Không Có Người Như Anh


Hôm diễn ra hôn lễ, ngoài cô dâu và chú rể ra ai cũng bận rộn, cả hội trường vừa náo nhiệt vừa vui mừng.

Từ chỗ Mạnh Tinh Lan, Nguyễn Miên mới biết dàn phù rể cuối cùng của Lương Dập Nhiên không chỉ có Trần Ngật và Thẩm Du mà còn có cả Giang Nhượng vừa mới về nước.
“Cậu ấy cũng mới về tối hôm qua.” Mạnh Tinh Lan ngồi ở đó, thợ trang điểm đang làm tóc cho cô ấy, “May là trước đó Lương Dập Nhiên có chuẩn bị thêm một bộ trang phục cho phù rể.”
Nói xong, cô nàng cảm thán một câu, “Cuối cùng lần này sáu người chúng ta cũng đông đủ, thật sự không dễ dàng chút nào.”
Nguyễn Miên cười, “Đúng vậy.”
Sau đó, Lương Dập Nhiên dẫn người qua đây đón dâu, hình như mọi người đã ngầm hẹn trước với nhau không làm khó anh ta và phù rể, chỉ có lúc tìm giày cưới mới phải tốn nhiều công sức.
Mọi người xung quanh cười đùa, Nguyễn Miên quay đầu thấy Trần Ngật đứng cách đó không xa.

Hôm nay hiếm khi lại thấy anh mặc tây trang giày da, mặt mày đoan chính, ý cười nhàn nhạt trên môi, trông anh vừa trầm ổn lại vừa chín chắn.
Có lẽ anh đã nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhìn sang đây.

Nguyễn Miên vội quay sang hướng khác, lại vô tình nhìn thấy Giang Nhượng đứng bên cạnh.
Anh ta và Trần Ngật ăn mặc cùng một kiểu, thời gian mấy năm qua đã bào mòn sự phóng khoáng tự nhiên của chàng trai năm nào, trở thành ôn hòa điềm tĩnh của hiện tại.
Nguyễn Miên nhớ đến những chuyện trong quá khứ, không khỏi cụp mắt thở dài.
Một lúc sau, Thẩm Du tìm thấy giày cưới ở gác lửng trên trần nhà, chú rể ôm được người đẹp về, đoàn người đi ra ngoài.
Tiệc cưới được tổ chức ở Lâm Xuyên Các.

Theo phong tục, hai người phải đến nhà chú rể để dâng trà kính cha mẹ chồng.

Lương Dập Nhiên bế Mạnh Tinh Lan đi đằng trước, nhóm phù dâu phù rể và bạn bè thì theo sau.
Nguyễn Miên và Phó Quảng Tư đứng trong đám người, bỗng nhiên bị Thẩm Du vỗ vai, “Nguyễn Miên, lát nữa đến dưới tầng, cậu và lớp trưởng có thể ngồi xe bọn tôi cũng được.”
Cô quay đầu đáp được, đúng lúc này, Trần Ngật và Giang Nhượng đi từ trong nhà ra, thấy thế, cả hai người đàn ông cùng im lặng, nâng mắt nhìn sang đây.
Ánh mắt không khỏi chạm vào nhau, nhất thời mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau, chẳng ai lên tiếng.

Phó Quảng Tư không biết rõ nội tình nên mở miệng phá vỡ sự trầm mặc này, hỏi tình hình hiện tại của bọn họ.
Bầu không khí lập tức hài hòa như cuộc gặp gỡ của những người bạn cũ.

Lúc thang máy mở ra, Thẩm Du giục bọn họ đi vào.

Sau đó, Nguyễn Miên không hề nói gì với Giang Nhượng cho đến khi tới hiện trường hôn lễ.

Sau khi hôn lễ chính thức bắt đầu, cô bị những người chen chúc giành hoa cưới đẩy đến chỗ Giang Nhượng.
Xung quanh ồn ào, hai người lại yên lặng đứng đó.

Giang Nhượng cúi đầu nhìn bóng bay dưới chân, nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay cậu thế nào?”
“Vẫn tốt.” Nguyễn Miên cười, “Cậu thì sao? Ở nước ngoài thế nào?”
“Tôi cũng vậy thôi, chỉ là bận quá.” Chắc trên sân khấu đã có người cướp được hoa cưới nên reo hò nhảy nhót.

Giang Nhượng nhìn sự náo nhiệt trước mắt, một lúc lâu sau mới lại cất lời, “Cậu và Trần Ngật… bây giờ thế nào?”
Nguyễn Miên ngập ngừng, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Giang Nhượng ngẩng đầu nhìn cô, “Tối qua tôi đi ăn cùng vợ chồng Lương Dập Nhiên, có nghe Mạnh Tinh Lan nhắc đến chuyện của hai người bọn cậu.”
Nguyễn Miên đối diện với ánh mắt anh ta, thầm cảm thấy áy náy và khó có thể mở miệng khi đã mắc nợ anh bao nhiêu năm như vậy.
Nhưng có lẽ Giang Nhượng đã đọc được suy nghĩ của cô, mỉm cười đầy luyến tiếc, “Vậy cũng tốt, tôi và cậu, ít nhất nên có một người được như mong muốn.”
“Nếu có thể, tôi hy vọng người ấy sẽ là cậu.”
…..
Nghi thức hôn lễ kéo dài đến hơn bảy giờ tối mới kết thúc.

Đôi vợ chồng son cùng cha mẹ hai bên đứng trước cửa tiễn khách quý.

Cả ba phù rể đều uống rượu, nằm sấp lên bàn bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tiễn khách xong, Mạnh Tinh Lan sắp xếp xe đưa Nguyễn Miên và Phó Quảng Tư về, cô ấy cũng đi xuống tầng một cùng luôn.
Lương Dập Nhiên nhờ mấy người phục vụ đưa ba người Trần Ngật lên phòng trên tầng, anh ta đã đặt phòng tổng thống, một phòng có thể chứa được mấy người.
Sau khi đưa người về phòng, Lương Dập Nhiên dẫn phục vụ ra ngoài, đang trả tiền típ trước cửa phòng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong phòng chợt vang lên tiếng đồ vật rơi xuống sàn.
Lương Dập Nhiên bỗng thấy đau đầu, đóng cửa đi vào, thấy đèn sàn [1] trong phòng khách bị rơi xuống bàn trà, trong phòng tắm bên cạnh truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
[1] Đèn sàn
Anh ta bước đến, thấy Trần Ngật quay lưng lại chống tay đứng cạnh bồn rửa mặt, ánh sáng trên đỉnh đầu soi rõ mọi thứ.
Bao gồm cả đôi mắt đỏ hoe và nét mặt có phần đăm chiêu của anh.
Lương Dập Nhiên đi đến rửa tay, tiện tay đóng vòi nước lại, rút một tờ giấy ở bên cạnh ra lau tay, “Sao thế, khó chịu à?”
“Không sao.” Trần Ngật đứng thẳng người, giọt nước trên thái dương chảy xuống theo sườn mặt.


Anh ngẩng đầu nhìn Lương Dập Nhiên, “Được rồi, mày cứ về đi, tao trông bọn kia cho.”
Lương Dập Nhiên không yên tâm cho lắm, “Không sao thật chứ?”
Anh cười, “Có chuyện gì được, chỉ là uống nhiều nên hơi khó chịu chút thôi.”
“Vậy được rồi, tao sẽ bảo lễ tân mang nước mật ong lên cho bọn mày.” Lương Dập Nhiên đưa tay vứt giấy vào trong thùng rác, “Tao về trước đây, có việc nhớ gọi.”
Trần Ngật ừ.
Lương Dập Nhiên nhanh chóng rời khỏi đây.

Trần Ngật bước từ trong phòng tắm ra, hai phòng ngủ bên cạnh mở toang cửa, Giang Nhượng ngủ ở phòng bên trái.
Anh đứng trong phòng khách, đang thẫn thờ hay suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau anh mới nhấc chân đi đến căn phòng bên tay trái.
Từ phòng khách đến phòng ngủ của khách chỉ có khoảng mười mét, Trần Ngật bần thần nhớ đến hiện trường hôn lễ, anh đứng trong đám đông thấy Nguyễn Miên và Giang Nhượng đứng cùng một chỗ.

Từ bên cạnh vòng lại, lúc sắp đến gần, anh chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Anh vốn không định nghe lén, lúc xoay người đi, chợt nghe thấy Giang Nhượng nhắc đến tên mình.

Anh cũng không biết tại sao trong khoảnh khắc ấy bản thân lại nghĩ là đừng đi, ở lại nghe nốt.

Chỉ là khi kịp phản ứng lại, bên tai chỉ còn lại câu nói ấy của Giang Nhượng.
— “Vậy cũng tốt, tôi và cậu, ít nhất nên có một người được như mong muốn.

Nếu có thể, tôi hy vọng người ấy sẽ là cậu.”
Được như mong muốn.
Trần Ngật tự cảm thấy trên phương diện văn chương, anh cũng không thua kém mọi người mấy, nhưng lúc nghe thấy bốn chữ này, anh đột nhiên mất đi khả năng nghe hiểu.
Thậm chí anh còn không thể nghĩ ra tại sao Giang Nhượng lại nói với Nguyễn Miên như thế, trong tình huống nào mới phải dùng đến bốn chữ “được như mong muốn” này.
Ý niệm nghĩ cũng không dám nghĩ trong lòng kia suýt nữa thì đánh gục anh.
…..

Trần Ngật bước đến trước cửa phòng Giang Nhượng.

Trong mấy giây yên lặng, anh bỗng nhớ đến trong bữa liên hoan chia tay cuối cấp tối hôm ấy, Giang Nhượng muốn nói với anh gì đó nhưng lại thôi.
Anh dừng bước, lòng như bị nhồi bông, tắc nghẽn đến khó chịu.

Anh đứng đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng khép cửa lại rồi quay về phòng khách.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Trần Ngật đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính sạch bóng.

Một lúc sau, dường như anh nhớ ra gì đó, lấy di động ra gọi một cuộc.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy, trong phòng vang lên tiếng nói chuyện của anh.
“Anh có đang ở Bình Thành không?”
“Được, để em qua chỗ anh.”
“Có vài chuyện muốn biết rõ ràng.” Nói xong, anh lập tức cúp máy rồi ra khỏi phòng.
…..
Bên kia thành phố, Lý Chấp ngắt cuộc gọi chẳng đầu chẳng đuôi này, tiếp tục vào phòng tối [2] xử lý ảnh chụp.
[2] Phòng tối (Darkroom): Các phòng tối (thường có đèn đỏ) để thực hiện tráng rửa phim, in ảnh.

Các phần mềm xử lý ảnh số được ví như các phòng tối số.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh không đi theo ngành đã học mà đổi nghề sang làm nhiếp ảnh gia.

Mấy năm trở lại đây, anh đã thành công chiếm một chỗ đứng trong giới bằng phong cách độc đáo của mình.
Xử lý xong một đống ảnh chụp, Lý Chấp đi ra khỏi phòng tối, cầm thuốc lá và bật lửa trên bệ cửa sổ lên rồi đứng trên bậc thềm hút thuốc.
Một điếu thuốc còn chưa cháy hết đã có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Lý Chấp bước tới mở cửa, đập vào mặt là mùi rượu nồng nặc.

Anh dập tàn thuốc rồi ném vào bồn hoa, quay đầu cười khẽ, “Không lái xe khi uống rượu chứ?”
“…..”
Anh nghiêng người cho người nọ bước vào, sau đó đi tới cái bàn nhỏ trong sân rồi ngồi xuống, giọng điệu nhàn hạ, “Tìm anh có chuyện gì?”
Trần Ngật trầm mặc đứng đó, cái sân trước mắt vẫn thế chẳng khác gì, đống gạch vụn chất đống ở góc tường, dây phơi quần áo được kéo căng và những dây dưa hấu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mọi thứ trong cái sân này gần như đã chứng kiến tất cả những gì anh và Lý Chấp trải qua hồi nhỏ.

Anh nhớ đến cô gái nhỏ lần nào gặp anh cũng căng thẳng hồi hộp kia.
Những thứ mà hồi ấy anh chưa từng để tâm, vào khoảnh khắc này tất cả như đang được bày ra trước mắt anh.

Trần Ngật nhắm mắt lại, đủ loại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, tựa như bị vô số mũi kim đâm vào, lòng đau như thắt lại.
Yết hầu anh lăn nhẹ, giọng nói có chút khàn khàn, “Lý Chấp.”
“Hở?”
“Trước kia Nguyễn Miên —” Trần Ngật cảm thấy thật khó mở miệng, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Có phải trước đây cô ấy từng thích em không?”
“…..”
Sau lưng không có động tĩnh gì, Trần Ngật quay đầu lại, thấy Lý Chấp ngồi ở đó, nét mặt vẫn còn ngạc nhiên, nhưng chỉ một lúc sau đã bị ý cười che giấu, “Sao đột nhiên hỏi thế?”
Trần Ngật quay người, đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.

Anh ngước mắt nhìn Lý Chấp không chớp mắt, “Em nói đúng, đúng không?”
Nhìn nhau một lúc, dường như Lý Chấp đã thỏa hiệp, “Trần Ngật, anh không biết nên nói cậu quá chậm hiểu hay là không đủ quan tâm nữa.”
Anh mím môi, không đáp.
“Quả thật trước đây Nguyễn Miên từng thích cậu, nhưng đó là chuyện của rất lâu trước đó rồi.” Lý Chấp nhìn anh: “Sao cậu lại biết?”
“Vô tình nghe được.”
“Vậy thì sao? Cậu nóng lòng muốn qua chỗ anh xác nhận là vì điều gì?” Lý Chấp hiểu Trần Ngật, ánh mắt lóe lên, nói thẳng: “Trần Ngật, Nguyễn Miên từng thích cậu, đó là chuyện của em ấy, anh không hy vọng bây giờ cậu thấy áy náy nên mới bù đắp cho em ấy.

Đối với Nguyễn Miên, đây không phải bù đắp mà là tổn thương.”
Trần Ngật khẽ “Ừ”, tầm mắt dừng ở nơi khác, “Trước đó bọn em từng gặp nhau ở khu thiên tai.”
“Anh biết.” Mấy hôm trước Nguyễn Miên từng đăng gì đó lên vòng bạn bè, Lý Chấp đã nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của cô và Trần Ngật rồi.
Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến phản ứng bất thường của Trần Ngật đêm nay, đột nhiên hiểu ra, “Đừng bảo cậu…?”
Lúc này cuối cùng Trần Ngật mới cười một chút, mặc dù hốc mắt vẫn hồng hồng như cũ nhưng giọng điệu thoải mái hơn không ít, “Đúng vậy, đúng như những gì anh đang nghĩ đấy.”
“Fuck.” Lý Chấp chửi thề.
Trần Ngật nhìn anh, như nghĩ đến điều gì đó, hiếm khi nghiêm túc gọi tên anh, “Lý Chấp này.”
“Gì?”
“Cám ơn anh.” Lòng Trần Ngật âm ỉ đau, thở dài một hơi rồi mới nói, “Cảm ơn anh lúc đó đã ở bên cô ấy.”
“…..”
Lý Chấp không muốn kể cho Trần Ngật về quá khứ của Nguyễn Miên.

Hai người chỉ nói mấy chuyện linh tinh, sau đó anh nhận được điện thoại, phải ra ngoài một chuyến.
Trần Ngật cũng đứng lên theo, “Anh cứ bận đi, em về đây.”
“Ok.” Lý Chấp tiễn anh ra đầu ngõ.

Trước khi đi, anh đột nhiên nói với Trần Ngật: “Nhất định cậu phải trân trọng những người có thể gặp lại, trên thế giới này, có rất nhiều người không may mắn được như hai đứa đâu.”
Rõ ràng anh đang khuyên nhủ, nhưng Trần Ngật lại thấy hình như anh đang tự nói mình, trầm mặc một lát rồi mới gật đầu đáp: “Em biết rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận