Sáng hôm sau, Nguyễn Miên bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Cô xoa bả vai rời khỏi phòng trực ban, sau khi theo Mạnh Phủ Bình kiểm tra phòng xong thì mới tới phòng thay đồ để thay quần áo chuẩn bị tan làm.
Thay quần áo xong, Nguyễn Miên và đồng nghiệp đi thang máy xuống tầng một.
Đối phương định đến căn tin mua ít đồ ăn, cô thì chẳng muốn ăn gì nên hai người tạm biệt nhau ở dưới tầng.
Phương Bắc vào hè muộn, tháng 4 vẫn chưa nóng lắm, ánh nắng dịu lúc bảy giờ sáng khá là ấm áp.
Cô đi đến cổng bệnh viện, thầm nghĩ lát nữa nên gọi xe hay đi tàu điện ngầm, thoáng thất thần một lúc, cũng không chú ý đến xung quanh.
Cổng ra của bệnh viện chính là con đường khá nhiều xe cộ, hai bên đường ngợp bóng cây râm mát nườm nượp người đến người đi.
Nguyễn Miên buồn ngủ không chịu được, lúc đứng bên đường gọi xe, hai mí mắt sắp đánh nhau đến nơi.
Trong lúc ngẩn ngơ, cảm giác có một bóng râm che trước người cô.
“Buồn ngủ vậy sao?”
Giọng nói này khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Nguyễn Miên ngước mắt lên, mơ màng nhìn người đang đứng trước mặt.
Tối hôm qua Trần Ngật đến bệnh viện để đưa bữa khuya, trước khi đi có nhìn thấy thời gian đi làm, trực sáng trực đêm gì đó của các bác sĩ nên cố ý dậy sớm chạy đến đây.
Xe đậu ở chỗ dừng xe tạm thời ven đường đối diện với cổng lớn bệnh viện.
Nguyễn Miên vừa ra anh đã nhìn thấy rồi.
Lúc đi tới chỗ cô, Trần Ngật thấy cô đứng đó mà như thể sắp ngủ đến nơi, anh đến gần cũng không chú ý.
Cơn gió mang theo vài phần lạnh lẽo, trên đường bất chợt có tiếng còi xe vang lên.
Lúc này Nguyễn Miên mới hoàn hồn, nhận ra khoảng cách giữa hai người đã vượt qua khoảng cách xã giao thông thường, cô lùi một bước nhỏ theo bản năng, hơi thở nam tính phảng phất xung quanh cũng theo đó mà nhạt đi vài phần.
Cô vô thức liếm môi dưới, lát sau mới hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Ngật rũ mắt, trong mắt đong đầy ý cười, dưới ánh nắng, trông anh vô cùng sáng sủa đẹp trai.
Anh không trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Cậu đã ăn sáng chưa?”
“A?” Nguyễn Miên lắc đầu đáp chưa ăn, cơn buồn ngủ dâng lên khiến cô không ý thức được anh còn chưa trả lời vấn đề của mình.
“Vậy đi thôi, đi ăn sáng trước.”
Gần bệnh viện có vài quán ăn sáng, Nguyễn Miên không biết anh thích ăn gì nên dẫn người đến một quán mình thường lui tới.
“Ở đây có hoành thánh, mì sợi, còn có cháo với bánh bao, cậu xem cậu muốn ăn gì.” Nói xong, Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn ông chủ, “Cho cháu một bát hoành thánh canh gà với ạ.”
Trần Ngật ngước lên, “Cháu giống với cô ấy.”
“Ok.” Ông chủ lấy bút ra ghi lại, còn hỏi: “Có muốn gọi gì nữa không? Sợ là hai bát hoành thánh không đủ ăn đâu nhỉ?”
Nguyễn Miên liếc Trần Ngật một cái, “Vậy cho cháu thêm một suất bánh bao đi ạ.”
“Được, có ngay.”
Lúc này đang là giờ cao điểm, quán rất đông người.
Thật ra Nguyễn Miên buồn ngủ hơn là đói, ngồi ở đó cúi đầu ngáp mấy cái liền, đuôi mắt ướt át phiếm hồng.
Trần Ngật buông bát xuống, “Buồn ngủ thế sao?”
“Có hơi.” Nguyễn Miên xoa xoa mắt, “Về tắm cái là được.”
Trần Ngật ậm ừ, đột nhiên thấy hơi hối hận vì đã gọi người ta đi ăn sáng, “Hay chúng ta đóng gói mang về đi, cậu lên xe ngủ một giấc, về nhà lại ăn.”
“Không sao, đúng lúc tôi cũng thấy hơi đói bụng.” Nguyễn Miên cầm cốc nước lên, hai người không nói gì nữa, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ chạm vào nhau rồi lại lập tức tách ra.
Bầu không khí trầm mặc nhưng không hề xấu hổ, hài hòa một cách khó hiểu.
Ăn sáng xong, Trần Ngật lái xe đưa Nguyễn Miên về.
Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên bay chuyến sáng nay, hai tiếng nữa sẽ xuống máy bay.
Nguyễn Miên thật sự buồn ngủ quá thể, vừa mới lên xe đã dựa vào lưng ghế ngủ luôn.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Trần Ngật liếc nhìn cô, nghiêng người lấy chiếc áo khoác của mình để trên ghế sau rồi đắp cho cô.
Vì động tác này, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, dường như Trần Ngật có thể nghe thấy được tiếng hít thở phập phồng bình ổn của cô.
Từng chút từng chút, là sự rung động chẳng thể giấu nổi.
…..
Hơn mười một giờ sáng, khi đã ngồi ở trong xe được ba tiếng, Trần Ngật nhận được cuộc gọi thứ tám của Thẩm Du.
Anh quay sang nhìn người vẫn còn đang ngủ, đẩy cửa xe ra rồi đi xuống.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Nguyễn Miên đang ngủ.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chiếc áo khoác trên vai trượt xuống.
Cô thấy hơi mờ mịt, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, trông thấy người đàn ông đang nghe điện thoại bên ngoài xe.
Hôm nay Trần Ngật vẫn mặc áo sơ mi đen và quần dài màu đen, dáng người cao ngất, ánh nắng chạy nhảy trên đầu vai anh.
Cách khá xa nên Nguyễn Miên không nghe thấy anh đang nói gì.
Cô đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, chợt nhìn thấy chiếc áo khoác ở trên đùi.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên nhớ đến vấn đề chưa có câu trả lời ban sáng, trong lòng thầm hiện lên một ý nghĩ lớn mật.
Tựa như khó tin, hoặc là khó bề tưởng tượng.
Nguyễn Miên vậy mà lại cảm thấy, Trần Ngật đến bệnh viện sớm như vậy, cũng chỉ để đến tìm cô, nhưng nếu hỏi nguyên nhân, cô thật sự không biết tại sao.
Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Trần Ngật đã gọi điện xong, tiếng mở cửa xe kéo Nguyễn Miên ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Trong xe chật hẹp, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Động tác lên xe của Trần Ngật thoáng dừng lại một lát, lúc ngồi xuống anh mới nói: “Lương Dập Nhiên và Mạnh Tinh Lan đã tới rồi, giờ đang ở chỗ tôi.”
Nguyễn Miên ồ một tiếng, im lặng vài giây rồi mới hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Gần ba tiếng gì đó.” Ngón tay Trần Ngật gõ lên tay lái hai cái, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu có muốn về nhà một chuyến không?”
“Không về nữa.” Sáng ra trước khi rời bệnh viện cô đã rửa mặt qua, hơn nữa bây giờ không còn sớm, quay về thu dọn không biết bao giờ mới có thể qua đó.
Trần Ngật gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, trên đường vắng xe cộ nên khá trống trải, Nguyễn Miên nhìn chằm chằm những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, có chút thất thần.
Cô có đôi lời muốn hỏi, nhưng lại sợ tự mình đa tình, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn khó có thể mở miệng.
Trần Ngật ở phía Đông thành phố, cách nơi Nguyễn Miên ở khoảng một tiếng đi xe, lúc đến nơi đã qua mười hai giờ.
Bọn Thẩm Du đã gọi một suất Haidilao về nhà.
Lúc hai người đi vào, lẩu vừa mới sôi, mùi thơm tỏa ra khắp phòng.
“Miên Miên!”
Mạnh Tinh Lan nhảy từ sô pha xuống, chạy đến ôm cổ Nguyễn Miên.
Cô nàng lấy đà hơi mạnh nên cả hai đều đứng không vững.
Mắt thấy người sắp ngã, Trần Ngật nhanh chóng vươn tay đỡ sau lưng Nguyễn Miên, cô gần như dựa cả người vào lồng ngực anh.
Trần Ngật giúp hai người đứng vững, sau đó nắm lấy cánh tay cô rồi lẳng lặng kéo cô sang một bên, nói: “Cẩn thận một chút.”
Nguyễn Miên à một tiếng, giọng nói rất nhỏ, không biết anh có nghe thấy không.
Mạnh Tinh Lan không chú ý đến sự mập mờ giữa hai người lúc nãy, cô nàng ôm cánh tay Nguyễn Miên bắt đầu làm nũng, “Miên Miên, tớ nhớ cậu quáaaa.”
Nguyễn Miên cười, khẽ nhéo tay cô nàng.
Thẩm Du cầm bát đũa từ trong bếp ra, gào lên, “Má ơi cuối cùng hai người cũng đến, tao sắp chết đói rồi đây.”
Năm người ngồi xuống bàn ăn.
Nguyễn Miên ngồi giữa Trần Ngật và Mạnh Tinh Lan, Thẩm Du mở cho mỗi người một chai bia rồi cầm chai của mình lên, “Tình huống của bọn tao hơi đặc thù, mỗi người một chai tượng trưng thôi, không uống nhiều, ok không?”
Mạnh Tinh Lan đồng ý luôn: “Ok, không thành vấn đề.”
Nguyễn Miên cũng cầm chai bia lên rót vào cốc, tửu lượng của cô rất kém, hơn nữa có tí bia rượu vào mặt đã đỏ lên rồi.
Nhưng lúc này không nên từ chối ý tốt của Thẩm Du, cô không nói gì cả.
Miễn cưỡng uống được hai cốc, trong chai chỉ còn hơn nửa, cô không rót thêm vào cốc nữa mà cúi đầu ăn mấy miếng, vừa ăn vừa nghe Mạnh Tinh Lan kể chuyện.
Hôn lễ của cô ấy được tổ chức vào tháng 6, cụ thể ngày nào thì đến cuối tháng này mới có thể quyết định.
Nguyễn Miên là một trong những phù dâu của cô nàng, ngoài ra còn có Phó Quảng Tư, lớp trưởng lớp cấp ba của bọn họ.
“Phù rể tạm thời là Thẩm Du và Trần Ngật.” Mạnh Tinh Lan gắp một miếng rau xanh, “Cũng không biết Giang Nhượng có về được không nữa.”
Giang Nhượng.
Lúc nghe đến cái tên này, chiếc đũa trên tay Nguyễn Miên ngừng một chút, không khỏi nhớ đến cái đêm của nhiều năm về trước.
Chàng trai mắt đỏ hoe, vẻ mặt không biết làm sao.
Cô mím môi dưới, gạt những suy nghĩ đó đi, “Bây giờ Giang Nhượng vẫn còn ở nước ngoài à?”
“Đúng vậy, lên năm tư đại học, cậu ấy đi Mỹ, sau đó vẫn luôn ở bên đó, nhiều năm rồi chưa trở về.
Lần cuối cùng tớ và Lương Dập Nhiên nhìn thấy cậu ấy đã là ba năm trước.”
Nguyễn Miên trầm ngâm cắn miếng thịt.
Một lúc sau, Thẩm Du nói mọi người cùng nâng cốc lần nữa, cô đặt đũa xuống cầm chai bia lên, không ngờ cái chai vốn còn hơn nửa giờ lại chỉ còn chút đáy bình.
Động tác của Nguyễn Miên khựng lại, rót hết bia trong chai vào cũng chỉ được một phần ba cốc.
Cô thấy trên bàn còn một chai bia khác, trong đó còn hơn nửa, tưởng Trần Ngật không chú ý nên lấy nhầm, vì vậy cô định vươn tay lấy chai của anh đổ vào cốc của mình.
Ai ngờ Trần Ngật thấy thế thì đưa tay ra ngăn cô lại, “Cậu lấy nhầm rồi.”
“?”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt đượm ý cười, “Đây là chai của tôi mà.”
“…..” Nguyễn Miên rút tay về, đành phải cầm cốc vơi lên cạn ly với bọn họ.
Lúc đặt cốc xuống, cô không nhịn được hỏi, “Trước đó cậu lấy nhầm chai đúng không?”
“Thế à?” Trần Ngật dựa người ra sau, tư thế ngồi vô cùng biếng nhác, “Tôi cũng không rõ nữa.”
“… Thôi.” Nguyễn Miên không hỏi nhiều nữa, một lần nữa cầm đũa lên ăn, không biết vì cay quá hay vì hai cốc bia kia mà đỏ bừng hai má.
Trần Ngật bưng cốc bia lên ngửa đầu uống một hơi hết sạch, yết hầu lăn nhẹ, lúc ấy khóe môi chợt cong lên một cách khó hiểu.
Ăn xong, cả năm người lười hoạt động nên quyết định ở nhà xem phim chờ đến chạng vạng tối thì ra ngoài sau.
Rèm trong phòng khách bị kéo vào, nguồn sáng duy nhất bị che mất, trong phòng lập tức tối sầm lại.
Mạnh Tinh Lan và Nguyễn Miên ngồi trên sô pha chọn phim và chỉnh màn chiếu.
Trần Ngật vào bếp rửa hoa quả.
Thẩm Du và Lương Dập Nhiên thì xuống dưới tầng mua đồ ăn vặt.
“Miên Miên, cậu muốn xem gì?”
“Gì cũng được, cậu chọn đi.” Thật ra Nguyễn Miên thấy hơi mệt, cả người vùi trong sô pha mềm mại, cảm thấy buồn ngủ.
“Hay chúng ta xem phim kinh dị đi.” Mạnh Tinh Lan cầm di động lên tìm phim, đến khi chuẩn bị phát lên TV thì nhóm Lương Dập Nhiên đã quay về, trên tay là hai túi đồ ăn vặt.
Thẩm Du đi tới, ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh, “Các cậu chọn phim gì đấy?”
Mạnh Tinh Lan đặt di động xuống, khúc nhạc dạo bộ phim đã vang lên, “ siêu nổi tiếng ở nước ngoài ấy, các cậu xem chưa?”
“Phim kinh dị à?” Thẩm Du đang định nói gì đó, thấy Trần Ngật bưng đĩa hoa quả ra khỏi phòng bếp lại quên mất tiêu.
Trần Ngật đặt hoa quả xuống bàn trà, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên vốn đang buồn ngủ bị đánh thức bởi bên cạnh đột nhiên lõm xuống, quay đầu lại, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Trần Ngật.
Ngay lúc này, bộ phim bước vào đoạn đầu, căn phòng chợt tối sầm hơn chút, khiến đôi mắt anh trở nên sâu và sáng lạ thường.
Hơi thở của Nguyễn Miên như bị bóp nghẹt lại, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tiếng nhạc bên tai đột nhiên lớn hơn, hình như cả hai bị giật mình bởi âm thanh này, vội vàng dời tầm mắt.
Sự mập mờ lặng lẽ bao quanh hai người.
Nguyễn Miên cứng đờ người, hai tay ôm đầu gối, tai và má đều nóng bừng, ánh mắt dừng trên màn hình nhưng suy nghĩ đã sớm đi vào cõi tiên rồi.
Suy nghĩ lớn mật ban sáng lại rục rịch trong đầu cô.
Cô cảm thấy mình lúc này như một tay nghiện cờ bạc đang háo hức muốn thử, rõ ràng chuyện này có xác suất xảy ra cực kỳ nhỏ, nhưng phảng phất vẫn ôm vài phần hy vọng, luôn cảm thấy ván sau mình có thể thắng đậm..