Không Có Người Như Anh


Sau trận động đất ở Lạc Lâm, dư chấn liên tục xảy ra, trung tâm y tế nơi nhóm Nguyễn Miên ở là nơi đầu tiên được thành lập sau thời điểm đó, cách khu vực động đất khá gần.

Ngày hôm đó sau khi cơn dư chấn lan đến, Trần Ngật đã báo cáo chuyện này lên cấp trên.

Sau khi bàn bạc xong, bên trên cử một đội cứu hỏa và cứu hộ đến để chuẩn bị thành lập một trung tâm y tế thứ hai ở gần đó.
Đã có kinh nghiệm từ trước cho nên lần này chỉ mất một ngày rưỡi để thiết lập một cơ sở mới giống với trung tâm y tế ban đầu.
Đến ngày chuẩn bị chuyển đi, Mạnh Phủ Bình và một số chủ nhiệm khác mở một cuộc họp, quyết định di chuyển một số bệnh nhân tới bệnh viện ngoài khu vực thiên tai, những bệnh nhân còn lại và trang thiết bị khám chữa bệnh đều được di dời trong vòng nửa ngày.
Trung tâm y tế mới cách cái cũ khá xa, đi bộ phải mất khoảng nửa tiếng mới tới, bên quân đội đã cử xe đến vận chuyển những thiết bị cồng kềnh và bệnh nhân qua đó.
Vài người còn lại thì được trang bị xe đẩy bằng tay.

Nguyễn Miên và Lâm Gia Hủy phụ trách kiểm kê thuốc men, số lượng không nhiều lắm, thuộc nhóm cuối cùng di chuyển đến cơ sở mới.
Lúc ấy đã là gần tối, người đẩy xe là Phương Trình – là một nam bác sĩ trong đội y tế, Nguyễn Miên và Lâm Gia Hủy đẩy hai bên mạn sườn.

Sỏi đá xung quanh bị bánh xe nghiền qua phát ra tiếng động trầm nặng.
Đi được nửa đường, ba người không ai chú ý, bánh xe lăn qua một cái hố, một nửa bánh xe bị hãm lại không đẩy ra được.

Phương Trình cố một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Haiz, không được rồi, hôm nay tôi chạy đi chạy lại nhiều quá, giờ không còn sức mà đẩy nữa.”
Lâm Gia Hủy cũng mệt đến nỗi mồ hôi ướt áo, chống eo thở dốc: “Phải đấy, ba chúng ta đừng cố nữa, để tôi chạy về gọi người tới, hai người ở đây chờ nhé.”
“Ok.”
Nguyễn Miên và Phương Trình đứng ở ven đường.

Màn đêm tĩnh lặng như nước, động tĩnh phía xa dần truyền tới.

Mấy phút sau, Nguyễn Miên thấy bóng dáng Lâm Gia Hủy chạy tới đây, đằng sau là hai người nữa.
Hai người quen.
Lâm Gia Hủy cười tủm tỉm: “Khéo ghê luôn, mới đi được nửa đường đã gặp hai người bạn cấp ba của em, chị mới nhờ họ tới giúp luôn, không có vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề gì đâu ạ.” Nguyễn Miên thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn người đứng sau rồi khẽ mỉm cười thay cho lời chào hỏi.
Trần Ngật và Thẩm Du mỗi người một bên, kéo chiếc xe ra mà không cần tốn nhiều sức lực.


Nửa đường còn lại, hai bọn họ cũng tiện tay giúp luôn.
Năm người cùng đi, người thì nhiều mà chẳng nói chuyện được bao nhiêu, đa phần là Phương Trình hỏi bọn họ mấy tình huống cứu viện.
Nguyễn Miên và Lâm Gia Hủy bị tụt lại đằng sau.
Đến trung tâm y tế mới, Trần Ngật và Thẩm Du lại giúp vận chuyển mấy cái thùng vào.

Lâm Gia Hủy nhét hai chai nước vào tay Nguyễn Miên, bảo cô mang qua cho người ta.
Nguyễn Miên cầm hai chai nước mà như cầm hai cục sắt vậy.

Cô đứng ở cửa, đợi mọi người đi ra mới chạy theo: “Hôm nay làm phiền bọn cậu rồi.”
“Những lúc như thế này thì không cần phải khách sáo.” Thẩm Du nhận chai nước: “Đúng rồi, Tiểu Chu đồng đội của bọn tôi, Chu Tự Hằng ấy, hai hôm nay cảm xúc của cậu ta không được tốt lắm, làm phiền các cậu chú ý nhiều hơn.”
“Được, lát nữa tôi sẽ nhắn với các thành viên trong đội.” Nguyễn Miên rút tay về, đút hai tay vào túi theo thói quen, sau đó nói với Trần Ngật: “Vậy các cậu cứ bận chuyện của mình đi, tôi cũng đi sắp xếp lại đồ đạc đây.”
“Ok.” Thẩm Du đóng nắp chai lại, khoác vai Trần Ngật rồi đi ra.
Nguyễn Miên đi đến cửa trung tâm, cuối cùng lại quay đầu nhìn lại, bóng lưng của hai người họ nhanh chóng hòa vào đêm đen.
Cô thở dài, xoa bả vai rồi cũng bước vào trong.
Lâm Gia Hủy đang đối chiếu thuốc men với danh sách.

Chị kẹp bản danh sách dưới cánh tay rồi đi đến bên này, nói với vẻ thần bí: “Chị đã hỏi thăm qua giúp em rồi.”
Nguyễn Miên cúi đầu chỉnh lại áo blouse, “Hỏi thăm gì cơ?”
“Bạn cấp ba của em ấy.” Lâm Gia Hủy cười: “Chẳng phải đồng đội của cậu ta cũng ở đây à, tối qua chị đã trò chuyện với cậu nhóc kia rồi, cậu ấy nói Trần đội vẫn độc thân nha.”
“Độc thân hay không có liên quan gì đến em đâu ạ.” Nguyễn Miên cầm phiếu kiểm tra phòng ngày hôm nay lên rồi ký tên mình vào: “Em đi trước đây.”
“Này —” Lâm Gia Hủy nhanh tay nhanh mắt giữ cô lại, nói bằng giọng điệu từng trải: “Đừng mà, nam chưa cưới nữ chưa gả, giờ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, quá hợp luôn còn gì.

Hơn nữa, trước kia em thích người ta mà, giờ có cơ hội rồi sao không biết nắm chắc?”
“Chị cũng đã nói là trước kia mà.” Nguyễn Miên giơ hai tay lên đầu hàng: “Đàn chị ơi, em xin chị đó, đừng mai mối linh tinh nữa, em khó khăn lắm mới thoát khỏi mẹ em, giờ lại đến lượt chị, xin chị để em yên tĩnh một lúc có được không ạ?”
“Em cứ mạnh miệng đi, sau này sẽ có ngày hối hận cho xem.” Lâm Gia Hủy buông tay ra: “Đêm nay chị trực cho, em kiểm tra phòng xong thì cứ về đi.”
Nguyễn Miên huơ huơ bệnh án trên tay tỏ ý đã biết.
…..

Kiểm tra phòng cùng đồng nghiệp khác xong, Nguyễn Miên đi qua chào Lâm Gia Hủy một câu rồi rời khỏi trung tâm y tế.

Trước khi về nghỉ ngơi, cô tranh thủ ghé thăm Tiểu Hồ một chuyến.
Những đứa trẻ này từ khi có trí nhớ đã được đưa đến trại trẻ khuyết tật rồi, đứa ở đây lâu nhất là chín năm.

Giờ trại trẻ khuyết tật đó không có giáo viên nữa, bên Chính phủ tạm thời chưa tìm được nơi thích hợp có thể tiếp nhận nhiều đứa nhỏ đến thế, chỉ có thể để chúng nó ở trong này tạm một thời gian, sau này sẽ chuyển đi sau.
Nguyễn Miên đến dỗ mấy đứa Tiểu Hồ ngủ, trong đó có một cậu bé tên Tiểu Nguyên dùng thủ ngữ nói muốn đi WC.

Cô đi qua giúp cậu nhóc mặc áo rồi dắt ra ngoài.
Đến cửa WC, Nguyễn Miên ngồi xổm xuống dùng thủ ngữ nói chuyện với cậu nhóc, bảo nó tự đi vào còn cô sẽ đứng bên ngoài chờ.
Có lẽ đang ở một nơi xa lạ, Tiểu Nguyên có phần sợ hãi, cứ bám lấy cô không dám tự mình đi vào.
Nguyễn Miên bất đắc dĩ đứng dậy, đang lúc phân vân không biết nên dẫn cậu bé đến một chỗ nào đó để giải quyết hay không thì có một âm thanh bất thình lình vang lên phía sau lưng.
“Có chuyện gì vậy?”
Tim Nguyễn Miên đập thình thịch.

