Đến thứ bảy, Bình Thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm.
Buổi sáng thức dậy, Nguyễn Miên thấy bên ngoài trắng xóa, có thể thấy những ụ tuyết nhỏ bị xúc lên dọc theo các mương rãnh ở bất kỳ đâu trong ngõ nhỏ.
Những dây ăng-ten ở đằng xa cũng bị phủ bởi một lớp tuyết, chim chóc đậu trên đó, dây ăng-ten không chịu nổi sức nặng, những bông tuyết bên trên rơi lả tả xuống đất.
Phương Nam không hay dùng thiết bị sưởi ấm, không mở cửa sổ thì không sao, vừa mở ra, cơn gió lạnh thấu xương tràn vào, Nguyễn Miên vội đóng cửa sổ lại, mặc áo khoác rồi mới xuống dưới tầng.
Hiếm khi Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ lại được nghỉ cuối tuần.
Mới sáng sớm hai người đã bận bịu trong bếp.
Thấy Nguyễn Miên đã dậy, Phương Như Thanh ngẩng đầu đánh mắt nhìn ra bên ngoài, “Hôm nay là cuối tuần, sao không ngủ thêm tí nữa?”
“Con không ngủ được ạ.” Phòng khách thông gió, Nguyễn Miên bị gió thổi lạnh run người, cúi đầu ho nhẹ, “Con đi đánh răng rửa mặt đã.”
“Đi đi, mặc nhiều quần áo vào.”
“Dạ.” Nguyễn Miên lê dép vào phòng vệ sinh, ở cửa vô tình đụng phải Triệu Thư Dương vừa mới đi WC xong.
Thằng bé không gọi Nguyễn Miên là chị thêm lần nào nữa ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bình thường nó rất thích dính lấy Nguyễn Miên.
Lần này cũng thế, thằng bé nắm lấy vạt áo của Nguyễn Miên, đôi mắt to tròn chớp chớp hai cái, “Có muốn chơi ném tuyết không ạ?”
Hỏi cô có muốn chơi không làm gì, rõ ràng là mình muốn chơi, lại không dám một mình ra ngoài chơi.
Cổ họng Nguyễn Miên hơi ngứa, sợ lây bệnh cho nó, nắm tay đặt bên môi, nghiêng đầu ho khan hai cái rồi mới cười đáp: “Lát nữa phải ăn sáng rồi, ăn xong chúng ta đi chơi được không?”
“Được ạ.” Thằng bé buông tay ra, “Ngoéo tay.”
Nguyễn Miên bật cười, giơ ngón út ra ngoéo tay với cu cậu.
Ăn sáng xong, Nguyễn Miên lên phòng thay quần áo, cầm mũ và khăn quàng cổ rồi cùng Triệu Thư Dương ra vùng đất bằng phẳng ở bên ngoài nghịch tuyết.
Tuyết ở gần cửa nhà chưa bị xúc đi hết, Nguyễn Miên chơi cùng Triệu Thư Dương một lúc, mười ngón tay đỏ ửng vì bị đông lạnh, cuối cùng không chịu được nữa đành khoanh tay đứng bên cạnh nhìn thằng bé tự lăn một quả cầu tuyết.
Triệu Thư Dương dù còn nhỏ nhưng sức rất lớn, lăn hai ba cái đã được hai quả cầu tuyết tròn vo.
Nguyễn Miên xoa xoa tay, đi đến giúp nó xếp chồng hai quả cầu tuyết lên nhau.
Đang chơi vui, bên cạnh có người gọi một tiếng, “Nguyễn Miên.”
Nguyễn Miên nghe thấy quay đầu lại, thấy Lý Chấp đang đi đến chỗ này.
Cô phủi phủi tay rồi đứng lên, “Lớp 12 trường bọn anh không phải học bù vào cuối tuần à?”
“Tại trời lạnh quá.” Nói thì nói thế chứ trông anh chẳng giống người sợ lạnh chút nào, bên trong áo khoác ngoài chỉ mặc mỗi một cái áo thun mỏng, “Em đang làm gì thế?”
“Đắp người tuyết ạ.”
Lý Chấp nhướng mày cười, nghiêng đầu nhìn ra đằng sau, “Đấy là em trai em à?”
“Vâng.” Nguyễn Miên đút hai bàn tay bị lạnh đến nỗi không còn cảm giác vào túi áo, đứng sóng vai bên cạnh anh, “Sao anh lại sang đây?”
Lý Chấp cũng đút hai tay vào túi, “Quán net bên kia có một bức tường bị tuyết đè sập, chắn ngang đường, em không phát hiện ra sáng nay bên này có nhiều người đi qua hơn à?”
Nguyễn Miên mỉm cười, “Em vừa mới dậy nên không chú ý lắm.”
Hai người đứng bên lề đường nói chuyện câu được câu chăng.
Triệu Thư Dương quay lại thấy Nguyễn Miên không để ý đến mình, nặn một quả cầu tuyết rồi ném sang, không ngờ lại ném trúng Lý Chấp đang nói chuyện bên cạnh.
“Vậy…”
“Bụp —”
Lý Chấp đang nói dở chợt dừng lại.
Anh đưa tay lên phủi tuyết dính trên quần áo, liếc mắt nhìn Triệu Thư Dương đứng yên một chỗ, thấy hơi buồn cười, “Tên nhóc này ngứa đòn đúng không?”
Nguyễn Miên ngại ngùng sờ chóp mũi, “Triệu Thư Dương, qua đây xin lỗi anh đi.”
“Thôi bỏ đi, chỉ đùa tí thôi mà.” Nói xong, người này nhanh chóng vo một quả cầu tuyết từ trên mái ngói bên cạnh rồi ném sang chỗ Nguyễn Miên, ném xong cười ha hả lui về sau hai bước, “Em làm chị chịu.”
Nguyễn Miên mấp máy môi, muốn nói lại thôi: “…..”
Lý Chấp lui đến chỗ Triệu Thư Dương, tay khoác lên vai thằng bé, nửa ngồi xổm xuống để nói chuyện với nó: “Chúng ta ném tuyết đi, cùng ném chị nhóc được không?”
Cậu bé gật đầu cái rụp: “Được ạ!”
Nguyễn Miên: “…..?”
Chẳng hiểu kiểu gì.
Ba người bắt đầu lao vào chiến đấu.
Giữa không trung toàn tuyết là tuyết.
Nguyễn Miên không chống cự được sự tấn công mãnh liệt của hai người, chủ động đầu hàng.
Chơi được hơn nửa tiếng, Lý Chấp dẫn Triệu Thư Dương ra phần đất bằng phẳng nặn một người tuyết lớn.
Nguyễn Miên cống hiến chiếc mũ đỏ của mình.
Thấy thế, Triệu Thư Dương nhất quyết đòi đeo khăn quàng cổ của mình cho người tuyết.
Trang trí xong, Lý Chấp lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nói với Nguyễn Miên: “Đứng yên đấy, anh chụp ảnh cho hai đứa.”
“Dạ?”
“Lưu làm kỷ niệm.”
Nguyễn Miên bất đắc dĩ mỉm cười, “Vâng vâng.”
Cô và Triệu Thư Dương mỗi người một bên đứng bên cạnh người tuyết, thỉnh thoảng có vài bông tuyết rơi từ trên cao xuống.
Lý Chấp giơ điện thoại lên, nhìn vào màn hình, nghiêng đầu nói: “Cái vẻ mặt này của em cứ như bị anh kề dao vào cổ bắt em phải chụp ấy.”
Nguyễn Miên trời sinh có cảm giác sợ hãi trước ống kính, nghe thấy anh nói thế, cô không nhịn được bật cười.
Lý Chấp nhanh tay nhanh mắt, chụp lại được khoảnh khắc này.
Camera của điện thoại kiểu cũ vẫn còn tiếng “tách tách” khi chụp ảnh.
Theo tiếng chụp ảnh, người tuyết, đứa trẻ và cô gái đang cười rạng rỡ như được đóng băng trong khung hình.
Lý Chấp cho cô xem ảnh chụp.
Nguyễn Miên nhìn qua, khen anh: “Chụp đẹp ghê.”
“Lúc nào về gửi cho em sau.” Lý Chấp cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm.
Sau khi yên lặng một lúc, anh lên tiếng gọi: “Nguyễn Miên.”
“Dạ?” Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn anh.
Anh ngoảnh lại nhìn, giọng nói hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Sau này cười nhiều lên nhé.”
Nguyễn Miên sửng sốt, mắt đối mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu không đáp.
Lý Chấp cụp mắt, chân giẫm lên quả cầu tuyết bên cạnh, “Cuộc sống này, tồn tại đã đủ khổ rồi, có vài chuyện không quan trọng, không cần thiết phải giữ trong lòng, đừng khiến bản thân thêm mệt mỏi, hãy vui lên.”
Nguyễn Miên nhìn chằm chằm quả cầu tuyết bị anh giẫm nát kia, phải mất một lúc lâu sau mới gật đầu.
Lý Chấp không nói gì nữa, nghe điện thoại xong thì rời đi.
Anh mới đi chưa được bao lâu, Nguyễn Miên cũng dẫn Triệu Thư Dương về nhà.
Mãi đến chiều tối, Lý Chấp mới gửi ảnh cho cô qua QQ.
Điện thoại kiểu cũ không thể tải ảnh trên QQ xuống.
Nguyễn Miên lên thư phòng ở tầng hai, dùng máy tính trong nhà để tải ảnh.
Trong lúc tải, Lý Chấp nhắn một tin.
[Lý Chấp]: Anh up ảnh lên dòng thời gian được không?
Lý Chấp thích chụp ảnh, trên dòng thời gian nhà anh có rất nhiều bức ảnh do anh tự chụp.
Nguyễn Miên không từ chối, sau đó lại thấy anh nhắn một tin khác.
[Lý Chấp]: Anh sẽ trả em phí làm người mẫu sau, giờ anh bận rồi off đây.
[Nguyễn Miên]: Không có gì ạ, anh cứ bận việc của anh đi.
[Lý Chấp]: [Trả lời tự động] Ừ.
Nguyễn Miên nhìn thấy chữ “trả lời tự động” trên màn hình thì bật cười, sau đó click chuột đóng tab lại.
Ăn tối xong, Nguyễn Miên lên thư phòng tìm tài liệu, tiện thể lên máy tính treo QQ.
Tìm tài liệu xong, cô lướt xem trên không gian có gì mới không, chợt thấy một bộ ảnh được Lý Chấp đăng hơn một tiếng trước.
Chín bức ảnh đều chụp người.
Nam nữ già trẻ, muôn màu muôn kiểu [1].
[1] Nguyên văn là “人间百态”: Nghĩa là muôn sắc thái khác nhau của con người, bao gồm cả tích cực và tiêu cực.
(Theo Baidu)
Cô kéo xuống dưới xem, nhìn thấy một avatar quen thuộc trong số những người đã thích.
Trong khoảnh khắc ấy, Nguyễn Miên thấy tim mình đang run lên từng nhịp.
Cô click chuột vào tấm avatar, nhấn vào dòng thời gian của Trần Ngật.
Trần Ngật rất ít khi đăng bài, bài đăng gần nhất là từ ba tháng trước, anh chia sẻ một bức ảnh chụp một con mèo quýt.
Ngoài ra ở góc trên bên phải tấm ảnh còn có một bàn tay lọt vào ống kính, vân và khớp tay rõ ràng, chỗ hổ khẩu [2] gần ngón trỏ có một nốt ruồi nhỏ.
[2] Hổ khẩu: Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Nguyễn Miên nhận ra đó là tay của Trần Ngật, lúc ấy đã tải bức ảnh này xuống.
Sau đó cô xem một lượt từ trên xuống như thường lệ, lúc rời khỏi dòng thời gian của anh thì xóa nhật ký ghé thăm theo thói quen.
Xong xuôi, Nguyễn Miên đang định thoát QQ thì Mạnh Tinh lan gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô ngày mai mấy giờ bắt đầu từ nhà đi.
Nguyễn Miên bỗng có cảm giác nói không nên lời, lúc trước đồng ý là do khi đó bối rối vì đủ loại cảm xúc, không thể đưa ra quyết định chính xác.
Cô nghĩ ngợi một lát, sau đó nhắn lại cho Mạnh Tinh Lan, nói mình có việc đột xuất không thể đi được.
Cô không nên xấu tính như thế, dưới tình huống không ai hay biết gì, cô không thể đi gặp cô gái đó bằng cách thức không quang minh chính đại như vậy.
Sau đó, từ chỗ Mạnh Tinh Lan, Nguyễn Miên biết cuối cùng buổi hẹn ngày hôm đó bị hủy vì trận tuyết lớn bất thình lình xảy ra.
Mà không rõ Trần Ngật và Thịnh Hoan lại đạt được điều kiện gì, cậu ấy không còn đến lớp 11-1 đưa bữa sáng và trà sữa nữa.
Mọi thứ như đã trở lại vị trí ban đầu.
Những ngày yên bình chẳng được bao lâu, kỳ thi cuối kỳ đúng hạn lại đến.
Trong kỳ thi tháng lần trước Nguyễn Miên tiến bộ hơn nhiều, lần này được xếp vào phòng thi số 3, còn Trần Ngật vẫn ở phòng thi số 1 như cũ.
Ngày đi thi, ở Bình Thành tuyết vẫn rơi dày như trước.
Dọc đường đi, tất cả đều là những chiếc ô đủ màu sắc, điểm xuyết vài sắc màu cho khung cảnh toàn là tuyết trắng.
Kết thúc bài thi môn tiếng Anh cuối cùng, học sinh lớp 11-1 phải về lớp nhận bài tập cho kỳ nghỉ đông.
Nguyễn Miên về lớp cùng với các bạn cùng lớp chung phòng thi.
Trong lớp, Chu Hải đang sai mấy bạn nam phát bài tập và bài thi cho mỗi bàn.
Vì mới thi xong, trong phòng học bàn ghế loạn xạ lung tung hết cả lên.
Nguyễn Miên bị Mạnh Tinh Lan kéo ngồi xuống một chỗ.
Lúc ấy Trần Ngật và Giang Nhượng đang đứng bên cạnh, xung quanh toàn người với người, cô chỉ nghe thấy giọng của anh.
…..
“Năm nay không ở Bình Thành.” Trần Ngật nói.
Giang Nhượng dựa vào bàn, “Đến nhà ông ngoại à?”
Trần Ngật “Ừ” một tiếng, tránh sang một bên cho bạn học đi qua, nói: “Chắc hết Tết mới về.”
“Được rồi, tao còn định rủ mày đi chơi.”
Trần Ngật liếc cậu ta một cái, “Chắc Tết năm nay ba mày về nhỉ?”
“Chắc thế —” Giang Nhượng chửi thầm một câu, “Chơi cái con khỉ, ông già mà về tao có thể ra ngoài là may.”
Trần Ngật cười, khom lưng nhặt cặp sách rơi xuống dưới đất rồi đặt lại lên bàn, vạt áo khoác thoáng lướt qua đầu cô gái.
Anh không để ý, lúc đó cả người cô chợt căng thẳng.
Chu Hải phát bài tập và bài thi xong, bắt đầu dặn dò về vấn đề an toàn trong kỳ nghỉ lễ như cụ già, cuối cùng cười nói: “Chúc các em năm mới vui vẻ.”
Bên dưới đáp: “Chúc thầy phát tài, mang nhiều lì xì đến!”
Thầy Chu cười ha hả: “Được, đến hôm các em quay lại nhận bảng điểm, thầy sẽ chuẩn bị cho mỗi người một bao lì xì.”
Có bạn nam tiếp lời: “Thúi ghê, lão Chu à, nhận điểm xong bọn em làm gì có tâm trạng nhận lì xì nữa, có thể trôi qua một năm yên ổn là may lắm rồi.”
Có lẽ ngày lễ đang cận kề, Tết sắp đến, đến khi họp lớp xong, không khí trong lớp ồn ào hẳn lên.
Trước khi về, Mạnh Tinh Lan hẹn Nguyễn Miên hai ngày sau đi dạo phố, “Lần này cậu đừng có mà cho tớ leo cây nữa đấy.”
Nguyễn Miên mỉm cười, “Được, sẽ không đâu.”
Mạnh Tinh Lan liếc cô một cái, “Tớ đi tìm Lương Dập Nhiên trước đây, về nhà liên lạc qua QQ nhé.”
“Ok.”
Người trong lớp lần lượt rời đi, Nguyễn Miên thu dọn đồ đạc rồi cũng ra khỏi lớp bằng cửa sau, dọc đường toàn là âm thanh náo nhiệt.
Đến sảnh lớn tầng một, một giọng nói bất thình lình vang lên bên cạnh cô: “Danh sách những cuốn sách lần trước đưa cậu, cậu đọc đến đâu rồi?”
Nguyễn Miên bị giật mình, sách vở ôm trong ngực rơi hết xuống đất, cũng may lúc ấy chưa ra ngoài, sảnh lớn có lót đá cẩm thạch, trang sách chỉ bị dính một chút bụi.
Trần Ngật khoác cặp lên vai, xoay người giúp cô nhặt sách, “Xin lỗi.”
“Không sao.” Nguyễn Miên lau qua lớp bụi dính trên bìa sách rồi đáp: “Do tôi đi đường không cẩn thận.”
Anh lấy khăn tay trong túi áo ra, lại hỏi: “Sách tôi đề cập qua với cậu, cậu đọc được bao nhiêu rồi?”
“À —”
“Trần Ngật!”
Nguyễn Miên vừa mở miệng, một tiếng gọi vang dội bất ngờ xuất hiện bên cạnh lấn át tiếng của cô.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn.
Là Thịnh Hoan.
Cô gái mặc áo khoác denim và váy ngắn, trang điểm xinh xắn, đứng ở đó cười đẹp đến nỗi rung động tâm can.
Trần Ngật cũng thấy cậu ấy, trong mắt chợt xuất hiện vài phần bực bội, nhưng anh vẫn nói với Nguyễn Miên: “Cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ lên QQ tìm cậu sau.”
Nguyễn Miên chợt thấy khó thở, cố nén cảm giác chóp mũi cay cay này xuống, đáp: “Ừ.”
Trần Ngật gật đầu, xoay người bước đến bên kia.
Nguyễn Miên nhìn bóng lưng của anh, chớp chớp mắt, không nhịn được gọi một tiếng: “Trần Ngật.”
Chàng trai dừng bước, ngoảnh đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
Nguyễn Miên mỉm cười với anh, cười còn khó coi hơn khóc, “Năm mới vui vẻ.”.