Không Có Kiếp Sau

Đêm nay, Viên Đá dẫn đám người máy Tròn Tròn lặng lẽ lẻn vào nơi giam giữ nhân loại, hắn định thả toàn bộ nhân loại ra, muốn cứu nhân loại cũng có một tấm bảng giống mình, đồng thời có khả năng sẽ tạo một cuộc hỗn loạn, để họ có thể nhân lúc lộn xộn mà chạy trốn.

Đúng vậy, Viên Đá tính bỏ chạy, trốn về hành tinh Bạch Lộ bằng chính năng lực bản thân.

Ba người máy khác cũng đi theo hắn, thân là người máy bảo mẫu, họ chưa từng trải qua chuyện kích thích nhường này. Viên Đá và bọn họ cùng phân tích kết cục có thể xảy đến một khi thất bại, nhưng nghĩ việc này có thể giúp mình về nhà, ba người máy vẫn quyết tâm làm mà chẳng hề dị nghị.

Họ cũng biết đây là một cuộc chiến quyết liệt.

Đường phố vắng bóng nhân loại vô cùng im ắng, chỉ có bốn người máy dè dặt tiếp cận nơi giam giữ nhân loại.

Họ cách nhà giam ngày càng gần.

Nếu là con người, giờ này có khi tim họ sớm đã đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài rồi ý chứ?

Nhưng họ là người máy.

Dù họ là người máy bảo mẫu, từ khi khởi động máy chưa từng làm gì ngoài việc nhà, thì thời khắc này vẫn vô cùng bình tĩnh. Thậm chí khi đột ngột chạm mặt một người máy khác tại giao lộ kế tiếp, bốn người máy vẫn điềm nhiên như không.

“Xin chào.” Dưới sự sai khiến của chương trình, Viên Đá chào đối phương theo bản năng.

“Xin chào.” Người máy kia cũng lập tức đáp lại.

Viên Đá liếc phát là nhận ra thân phận người máy bảo mẫu của đối phương.

Ân cần thăm hỏi xong, song phương đều đơ máy. Ngay lúc họ đang sững sờ tại chỗ, đằng sau lòi thêm một người máy bảo mẫu, tiếp theo lại một người nữa. Đường phố vốn không một bóng người thoáng cái xuất hiện cả đống người máy một cách quỷ dị, còn toàn người máy bảo mẫu!

Các người máy bảo mẫu chào hỏi nhau hoàn tất, rồi cùng đứng đờ tại giao lộ.

Như bình thường thì cảnh tượng này thường xuyên diễn ra, trước khi tai nạn phát sinh, người máy bảo mẫu bôn ba khắp phố lớn ngõ nhỏ và các siêu thị lớn, họ gặp nhau cực kỳ nhiều lần. Nhưng —


Nơi đây là Pendra sau vụ người máy bạo động nha! Còn là đêm khuya tĩnh lặng nữa chứ!

Điểm cuối của con đường mà họ đang đứng chỉ có một, đó là nhà tù đang tạm nhốt nhân loại. Không cần nghi ngờ gì nữa, mục đích của mấy người máy bảo mẫu hoàn toàn thống nhất!

Các người máy bảo mẫu đứng lặng thinh tại chỗ vài giây, cũng không tiếp tục trò chuyện, mà nhanh chóng tiến lên theo kế hoạch ban đầu. Lần này không phải một hai người máy đơn côi, mà là một đoàn người máy đông nghìn nghịt!

Trong đêm tối, người máy bảo mẫu lặng lẽ đi tới, trên người họ mang theo cảm giác tiêu điều mơ hồ.

Người máy Viên Đá vốn định vụng trộm thả nhân loại ra, tạo một cuộc hỗn loạn rồi chuồn êm, song mọi tính toán đã đi tong, đông người máy bảo mẫu tụ tập lại đây như vậy, hành động đêm nay của họ sẽ dẫn đến một cuộc chiến khốc liệt.

Cuộc chiến giữa các người máy!

Nhóm người máy bảo mẫu thấy chết không sờn, dũng mãnh lao về phía người máy canh gác —

Vật liệu của họ kém người máy quân dụng, trong cơ thể cũng không có chương trình phòng ngự tử tế, chỉ có thể dùng nhân số đàn áp. Trong khi người máy bảo mẫu hàng đầu áp đảo người máy quân dụng trông coi nhân loại, người máy bảo mẫu hàng sau nhân cơ hội ùa vào! Họ cấp tốc mở cửa phòng giam thả nhân loại bên trong ra, tiếng gầm của đàn ông, tiếng thét của phụ nữ, còn có tiếng khóc của trẻ con —

Thêm nhân loại gia nhập, cuộc hỗn loạn rốt cuộc không còn im lặng nữa.

Có người máy thuận lợi đoàn tụ với chủ nhân, lại có người máy chưa kịp gặp chủ nhân đã bị phá hủy.

Hàng bốn người máy của Viên Đá tương đối may mắn, vị trí của họ khá sát chính giữa. Sau khi lục tục mở vài phòng nhốt nhân loại, Viên Đá phát hiện giống đực nhân loại mình mang về lúc trước.

Giữa dòng người gào khóc chạy ra ngoài, chỉ có người này lẳng lặng dựa lên tường, chẳng ai để ý tới hắn, hết thảy xung quanh cứ như không can hệ gì với hắn.

Gian nan lội ngược dòng người đang trào ra để tới trước mặt người đàn ông kia, Viên Đá cúi xuống, đặt màn hình tối ngang với mắt hắn, mở miệng: “Nhân loại, kế tiếp tôi sẽ về nhà, về hành tinh Bạch Lộ, anh muốn đi cùng tôi không?”

Đôi mắt nâu trong suốt như pha lê của người đàn ông lẳng lặng quan sát Viên Đá một lát, hồi lâu sau, khóe miệng vẽ ra một nụ cười kỳ dị.

(Hỏi: Bạn nào ở đây đoán ra giống đực nhân loại là ai xin giơ móng! ︿( ̄︶ ̄)︿)


Viên Đá xem nụ cười ấy đồng nghĩa với chấp thuận, bèn cõng hắn lên lưng, và cũng gia nhập đại quân nhân loại đào vong!

Đêm nay, nhóm người máy bảo mẫu trả cái giá cực đắt: Người máy bảo mẫu đi cứu nhân loại tổn thất chừng hai phần ba! Nhưng họ cũng hoàn thành mục tiêu của mình, toàn bộ nhân loại bị nhốt được phóng thích, họ chạy trốn tới xưởng chế tạo vũ khí lớn nhất Pendra, giải khóa một chiếc phi thuyền quân dụng cỡ lớn, cuối cùng điều khiển phi thuyền rời khỏi Pendra.

Cứu người xong, người máy bảo mẫu vừa lên phi thuyền liền quay về dáng vẻ ban đầu. Họ hoặc là thành thạo xử lý vết thương cho chủ nhân trong điều kiện hiện có, hoặc bế đứa trẻ đang khóc và dịu dàng dỗ dành… Nếu chủ nhân không có yêu cầu gì, họ sẽ tìm một nơi đủ kín đáo mà không bất tiện để gấp mình lại, trốn thật kỹ trong thời gian ngắn nhất.

Không lâu sau, người máy trên phi thuyền lại như mất tích hoàn toàn.

***

“Báo cáo trưởng quan! Đối phương rốt cuộc cũng rút lui rồi!” Phòng điều khiển chính mở ra, Vogel cũng theo đó chạy vào thật nhanh, kích động nói thật to với Olivia đang ngồi trước màn hình trong phòng điều khiển chính. Nhưng vừa đặt chân vào phòng, hắn đã phát giác không khí có phần bất thường, giọng nói ngày càng nhỏ theo bản năng, cuối cùng gần như im luôn.

Chàng trai đang ngồi ngay trung tâm phòng điều khiển chính hiển nhiên là chuẩn tướng Olivia Augustus, ngồi bên trái hắn là trung tướng McCown, bên phải là Chapson, còn Todd thì đứng cạnh chuẩn tướng Augustus như trước nay vẫn thế, và đang sắp xếp lại giấy điện tử trên bàn.

Vẻ mặt ai nấy cũng nghiêm trọng, Vogel suýt nữa không dám vào.

Một người trong phòng là thầy giáo của hắn thời học sinh, còn lại toàn bạn học, nhưng họ có một điểm chung: Quân hàm đều cao hơn hắn.

“Tới đây nói.” Mãi đến khi nhìn thấy thủ lĩnh Augustus, à không! Chuẩn tướng hất hất cằm với mình, Vogel mới nơm nớp bước qua, sau đó nói rõ chiến báo từ tiền tuyến cho mọi người nghe.

“… Dựa theo kế hoạch, trung tá Alvin điều khiển cơ giáp tiến hành đánh bọc sườn từ bên phải, đối phương quả nhiên trúng kế.”

“Mức độ tổn hại của cơ giáp đối phương vượt quá 50%, bấy giờ chúng mới rút lui, nhưng cơ giáp quân ta cũng tổn hại đến 30%, trung tá Alvin bị gãy tay phải.”

“Bảo bộ y tế phái bác sĩ tốt nhất đến chữa cho Alvin, bộ máy móc phải sửa xong cơ giáp của cậu ta trong vòng hai ngày.” Olivia tức khắc đáp lời Vogel.

Chẳng đợi Vogel vui mừng xong, Todd bên cạnh đã đột ngột lên tiếng, vừa mở miệng liền dội gáo nước lạnh lên đầu mọi người: “Thưa trưởng quan, xin cho phép tôi nhắc nhở ngài, nhân viên y tế của chúng ta đã có hai người bị kiệt sức, dung dịch điều trị trong hạm đội đã sớm đạt mức báo động, hai mươi loại thuốc thủ sẵn cũng dùng hết. Ngoài ra, chúng ta cũng không chuẩn bị nhiều vật liệu cơ giáp.” Là trợ thủ đắc lực của Olivia kiêm quản lý viên vật tư hậu cần, Todd biết rất rõ tình trạng vật tư dự trữ của hạm đội.


“Không phải hôm qua chúng ta mới đi qua Akme sao? Không tiến hành bổ sung ở đó à?” Chapson nhíu mày.

“Hai quản lý viên trên Akme đang tranh đoạt quyền quản lý tối cao, thấy tôi đưa danh sách tiếp viện thì họ bảo tinh cầu của họ còn chưa sắp xếp xong, không cách nào cấp ra một phần tiếp tế quân dụng.” Todd hồi đáp.

“Mười lăm pháo đài Quỹ Đạo Đen mà hôm qua tôi xin đâu?” Chapson nhìn Todd.

“Tiếc quá, tôi đã ký bác bỏ đơn xin của cậu.” Todd đáp tỉnh bơ.

“Cái gì!? Cậu –” Chapson vừa đứng lên, Olivia đã thình lình lên tiếng.

“Không cần lên danh sách tiếp viện, Todd, cậu trực tiếp phái người đến kho hàng của họ, chỉ lấy vật tư trên danh sách, còn lại đừng động vào. Nhớ rõ phải ngụy trang thành cướp vũ trụ.” Olivia bình tĩnh ra lệnh cho Todd.

Đoạn, hắn lập tức dời tầm mắt sang Chapson: “Sau khi Todd rời đi, cậu dẫn người của chúng ta đến dẹp yên hiện trường, bắt York và Lando tới đây, hôm nay đế quốc lâm vào nguy cơ, so với Akme, hạm đội chúng ta cần họ hơn.”

York và Lando chính là hai người có quyền hạn cao nhất ở Akme hiện tại, trong đó York lệ thuộc Quốc vụ viện, Lando dưới trướng Quân đội. Hai người là quan chức cấp cao thường trú tại hành tinh tiếp viện quân nhu quan trọng nhất đế quốc, sau khi tai nạn bùng nổ, cả hai nhanh chóng tập kết đội ngũ của mình, ổn định an ninh trật tự, đồng thời cũng chăm chăm làm theo ý mình. Hiện Akme rối loạn hơn nửa là do hai người tranh quyền đoạt thế.

Như không nhận ra lời mình nói đáng sợ đến dường nào, Olivia bổ sung: “Alvin bị thương đúng không? Thời gian này để cậu ta dưỡng thương ở Akme đi, năng lực quản lý của cậu ta tuyệt không kém hơn khả năng lái cơ giáp, dưỡng thương tiện thể quản lý Akme luôn.”

“Tuân lệnh, thưa trưởng quan!” Chapson không hề tỏ ra sửng sốt, cung kính tiếp nhận nhiệm vụ thủ trưởng giao phó.

“Cuối cùng là Vogel, cậu phụ trách chuyện sau đó.” Olivia giao nhiệm vụ cuối cùng cho cấp dưới Vogel.

“Tuân lệnh.” Vogel lập tức hiểu ý thủ trưởng.

Chẳng ai cảm thấy mệnh lệnh của Olivia có gì không đúng, trung tướng McCown ngồi bên trái Olivia lại chau mày: Đây là… muốn trực tiếp đoạt quyền bằng vũ lực, phái binh trấn áp sao? Còn tính ngụy trang thành cướp vũ trụ?

Hắn hơi giật mình vì sự lớn gan của đồng nghiệp trẻ tuổi từng là học sinh của mình, càng khiến hắn sợ hãi là sự trung thành và mức độ chấp hành nhiệm vụ của các thủ hạ.

Những thanh niên này dám làm bất cứ điều gì, trên người chứa đựng tinh thần sắc bén của nghé con không sợ hổ.

Tuy nhiên, cũng chính nhờ sự trung thành và tinh thần không sợ trời sợ đất, mới giúp hạm đội trẻ với độ tuổi trung bình ba mươi ba bộc lộ được tài năng giữa các hạm đội. Đứng trước kẻ địch chưa biết rõ, họ là hạm đội đầu tiên chủ động khởi xướng tấn công đối phương!

Chẳng những thế, họ còn thành công!

Hơn nữa, dù thành công, họ vậy mà không hề kiêu ngạo —


Nhìn thanh niên mặt mày trầm tĩnh đối diện, trong mắt trung tướng McCown tràn ngập tán thưởng.

Vì thế, chờ những người khác đi hết rồi, trong phòng chỉ còn hắn và Olivia, trung tướng McCown rốt cuộc tiết lộ mục đích của mình: “Chuẩn tướng Augustus, lần này tôi đến… là muốn thông báo cho cậu một tin tốt và một tin xấu.”

“Sao ạ?” Olivia ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, ra chiều lắng nghe. Mấy hôm trước, vị huấn luyện viên quen biết từ hồi còn ở học viện bỗng dưng lấy thân phận sĩ quan đến chỗ mình, không dẫn theo nhiều người, mà chỉ mang theo một thuyền tiếp viện. Không thể phủ nhận là thuyền tiếp viện giúp mình rất nhiều, song đối phương lại dùng thân phận trung tướng đi hộ tống vật phẩm tiếp viện cho một chuẩn tướng như mình, vụ này hình như hơi bị xa xỉ, Olivia chờ hắn nói ra mục đích thực sự lâu rồi.

“Chắc cậu cũng nhìn ra đúng không, lần này tôi đến không phải chỉ để áp giải vật tư.” Quả nhiên, trung tướng McCown bắt đầu nói: “Tôi đến để khảo hạch.”

“Chuẩn tướng Olivia, bắt đầu từ phút này, tôi đại diện cho Nguyên soái Rothesay tuyên bố cậu thông qua khảo hạch của Quân đội, quân hàm của cậu có thể thêm một ngôi sao rồi.”

“Thiếu tướng Olivia, chúc mừng cậu.”

Hắn cười, còn vỗ vỗ tay cho hợp với tình hình.

Olivia ngẩn người, nhưng hắn không choáng váng vì lần thăng chức này. Cảm tạ trung tướng McCown xong, Olivia chợt bảo: “Quân đội… xảy ra chuyện gì sao? Kế tiếp cần tôi làm gì?”

Olivia dã tâm bừng bừng, lại vô cùng dụng tâm, hiểu cực rõ thể chế thăng chức của Quân đội, thành thử cũng biết số quân công tích lũy hiện thời của mình căn bản chưa đủ thăng lên thiếu tướng, bất ngờ được thăng chức vào thời điểm này chỉ có thể chứng minh một việc —

“Cậu quả nhiên rất thông minh.” Trung tướng McCown vỗ tay thêm hai phát nữa, sau đó vẻ mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc: “Báo xong tin tốt rồi, giờ đến tin xấu.”

“Mười ngày trước, trung tướng Argos mất tích trong lúc đánh lén quan chỉ huy của quân địch, hiện đội quân dưới trướng anh ta không có ai tiếp nhận. Nhưng trước khi chấp hành nhiệm vụ, anh ta có bảo nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy vọng người thay thế sẽ là cậu.”

“Nguyên soái Rothesay chấp nhận đề nghị của anh ta, song cấp trên trong Quân đội vẫn còn ngờ vực, nên nhất trí để tôi đến giám sát lần cuối, giờ thì cậu thông qua rồi.”

“Tiếp theo, tôi đại diện cho cấp trên trong Quân đội phân phối nhiệm đầu tiên sau khi thăng chức cho cậu –”

“Tức khắc đến tinh hệ Roa tiếp nhận đội quân dưới trướng trung tướng Argos, ngay tức khắc.”

Olivia sững sờ tại chỗ.

Lúc khom người nhận lệnh, hắn nhíu mày: Đây đúng là một tin xấu…

Tinh hệ Roa, nơi ấy còn xa nhà hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận