Không Có Kiếp Sau

Hai tay Mục Căn cắm thật sâu vào mái tóc ướt mồ hôi của Olivia, trong bóng tối, phòng ngủ nho nhỏ nhất thời chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Mãi đến khi bụng Mục Căn bỗng kêu rột rột.

Olivia rờ rờ bụng Mục Căn, chợt bật cười: “Đói à? Nhất định là đói rồi đúng không? Nghe nói bây giờ cậu phải ăn ngày năm bữa mà!”

Sau khi biến hóa, chuyện khẩu phần ăn của Mục Căn tăng mạnh được Viên Đá báo cáo đầy đủ với Olivia. Trong vòng ba tháng, Mục Căn thế mà cao thêm chút đỉnh, Olivia thậm chí có cảm giác nguy cơ luôn rồi.

Mục Căn dồn sức kéo kéo tóc Olivia.

“Ui da! Đau quá! Rồi rồi, thả cậu đi ăn cơm được chưa, tôi cũng đói rồi.” Nói đoạn, Olivia rốt cuộc buông lỏng đầu gối của Mục Căn.

Ngượng ngùng sờ cái bụng đang réo inh ỏi, Mục Căn đẩy đẩy Olivia rồi đứng lên, sau lại xoa đầu gối bị đè đến nhức mỏi của mình, thầm nghĩ Ollie đúng là nặng ớn luôn.

Trong căn phòng tối, Olivia mở tủ quần áo mà không chướng ngại gì, đoạn lấy đồ mặc nhà hơi cũ tròng vô người. Khi hai người từ phòng ngủ ra ngoài lần nữa, trên bàn ăn đã đầy ăm ắp, tất thảy người máy đều ngồi quanh bàn.

Olivia vừa vào chỗ xong, cơ hồ toàn bộ người máy đều tận lực quan sát mặt hắn mà không để lại dấu vết, nhờ hệ thống quét hình vô cùng cao cấp trong cơ thể nên hầu như ai cũng “phát hiện” mí mắt Olivia đỏ hơn mọi hôm.

Khóc à — người máy Beta quay đầu, lấy cái bánh hạch đào mới ra lò trong rổ đưa hắn.

Thằng bé khóc rồi — người máy Epsilon bắt đầu bới cơm.

Khóc nhè rồi — người máy Eta yên lặng gắp một miếng thịt to cho Olivia.

Bác cả – người máy Alpha trông như bình tĩnh nhất, song chả mấy chốc đã đứng dậy, quay lưng đến chỗ tủ lạnh, tiếp theo bưng ra một phần kem núi tuyết ú ụ trong tủ.

“Ăn đi, nếu không đủ trong tủ lạnh còn một phần đấy.”

Người khác thì thôi, nhưng nhìn bác cả mang đồ vặt cho mình trước bữa ăn, Olivia sợ hết hồn ra mặt!

Do vậy, ôm tâm trạng thấp thỏm, hắn ráng xơi hết hai phần kem núi tuyết còn bự hơn đầu mình. Ăn xong kem thì đối diện màn hình tối lạnh băng của Beta, hắn lại cuống quýt ăn bánh hạch đào còn nóng hổi bốc khói. Sau lại thấy Epsilon cười híp mắt bên cạnh, Olivia lập tức cầm muỗng ăn sạch sành sanh cơm gạo xanh đầy ắp trước mặt, không chừa một hột. Ngay tiếp theo, đến Eta dòm qua…

Olivia lần đầu tiên ăn quá tải.

Cố tình đúng lúc này, Mục Căn đối diện lại đưa sang một chén canh —

Olivia chỉ đành gian nan ngửa cổ uống hết chén canh nóng.

“Chén này ai mua vậy? Miệng chén còn to hơn đầu tôi nữa.” Triệt để hết động đậy nổi, Olivia ngồi sải lai trên ghế thổ tào.

“Ờm… Là tớ.” Đang dọn chén đũa cùng Viên Đá, Mục Căn lên tiếng trả lời.

“Dạo này Mục Căn ăn được lắm, đặc biệt thích ăn canh, chén canh cũ nhỏ quá nên mỗi bữa phải múc tận năm lần, đổi sang chén mới thì một lần là xong luôn.” Sigma vừa ngoan ngoãn lau bàn, vừa nhìn về phía Olivia: “Olivia, hồi nữa đi chơi bóng với Sigma nha? Sigma mua bóng cao su tặng anh nè.”

Olivia: Tức là một lần mình nốc gấp năm lần canh so với mọi bữa á?

Tuy bụng căng đến khó chịu, song hắn vẫn nỗ lực duy trì nụ cười mỉm, khen ngợi hoa văn của chén canh mới: “Hoa văn của chén này đặc biệt ghê, cậu coi dấu móng vuốt này đi, nom rất chi có hơi hướm thời đại Karamay nha ~”

Karamay — thời đại viễn cổ, hết thảy vật phẩm thời ấy đều là đồ cổ khai quật được, lấy hình ảnh dã thú sung mãn và mộc mạc làm biểu tượng.

“Thiệt hả? Chén này tớ tự nung đó ~ mấy dấu móng vuốt là nhờ đám nhóc cách vách ấn lên, còn hoa văn đáy chén là hình mông của một đứa đó, thấy sao?” Mục Căn trông có vẻ vui lắm.

Nhưng Olivia tự dưng thấy lợm miệng không thể tả: Chén canh từng bị lũ nhóc ranh giẫm lên! Lại còn mông nữa chớ —

囧rz

Ăn quá no, Olivia bắt đầu thong thả đi bộ trong sân cho tiêu bớt.

Mục Căn ở ngay cách hắn không xa, đang ngồi trên sàn hành lang ngoài nhà để kiểm tra thân thể cho một long thú một sừng mới sinh. Nhóm người máy thì ngồi bên cạnh họ.

Dẫu thời tiết hôm nay hơi lạnh, nhưng hên là cả gia đình chẳng ai sợ lạnh.

Ôm lấy Sigma đang ngồi kế bên Mục Căn, Olivia thay Sigma ngồi giữa Mục Căn và Alpha, đoạn đặt Sigma lên đầu gối mình, nhìn thẳng phía trước, chợt mở miệng:

“Tôi sẽ thành Hoàng đế đế quốc.”

Hắn dùng câu khẳng định.

Không bàng hoàng, không sợ hãi, cũng không giải thích bất kỳ nguyên nhân nào, như thể chỉ đang phát biểu “Ngày mai tôi muốn ăn kem núi tuyết” vậy.

Mục Căn quay sang nhìn nét mặt hắn, rồi chậm rãi quay đầu về.

“Ừm.”

“Cần bọn tớ làm gì không?” Nghĩ một hồi, Mục Căn bổ sung một câu.

“Ừ, lúc cần sẽ báo trước với mọi người.” Olivia đáp thẳng thắn.

Nhóm người máy cũng nghe thấy lời hắn, song họ không lên tiếng.

Long thú một sừng nho nhỏ trong lòng Mục Căn ngủ ngáy pho pho.

Sau đó, Sigma bỗng ngẩng đầu lên từ lòng Olivia: “Olivia, em trai của Hoàng đế có tiền lương không?”

“Ắc… Không có.” Olivia bị hỏi khó.

“Ờ.” Thế là Sigma tiếp tục lật xem thông báo tuyển dụng trong “não”.

Thời tiết âm u, ẩm ướt mà lạnh lẽo, tâm tình cả gia đình Mục Căn lại an yên, bình lặng quá đỗi.

Cuối cùng, thứ phá vỡ yên tĩnh là bụng Olivia, do ăn đồ nóng lạnh luân phiên nên hắn bị tiêu chảy rồi. Bị rượt nguyên đêm, làm khổ cả nhà cũng chẳng được nghỉ ngơi, hôm sau, hắn cầm thuốc tiêu chảy mà bà Beati cung cấp về lại nơi đóng quân với gương mặt tràn đầy kiên nghị.

Tháng 12 năm 414 lịch Ánh Sao, Olivia Augustus lần đầu tiên lấy thân phận Cantus cuối cùng mang dòng máu đế vương trực hệ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn của đế quốc. Không nghi ngờ gì nữa, thân phận dòng máu đế vương vàng kim đã phủ thêm một tầng hào quang lóng lánh lên người chàng sĩ quan trẻ tuổi vốn đã nổi tiếng.

Tháng 2 năm 415 lịch Ánh Sao, cộng tác với Mục Căn – cố vấn mới nhậm chức của Bộ Ngoại giao dưới trướng Quốc vụ viện, Olivia Augustus thành công ký kết một hiệp nghị đặt mua vũ khí với nền văn minh cấp bảy Decolla. Lần đầu tiên đế quốc mua được vũ khí sở hữu kỹ thuật tiên tiến nhất đại diện cho nền văn minh cấp bảy, đây không phải hiệp nghị có giá trị một lần, mà là hiệp nghị phát triển lâu dài. Trong mười lăm năm tới đây, đế quốc có thể định kỳ mua vũ khí đạn dược đúng quy định từ người Decolla.

Đây cũng là lần đầu người Decolla ký kết hợp đồng với nền văn minh không phải cấp bảy, cùng năm, Decolla thuận lợi trở thành văn minh cấp tám.

Tháng 10 năm 415 lịch Ánh Sao, cố vấn Bộ Ngoại giao của Quốc vụ viện – Mục Căn lần lượt ký hiệp nghị giao lưu văn hóa với ba nền văn minh là Urabbi, Decolla và Kha Lan, hàng năm đế quốc được cử số lượng học sinh ưu tú nhất định đến học viện của ba văn minh này học tập. Trong đó, người Decolla thậm chí còn mở danh sách học sinh trao đổi từ học viện quân sự. Tháng 6 năm kế, hai mươi học sinh tốt nghiệp từ Học viện quân sự đế quốc, Học viện quốc phòng đế quốc thi đậu học viện này, trở thành tốp du học sinh đầu tiên gia nhập học viện.

Tháng 7 cùng năm, nhờ thành tích xuất chúng, đồng thời giúp Mục Căn có thân phận thích hợp để ngồi vào bàn đàm phán cấp cao hơn, cậu được đề bạt làm phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao, kiêm luôn chức cố vấn Bộ Giáo dục.

Tháng 11 năm 416 lịch Ánh Sao, bộ trưởng Bộ Thương vụ đế quốc bị tập kích rồi qua đời trong tinh vực của nền văn minh cấp bảy Delphi. Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao Mục Căn được phái đi địa điểm tập kích điều tra rõ sự việc. Lần đầu tiên, chàng nhân viên ngoại giao luôn luôn tao nhã này phô bày khía cạnh mạnh mẽ của mình trước mặt nền văn minh cấp bảy, dẫn dắt đoàn điều tra thuận lợi tránh né công kích của đối phương và trở về lãnh thổ đế quốc. Trước chất vấn của đế quốc, phía Delphi khăng khăng cho rằng đoàn người của bộ trưởng Bộ Thương vụ gặp cướp vũ trụ, cự tuyệt giải thích hoặc chịu trách nhiệm.

Tổng chỉ huy của tập đoàn quân thứ tám – Olivia Augustus lập tức dẫn binh xuất chinh.

Toàn quân được trang bị 40% vũ khí từ Decolla, cộng thêm chỉ huy thích đáng, trọn ổ “cướp vũ trụ” đã tập kích bộ trưởng bộ Thương vụ bị gô cổ cả lũ, cùng ngày bị xử tử hình tại đế quốc.

Từ đó, người Delphi với tiếng tăm xuống dốc không phanh xem đế quốc là “hạng người dã man đến từ nền văn minh cấp thấp”, mà đế quốc thì gọi Delphi là “quê hương của lũ trộm cướp”.

Hết tờ lịch đến tờ lịch khác được lật qua, hết chuyện này tới chuyện khác phát sinh trong cuộc sống của người dân đế quốc.

Hôm nay, đối với dân chúng mà nói, mọi cuộc cận chiến hay giao lưu với nền văn minh cấp cao khác đều là đại sự đáng chú ý, Olivia – trung tướng trẻ tuổi, Cantus cuối cùng chảy dòng máu đế vương trực hệ – ngày càng có tầm ảnh hưởng rộng khắp.

Tại giai đoạn mới gia nhập văn minh cấp cao, mọi sự diễn ra giữa đế quốc và nền văn minh ngoại giới gần như đều dính dáng tới Olivia, chàng trai này chắc chắn đã trở thành cột mốc chỉ hướng của đế quốc.

Tuy tuổi đời còn rất trẻ, hoặc phải nói là quá trẻ, nhưng hắn dạt dào sức sống thế đấy. Cantus trẻ tuổi mạnh mẽ mà hung hãn, đối đãi lịch thiệp với bên hữu nghị, tranh thủ vô số lợi ích cho đế quốc; đối diện với quân địch từ nền văn minh cấp bảy thì chẳng hề sợ hãi, kiên quyết đánh trả, lại khiến đối phương không cách nào bắt bẻ.

Hắn cơ hồ phù hợp với kỳ vọng của toàn thể người dân đế quốc.

Tuy đế quốc là đế chế, nhưng đã mất đi Hoàng đế quá lâu.

Trong quãng thời gian này, hai bộ quân chính chia tách, mỗi bên lại lần nữa phân hoá thành nhiều trận doanh phe phái phức tạp, nếu không có sự kiện văn minh ngoại giới xâm nhập, đế quốc ắt sẽ đi vào con đường nội đấu chia rẽ.

Đế quốc bất hạnh, chẳng kịp chuẩn bị gì đã bị văn minh ngoại giới xâm phạm, hàng loạt dân chúng đế quốc bỏ mình trong đại nạn.

Nhưng đế quốc lại may mắn, tại thời khắc khó khăn nhất, nội bộ tầng quản lý vốn đã mơ hồ có xu thế làm theo ý mình lại phá lệ đoàn kết lần nữa, thiên thời địa lợi nhân hoà, họ vậy mà kiên cường chống đỡ được sự tấn công của nền văn minh cấp cao, thậm chí đuổi bọn chúng đi.

Kế tiếp, họ càng may mắn hơn khi dung nhập vào giới văn minh cấp cao với tư thế mềm dẻo.

Chẳng ai biết “may mắn” của đế quốc sẽ kéo dài bao lâu, sau thời gian đoàn kết và sát cánh ngắn ngủi, vì sự xuất hiện của thời cơ mới, tầng cao nhất đế quốc lại âm thầm nảy sinh chấn động.

Tai họa ngầm do Hoàng đế vắng mặt dần dần lộ diện.

Đế quốc cần tiếng nói của một người.

Cũng cần một nhân vật có thể đại diện cho quốc gia.

Dưới tình huống ấy, Olivia Augustus cứ vậy trở thành đại biểu thích hợp nhất trong mắt dân chúng.

Trong một cuộc phỏng vấn dân gian, có người bỗng đưa ra đề nghị “Hy vọng trung tướng Olivia Augustus có thể trở thành tân Hoàng đế của đế quốc”.

Phóng viên lanh trí đổi nội dung phỏng vấn thành khảo sát ứng cử viên ngôi vị Hoàng đế, kết quả, chương trình trở nên hot không tưởng nổi! Sau khi lên sóng, đài phát thanh có rating thường thường thoắt cái thống trị bảng xếp hạng rating! Thừa thắng xông lên, đài nọ bèn thực hiện muột chuỗi phỏng vấn với chủ đề ứng cử viên Hoàng đế dự bị, đề tài thuận lợi biến thành tin sốt dẻo.

Càng ngày càng nhiều phương tiện truyền thông gia nhập cuộc thảo luận, “Đế quốc cần một tân Hoàng đế” thuận lý thành chương trở thành đề tài được bàn tán xôn xao nhất cả nước.

Động tĩnh của dân chúng rốt cuộc ảnh hưởng đến tầng cao. Nhất thời, Quân đội, Quốc vụ viện, mỗi bên đều ngấm ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Cùng lúc ấy, Olivia lại ký kết thêm hiệp ước hữu nghị với một nền văn minh cấp bảy.

Thân là ứng cử viên được dân gian tung hô nhiệt liệt nhất, khoảng thời gian này hắn luôn bôn ba tại văn minh khác vì vấn đề đàm phán, chưa từng trở về. Mãi đến khi thu phục xong nền văn minh hùng mạnh kia, hắn mới dẫn quân quay về đế quốc.

Ngay khoảnh khắc bước xuống phi thuyền rồi đặt chân lên cảng vũ trụ, đứng trước dân chúng nhiệt tình đang giơ cờ và hoan hô liên hồi, hắn hoang mang cởi nón xuống, sau đó cười tao nhã với đám đông.

Hết thảy đã khác xưa rồi.

—–

Bộ “Những ngày làm mèo ở Nhật Bản” cưng dã man con ngan, tui không thích thú x thú mà còn kiềm lòng chẳng đậu ;A; Mều-khống/Mều nô/Sen mau nhào vô (tui kiêm cả ba) =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui