Rạng sáng, tòa bệnh viện vẫn còn sáng đèn, hình chữ thập đỏ trên đỉnh lóe lên hy vọng trong đêm tối.
Trần Ngật đứng bên ngoài hơn mười phút, lúc chuẩn bị đi vào đã thấy Nguyễn Miên ra khỏi phòng trực ban.
Anh cất di động rồi bước qua, đang định mở miệng, Nguyễn Miên đột nhiên vươn tay ôm lấy anh, cánh tay vòng qua thắt lưng anh, tay đan vào nhau ôm chặt lấy anh.
Buổi tối, trên hành lang không có người, Trần Ngật cũng ôm lấy cô, cằm cọ trên đỉnh đầu cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy em?”
Mặt Nguyễn Miên dán lên ngực anh, không trả lời, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời Phương Như Thanh vừa nói.
— “Về nghề nghiệp của Trần Ngật, mẹ nghe ba con nói qua rồi, mẹ cũng lên mạng tra thử.
Đối với tổ quốc và nhân dân, công việc của cậu ấy thật sự vĩ đại, nhưng nếu là một người chồng, là người sẽ bầu bạn với con suốt quãng đường còn lại, mẹ thật lòng không tán thành cho lắm.”
— “Khoảng thời gian con ở Lạc Lâm kia, tối nào mẹ cũng ngủ không yên, sợ ngày hôm sau tỉnh lại không nhận được tin bình an của con, mẹ đã từng trải qua đau đớn và sợ hãi, không muốn sau này con gái của mẹ sẽ phải sống cả đời trong sự lo lắng.”
— “Mẹ biết mẹ nghĩ vậy có hơi ích kỷ, Trần Ngật là người tốt, trong chuyện này cậu ấy cũng không sai, chỉ là mẹ hy vọng con gái mẹ sẽ vui vẻ hạnh phúc.”
…..
Trần Ngật lặng lẽ ôm Nguyễn Miên một hồi, đưa tay lên xoa đầu cô, sau đó thuận thế trượt xuống, nhéo nhéo gáy cô, “Em cãi nhau với bác gái à?”
Nguyễn Miên úp mặt vào ngực anh, rầu rĩ đáp: “Không ạ.”
Xuất phát điểm của Phương Như Thanh không sai, nhưng bà không biết đối với Nguyễn Miên, Trần Ngật quan trọng cỡ nào, cũng không biết cái gọi là duyên phận giữa hai người.
Lúc ấy Nguyễn Miên có hàng ngàn hàng vạn câu muốn nói giúp cho Trần Ngật, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Trần Ngật không hỏi nhiều nữa, bàn tay khẽ vuốt ve gáy cô.
Một lúc sau, anh thấy đầu hành lang bên kia có bóng người đi tới, vỗ vỗ vai Nguyễn Miên, “Có người đến đây.”
“Dạ?” Nguyễn Miên ló đầu ra khỏi lòng anh, ngay sau đó lập tức buông tay ngoan ngoãn chào, “Thầy Mạnh ạ.”
Mạnh Phủ Bình gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn ôn hòa, “Sao lại đứng đây nói chuyện, trong phòng trực ban có ai đâu.”
Nguyễn Miên có hơi câu nệ, “Bọn em ra đây hít thở không khí ạ.”
Mạnh Phủ Bình không hỏi nhiều, dặn dò mấy câu rồi quay về văn phòng.
Trần Ngật thấy Nguyễn Miên nhẹ nhàng thở ra, nhớ đến phản ứng của cô khi thấy thầy giáo Ngữ văn hồi cấp ba cũng chẳng khác hiện tại là bao thì không khỏi bật cười.
Nguyễn Miên khó hiểu: “Anh cười gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Ngật nửa ôm nửa đẩy người nọ vào phòng trực ban.
Cửa vừa đóng, anh đã ôm cô vào lòng, không biết ai vô tình đụng phải công tắc trên tường, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mông lung từ ngoài cửa sổ lọt vào.
Trần Ngật dựa vào ván cửa, cằm gác lên vai cô, cánh môi ấm áp mổ nhẹ lên gáy cô vài cái, ngẩng đầu hỏi, “Em và bác gái nói chuyện gì thế?”
Nguyễn Miên bị anh ôm hôn như vậy, cả người như nhũn ra, nhưng vẫn không nói thật, “Không nói gì, chỉ là em hơi nhớ mẹ.”
“Anh thì sao?”
“Dạ?” Cô sửng sốt một lúc mới hiểu ý của anh, ngước mắt đối diện với ánh mắt anh, đột nhiên ngửa đầu hôn lên khóe môi người nào đó, mềm giọng nói: “Cũng nhớ anh.”
Trần Ngật không ở lại bệnh viện đến tận sáng, hơn bốn giờ đã trở lại quân khu.
Những lời Phương Như Thanh nói tối đó, Nguyễn Miên chưa bao giờ nhắc đến với anh, chỉ lo lắng không biết bao giờ nên nói thẳng với cha mẹ về mối quan hệ giữa mình và Trần Ngật.
Còn những chuyện tương lai, thôi thì cứ mặc cho thời gian giải quyết.
Thành phố B ngày một nóng lên, nhanh chóng tới tháng 8.
Ngày 24 là sinh nhật Trần Ngật, vừa vặn là cuối tuần, càng trùng hợp hơn là khoảng thời gian đó Lương Dập Nhiên và Mạnh Tinh Lan đến thành phố B công tác, mấy người bọn họ bèn hẹn nhau tối ngày 23 tổ chức sinh nhật.
Cả năm người đều không quá ồn ào, hơn nữa Mạnh Tinh Lan còn có em bé, sau khi cơm nước no nê, cả nhóm trở về nhà Trần Ngật.
Đến nơi, Trần Ngật đưa chìa khóa cho Thẩm Du bảo anh ta dẫn hai người kia lên trước, “Tao với Nguyễn Miên đi siêu thị mua ít đồ ăn.”
“Ok.”
Chờ bọn họ đi lên, Trần Ngật mới nhìn Nguyễn Miên, “Đi thôi em.”
“Ừm.” Vừa dứt lời, cô tự mình đi về phía trước, bỏ lỡ bàn tay đang giơ ra của Trần Ngật, đến lúc nhận ra anh không theo kịp thì người đã đi được một đoạn rồi.
Cô quay đầu lại, Trần Ngật vẫn duy trì tư thế đưa tay ra đứng ở đó, trông vừa ngốc vừa buồn cười.
Nguyễn Miên không nhịn được cười, nhanh chân quay về, ngoan ngoãn nắm lấy tay anh, còn không quên giải thích hộ mình, “Xin lỗi anh, em còn chưa quen.”
Trần Ngật rũ mắt, “Chưa quen gì?”
“Chưa quen —” Nguyễn Miên giơ bàn tay đang nắm tay anh lên, nghiêm túc đáp: “Nắm tay bạn trai đi đường.”
Trần Ngật bị chữ bạn trai lấy lòng, ngón tay nhéo nhéo mu bàn tay cô, thản nhiên nói: “Không sao, sau này anh sẽ khiến em từ từ quen.”
Nguyễn Miên cong môi, khẽ đáp dạ.
Siêu thị ở bên ngoài tiểu khu, là một siêu thị quy mô khá lớn, có ba tầng.
Trần Ngật đẩy xe, Nguyễn Miên khoác tay anh đi vào.
Buổi tối có khá nhiều người.
Hai người đi đến khu ăn vặt, Nguyễn Miên đứng trước kệ khoai tây chiên, chọn mấy loại mình và Mạnh Tinh Lan trước kia thích ăn rồi bỏ vào xe đẩy, lại hỏi Trần Ngật: “Thẩm Du và Lương Dập Nhiên thích ăn vị gì?”
“Anh không biết, chắc vị gì cũng được.”
“Vậy anh thích ăn gì?”
“Em.”
“Dạ?” Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn anh, vài giây sau, ánh mắt cô dao động, mất tự nhiên dời tầm mắt, không hỏi lại anh thích gì nữa.
Hai người đi dạo quanh siêu thị khoảng nửa tiếng.
Lúc xếp hàng thanh toán, Nguyễn Miên nhận được tin nhắn wechat của Mạnh Tinh Lan, nói là muốn ăn mơ chua [1].
[1] Nguyên văn là “话梅” (Thoại mai): là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.
Lúc cô nàng nhắn tin đến, Trần Ngật cũng nhìn thấy, anh nói: “Em ở đây xếp hàng đi, anh đi mua.”
Nguyễn Miên: “Hay để em đi cho, anh không biết cậu ấy thích ăn vị gì.”
Trần Ngật muốn nói mơ chua còn chia vị à, nhưng lại thôi, chỉ giúp cô đẩy xe ra khỏi đám đông rồi đứng xuống cuối hàng, “Em đi đi.”
“Dạ.”
Buổi tối vốn đông người, quầy thu ngân cũng xếp hàng dài, Trần Ngật đi xuống cuối hàng, một lúc sau lại có người xếp đằng sau.
Khoảng mười phút sau, Trần Ngật mới thấy Nguyễn Miên từ xa đi tới, nhưng dáng đi thoạt nhìn có hơi kỳ lạ.
Nụ cười chợt tắt, anh đẩy xe sang một bên, nhanh chân đi tới chỗ cô, “Sao thế em?”
“Bị đụng phải một chút.” Thật ra cũng xui xẻo, Nguyễn Miên đi đến khu ăn vặt lấy mấy gói mơ chua, vừa mới từ bên kia đi ra, bên cạnh có hai đứa bé nghịch xe đẩy, một bên không kịp phanh lại, một bên không kịp tránh, thế là đâm phải nhau.
Trong xe có một đứa nhỏ đang ngồi.
Sau khi Nguyễn Miên bị đụng ngã, bánh xe đẩy sượt qua mắt cá chân của cô.
Cha mẹ của hai đứa trẻ vội vàng chạy tới xin lỗi, Nguyễn Miên được nhân viên siêu thị đỡ dậy, kiểm tra qua, không bị thương đến xương cốt.
Cô chấp nhận lời xin lỗi, không truy cứu trách nhiệm nữa.
…..
Lúc này, Trần Ngật nghe xong đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp ngồi thẳng xuống, vén gấu quần cô lên xem, chỗ mắt cá chân của cô bị trầy một lớp da.
Anh đưa tay chạm vào vùng xung quanh, Nguyễn Miên khẽ rít lên rồi tránh né.
“Đừng cử động, để anh xem.” Trần Ngật giữ chỗ mắt cá chân cô, lòng bàn tay anh lành lạnh, vùng da xung quanh nhanh chóng bị bao phủ bởi nhiệt độ.
Nguyễn Miên đứng không vững, lúc thì đau, lúc thì ngứa.
Cô chống lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Không sao, chắc không bị thương đến xương đâu.”
Trần Ngật cũng nhanh chóng đưa ra kết luận này.
Anh đứng lên, nâng cánh tay cô, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác nhận không có chỗ nào khác bị thương mới nói: “Sao không gọi cho anh?”
Nguyễn Miên nâng mắt, “Em nghĩ cũng không nghiêm trọng lắm.”
Trần Ngật không tranh luận với cô về vấn đề này nữa, anh đỡ cô sang bên cạnh, lấy di động ra gọi cho Thẩm Du, bảo anh ta đến siêu thị một chuyến.
Thẩm Du đến rất nhanh, gần như là chạy tới đây.
Lúc thấy hai người, anh ta hỏi: “Sao vậy, chuyện gì thế?”
Nguyễn Miên giải thích: “Không cẩn thận nên bị xe đẩy đụng vào thôi.”
Trần Ngật tiếp lời, “Mày đi thanh toán giúp tao, tao đưa cô ấy đến bệnh viện xem sao.”
“Được rồi, hai người mau đi đi.”
Thật ra Nguyễn Miên cảm thấy không cần thiết phải chuyện bé xé ra to, nhưng vì để Trần Ngật yên tâm, cô cũng không nói không đi.
Hai người đi ra khỏi siêu thị, xung quanh toàn người là người.
Trần Ngật cúi đầu nhìn mắt cá chân cô, chỗ đó đã hơi hơi sưng đỏ.
Bên kia đường có một bệnh viện cộng đồng, cách khoảng 200 mét.
Anh nghĩ một lúc, sau đó duỗi tay ra trực tiếp bế cô lên.
Cảm giác mất trọng lượng bất thình lình khiến Nguyễn Miên hoảng sợ, theo bản năng đưa tay ra tìm điểm tựa.
Đến khi phản ứng lại, cánh tay đã vòng qua vai và cổ anh rồi.
Lông mi cô run run, lọt vào tầm mắt chính là yết hầu lăn nhẹ của anh và khuôn cằm góc cạnh sắc sảo.
Cách một lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông truyền đến vô cùng rõ rệt.
Đột nhiên, Trần Ngật cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô vài giây, sau đó anh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Chuyện này cũng phải quen dần.”
Môi Nguyễn Miên mấp máy, nửa ngày không biết nên nói gì, chỉ nghiêng đầu dựa sát vào lòng anh, bên tai là tiếng tim đập vững vàng.
Hai người im lặng đi hết đoạn này.
Đến khi tới bệnh viện kiểm tra thấy không có vấn đề gì lớn, Trần Ngật mới thoáng thở ra.
Đợi bác sĩ xử lý vết thương cho Nguyễn Miên xong, anh mới đỡ cô ra khỏi bệnh viện.
Bệnh viện và tiểu khu ở cùng một bên đường.
Nhiệt độ ban đêm không nóng như ban ngày, thỉnh thoảng còn có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút mát mẻ.
Lúc này Nguyễn Miên không còn đau như trước nữa, không để Trần Ngật bế cũng không cho anh cõng, “Chỉ là trầy da chút thôi mà, không ảnh hưởng đến việc đi lại.”
Cô cầm tay anh, ban đầu có hơi khập khiễng, sau đó gần như có thể đi lại như bình thường, chỉ là nếu gắng sức quá thì sẽ hơi đau.
Về đến nhà đã là mười một rưỡi, đáng lẽ phải ở nhà vui vui vẻ vẻ chờ đến 0 giờ, kết quả vì chuyện ngoài ý muốn này mà sắp tới 0 giờ rồi.
Thẩm Du lấy bánh gato đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm từ trong tủ lạnh ra rồi thắp nến.
Năm người ngồi vây quanh sô pha, trong phòng ánh nến lung linh.
Lương Dập Nhiên đưa cái vương miện được tặng kèm với bánh gato cho Trần Ngật, “Lại đây thọ tinh [2], đến ước cái nào.”
[2] Thọ tinh: Người được chúc thọ, chúc sinh nhật.
Trần Ngật nhận vương miện nhưng không đội cho mình mà đội cho Nguyễn Miên, “Không cần đâu, cắt bánh luôn đi.”
“Không cần là không cần thế nào? Cả năm có mỗi một lần sinh nhật.” Thẩm Du cười: “Không chừng nguyện vọng năm nay còn có thể thực hiện được đấy.”
Trần Ngật liếc nhìn Nguyễn Miên, cố nén ý cười nơi đáy mắt, nhưng vẫn kiên trì không chịu, “Làm nhanh chút rồi còn nghỉ sớm, ở đây có phụ nữ có thai và bệnh nhân đấy.”
“Rồi rồi rồi.” Thẩm Du đưa dao cho anh, “Vậy mày cắt đi.”
“Được.”
Bọn họ vừa ăn cơm tối xong, giờ cũng không quá đói, chỉ ăn mấy miếng gato cho có không khí sau đó năm người cùng nhau chụp ảnh chung.
Chụp xong, Trần Ngật nhờ Thẩm Du chụp giúp mình và Nguyễn Miên một tấm.
Xong xuôi, Mạnh Tinh Lan có em bé chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Cô ấy mới mang thai, phản ứng nôn nghén vô cùng nghiêm trọng, buổi tổi thỉnh thoảng sẽ thức giấc, để tiện chăm sóc, Lương Dập Nhiên và cô ấy cùng ngủ một phòng.
Còn lại một phòng ngủ dành cho khách là của Thẩm Du.
Trước kia mỗi lần tới đây anh ta sẽ ở phòng đó.
Mọi người đều có phòng của mình, kết quả chỉ còn mỗi một phòng ngủ chính thông với thư phòng không có giường của Trần Ngật.
Phòng ai người nấy về.
Nguyễn Miên không có phòng và chủ nhà Trần Ngật ngồi trong phòng khách.
Nguyễn Miên vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ngồi ở đó xem ảnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Trần Ngật đang xem vòng bạn bè của mình.
Đúng lúc thấy bài đăng cô chúc mừng sinh nhật Hà Trạch Xuyên lần trước.
Nguyễn Miên như nhận ra gì đó, chọn mấy tấm ảnh chụp chung của năm người bọn họ rồi đăng lên vòng bạn bè, không ghi tên, chỉ viết bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” và icon vương miện.
Mối quan hệ của cô và Trần Ngật còn chưa hoàn toàn công khai với cha mẹ, hơn nữa nhìn thái độ của Phương Như Thanh hiện giờ, Nguyễn Miên nhất thời chưa biết nên nói với bà như thế nào.
Trần Ngật nhanh chóng nhìn thấy trạng thái mới nhất của Nguyễn Miên, nhấn like một cái rồi cất di động ngẩng đầu nhìn cô, “Đêm nay em ngủ ở đâu?”
Nguyễn Miên chưa kịp phản ứng lại, “Dạ?”
Mấy giây sau, cô quay đầu nhìn hai phòng ngủ dành cho khách đóng chặt cửa ở đằng sau, nói: “Thật ra em ngủ thư phòng cũng được.”
Trần Ngật mân mê ngón tay cô, không đáp được hay không.
Hai người yên lặng ngồi ở đó một lúc.
Trần Ngật đứng dậy cất phần bánh gato còn thừa vào tủ lạnh.
Lúc đi ra, thấy Nguyễn Miên vẫn còn ngồi đó, anh tắt đèn phòng bếp đi tới hỏi, “Em muốn đi tắm trước hay không?”
“A?” Nguyễn Miên hoàn hồn, “Được ạ.”
Trần Ngật vừa định nói gì đó, Lương Dập Nhiên cầm quần áo bước ra, đi thẳng vào phòng vệ sinh bên ngoài.
Anh mím môi, cúi đầu nhìn Nguyễn Miên, “Trong phòng anh có phòng tắm.”
“…..” Nguyễn Miên nghĩ chỉ là tắm rửa mà thôi, không cần phải nói nhiều làm gì, huống chi bây giờ bọn họ đã là người yêu rồi, cho nên không nói thêm nữa mà cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Nguyễn Miên đã đến nhà Trần Ngật mấy lần, nhưng đây là lần đầu đi vào phòng ngủ chính.
Diện tích phòng này lớn hơn hai phòng dành cho khách nhiều, trang trí vừa đơn giản vừa thoải mái, style thiên về gam màu lạnh.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhớ ra quên mang bông tẩy trang vào nên lại đi ra ngoài tìm Mạnh Tinh Lan.
Lúc đi ngang qua thư phòng, Trần Ngật thấy cô, đi tới hỏi, “Sao thế em?”
“Em quên mang bông tẩy trang.” Nguyễn Miên không nhiều lời với anh, gõ cửa phòng Mạnh Tinh Lan, đi vào lấy đồ rồi lại ra.
Tắm rửa xong xuôi đã là chuyện của hơn mười phút sau.
Cô lau tóc bị ướt, tìm di động nhắn cho Trần Ngật một tin, nói mình xong rồi.
Cửa phòng ngủ chính và thư phòng đối diện nhau, lúc này cửa cũng không đóng, Nguyễn Miên nhanh chóng thấy Trần Ngật bước ra từ bên đối diện, sau đó đi tới phòng ngủ.
Cô đặt di động xuống, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt Trần Ngật dừng trên mặt cô vài giây sau đó trượt xuống, “Vết thương có dính nước không?”
“Dạ không.” Trước khi tắm, Nguyễn Miên dùng màng bọc thực phẩm quấn quanh một lớp, hơn nữa lúc tắm cũng rất chú ý, ngoài việc băng gạc có hơi ẩm ra thì những chỗ khác đều không dính nước.
Trần Ngật khẽ ừ, đi đến tủ cầm quần áo của mình ra, “Tối nay em cứ ngủ ở đây, nhớ uống thuốc tiêu viêm, nước anh đã để sẵn cho em ở bên ngoài phòng khách rồi.”
“Dạ.” Động tác lau tóc của Nguyễn Miên ngừng lại, do dự một lúc, cô hỏi, “Vậy tối anh ngủ đâu?”
“Còn ngủ ở đâu được?” Anh cười đầy ẩn ý, “Đây là phòng anh mà, đương nhiên là anh ngủ ở đây.”
Nguyễn Miên sửng sốt, “…..”
Trần Ngật thấy cô bị dọa sợ, đi tới xoa đầu cô, “Nói đùa em thôi, anh ngủ bên ngoài sô pha, em đi ngủ sớm đi.”
Nguyễn Miên không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thế nào, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, nhưng Trần Ngật sợ cô quên uống thuốc, sau khi rời khỏi phòng lại quay về một chuyến, cầm nước và thuốc vào, nhắc nhở lần nữa như thể cô là người đãng trí vậy, “Đừng quên đấy.”
Cô gật đầu, “Em biết rồi.”
Trần Ngật chúc cô ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Miên đứng đó một lúc rồi đi tới uống thuốc, sau đó ngồi xuống bên giường, thấy trên tủ đầu giường có một khung hình.
Đó là ảnh chụp gia đình.
Cô cầm lên xem, lại nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn chiếc tủ đầu giường bên kia, trên đó cũng có một khung ảnh, chính là ảnh của sáu người bọn họ chụp ngoài hành lang lớp học hôm chụp ảnh tốt nghiệp năm đó.
Nguyễn Miên đặt khung ảnh trên tay xuống, đứng dậy đi qua.
Tấm ảnh kia được gìn giữ rất cẩn thận, nụ cười và khuôn mặt của sáu người bọn họ vẫn rõ ràng như năm nào.
Cô chăm chú nhìn ảnh chụp một lúc, nghĩ đến rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ, trong lúc thất thần không nghe thấy tiếng đập cửa.
Trần Ngật đứng ở cửa, cửa không đóng, liếc một cái là thấy được cô đang làm gì.
Anh chợt nhớ đến đôi lần trò chuyện không nhiều lắm của hai người hôm chụp ảnh tốt nghiệp.
…..
Trần Ngật nhớ rõ hôm ấy là một ngày trời vô cùng trong xanh, có nắng, không có mây, oi bức và ồn ào, đám đông đứng trước cửa thư viện, bầu không khí buồn bã nhưng vẫn náo nhiệt.
Sau khi chụp ảnh tập thể xong, bọn Thẩm Du gọi mấy người Lương Dập Nhiên tới, sáu người bọn họ đứng bên ngoài lớp 12-1 ban tự nhiên chụp tấm ảnh kia.
Mạnh Tinh Lan và Thẩm Du tranh nhau nhìn xem ảnh có đẹp hay không, Trần Ngật và Nguyễn Miên đứng trên hành lang, sau đó có bạn học lớp khác gọi anh qua chụp ảnh cùng.
Anh đi được vài bước, nhớ ra gì đó, quay đầu nói với cô, “Cậu thi đại học cố lên nhé.”
Hình như trong trí nhớ của anh, cô hơi mỉm cười, sau đó mới đáp: “Ừ, cảm ơn cậu.”
Sau đó, Trần Ngật gặp lại Nguyễn Miên vào bữa liên hoan chia tay sau khi kết thúc kỳ thi đại học, nhưng hôm ấy anh tới muộn, không ở lại lâu, bọn họ chưa nói với nhau câu nào.
Từ đó đến chín năm sau, Trần Ngật chưa bao giờ gặp lại Nguyễn Miên, một lần cũng không, cho đến buổi tối hôm ở Lạc Lâm.
Cuộc hội ngộ bất ngờ và ngoài dự đoán.
Sau này, Trần Ngật không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu như anh và Nguyễn Miên không gặp lại nhau ở Lạc Lâm, mà gặp lại trong đám cưới của Lương Dập Nhiên và Mạnh Tinh Lan, thì liệu có giống như ngày trước, vội vàng gặp nhau một lần rồi lại xa nhau vài năm thậm chí là rất lâu rất lâu hay không.
Đó là một mệnh đề nan giải.
Cũng giống như những năm tháng mà anh và Nguyễn Miên đã bỏ lỡ, nếu hồi còn trẻ, tâm tư của anh tinh tế hơn một chút, có khi nào kết cục sẽ khác hay không.
Dĩ nhiên không thể biết cái kết ấy có bỏ lỡ nhau nữa hay không, nhưng điều đáng mừng là, bọn họ của hiện tại, tương lai, thậm chí cả trăm năm nữa, sẽ trở thành nỗi vướng bận và là duy nhất của nhau.
Một lúc lâu sau.
Nguyễn Miên đặt khung ảnh xuống, quay đầu thấy Trần Ngật đứng ở cửa, ngạc nhiên một lúc rồi mới nói: “Lâu rồi em không thấy tấm ảnh này.”
“Sao vậy, ảnh của em đâu?” Trần Ngật nhớ rõ sau đó Thẩm Du đã rửa bức ảnh đó ra, cho mỗi người một tấm.
“Mất rồi ạ.” Nguyễn Miên nói: “Mấy năm trước lúc cùng bạn bè ra ngoài chơi, đến cả ví cũng bị người ta trộm mất.”
“Em muốn không? Hình như anh vẫn còn ảnh gốc.” Trần Ngật đi vào, lấy cục sạc trong ngăn kéo ra, “Đăng ở không gian trên QQ của anh, em có thể lên đó tìm.”
“Ừm.” Nói xong, Nguyễn Miên chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Số QQ của anh là bao nhiêu, cái năm mà em học lại, QQ của em bị người ta hack mất, sau này tìm lại được nhưng bạn bè đều bị xóa hết nên em không dùng số đó nữa.”
“Thảo nào.” Trần Ngật nhớ đến năm cô học lại, anh từng về nước nghỉ hè, bà nội lấy mấy xấp tài liệu lúc trước dạy kèm văn cho cô trong thư phòng ra, thuận miệng hỏi anh tình hình hiện tại của cô.
Khi đó wechat đã được sử dụng rộng rãi ở trong nước, Trần Ngật rất ít khi dùng QQ, nghe thấy bà nói vậy, anh vào QQ định hỏi cô, nhưng tìm trong list bạn bè mãi mà không thấy tên cô đâu.
Lúc ấy anh không để ý lắm mà đi hỏi Lý Chấp, mới biết năm ấy cô là Trạng Nguyên của tỉnh, đến một thành phố ở phương Bắc học đại học.
Một người khi đã bỏ lỡ thì không chỉ bỏ lỡ một thứ, những chuyện mà ngày xưa không để tâm lắm, giờ tất cả đều trở thành tiếc nuối.
…..
QQ của Trần Ngật vẫn là số cũ, Nguyễn Miên dùng số QQ hiện tại của mình để kết bạn với anh, avatar và tên hiển thị của anh vẫn vậy không thay đổi.
Nguyễn Miên tìm thấy bức ảnh kia trên không gian của anh, sau khi tải xuống, cô trực tiếp nhắn cho anh một tin.
[Nguyễn Miên[: Con mèo quýt ở avatar của anh với con trên ảnh đại diện wechat là một à?
[Trần]: Không phải, con mèo ở QQ này đã qua đời mấy năm trước rồi, con ở wechat là con trai của nó, tên là Quýt Nhỏ Nhỏ.
[Nguyễn Miên]: Ồ, đáng yêu ghê.
[Trần]: Tết năm nay có thể dẫn em tới gặp nó.
Lời này đã quá rõ ràng, dựa vào mối quan hệ của hai nhà, cuối năm gặp mặt cha mẹ cũng không tính là quá nhanh.
Trần Ngật đợi một lúc mới nhận được tin nhắn trả lời của cô.
[Nguyễn Miên]: Dạ.
Hai người hàn huyên trên QQ một lúc, lịch sử trò chuyện nhanh chóng lên tới vài trang.
Trước khi tới trang thứ mười, Trần Ngật bảo Nguyễn Miên nghỉ ngơi sớm chút.
[Trần]: Mai em muốn ăn gì?
[Nguyễn Miên]: Anh định xuống bếp à?
[Trần]: Ừ.
[Nguyễn Miên]: Ngày mai lại tính, giờ em chưa nghĩ ra.
[Trần]: Được, em ngủ ngon.
[Nguyễn Miên]: Ngủ ngon.
Trong phòng, Nguyễn Miên nhắn cái tin này xong thì đặt di động xuống cuốn chăn trở mình.
Đầu cô vùi vào gối, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cùng một loại với sữa tắm trên người cô.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lăn lộn mãi mà không ngủ được, cứ thế tới hai giờ hơn, Nguyễn Miên thấy khát nên đứng dậy ra ngoài lấy nước.
Trong phòng khách còn bật đèn ngủ, Trần Ngật nằm trên ghế sô pha, đôi chân dài duỗi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngồi dậy, “Sao còn chưa ngủ?”
Nguyễn Miên: “Em khát nước.”
Trần Ngật xốc chăn lên đứng dậy, đi vào bếp bật đèn lên, tìm ấm siêu tốc rót nước cho cô.
Nguyễn Miên nhận lấy, hỏi: “Sao anh cũng chưa ngủ vậy?”
“Anh không quen.”
“…..” Cô ồ một tiếng.
Uống nước xong, Nguyễn Miên đặt cốc xuống quay về phòng, “Anh ngủ sớm đi nhé.”
“Ừ.”
Nguyễn Miên đi được vài bước, quay lại thấy anh ngồi xuống sô pha, đứng đó do dự một lúc.
Thật lâu sau, Trần Ngật không nghe thấy tiếng đóng cửa, quay lại thì thấy cô vẫn ở đó, “Sao thế?”
“Không có gì.” Nguyễn Miên hít sâu một hơi, như muốn đưa ra một quyết định quan trọng, cô ngước mắt nhìn anh, “Trần Ngật.”
“Hửm?”
“Hay là…” Cô gãi gãi mặt, “Anh vào phòng ngủ đi.”.