Không Có Kiếp Sau

Vào buổi tối cùng ngày Olivia vào Bệnh viện Quan quân hàng đầu đế quốc, một chiếc phi thuyền màu trắng đến từ đế đô Ifatia lặng lẽ đáp xuống bến thuyền tư nhân tại tinh cầu nào đó, dưới sự hộ tống kín kẽ, người trên thuyền cũng bước vào bệnh viện.

Họ là chuyên gia khoa Cantus của Bệnh viện Hoàng gia đế quốc, nhận lệnh của Nashki đại nhân tới đây trị liệu cho Cantus trẻ tuổi.

“Mật độ khung xương nhìn chung vượt qua trình độ trung bình của Cantus đồng lứa! Tỷ lệ đầu và thân hình thậm chí hoàn toàn khớp với tỷ lệ hoàng kim trong tư liệu lịch sử!” Ngày ấy lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Olivia, lão chuyên gia tóc trắng như tuyết kinh hỉ đến vểnh cả râu: “Xem xem cánh nhỏ này đi, rắn chắc gần bằng Cantus trưởng thành rồi, chiều dài cũng vừa đủ! Lại nhìn cái mông này mà xem, mông nhỏ mượt mà căng tròn quá trời quá đất! Sau này đùi cậu ta nhất định vô cùng tráng kiện!”

Để xử lý vết thương, Olivia phải sử dụng thuốc biến hình trong quá trình chạy chữa, dưới tác dụng của thuốc, Cantus con trụi lông khiến các chuyên gia mừng muốn xỉu, họ còn xin cấp trên cho xem video cảnh tượng Olivia biến thân cận chiến với quái trùng vũ trụ, chứng kiến biểu hiện của bé gà trong môi trường chân không, ai nấy sợ hết hồn!

“Nghe nói Cantus là sinh vật có sức chống đỡ cơ thể cao nhất, từ thời viễn cổ đã thế rồi, Cantus trưởng thành thậm chí có thể sinh tồn nửa tiếng trong chân không. Thứ cho tôi không sống vào thời đại ấy, trước đây vẫn cho rằng đó là chuyện hoang đường, nhưng sau khi xem đoạn video này, tôi nghĩ mình sai lầm rồi…” Nhìn chàng chíp lông trắng trong màn hình, bác sĩ Gerry trầm trồ không ngớt.

Olivia lấy trạng thái nguyên hình cận chiến với quái trùng tổng cộng 18 phút 2 giây.

Nếu chỉ đánh giá từ sức chiến đấu của song phương, sức chiến đấu của con trùng thực ra cũng không cao lắm, nhưng mấu chốt độ khó nằm ở hoàn cảnh cận chiến.

Đó là vũ trụ.

Con trùng kia rõ ràng là sinh vật bất minh tiến hóa được năng lực tồn tại trong vũ trụ, mà Olivia lại liều chết quyết đấu với đối thủ trong tình thế hoàn toàn không có bất cứ phòng hộ nào.

Chức năng tim phổi, tính co giãn của mạch máu, da và hệ thống tuần hoàn… Môi trường ấy là thách thức cao nhất dành cho thể xác.

Hiện tại khi mà lữ hành trong vũ trụ đã là chuyện tầm thường, lại vẫn có rất nhiều người không thể tiến hành hoạt động thi thú này vì vấn đề thân thể. Mà chiến sĩ vũ trụ trong quân đội đã là những người quen với môi trường chân không nhất, song họ vẫn không thể bại lộ trước bức xạ vũ trụ quá lâu dưới tình huống mất phương tiện che chắn.

Thậm chí, bởi khoa học kỹ thuật của nhân loại tiến bộ, quá ỷ lại vào sức mạnh trang bị, khả năng chịu đựng của cơ thể người thực chất đang hạ thấp theo từng năm.

Đây là bước thụt lùi của gen.

Cantus còn tệ hơn, sau vụ nổ, tỷ lệ sinh đẻ chợt lao xuống đáy cốc, khiến việc ra đời của nhóm tiểu chíp trở nên gian nan. Nashki đại nhân quan tâm đến sự trưởng thành của Cantus đời sau hơn bất kỳ ai, hắn đã nghĩ ra phương pháp sử dụng nhân công can thiệp nhằm điều chỉnh bộ gen của Cantus, nhưng sự tình không  phát triển như hắn tưởng tượng.

Ngay lúc này, Olivia bất đồng với bình thường lại cho nhóm chuyên gia gen Cantus một kinh hỉ cực lớn: Chỉ là một tiểu chíp hoang dã, cậu ta bị bỏ rơi tại cô nhi viện, lớn lên chật vật giữa đói khát, bước vào thời kỳ phản nghịch trước thời hạn rồi tự mình bỏ trốn, may mà cậu ta rất thông minh, đã vậy còn số đỏ, được cả nhà Mục Căn nhận nuôi khi họ đang trên đường đi hành tinh Bạch Lộ. Nhưng gia đình cưu mang cậu ta cũng chỉ là nhà bán bánh bao bình dân, người giám hộ còn là người máy bảo mẫu. Tuy người máy đối xử với chủ nhân nhân loại rất tốt, song khả năng kinh tế nhà họ căn bản không mua nổi thực phẩm dinh dưỡng giá cao, thậm chí còn thích mua đồ ăn giá bèo.

Lượng lớn chất dinh dưỡng mà Cantus con cần trong quá trình trưởng thành không hề có, Olivia được nuôi lớn như bao thú con bình thường khác. Phải rồi, cậu ta còn đi Học viện quân sự đế quốc nằm trên địa bàn của lũ binh lính càn quấy kia, về mặt dinh dưỡng, cơm dinh dưỡng ở đó vô cùng đầy đủ với thú con chủng tộc khủng long khác, nhưng với Cantus con thì còn lâu mới đủ, chả khác chi muối bỏ biển!

Chẳng những thế, Olivia còn không nhận được tình thương và sự chở che nào từ Cantus trưởng thành trong quá trình lớn lên!

Nhưng, chính một thú con như vậy lại trưởng thành.

Không chỉ trưởng thành, còn khỏe mạnh phi thường, mạnh mẽ phi thường! Tình trạng của cậu ta không thể tốt hơn, hoàn hảo hơn mọi Cantus lớn lên trong vòng tay bảo vệ tỉ mỉ!

Một thú con cường hãn nhường nào chứ, dứt khoát phải chữa khỏi cho cậu ta!

Ôm ý nghĩ ấy, các chuyên gia đồng tâm hiệp lực, tiếp thu ý kiến quần chúng để cho ra vài phương án trị liệu, dốc sức chạy chữa cho Olivia.

Theo họ, thú con này dù mạnh mẽ tới đâu cũng vô phương chống cự thương tổn do bại lộ quá lâu trong vũ trụ, huống chi trước đó hắn đã trải qua thời gian dài đói khát ngoài không gian, về sau còn băng qua cổng trời trong tình trạng thương tích chất chồng!

Các chuyên gia đã nghĩ đến rất nhiều hậu quả có khả năng xảy ra, căn cứ vào kinh nghiệm của họ, không ai có thể toàn thân trở ra trong tình huống ấy, đại khái sẽ giữ lại một hai di chứng cả đời, thú con lại đang kỳ phát dục, không chừng còn ảnh hưởng tới tiến trình lớn lên.

Trên thực tế đúng là như thế.

Thời điểm được đưa tới, toàn thân Olivia máu thịt lẫn lộn, đầu tiên là lông bong tróc hết, tiếp theo là làn da… bức xạ vũ trụ quấy nhiễu tế bào của hắn một cách mạnh bạo, dù rằng các chuyên gia đã dùng tới dung dịch chữa trị tốt nhất cũng chẳng thể ngăn cản da hắn nát rữa.

Sau bốn ngày nhập viện, Olivia trông vẫn là một cục thịt nát máu me hỗn tạp.

Các chuyên gia lần lượt thở dài, cho rằng thú con này có lẽ trị không hết.

Đúng lúc này, vị hôn thê của thú con có mặt (← nhân viên thông báo giới thiệu vậy đó).

Cậu trai khóc đến mũi đỏ bừng thoạt nhìn đáng thương lắm, nghe đồn vị hôn thê của thú con vì cứu hắn nên cố ý nhập ngũ, cùng hắn xuyên qua cổng trời… Không dễ dàng trở về lại rơi vào kết cục như thế, đúng là khiến người ta xót xa mà.

Gục mặt lên cửa kính lặng lẽ khóc một lát, vị hôn thê rời đi, tối lại quay về.

Trong tay bưng một ly nước, xin chuyên gia phụ trách cho Olivia uống.

Chuyên gia hỏi đây là thuốc gì,  cậu đáp “nước bùa”.

Nước bùa: Vẽ bùa rồi đốt bùa hòa vào nước, uống vô có thể chữa bệnh.

Đoàn chuyên gia: …

Ly nước bùa kia cuối cùng vẫn được các chuyên gia rót vào bụng người bị thương.

Sau đó, tình trạng rong huyết của Olivia ngưng bặt.

Tiến vào dung dịch chữa trị ngâm một đêm, làn da Olivia hoàn hảo như ban đầu. Không! Không thể nói là hoàn hảo như ban đầu, da hắn còn trơn mượt hơn ban đầu, trắng mịn hơn, cũng càng dẻo dai.

Thí nghiệm hoạt tính tế bào của người bị thương lần nữa, các chuyên gia kinh hãi: Hoạt tính tế bào của Olivia chẳng những khôi phục, hơn nữa còn cao hơn dĩ vãng! Hàng loạt tế bào cũ được thay thế, tế bào mới khỏe mạnh lạ kỳ!

Các chuyên gia cuống quýt thỉnh giáo vị hôn thê về loại bùa đốt trong nước, thỉnh giáo xong, ai nấy đều trợn tròn mắt: Bùa chỉ là bùa cầu an bình thường, nước pha bùa là nước ngâm lá cây sinh mệnh, giấy vẽ bùa là giấy làm từ lá cây sinh mệnh.

Đoàn chuyên gia: -_-|||

Bấy giờ họ mới sực nhớ hình như chàng thanh niên này từng nhận được thư trúng tuyển từ người gây trồng cây sinh mệnh – giáo sư Mục Lan Toa.

Cây sinh mệnh có hiệu quả chữa trị đặc biệt với tổn thương do bức xạ vũ trụ — điều này được ghi chép lại thật kỹ, kể từ đây, cây sinh mệnh của giáo sư Mục Lan Toa càng được chạy theo như vịt.

Ngoại thương khỏi hẳn, song Olivia không tỉnh lại ngay, các chuyên gia cho rằng hắn chỉ đang trong giai đoạn tự chữa trị thôi, thông báo Mục Căn không cần sốt ruột, rồi mặc cậu chăm nom bên giường mỗi ngày.

Nguyên soái Rothesay và Nashki đại nhân cũng đến thăm bệnh vào lúc này.

Người thăm bệnh quá đông, cuối cùng Nashki đại nhân vung bút lên, bệnh viện hạn chế chặt chẽ số người thăm bệnh. Cứ vậy, ngày ngày đi thăm bệnh chỉ còn mỗi Nashki đại nhân (← điển hình của lạm dụng việc công để tư lợi -_-|||).

Nghe bảo ngài Sise là ông lớn của Quốc vụ viện, cơ mà… ngài ý có vẻ rảnh rang ghê ← gọt trái cây xong, Mục Căn đưa cho ngài Sise bên cạnh.

Độ này chiều nào ngài Sise cũng tới đây ngồi một chốc, khoảng hai ba tiếng gì đó, đôi khi còn tán gẫu với cậu, đề tài không liên quan đến nhiệm vụ, mà là đủ chuyện lông gà vỏ tỏi của Ollie từ nhỏ tới giờ.

Trước đó người thăm bệnh rất nhiều, Mục Căn nhận được quá chừng trái cây và hoa tươi, hoa được cậu tặng một ít đến văn phòng bác sĩ, trái cây cũng tặng một chút, song vẫn còn nhiều lắm, vì thế mỗi lần ngài Sise đến, Mục Căn luôn mời hắn ăn trái cây.

Ừm, ngài Sise thích ăn quả dát dát nhất ← Mục Căn nắm được rất nhanh.

“Ollie cũng thích ăn dát dát nhất.” Thấy ngài Sise nhận lấy trái cây, Mục Căn cười nói.

“Hửm? Thật sao.” Tuy ngài Sise không nói gì, nhưng thoạt nhìn rất cao hứng.

“Cơ mà quả dát dát mắc quá, nhà tụi con chả mấy khi mua, Ollie tỉnh lại thấy nhiều dát dát như vầy chắc mừng lắm.” Mục Căn cũng hết sức cao hứng.

Quả dát dát… Hiện đại đa số Cantus con đều chê nó không ngon, kém những loại quả đắt đỏ hơn, mà thú con này lại không có điều kiện ăn ư…

Nhìn thanh niên như đang say giấc trên giường, tâm trạng ngài Sise có chút phức tạp.

Từ khi quen biết đứa trẻ này, dù biết cậu ta là Cantus, nhưng mình vẫn không làm gì vì cậu ta. Đây là thú con nhà người ta, hoang dã, còn là địa bàn của Quân đội.

Sise Ro Nashki luôn ôm lòng yêu thích mất tự nhiên với Olivia.

Bất đồng với thú con chính mình chăm sóc, đây là một thú con thông minh và có dã tâm, còn nhỏ tuổi mà đã hoạch định xong kế hoạch phát triển cho tương lai vài chục năm sau.

Quan hệ cả hai cũng vừa là thầy vừa là bạn, qua lại với nhau, đồng thời tự giữ bí mật riêng.

“Hmm! Thiệt ra Ollie có nhiều điểm giống ngài Sise lắm ạ, không chỉ mỗi khẩu vị đâu.” Mục Căn nghiêng đầu như đang hồi tưởng: “Khẩu vị tương tự chắc do đồng tộc, nhưng có lẽ vì ngài là trưởng bối Cantus thân thiết nhất của cậu ấy nên giờ ngẫm lại, nhiều thói quen của Ollie giống ngài lắm nha!”

“Chẳng hạn như soi mói xét nét muốn chết nè.” Giống như không thấy khóe miệng thoáng cái cứng ngắc của ngài Sise, Mục Căn vươn ra một ngón tay, bắt đầu nghiêm túc liệt kê: “Tóc luôn chải chuốt ngay ngắn, sơmi luôn cài tới nút trên cùng, dung dịch rửa giày xài hao chẳng ai bằng, còn xịt nước hoa…”

“Hồi trước không chú ý, gần đây ngài Sise đến thường xuyên nên con mới phát hiện nhiều thói quen của Ollie giống ngài như đúc!”

“Hổng chừng Ollie lén bắt chước ngài Sise cũng nên!” Mục Căn cười hì hì.

Đúng thiệt là — trình nịnh-hót vượt xa tiêu chuẩn ← tiếng lòng của anh thủ vệ thủ tướng đang yên lặng làm tường hoa gần đó.

Quả nhiên, ngài Sise nở nụ cười gượng gạo, cũng không so đo chuyện Mục Căn nói hắn soi mói xét nét, chỉ sửa lại tay áo rồi bảo: “Ta cho rằng dù là giống đực cũng nên chú trọng hình tượng thật kỹ, đây là lễ nghi cơ bản…”

Ai lại bắt chước người mình không thích chớ? Olivia bắt chước mình thì đoan chắc phải ngưỡng mộ mình lắm!

Bất tri bất giác, lòng ngài Sise xích lại gần Olivia thêm chút nữa.

Tuy rằng tuổi tác cách biệt, kinh nghiệm cách biệt, hoàn cảnh sinh hoạt cũng bất đồng thấy rõ, song Mục Căn đích xác là đối tượng trò chuyện cực tốt. Cậu đơn thuần, thông minh và thú vị, cơ thể cũng rất tốt ← cũng bị bức xạ vũ trụ ảnh hưởng một phần, nhưng cậu chỉ nằm viện một ngày là khỏe. Thực ra mới đầu Sise cũng không ủng hộ Olivia thân cận với một người vượn yếu ớt như thế, đã vậy còn chọn làm vị hôn thê, nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc gần gũi, Sise lại dần dà chấp nhận Mục Căn.

“Ngài Sise, đây là bánh quy ngón cái Ollie mê nhất, mời ngài nếm thử.” Mỗi lần ngài Sise đến đây đều mang ít quà, Mục Căn không muốn thất lễ với đối phương nên cũng chuẩn bị quà đáp lễ. Quà của người ta luôn rất quý, Mục Căn chuẩn bị cỡ nào cũng thua, nên đơn giản lấy luôn đồ ăn mình tự làm.

Kỳ thực ngài Thủ tướng không có thói quen xơi đồ lạ, song giao thiệp nhiều ngày rồi, lần này hắn không cự tuyệt nữa, bèn thò tay nhón một cây bánh nhỏ, nhẹ nhàng bỏ vô miệng.

“… Ừm, rất cứng.” Ngài Sise nói đúng trọng tâm đánh giá của mình.

Hương vị thiệt ra cũng được, chủ yếu là cảm giác nhai: Nướu cứ như được mát xa ấy, giòn giòn nhám nhám, đau đau ngứa ngứa, phải nói là sướng-không-thể-tả!

Thích bánh quy vị này, đừng nói là thú con —

“Olivia sắp thay răng à?” Ngài Sise chợt hỏi.

“Dạ, con kiểm tra rồi, chắc đúng thế đó. Trước nhiệm vụ lần này, tuần nào cậu ấy cũng phải xơi hai túi bánh quy ngón cái.”

Gượm đã , thay răng… rụng lông…

Ngủ lâu…

Đây toàn là dấu hiệu sắp á trưởng thành mà?!

Hai mắt ngài Sise nhịn không được trợn to, đừng nói là thú con kia… sắp tiến vào thời kỳ á trưởng thành trong độ tuổi nhỏ thế này?

Chỉ có thú con khỏe mạnh nhất, cơ thể tích lũy dồi dào mới có khả năng chỉ hai mươi mấy tuổi đã á trưởng thành!

Ngài Sise lập tức dời đường nhìn lên mặt chàng thanh niên đang im lặng ngủ say trên giường.

Ở đó, Mục Căn đang lẳng lặng bôi loạn xạ một thứ nghe nói là dầu hạch đào lên đầu hắn, nghe đâu loại dầu ấy có tác dụng thúc đẩy mọc tóc, xét thấy lông mi lông mày cũng trụi lủi, Mục Căn chiếu cố cả đôi mắt.

Mục Căn chỉ săn sóc mặt mũi Ollie, chỗ khác không tiện xuống tay, quyết định chờ Ollie tỉnh lại tự bôi.

Buổi chiều tĩnh lặng, chàng trai tóc đen sáng láng đang tận tình chăm sóc một chàng trai khác đang say giấc như thiên sứ trên giường.

Sau đó, chàng trai đang ngủ bỗng mở mắt.

Đôi mắt ấy tựa hoàng kim cô đọng, thoáng chốc, nắng chiều như bị hắn hút vào đáy mắt, rung động lòng người —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui