Không Có Kiếp Sau

Nhà Mục Căn có album ảnh gia đình trên mạng.

Mở hàng album là ảnh chụp cùng nhóm láng giềng phố mua bán Aidori, sau này do mỗi năm đều đi du lịch chung, album cũng được bảo tồn. Dần dà, ngoài những tấm ảnh du lịch, trong album gia đình cũng có thêm vài hình ảnh không liên quan đến du lịch: tỷ như ảnh tốt nghiệp của Mục Căn và Olivia nè ~ rau người máy Viên Đá trồng vừa nảy mầm nè ~ Beta lén lút đến chỗ người hành tinh Đen mua vũ khí cấm nè… Cơ hồ từng người máy đều vụng trộm chêm vô vài tấm ảnh mình thích, người chăm up ảnh nhất là Sigma. Nhưng, vì hắn là người máy ăn không ngồi rồi đáng thương nhất nhà, nên nội dung ảnh chụp đa phần xoay quanh một mẫu ba sào đất nhà mình: người máy trong nhà hiển nhiên không phối hợp với hắn, anh trai lại bộn bề lắm việc, hàng ngày tự nguyện làm người mẫu của hắn cũng chỉ có đàn long thú một sừng, thường xuyên xuất hiện trong ống kính của Sigma nhất chính là tụi Sừng To, đương nhiên, gần đây lòi thêm một đám chíp béo mê chụp ảnh nữa ~(≧▽≦)/~

Trước lúc xuất phát, Mục Căn cười dặn Alpha “chụp nhiều nhiều ảnh”, vì thế Alpha xem lời này thành nhiệm vụ mà chấp hành. Mỗi khi tới điểm tham quan, hắn luôn chụp ảnh lưu niệm một cách rất chi nghiêm túc, tiếp theo lại up lên album gia đình.

Đúng là hắn chụp ảnh thiệt, không sai, hiềm nỗi biểu cảm và động tác từ đầu tới đuôi y chóc nhau, thiệt nhìn cứ như được photoshop lên vậy. Một hai tấm đầu còn nhìn không ra, khi ảnh chụp ngày càng nhiều, phát triển thành mấy chục tấm rồi hơn trăm tấm, album của người máy Alpha khiến người ta dòm mà sởn tóc gáy.

“Alpha, sườn mặt cậu đẹp lắm đó ~ lần sau thử chụp nghiêng coi sao.” Người phá vỡ lời nguyền là ngài Sise: “Thực ra mắt trái của ta đẹp hơn mắt phải, nên lúc chụp ảnh ta hay dặn nhiếp ảnh gia chụp sườn mặt trái của mình!”

“Ô! Xem kìa! Đám mây kia đẹp quá trời ~ Mập mập như tiểu chíp mới chào đời vậy, Alpha, cậu thử vươn tay tạo dáng như đang bám vào nó đi! Chính là tư thế này! 3…2…1… Xong rồi! Sigma cũng chụp cho ta một pô với tư thế này nhé, cám ơn!”

Thân là đối tượng thâm niên được các nhà truyền thông lớn chụp nhẵn mặt suốt mấy trăm năm – ngài Sise quả nhiên cực giàu kinh nghiêm trên phương diện chụp ảnh, hắn không dấu vết khuyên Alpha đổi tư thế xong,  mấy tấm ảnh Alpha chụp sau đó tự nhiên hơn thấy rõ. Ông Tony hỗ trợ tạo mấy dáng, rồi chợt phát hiện các tư thế ngài Sise giới thiệu khiến người ta trông phá lệ cao lớn trong ảnh, bèn bắt chước chụp vài tấm. Dưới tác dụng làm mẫu của ông, nhóm láng giềng phố mua bán Aidori rối rít học theo tư thế ngài Sise giới thiệu. Giờ hay rồi, tuy tư thế đa dạng, song ai ai cũng làm một pô với tư thế giống nhau tại địa điểm giống nhau, album gia đình của Alpha nom…

Vẫn quỷ dị miễn bàn.

-_-|||

“Tấm này chụp khá lắm, ta up lên album gia đình nhé?” Bởi ngài Sise thường xuyên hỗ trợ chụp ảnh, nên để tiện up lên, Alpha đồng ý đề nghị của ngài Sise, mở quyền hạn album gia đình cho hắn. Ngài Sise thêm ảnh mình và nhóm tiểu chíp vào số ảnh ban đầu, lượng người bao hàm trong album gia đình Mục Căn có thể nói là ngày càng xôm rồi ~

“Được, cám ơn.” Alpha gật đầu.


“Đừng khách sáo.” Khóe miệng luôn duy trì nụ cười hoàn mỹ, ngài Sise đang định up thì bỗng thấy giao diện album nhắc nhở có thêm ảnh mới, người máy khác cũng có quyền up ảnh, nên đồng thời tăng thêm ảnh chụp cũng chả có gì lạ. Nhưng khi tầm mắt lơ đãng liếc qua tấm ảnh kia, ngài Sise luôn luôn điềm tĩnh nháy mắt há hốc miệng.

Một loạt ảnh chụp quái đản không để đâu cho hết, nhân vật chính trong ảnh là hai dã thú khổng lồ, ngài Sise dòm phát là nhận ra một Cantus trong đó là Olivia, ngay khi ấy hắn còn mỹ mãn cảm thán rằng: chiều cao, thể trọng lẫn màu vảy đều trội hơn tiêu chuẩn cao nhất của Cantus hiện nay, Olivia quả là xuất sắc mà ~

Song, lúc đó miệng hắn chưa há hốc.

Điều thực sự khiến hắn phá nát mọi công sức đó giờ là một tiểu quái thú xám lam bên cạnh Olivia!

“Hình, hình dạng này…” Tương tự Olivia, dựa vào bản năng trong huyết mạch, hắn tức khắc nhìn ra quái thú trông không giống mình kia là Cantus! Nhưng sao lại có Cantus lớn lên thành cái bộ này? Đã thế còn có vây, thiệt tình cứ như con cá ấy.

Gượm đã… Cá?

Ngài Sise bỗng trừng to hai mắt, nghĩ tới nội dung từng nhìn thấy trong phim tài liệu, cẩn thận hồi tưởng từng chữ trong đó, cuối cùng miệng hắn bất giác há rộng hơn!

“Là Cantus cái?! Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng!”

Liên tục lặp lại ba lần, ngài Sise triệt để bị suy đoán của mình làm đơ luôn!

Tầm mắt hắn lần lượt lướt qua từng tấm ảnh, trọng điểm dừng tại hai Cantus hình dáng đối lập, nhưng càng đối lập càng đáng sợ, mãi đến phút cuối, hắn mới chú ý thấy tên mỗi tấm ảnh:

Ăn cơm cùng Mục Căn”, “Bơi lội cùng Mục Căn”, “Mục Căn bắt được cá”…


Ảnh là Olivia chụp, Cantus đực trong ảnh là Olivia cấm có sai, chẳng lẽ Cantus cái kia là…

“Alpha, Mục Căn thuộc chủng tộc gì?” Giọng hắn hàm chứa cơn run rẩy đang nỗ lực dằn nén.

“Là giống người vượn, người Trái Đất nào cũng là người vượn hết.” Alpha đáp ngay tắp lự.

“Nhưng… Nhưng mà… Cantus này là sao?” Ngài Sise dẫn hình ảnh trong album gia đình ra, vội vàng hỏi.

Lần đầu tiên, trên màn hình tối của người máy nhà Mục Căn xuất hiện dấu chấm lửng.

“…”

“Quả nhiên không sai, ngay từ lần đầu đi du lịch, thằng bé đã bảo Trái Đất quê nó có người cá, không phải cái dạng nửa trên là cá nửa dưới là người, mà là nửa trên là người nửa dưới là cá, đó cũng là hình dạng đặc hữu của Cantus cái! Khi ấy tôi nói thằng bé có khả năng là đời sau của Cantus cái, vậy mà mấy người có tin đâu, thế nào ~ biến hình rồi đây nè?” Ông Canaan luôn luôn ít nói tuôn nguyên tràng dài thượt!

“Tôi nói chớ, Mục Căn dòm kiểu gì cũng không giống khỉ, tôi ghét nhất là khỉ, nhưng lại rất thích Mục Căn.”

Ông còn lỡ mồm tiết lộ bí mật nhỏ của mình  ̄▽ ̄

“Nhưng… Nhưng màu mắt Mục Căn đâu phải màu mắt của Cantus?” Cãi lại ông vẫn là ông chủ tiệm sách Kerry. Cùng là người đam mê sinh vật cổ, song phương hướng nghiên cứu của hai người tựa hồ trái ngược nhau, mỗi lần gặp vấn đề là y như rằng cãi cọ chí chóe ~ “Hơn nữa ông nói là Cantus cái, Mục Tiểu Căn rõ ràng là giống đực, tôi từng tắm chung với nó rồi đó!”


“Tôi nhớ rồi, thằng nhóc người cá đặc biệt khó ăn kia cũng là đực.” Bà Maria bỗng hét to. Nghe bà nhắc nhở, tất thảy người từng trải qua chuyến đi lần đó đều nhớ tới nhóm người cá như ảo mộng trên hòn đảo kia.

“Nhưng… Nhưng…” Ông Kerry vẫn muốn vặc lại, bèn nhìn về phía bà Beati như muốn cầu trợ giúp.

Bà Beati nâng mắt kính, rốt cuộc mở miệng:

“Ừm, chắc Canaan đoán đúng rồi, mọi người còn nhớ không? Thời điểm truyền máu lần cuối cho bệnh nhân kia, người phù hợp cho máu là những ai nào?”

*“bệnh nhân” là thằng nhóc xuất hiện trong chương 121, 122

“Tony, Canaan, Olivia và… Mục Căn.” Ông Kerry ngơ ngác đáp.

“Ừm, đúng rồi, Olivia chính xác là Cantus.” Bà Beati lại đẩy mắt kính.

“Ủa?” Ông Kerry lập tức nhìn về phía ông Tony.

“Tôi cũng là Cantus nha.” Ông Tony cười híp mắt.

Ông Kerry thoáng trợn mắt há mồm, đoạn dòm người còn lại.

“Ờ, tôi cũng là Cantus.” Ông Canaan đủng đỉnh đáp: “Tiện đây nhắc thêm, nguyên hình của ông là Đặc Lý Tuyết long mà Cantus bọn tôi thích nhất đó ~”

“…” Ông Kerry câm nín.


Mẹ bà nhà nó! Bảo sao bình thường sợ ông Tony như vậy, với lão già Canaan kia thì nhìn kiểu nào cũng thấy gai mắt! Thiên địch nha —

Chú thích: Đặc Lý Tuyết long, khủng long ăn chay hết sức lành tính, hình thể cỡ trung, cơ bắp dồi dào, lớp mỡ dày. Thị giác khứu giác đều không phát triển, hành động cũng chậm chạp. Vào thời viễn cổ, là một trong những con mồi Cantus tương đối thích, vì tránh bị giết nên chọn sống trong môi trường lạnh giá khắc nghiệt, nên được xưng là “Tuyết” long.

“Sau chuyến du lịch ấy, tôi từng tìm Mục Căn mượn toàn bộ tư liệu về Trái Đất cổ, từ trước khi thời đại vũ trụ bắt đầu, trên tinh cầu đó đã có rất nhiều truyền thuyết và đồng thoại về yêu quái, có người cá, có rồng, và đủ loại động vật biến thành người… Mọi truyền thuyết có thể lưu truyền tới nay tuyệt đối không chỉ dựa sát vào khả năng thêu dệt của trí tưởng tượng, tôi nghĩ rất có thể đã từng xảy ra. Dựa theo cách nghĩ này suy tiếp, Trái Đất cổ có lẽ từng bị đủ dạng sinh vật ngoài hành tinh ghé thăm tại các giai đoạn khác nhau. Họ hoặc là định cư ở Trái Đất, hoặc lưu lại con cháu, tiếp theo trong tiến trình lịch sử lâu dài, huyết thống dần dà bị làm nhạt, sau cùng trở thành người Trái Đất không thể biến hình. Song chỉ cần gen còn tồn tại và được tu chỉnh, họ vô cùng có khả năng đạt được huyết mạch nguyên gốc lần nữa.” Bà Beati tiết lộ kết quả nghiên cứu của mình.

“Đối với Mục Căn, máu của nhóc người cá kia là dịch tu chỉnh mạnh nhất, máu người cá chảy ngược vào cơ thể thằng bé, từ từ dung hợp vào dòng máu nguyên bản, chữa trị cũng như tăng cường gen Cantus có sẵn trong cơ thể nó, rồi nhờ cơ hội nào đó, thằng bé rốt cuộc biến hình…”

Theo lời miêu tả của bà Beati, tất cả mọi người phảng phất thấy được hành tinh xanh thẳm trong tinh vực xa xôi kia, cùng với những người dân trên đó. Một tinh cầu nhỏ xinh nhường ấy lại từng có 60 tỷ người đồng thời sinh sống, quả là một con số khủng đến không tưởng!

“Tôi từng điều tra tư liệu hôn nhân ngoại giao của người Trái Đất sau thời đại vũ trụ, cơ hồ tất cả người Trái Đất kết hôn với ngoại tộc đều sinh ra đời sau có gen thuần khiết, ưu điểm lớn nhất của gen người vượn chính là , trong cơ thể họ có vô số gen khả thi, dù bản thân không thể phục hưng gen, nhưng niềm hy vọng này sẽ thông qua họ truyền cho đời sau, mãi đến khi rốt cuộc có một đứa trẻ thành công tái hiện sự phồn vinh của tổ tiên. Xét về mức độ nào đó, đúng là một chủng tộc đáng sợ mà ~” Bà Beati chợt nhoẻn cười, lắc đầu bảo: “Giá tìm được Trái Đất cổ thì hay quá, tôi nghĩ ắt hẳn chúng ta có thể tìm thấy gen thuần khiết của rất nhiều chủng tộc đã tuyệt chủng. Nói vậy, nhiều căn bệnh gen bắt nguồn từ chuỗi di truyền khiếm khuyết có hy vọng trị liệu rồi…”

Thân là bác sĩ khoa di truyền, bà Beati nhìn thấy hy vọng của toàn nhân loại, nhưng với ngài Sise, điều hắn nhìn thấy lại là hy vọng của toàn chủng tộc Cantus!

Ánh nhìn dán chặt trên người tiểu quái thú màu xám lam, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt hắn vậy mà tràn ngập sức sống chỉ thuộc về người trẻ tuổi!

“Chúng ta… Chúng ta đi Đảo Trăng Mật nhé? Thực ra tôi vẫn còn vài tấm vé đến đảo kia đấy!”

Ngài Sise chớp mắt một cách rất ư ngây thơ.

—–

Nay nghe nhiều âm thanh con tym vỡ nát ghê =)))) Tặng thêm chương nữa hàn gắn tâm linh nè =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận