Không Có Kiếp Sau

Sự kiện chôm đồ hóa sự kiện quyên tặng chi chi đó là chuyện sau này, trước đó Sigma bất an lắm thay.

Hôm sau vừa khởi động máy, hắn liền lôi luật hình sự đế quốc ra nghiên cứu từ đầu tới đuôi một lần. Chiếu theo kết quả ngâm cứu, Sigma cho rằng hành vi lần trước của mình không chỉ phạm vào tội ăn cắp, mà còn phạm luật bảo vệ văn vật và tội khinh thường danh nhân lịch sử, nhớ đến việc phá hủy thiết bị theo dõi, ờm, còn tội phá hoại công trình công cộng nữa chớ.

Gộp chung tất tật mấy tội danh, Sigma cần xộ khám ba trăm năm.

ORZ

Những ngày kế tiếp, Sigma cũng chả dám ra ngoài đi dạo phố ← sợ bị tóm, mỗi ngày đều trốn ở chỗ đại sư Kenda giúp việc, canh lò, đổ khuôn đúc, đổ rác… Việc chi Sigma cũng làm, ngoan vô cùng luôn.

Biểu hiện này chứng tỏ cậu chàng đang sợ hãi lắm.

Bác Alpha chủ động đề nghị đi thăm Sigma, Mục Căn thì bị xua ra ngoài tiếp tục tìm kiếm vật liệu, cả nhà phân công có trật tự.

“Nhớ mang áo mưa.” Lúc Mục Căn rời đi, người máy tiểu A nhắc cậu một câu: “Mặc thêm quần áo vào.”

Đêm mấy hôm trước tự dưng bắt đầu đổ mưa, mưa phát là kéo dài cả ngày, liên tục mấy ngày đều thế, độ ẩm trong không khí chợt tăng vọt.

“Pendra vào mùa mưa rồi, bốn tháng kế tiếp hầu như hôm nào cũng mưa.” Tatalin thuận miệng nói một câu, nói xong thì thoáng ngây người: Ớ? Mình đang nói chuyện với ai vậy? Người máy đồ cổ kia sao?

Tatalin nhẹ nhàng vén tóc bằng tay đeo găng, lông mày khẽ nhíu.

Hắn là người sinh ra và lớn lên tại Pendra, nơi lý giải người máy nhất, ứng dụng người máy phổ biến nhất toàn đế quốc hẳn là Pendra, nhưng cũng chính người Pendra có cái nhìn khách quan nhất về người máy.

Thể hiện rõ nhất ở chỗ: Họ sẽ không tán gẫu với người máy.

Ngọai trừ công việc và thời điểm cần thiết, họ rất ít khi nói chuyện cùng người máy. Giống như Trái Đất cổ đại thế kỷ 21 ấy, bộ người bình thường sẽ nói chuyện với đồ điện trong nhà chắc?

Với dân Pendra mà nói, người máy chỉ là công cụ, công cụ được chế tạo nhằm giúp sinh hoạt của nhân loại càng thêm tiện lợi.

Nhưng ban nãy mình lại nói chuyện với người máy nhà người ta, đại khái là giọng điệu của người máy kia quá đời thường, nên mình mới nhịn không được mà tiếp đề tài.

Tatalin sờ sờ mũi. Trong lúc ấy, Mục Căn cũng đang kiểm tra áo mưa mang theo, lại khoác thêm cái áo, chào người máy trong nhà và đại sư Kenda, bấy giờ mới ra xe với Tatalin.

Người máy tiểu A tiễn họ ra cổng, mãi đến khi xe nổ máy, Tatalin vẫn có thể trông thấy người máy phía sau không ngừng vẫy tay với họ.

“Cậu… trong số vật liệu cậu chuẩn bị trước đó có phần của người máy này không?” Tatalin chợt mở miệng: “Nếu chưa thì cũng chuẩn bị một phần đi, tuy không tiện nhờ Quân đội chi trả, nhưng thông qua quan hệ để nhận giảm giá 50% thì không thành vấn đề. Người máy kia cổ quá rồi, kim loại trong ngoài đều nên thay mới, mùa mưa ở Pendra rất dữ dội, nó sẽ rỉ sét…”

Không đợi Mục Căn cự tuyệt, Tatalin đã lập tức quyết định, nhanh chóng nói một tiếng với Priestley đang lái xe, Priestley thoải mái đồng ý ngay.

Đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn!

Cám ơn Tatalin và Priestley xong, ba người quay sang nói chuyện phiếm, xe huyền phù quân dụng màu đen phi băng băng giữa mưa to gió lớn như chim yến.

***

Hiện nhóm người máy Alpha đều là đầu to, ngón tay người máy tiểu A quá thô kệch, nên người thực sự có khả năng làm việc chỉ còn Sigma.

Đương toàn tâm đắm chìm trong công tác nên đại sư Kenda chẳng nói một lời, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên linh kiện đang mài. Nhiều người máy như vậy, linh kiện lớn nhỏ dùng trên người vượt quá trăm vạn, trong xưởng cũng sử dụng công cụ, nhưng linh kiện trọng điểm vẫn cần mài thủ công, đây là một việc cực kỳ ngốn thể lực.

Chăm chú quan sát đại sư Kenda làm việc hồi lâu, màn hình tối của Sigma lóe lóe, hắn quyết định pha trà cho ông.

Ở nhà thường xuyên pha trà cho anh trai, Sigma cực tự tin với tay nghề của mình.

Kế tiếp, Sigma lại đi làm một chảo cơm chiên trứng, Mục Căn học gì hắn học đó, mà nói thiệt, trình độ nấu nướng của Sigma còn ngon lành cành đào hơn Mục Căn ấy chứ.

Hương vị thức ăn đánh thức đại sư Kenda, nhìn cơm nước thơm ngào ngạt trước mắt, ông thoáng sửng sốt.

Trước tiên ông nhìn thoáng qua người máy trợ lý của mình — chỉ thấy người máy được mình đặt tên là John đang đứng một bên vô cùng quy củ; Tiếp đó ông lại nhìn nhìn Sigma, màn hình tối lóe rồi lóe, trước mặt bày cơm chiên trứng và trà.

Rõ là một người máy kỳ quặc – đại sư Kenda nghĩ.

Trên nguyên tắc, người máy chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, dưới tình huống không thể phán đoán nhu cầu của chủ nhân, không làm gì hết là phương thức dễ tránh sai lầm nhất.

Mà tiểu người máy này lại chủ động đoán được mình cần ăn cơm, đi nấu cơm, thậm chí còn làm món cơm chiên trứng mình mê nhất.

“Sao cậu biết ta thích ăn cơm chiên trứng nhất?” Đại sư Kenda nhướng mày.

“Tôi hỏi John, rồi John bảo thế đó.” Sigma thẳng thắn trả lời ông.

Nhìn John đang đứng một bên như đầu gỗ, đại sư Kenda luôn luôn nghiêm túc kiềm lòng chẳng đậu mà cong môi.

Tiểu người máy làm cơm chiên trứng ngon tuyệt, đại sư Kenny khó được lần khen ngợi hắn: “Tay nghề này dư sức mở quán ăn rồi!”

“Sigma là học sinh khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc, học sinh dự thính!” Sigma cất giọng tự hào.

Chưa từng đặt mình ngang hàng với người máy trợ lý, dưới sự dạy bảo của anh trai, Sigma luôn cho rằng mình là học sinh dự thính.

Được học tập, được cúp cua, không cần thi cử, tốt quá trời luôn ← nguyên văn lời Mục Căn.

Đại sư Kenda sống một mình tại nhà sau, nhà trước dành cho đệ tử của ông và người làm thuê, việc thường thường do bọn họ làm, đại sư Kenda chỉ phụ trách năm đơn đặt hàng quan trọng nhất năm.

Mỗi thời điểm nhận đơn hàng, cổng lớn nối liền hai khu sẽ đóng lại từ bên trong đến tận khi công việc hoàn thành mới thôi, đại sư Kenda cơ hồ không bước chân ra ngoài. Không có lệnh của ông, các đệ tử cũng chẳng dám tùy tiện quấy rầy, ngay cả chuyện ăn cơm cũng thế.

Nên mỗi lần hoàn thành xong đơn hàng, tình hình sức khỏe của đại sư Kenda luôn không ổn lắm.

Sự có mặt của Sigma thoáng phá vỡ nguyên tắc của ông, nhưng hắn cũng không làm gì thái quá. Chờ đại sư Kenda ăn xong, Sigma bèn chủ động đi rửa chén, đại sư lệnh một tiếng, John cũng qua hỗ trợ.

“John, nhà các anh đến nước rửa chén cũng không có hở?”

“John, nước rửa chén hiệu này xài dở lắm, anh nên mua nước rửa chén bọt tuyết sản xuất ở hành tinh Farrell ấy.”

“John, anh thích năng lượng hương gì?”

“John, tiền lương của anh là bao nhiêu?”



Trong phòng bếp, hai người máy đang trò chuyện, nhưng rõ ràng chỉ có một bên hỏi liên miên, bên còn lại chỉ phụ trách trả lời.

Người hỏi dĩ nhiên là Sigma, là người máy của hành tinh Bạch Lộ (← tự phong), Sigma chẳng qua đang hiếu kỳ về người máy của thành phố cơ giới thôi. Do đang phạm tội nên chả dám đi đâu, Sigma đành dồn tất vấn đề lên người máy Pendra duy nhất gần mình — John.

Cũng may John là người máy, vấn đề trong phạm vi quyền hạn trên cơ bản đều hỏi gì đáp nấy. Biết tiền lương của John là trứng ngỗng bự chảng, Sigma ngẩn ra: “Sigma… mỗi tháng còn có 100 farad tệ tiền tiêu vặt đó…”

Hên là Sigma không xoắn xuýt vấn đề này lâu, hắn hỏi John địa điểm đổ rác sinh hoạt, sau đó bê thùng rác đi đổ.

Bởi bên ngoài đang mưa to, Sigma còn mượn John cây dù.

Trời mưa cũng tuyệt lắm.

Ký ức đầu tiên về thế giới này do hoang tinh bị cát hóa ban tặng, nên Sigma rất thích mưa, song hành tinh Bạch Lộ chẳng mấy khi mưa, thỉnh thoảng có cũng là mưa bụi, một chốc là tạnh.

Nơi này thì khác.

Lần đầu tiên Sigma chứng kiến mưa lớn nhường này.

Giống sóng cuộn, tựa sóng dữ, phảng phất nước sông trút xuống từ trên trời.

Đương nhiên, trong đầu Sigma nào có lắm liên tưởng đến thế, hắn chỉ cảm thấy mưa rất lớn, rất rất lớn mà thôi.

Lẳng lặng thưởng thức cảnh mưa chốc lát, một tay giơ dù, một tay bê thùng rác, Sigma còn không quên chụp ảnh bằng màn hình tối.

Sigma chụp màn mưa bụi trắng xóa mịt mờ, chụp đường phố chẳng một bóng người chỉ có nước mưa, thậm chí còn chụp một chú mèo bị mưa xối ỉu xìu.

Chú mèo cố gắng muốn leo tường, nhưng mưa quá nặng hạt nên thất bại mấy lần liên tục.

Sigma nghiêng đầu, thả thùng rác xuống, dùng một tay bắt mèo lại, đoạn đặt nó lên bức tường nó muốn leo. Chú mèo kêu một tiếng, lập tức nhảy đến bờ tường khác.

Chắc nó về nhà — Sigma nghĩ.

Chú mèo rất lợi hại, lúc bị Sigma bắt còn cào Sigma một cái, nếu là nhân loại chỉ e đã bị thương rồi.

Ơn giời mình là người máy — Sigma nghĩ.

Sigma không quên chụp ảnh chú mèo, dự định buổi tối cho anh trai xem ảnh. Lần nữa nhấc thùng rác lên, Sigma đi tới nơi đổ rác cách đây không xa.

Lúc nhìn thấy nơi đổ rác, hắn tạm dừng chốc lát: Mỗi ngày đều lãnh trách nhiệm đổ rác, có thể nói Sigma là bạn tốt của nơi đổ rác, nhưng hắn chưa từng gặp nơi nào dơ bẩn bằng nơi này!

Chẳng biết có phải tại trời mưa to hay không, khắp địa điểm đổ rác ngập ngụa toàn rác là rác, cho dù không ngửi được, hệ thống quét hình của Sigma cũng đã đồng thời nhắc nhở về mùi hôi và mức độ ô nhiễm vượt chỉ tiêu ngay từ lúc hắn tiếp cận nơi này!

Sigma còn thấy cả đoàn ruồi nhặng mưa xối không chết đang bay vo ve trên vùng trời nơi đổ rác.

Sigma nghiêng đầu, đặt thùng rác trong tay tại vị trí chính xác, sau đó bắt đầu thu gom rác rưởi dưới đất. Từ nhỏ hai anh em đã luôn làm vậy, ảnh hưởng từ Mục Căn, Sigma là người máy gương mẫu bắt gặp vòi nước chưa vặn chặt cũng sẽ chủ động đi vặn đó nhen ~

Chai lọ gom vào một chỗ, thức ăn thừa gom vào một chỗ… Sigma chăm chú phân loại rác, rồi hắn mò thấy một khối kim loại lạnh ngắt.

Sai địa điểm rồi!

Vật phẩm kim loại không nên đưa đến điểm đổ rác sinh hoạt!

Trong đầu Sigma nhanh chóng vang lời cảnh báo.

Nhưng trên khối kim loại phủ rất nhiều rác rưởi, muốn lấy nó ra phải phân loại hết rác trên đó mới được.

Thế là Sigma tiếp tục hì hục nhặt rác, khi rác phủ trên kim loại chậm rãi được hắn dọn sạch sẽ, vật bên dưới rốt cuộc lộ ra hoàn toàn.

Khi thấy rõ đối phương, Sigma đơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui