Bức mail mà Olivia gửi cho Trung tâm quản lý nghiệp vụ thực tế của học sinh học viện (gọi tắt là “phòng thực tập”) chỉ đơn giản nêu rõ thời gian tới nơi với dụng ý chứng minh mình không làm trái quy định, bức mail gửi vào hòm thư chung của Hiệu trưởng chẳng qua là thư dự bị, nội dung giống bức kia như đúc.
Lúc gửi mai hắn cũng không để ý lắm, tuy bản thân quả thực gặp phải vài chuyện, nhưng hắn cho rằng mình vẫn xử lý được.
Ngược lại, lá thư gửi cho Mục Căn thì đúng là văn hay hình đẹp.
Thư gửi thông qua nền tảng hệ thống của Sigma, sau khi nhận được thư từ Olivia, Sigma lập tức mở thư ra, hai anh em cẩn thận đọc một lần, lại chăm chú ngắm ảnh chụp một lần, xác nhận các đồng nghiệp của Ollie đều cười rất chi cởi mở (?), họ mới yên tâm.
Mục Căn không quá quan tâm lá thư này.
Cậu đâu biết giờ phút này, ngành nào đó của Quân đội đã bùng nổ tung trời rồi: Căn cứ năm sao – Esustace Tasha không phát về bất cứ tin tức gì suốt 36 tiếng!
Bọn họ đã tra xét toàn bộ thư tín gửi đi xung quanh tọa độ gặp sự cố từ khoảng thời gian ấy tới nay, chỉ có một bức thư tương đối giá trị, đó là văn kiện xác nhận báo danh đến từ thực tập sinh của học viện quân sự. Trong thư đơn giản thuật lại chuyện hắn đã hoàn tất báo danh đúng hạn, ngoài ra còn cung cấp chứng cớ, đồng thời cũng đưa ra một nghi vấn: Tuy rằng hắn đã tới địa điểm chỉ định, song đơn vị tiếp nhận không phải Esustace Tasha trong kế hoạch.
Dò đến hàng chữ này, sĩ quan phòng tin tức kích động muốn nhảy dựng lên, cứ tưởng rốt cuộc cũng thu hoạch được tình báo hữu hiệu nên cả đám châu đầu vào nhau, màn hình nhanh chóng được kéo xuống…
Kéo…
Kéo…
“Kính chào
Olivia Augustus”
Nhóm sĩ quan phòng tin tức: -_-|||
Thư viết theo đúng lễ nghi tiêu chuẩn của văn thư quân dụng, chẳng những phải ngắn gọn đủ ý, mà còn phải bảo đảm hiệu quả mỹ quan, một bức thư quá ngắn hiển nhiên không đẹp mắt, vì vậy có người nghĩ ra cách sử dụng kính ngữ chào hỏi cuối thư để bổ khuyết chỗ trống.
Hiển nhiên, học viên này nắm rất rõ lễ nghi viết thư.
Đậu mè! Nếu không phải Eustace Tasha thì ở đâu hả?!!! Tốt xấu gì cũng kể cho hết những chuyện đã trải qua chứ! Mẹ kiếp —
Cho người ta hy vọng sau lại đoạt mất, không thể nào tệ hại hơn nữa!
Manh mối duy nhất cứ vậy đứt đoạn.
Không ai phát hiện manh mối chân chính nằm ngay trong lá thư mà Olivia gửi cho Mục Căn.
Cuộc sống thực tập sinh của Mục Căn dạo gần đây có thể nói là như cá gặp nước, cậu vốn đã sáng dạ, bản thân lại chịu thương chịu khó, cộng thêm tính cách hòa đồng với tất cả mọi người, hiện tại mỗi buổi chiều thậm chí có thêm hai tiếng rảnh rỗi. Sợ cậu nhàm chán, trước khi lên đường đi thực tập, Todd còn xuất bản lĩnh cao cường lấy cho cậu một thẻ thư viện của Học viện quân sự đế quốc, đành rằng cấp bậc không cao lắm, nhưng từ đây Mục Căn cũng có thể vô trong đó đọc sách (không được download, , mượn). Mục Căn vô cùng biết ơn món quà này, thế là cậu đặc biệt chuẩn bị ít quà gửi đến tinh cầu Taylor. Đơn vị thực tập của Todd nằm tại tinh cầu Taylor cách đây không bao xa, là một tinh cầu khoáng sản. Biết thức ăn ở đó toàn thịt là thịt, rau củ thiếu thốn, Mục Căn cố ý chuẩn bị thật nhiều hạt giống cỏ Mục Căn và nhiều loại thực vật khác tặng Todd.
“Có thể gieo trồng trong phòng riêng.” Mục Căn nói thế đấy.
Todd hết sức cảm kích.
Tinh cầu Taylor chỉ là căn cứ bốn sao, đẳng cấp bảo mật cũng không cao, thành ra có thể biết được đơn vị thực tập của Todd. Mà đơn vị thực tập của Olivia thì thuộc về căn cứ đặc thù có cấp bậc bảo mật cực cao, Mục Căn hoàn toàn chẳng hay biết Ollie sắp đi chỗ nào thực tập, đành phải chuẩn bị mỗi thứ một chút.
Bữa nay vừa hay Mục Căn được nghỉ, bèn mang thư của Olivia ra đọc lần nữa, đọc đọc một hồi lại liếc mắt đến tấm thẻ Todd tặng mình.
Chẹp…
Dù Ollie không thể tiết lộ địa điểm thực tập trong thư, nhưng mình nghiên cứu một tý cũng đâu có sao ~
Khởi động xong chế độ học bá, Mục Căn lập tức dẫn Sigma đi giết thì giờ trong thư viện!
Liên tục mấy ngày, ngày nào Mục Căn cũng cố định đến thư viện đọc sách hai tiếng.
Chẳng biết người khác đọc thư thế nào, chứ bạn học Mục Tiểu Căn thì đọc đến là tỉ mỉ, đầu tiên luôn xem ảnh chụp trước. Bác Alpha dặn rằng đến đơn vị mới phải làm thân với đồng nghiệp, nhưng thành ý suông thôi chưa đủ, còn phải nghĩ mọi cách hiểu rõ về đối phương. Nhìn bức hình Olivia gửi về, Mục Căn quyết định ngâm cứu chủng tộc của nhóm đồng nghiệp này trước.
Cậu bắt đầu bằng việc phân tích nguyên hình của họ. Nhưng công việc lại gặp trở ngại ngay từ vòng gửi xe: Ách… khủng long này… trông na ná Lôi long… nhưng lại không giống Lôi long cho lắm…
Trên đầu Lôi long ngày nay có một hàng vảy xương, song Lôi long trong hình không có, không chỉ một, mà cả hai Lôi long trưởng thành trong hình đều không có, hai Lôi long con cũng không nốt.
Nếu là người bình thường, ắt hẳn sẽ cho rằng chuyện này không quan trọng rồi lờ đi, nhưng Mục Căn thì không.
Cậu tìm thấy một quyển sách giải đáp chi tiết về bộ Lôi long.
Nơi này là Học viện quân sự đế quốc, học viện chỉ tuyển học sinh chủng loài khủng long, sách vở nghiên cứu về khủng long cần gì có nấy, thậm chí còn phong phú hơn thư viện của Học viện tổng hợp đế quốc!
Mục Căn lật vài quyển sách điện tử to đùng, cuối cùng tìm thấy một hình ảnh giống y xì Lôi long trong ảnh chụp trên một quyển sách tên là “Lịch sử tiến hóa của bộ Lôi long”.
Đó là bộ Lôi long tên gọi “Lôi long hệ Aleita”, thuộc loài Lôi long hạng nặng, vô luận thể lực hay tính nhẫn nại đều đứng nhất trong số các Lôi long. Song vì nguyên nhân nào đó, khoảng 300 năm trước, một Lôi long hệ Aleita cuối cùng đã tử vong, kể từ đó chi Lôi long này chỉ đành đi vào lịch sử.
“Đồng nghiệp của Ollie: Bốn Lôi long hệ Aleita.” Mục Căn viết một dòng chữ lên sổ ghi chép. Do không thể mượn hay sao chép tài liệu, cậu còn vẽ một bức tranh Lôi long hệ Aleita dựa theo hình ảnh trong sách điện tử. Tuy bị đánh giá là thiếu tế bào mỹ thuật, nhưng Mục Căn vẫn nắm bắt hình dáng cơ bản rất chuẩn.
Sau đó, Mục Căn lại phát hiện ba “Cốt Bạo long” trong số đồng nghiệp của Olivia, dù loài Bạo long này hiện vẫn còn tồn tại, song số lượng vô cùng thưa thớt, nghe nói sức khỏe cực kém, không ăn thịt mà chuyển sang ăn chay hết rồi.
Nhưng ba Cốt Bạo long chỗ Ollie nhìn hung hãn lắm mà? Hy vọng tính tình họ tốt tốt chút, đừng ăn hiếp Ollie.
Mục Căn nghĩ bụng thế, rồi tiếp tục ghi chép thông tin về “Cốt Bạo long” lên sổ.
Lần lượt tra cứu tất cả đồng nghiệp mới của Olivia, Mục Căn càng nhận thấy rõ tình cảnh đáng lo của Ollie: Đội ngũ đó toàn khủng long hạng nặng cực kỳ lợi hại trong truyền thuyết nha! Chủng tộc Lôi long tốt tính nhất lại là Lôi long hệ Aleita táo bạo nhất trong bộ Lôi long, liệu Ollie có hòa nhập tốt với các đồng nghiệp không đây?
Mục Căn hơi lo lo.
Sau khi nghiên cứu kha khá về đồng nghiệp của Ollie, Mục Căn chuyển sang nghiền ngẫm vũ khí của họ.
Ollie còn chụp một tấm ảnh pháo tia chết gửi cho cậu, loại vũ khí này chỉ xuất hiện trong viện bảo tàng, thành thử Mục Căn đặc biệt quan sát thật kỹ, thậm chí còn tra xét số hiệu.
Học viện tổng hợp đế quốc không có chương trình học nghiên cứu về súng ống đạn dược, nên cậu buộc phải bù đắp kiến thức về phương diện này, còn đi dự thính một tiết Nghiên cứu về số hiệu vũ khí của học sinh năm bốn (trà trộn vào cùng nhóc học sinh thường xuyên tìm cậu ăn chực cơm). Mục Căn còn anh dũng giơ tay hỏi, bấy giờ mới xác nhận pháo tia chết quả thực được chế tạo vào cuối thời kỳ Hạt Vân, hơn nữa còn có thêm một thông tin: Pháo tia chết được phân phối đến một căn cứ tên là “Tokto Lanhaida”.
Đúng là giúp Mục Căn một đại ân mà!
Cậu rốt cuộc biết Ollie đi căn cứ nào thực tập rồi!
Tiếp theo, cậu định đi sâu nghiên cứu về căn cứ Tokto Lanhaida.
Đúng lúc này, người phụ trách sự vụ tương quan giữa Quân đội và Học viện quân sự đế quốc đến tìm cậu.
“Xin hỏi là bạn Mục Căn đúng không?” Đối phương đứng chờ cậu tại cửa sau phòng bếp, vừa thấy Mục Căn liền xác nhận tên tuổi ngay.
“Đúng vậy.” Mục Căn gật đầu.
Cậu cũng hiểu biết sơ lược về quân hàm, đại khái có thể nhận ra đối phương là sĩ quan ngành trọng yếu.
“Cho hỏi cậu là người nhà của bạn Olivia Augustus đúng không?” Vẻ mặt đối phương trước sau không hề thay đổi, ngay lập tức hỏi vấn đề thứ hai.
“… Đúng vậy.” Mục Căn tựa hồ phát hiện ra điều gì, cậu gật đầu.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi muốn thông báo cho cậu một tin tức không may…” Quả nhiên, nét mặt đối phương càng thêm nghiêm túc. Trong lòng Mục Căn giật thót, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu kế tiếp.
“… Đơn vị thực tập của bạn Augustus – Eustace Tasha, bị xác nhận đã mất tích toàn bộ.” Đề cập tới cơ mật nên họ chỉ có thể nói nhiêu đây. Họ đã thông báo cho rất nhiều người nhà quân nhân, suốt dọc đường đi tới bây giờ, chẳng biết đã bị bao nhiêu bi thương bao trùm.
Mục Căn thẫn thờ cả người.
Họ biết cậu thanh niên trước mắt là vị hôn thê của người mất tích, cũng biết người mất tích là thủ lĩnh sắp tốt nghiệp của Học viện quân sự đế quốc, một cậu nhóc tiền đồ vô lượng cứ thế bặt âm vô tín, cả ba nhân viên công tác đều tiếc nuối khôn xiết.
“Xin nén bi thương.” Họ chỉ có thể an ủi người ta như vậy.
“Không thể nào.” Đúng lúc này, họ nghe cậu thanh niên đối diện bỗng nhiên mở miệng.
Rất nhiều gia đình mới đầu đều không thể chấp nhận sự thật, họ nhìn quen rồi. Đang muốn tiếp tục an ủi đối phương, thì bất thình lình —
“Đơn vị thực tập mà Ollie đến báo danh không phải Eustace Tasha, mà là Tokto Lanhaida nha!”
Mục Căn chăm chú nói dưới ánh mắt thương hại của tất thảy mọi người, nhằm tiến thêm một bước chứng minh, cậu còn cầm ra lá thư Ollie viết cho mình và thành quả bản thân nghiên cứu được dựa trên lá thư trong thời gian vừa qua.
Vì Mục Căn lấy ra mấy thứ ấy, tiểu tổ vẫn phụ trách điều tra sự kiện Eustace Tasha mất liên lạc lại sôi trào ùng ục!