Cô ngoảnh đầu lại, thấy Trần Ngật đang đứng đó, dịu giọng nói: “Phiền cậu dẫn cậu bé này vào WC được không? Cậu nhóc có vẻ sợ, không dám vào một mình.”
“Được.” Trần Ngật tiến lên vài bước rồi cúi người nói với cậu bé: “Đi thôi, chú dẫn cháu vào.”
Tiểu Nguyên vẫn không nhúc nhích, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, vẻ mặt sợ hãi.
“Thằng bé không nghe thấy cũng không nói được.” Nguyễn Miên xoa đầu Tiểu Nguyên, ngồi xổm xuống dùng thủ ngữ giải thích với cậu nhóc, lúc ấy cậu bé mới đưa tay cho Trần Ngật nắm.
Trần Ngật thuận tay dắt thằng bé đi, đi được vài bước, anh đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cậu mới nói gì với nó vậy?”
Nguyễn Miên sửng sốt, sau đó mới giải thích: “Chú ấy là quân nhân, để chú ấy dẫn cháu vào được không.”
Nghe xong, Trần Ngật không nói gì mà ôm Tiểu Nguyên vào.
Nguyễn Miên đứng đó chờ, vô tình đụng phải mấy binh lính muốn vào WC, chẳng hiểu sao lại thấy xấu hổ, đành phải di chuyển sang bên cạnh mấy bước.
Cô đang đứng cạnh bãi cỏ, ban đầu phía dưới này là một cái hồ, vì động đất nên thay đổi, nước trong hồ cạn dần, để lộ bùn và rác thải chìm bên dưới, tỏa ra một mùi hương khác thường.
Mấy phút sau, Nguyễn Miên thấy Trần Ngật dắt Tiểu Nguyên ra, lúc trở về, Tiểu Nguyên tách khỏi tay anh rồi chạy đến chỗ cô.
Nguyễn Miên bị cậu nhóc đụng vào nên lui lại mấy bước.

Sau khi đứng vững, cô ra hiệu với cậu bé, Tiểu Nguyên lại nhìn Trần Ngật, hai tay làm động tác gì đó.

Lần này không đợi Trần Ngật hỏi, Nguyễn Miên đã giải thích: “Cậu bé nói cảm ơn với cậu.”
Trần Ngật nhìn Tiểu Nguyên rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, bất chợt hỏi một câu: “Không có gì, nói bằng thủ ngữ như thế nào?”
“Hả?” Cô ngạc nhiên.
Trần Ngật mỉm cười, nhắc lại lần nữa.
Nguyễn Miên đành phải dùng tay hướng dẫn cho anh một lần, ba chữ này rất đơn giản, anh học cũng nhanh, nhìn một lần là được.

Anh kéo ống quần lên rồi ngồi xổm trước mặt Tiểu Nguyên, bắt chước khoa tay múa chân một lần, trên môi là ý cười nhàn nhạt.
Khi ấy, đêm trăng tĩnh lặng, sao lấp lánh đầy trời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chiếu rọi xuống nhân gian.
Nương theo ánh trăng, Nguyễn Miên nhìn thấy đường nét sắc sảo rõ ràng của người đàn ông, bỗng liên tưởng đến chàng trai trong trí nhớ, khác với vẻ trầm ổn hiện tại, người đó lúc nào cũng hừng hực sức trẻ.

Từ khi gặp lại đến nay, tựa như chỉ có khoảnh khắc vừa nãy, cô mới nhìn thấy bóng dáng năm nào trên gương mặt anh.
Chỉ thất thần một lúc, Trần Ngật đã đứng thẳng lên, ánh mắt tự nhiên rơi trên người trước mắt, “Đi thôi.”
Nguyễn Miên hoàn hồn, nắm tay Tiểu Nguyên đi đến chỗ rửa tay.
Rửa tay xong, trên đường quay về, Trần Ngật hỏi cô: “Sao cậu biết thủ ngữ vậy?”
“Hồi học đại học tôi có tham gia câu lạc bộ thủ ngữ, trong lúc ấy có đến viện phúc lợi tổ chức hoạt động mấy lần.” Nguyễn Miên nói: “Chủ nhiệm câu lạc bộ có tổ chức cho bọn tôi học một thời gian.”
“Hay đấy nhỉ.”
Nguyễn Miên khẽ “Ừ”, nhìn cái bóng in trên mặt đất, vẫn ít nói như trước nhưng không hồi hộp lo lắng như hồi ấy.
Trần Ngật tiện đường đưa bọn họ đến chỗ lều trại, cũng không nói thêm gì nữa: “Nghỉ ngơi sớm chút.”
“Ừ.” Nguyễn Miên nắm tay Tiểu Nguyên đi vào lều, cách một tấm rèm, cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi bên ngoài thì rũ mắt thở phào nhẹ nhõm.
…..
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Miên giao ban với đồng nghiệp trực đêm hôm qua, sau đó đến sảnh lớn xử lý.

Hôm nay là thời gian thay thuốc của Vu Châu, y tá đã giúp đỡ đưa người tới.
Miệng vết thương trên đùi cậu ta vẫn chưa khỏi, chỉ có vết thương trên trán là cần thay thuốc định kỳ.

Nguyễn Miên đi đến xốc ống quần cậu ta lên kiểm tra: “Mấy hôm nay vẫn phải cố gắng ít di chuyển nhất có thể.”
“Hiểu rồi ạ.”
“Có chỗ nào khó chịu không?” Nguyễn Miên đeo khẩu trang và găng tay được y tá chuẩn bị cho: “Có chuyện gì nhớ nói với người ở trung tâm kịp thời.”
Vu Châu cười ngốc nghếch: “Không có ạ.”
Nguyễn Miên “Ừ”, mở đèn bên cạnh lên rồi tháo băng gạc trên trán cậu ta ra: “Tốt rồi, khôi phục rất khá, thay thuốc hai lần nữa là được.”
“Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ Nguyễn.”
“Không có gì.” Nguyễn Miên cúi đầu sắp xếp lại những thứ trên tay.

Vu Châu lại hỏi: “Bác sĩ Nguyễn này, tôi nghe bác sĩ Lâm nói chị là bạn cấp ba với Trần đội của chúng tôi phải không?”
“Ừm.”
“Trước kia đội trưởng chúng tôi là người như thế nào vậy?”
“Chắc là kiểu con cưng của trời ấy.” Giọng Nguyễn Miên vẫn rất thản nhiên: “Thành tích tốt, giáo viên lẫn bạn bè đều thích.”
Vu Châu tiếp tục hóng hớt: “Thế lúc đó anh ấy có bạn gái không ạ?”
“Không rõ lắm.” Động tác trên tay Nguyễn Miên không hề dừng lại, không ngờ cậu ta lại hỏi như thế nên thuận miệng bịa chuyện: “Thật ra chúng tôi không thân lắm.”
Vừa nói xong, trên đỉnh đầu chợt xuất hiện một tiếng cười: “Không thân á? Sao tôi thấy các cậu thân phết mà?”
Nguyễn Miên và Vu Châu cùng nhìn lên, người vừa mới nói câu đó – Thẩm Du đang khoanh tay đứng cạnh cửa, bên cạnh là Trần Ngật mặt mày vô cảm.
Vu Châu chợt cảm thấy sợ khi hóng hớt chuyện của sếp sau lưng lại bị sếp bắt được, cậu ta mất tự nhiên gãi gãi mặt, không dám mở miệng.
May thay trên mặt Nguyễn Miên vẫn đeo khẩu trang.

Cô thu lại tầm mắt, không tiếp tục đề tài này nữa, động tác trên tay nhanh nhẹn hơn: “Được rồi, bảo y tá đưa cậu về đi.”
Nói xong, cô đứng dậy đi sang bên cạnh sắp xếp lại đồ đạc.
Thẩm Du vỗ vai Vu Châu, nói đùa: “Cậu muốn biết chuyện xưa của Trần đội nhà cậu thì sao không tới hỏi anh? Lúc đó anh với Trần đội cũng học chung mà?”
Vu Châu như sắp khóc đến nơi: “Thẩm đội à…”
Trần Ngật đưa mắt nhìn bóng lưng người nọ rồi thu lại tầm mắt, sau đó đi tới: “Đi thôi, đưa cậu về phòng bệnh trước đã.”
Vu Châu có hơi sợ Trần Ngật, bất an suốt dọc đường, đến khi Trần Ngật đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Du đuổi theo Trần Ngật: “Tao nhớ hồi cấp ba mày đối xử với Nguyễn Miên cũng tốt mà nhỉ, ít nhất thì không khác gì đối xử với bạn thanh mai nhà Lương Dập Nhiên mà.

Sao giờ cậu ấy lại nói với người ta hai người không thân lắm vậy?”
“Sao tao biết được.” Giọng Trần Ngật vẫn rất thản nhiên, như thể không thèm để ý, khi đi tới sảnh thì lại không thấy Nguyễn Miên đâu, Thẩm Du giúp anh gọi một bác sĩ khác tới thay thuốc.
Vết thương của anh không nghiêm trọng nhưng hồi phục không tốt lắm, còn có dấu hiệu nhiễm trùng.
Bác sĩ quấn băng xong, nói: “Bao giờ các anh được nghỉ thì đến đây truyền hai chai nước biển đi.

Miệng vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, tôi sợ kéo dài thêm sẽ nhiễm trùng thật mất.”
“Bây giờ vẫn chưa xác định được thời gian nghỉ ngơi.” Trần Ngật mặc áo khoác vào: “Lúc đó lại nói, đến khi được nghỉ tôi sẽ tới đây, làm phiền bác sĩ rồi.”
Bác sĩ cười: “Không có gì, dù sao vẫn phải chú ý đấy nhé.”
“Được.”
Trần Ngật và Thẩm Du sóng vai đi ra, còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng triệu tập khẩn cấp từ đại bản doanh.

Hai người chợt thấy căng thẳng, nhanh chân chạy đi.
Chạy đến sảnh lớn, họ đụng phải mấy bệnh nhân được đưa vào, Nguyễn Miên đang giúp đỡ đẩy giường bệnh vội vã lướt qua họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận