rằng chỉ cần đạt tới lực hấp dẫn nhất định là có thể khiến không gian uốn cong, giống như muốn đi từ điểm này tới điểm kia trên tờ giấy bằng phẳng, ngoài cách đi thẳng còn có thể gấp hai mép giấy lại để hai điểm trùng lên nhau. Vì vậy đa số người nghĩ rằng những lỗ đen trong vũ trụ có khả năng dẫn tới không gian khác, bởi lỗ đen có lực hấp dẫn không gì sánh kịp, ngay cả ánh sáng cũng không tránh được, nên không gian nằm trong lực hấp dẫn này rất có thể đã bị gấp.

Còn khi làm phi thuyền, Manh Manh sẽ đặt cơ thể người máy tại góc nào đó của phi thuyền. Đám lính lên thuyền ban nãy phát hiện gà con Manh Manh trên sàn, bọn họ cười nhạo ngoại hình của Manh Manh một cách rất thiếu phong độ, sau còn phân thây nó rồi ném xuống. Phi thuyền Manh Manh và người máy Manh Manh mỗi đứa một nơi, vô phương thực hiện cầu nối liên lạc trí não, thuyền chỉ đành trơ mắt dòm chính mình “nằm ngay đơ” đàng kia. Biết Olivia sử dụng trí não tùy thân để hoàn tất việc chuyển dời trí não lần nữa, người máy Manh Manh bấy giờ mới khởi động lại.

Manh Manh nào biết Olivia muốn làm gì, nhưng hễ là chuyện Olivia ra lệnh, nó luôn cố gắng hoàn thành.

Do đó, Manh Manh lập tức mang đồ ăn vặt Olivia chỉ định xuống dưới, ngoài đồ vặt, nó còn tha luôn đám lính bị dọa đến co rúm trên phi thuyền xuống theo. Đặt hết đồ vặt và binh lính trước mặt Olivia, Manh Manh phẫn nộ cáo trạng: “Một lũ ranh con xấu xa! Tụi nó làm thảm cỏ xinh đẹp của Manh Manh in đầy nhóc dấu chân! Dơ dáy lộn xộn hết cả lên! Ranh con xấu xa! Toàn một đám ranh con xấu xa!”

Kham Manh Manh bẹp mông nom kỳ cục khỏi nói — Olivia lẳng lặng nhìn nó một lát, tầm nhìn lại dời xuống cái kẻ đang ngó đống snack bằng ánh mắt kinh hoàng – tên lính có cánh.

“Không phải thích ăn lắm sao? Ăn tiếp đi, không đủ thì tôi còn món khác nữa.” Tay phải đỡ khuỷu tay trái, ngón tay trái khẽ chống cằm, Olivia mỉm cười trước sau như một.

Khóe miệng hắn đang mỉm cười, nhưng trong mắt chẳng có tí ti hơi ấm nào, lạnh giá như băng. Nhìn Olivia như vậy, tên lính nọ ngẩn ngơ, run lẩy bẩy, lại cầm lên một gói snack to, xé bao, cắn chặt răng ăn tiếp.

Cảm giác nhục nhã khi bị vây xem – mới đầu hắn tưởng đối phương muốn trừng phạt mình như vậy, nhưng không phải.

Hắn ăn sáng rồi, chẳng qua muốn bắt nạt tân binh nên mới ăn đồ trên phi thuyền người ta.

Chứ hắn tuyệt không đói.

Ăn hết một gói snack giàu năng lượng, hắn đã no lắm rồi, thậm chí hơi căng tức. Sau đó dưới ánh mắt uy hiếp của đối phương, hắn còn nuốt luôn bao ngoài, vỏ bao này rõ ràng không ăn được, nhưng với khả năng tiêu hóa mạnh mẽ, hắn tưởng mình tiêu hóa được.

Tuy nhiên, ngay giây sau đối phương lại đặt hai mươi gói snack trước mặt mình.

Mới xơi thêm gói snack thứ hai, hắn đã cực kỳ no.

Động tác ăn của tên lính ngày càng chậm, nhận thấy dạ dày đã phồng hết cỡ, cảm giác căng phình dữ dội, thậm chí đau đau —

Nhưng hắn buộc phải ăn tiếp, đối phương vẫn dán chặt mắt lên mình, trước mặt vẫn còn mười sáu gói snack đồng khối lượng!

Động tác nhai nuốt rề rề rà rà! Hắn đã hoàn toàn nếm chẳng ra vị gì, chỉ nhai nuốt một cách máy móc, căng quá rồi! Thức ăn tựa hồ không nhét nổi xuống cổ họng nữa, đồ trong miệng đã không còn chỗ chứa!

Nhưng, trước mặt vẫn còn mười gói.

Cảm giác căng trướng thống khổ tột độ! Tên lính ứa nước mắt, nước mũi cũng rỉ ra ngay sau đó, song hắn vẫn ăn luôn mồm, nuốt luôn cả nước mắt nước mũi.

Rồi hắn ói ra.

“Ói cũng phải ăn vào nha.” Sau đó, Ác Ma lại ghé sát tai hắn thì thầm.

Sắc mặt thảm bại cực điểm, toàn bộ binh lính ở đây mất hẳn ý định đào tẩu.

Olivia mỉm cười hài lòng.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới của Mục Căn đại khái chỉ có trắng và đen;

Mà thế giới của Ollie có màu đen, màu xám đậm đậm nhạt nhạt và chút xíu màu trắng.

Cậu ta xưa nay chưa bao giờ là người theo chủ nghĩa bạo lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui