Bánh kem socola mới ăn hết một nửa, biến thành hình dạng nửa trái tim.
Vết xắn thẳng tắp ở giữa, không biết còn tưởng là dùng dao cắt ra.
Thực ra là Chung Yến dùng thìa xắn.
Y cắn thìa nhìn nửa cái trái tim còn lại mà xoắn xuýt hồi lâu.
Trông mơ giải khát một lúc, cuối cùng vẫn cẩn thận đặt lại vào hộp như cũ, chuẩn bị bỏ nó lại vào tủ lạnh.
Adrian ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách xem văn kiện, thấy Chung Yến mang hộp bánh đi, còn tưởng là y ăn xong định vứt hộp, không ngờ lại nghe thấy tiếng y mở tủ lạnh, cẩn thận bỏ hộp bánh vào trong.
“Làm gì vậy?” Adrian thuận miệng hỏi.
“Còn một nửa, bỏ tủ lạnh.”
Adrian ngạc nhiên rời mắt khỏi văn kiện, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Yến.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Chung Yến ăn bánh kem mà còn dư.
Chẳng lẽ buổi trưa ăn quá nhiều cơm nên không ăn nổi nữa? Nhưng cũng có ăn nhiều lắm đâu.
“Cậu bây giờ tới cái bánh kem bằng bàn tay cũng ăn không hết?”
“Không phải…” Chung Yến ngập ngừng nói, lời sau lí nhí, “Bỏ vào tủ, mai lại ăn tiếp.”
Đây chính là bánh kem Adrian cố ý nhờ người mang tới.
Trước kia Adrian thường sẽ mua bánh kem về ký túc xá cho y, nhưng còn bây giờ… Loại đãi ngộ này có lẽ chỉ khi sinh bệnh như bây giờ mới có thể hưởng thụ.
Nếu để lại một nửa đợi mai lấy ra ăn, vậy có thể giả vờ như Adrian mua cho y hai lần.
Adrian nghi ngờ nói: “Ăn được thì ăn đi, đợi tới mai làm gì? Để qua đêm thì không ăn được nữa.”
Chung Yến không biết nên làm sao mới phải, tâm tư như vậy hiển nhiên không thể nói ra, chọc Adrian thêm chán ghét thì không tốt, chỉ đành hàm hồ nói “Hôm nay ăn, mai… Ngày mai sẽ không có.”
“Tôi có lấy thiết bị đầu cuối của cậu đâu, tìm cửa hàng đồ ngọt gần đây mua không phải là được sao.” Adrian không giải thích được nói, sau đó lại nhớ ra, “À, cậu không biết địa chỉ nơi này?”
Mạng cộng đồng ảo nghiễm nhiên đã trở thành xã hội thứ hai, sau xã hội hiện thực.
Gần như tất cả các cửa hàng đều có thể số hoá và tìm kiếm trên mạng.
Sau đó đồ ăn và hoá đơn sẽ có drone đưa bệ nhận hàng của mỗi nhà.
Hôm qua Adrian chính là đặt cơm tối bằng cách này.
Nhưng bánh kem y mua sao giống được bánh này chứ.
Chung Yến nói: “Không được, tôi thích cái bánh này… Ý tôi là, loại bánh này.”
Bánh kem kia nhìn ngọt muốn đòi mạng.
Một lần nữa, Adrian lại có thêm nhận thức mới về trình độ hảo ngọt của Chung Yến, đồng thời tự nhận là đã hiểu rõ nguyên nhân y không nỡ ăn —— nhà ăn tổng bộ đúng là không mở cho người ngoài.
“Ăn đi.” Adrian trở lại làm việc, hờ hững nói, “Đợi đi làm về tôi mua cho cậu cái mới.”
Những kiến nghị hôm trước Uý Lam ghi lại tỉ mỉ, Chung Yến đều thuận theo tới lạ thường, bảo gì làm đó.
Tới ngày thứ ba, nhìn qua y đã khôi phục bình thường.
Nhưng Adrian cảm thấy trạng thái tinh thần của y có lẽ không tốt lắm.
So với trước đây, hai ngày này cảm xúc của Chung Yến rõ ràng đi xuống.
Gần như hầu hết thời gian họ đều dùng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình để làm việc, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt ở trong nhà, Adrian luôn cảm thấy cặp mắt phượng kia mất đi thần thái vốn có.
Adrian thậm chí có hơi hối hận vì đã nói chuyện kia với y.
Phản ứng của Chung Yến còn nghiêm trọng hơn nhiều, chỉ vì muốn nhìn xem chiếc nhẫn như thế nào, y còn dám nhảy xuống hồ nước mùa đông giữa đêm khuya.
Dù Adrian đã chuyển phòng y tới căn phòng an toàn dưới tầng một, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Vậy nên, sáng nay, trước khi Adrian ra ngoài còn khoá kỹ tất cả cửa sổ lại.
Suy nghĩ rồi cũng mang hết dao kéo trong bếp đi.
Hắn đã hứa với Chung Yến, lúc trở về từ tổng bộ sẽ mang bánh kem về cho y.
Xử lý xong công việc, Adrian đang chuẩn bị về sớm tiện đường tới nhà ăn mua bánh kem về, ai ngờ ra tới cửa lại bị một người chặn.
“Này anh bạn, đừng vội thế chứ,” Fayn đẩy cửa văn phòng Adrian, tiện tay đóng nó lại, “Tôi vừa mới từ phòng y tế ra, đang muốn nói với cậu chuyện này.”
Thấy cậu ta nhắc tới phòng y tế, Adrian cũng lập tức nói: “Cậu đã nói gì với bác sĩ Uý?”
Fayn như đang hỏi tội: “Cậu cũng nói gì với cậu ấy?”
Adrian bất mãn: “Sao cậu không hỏi cậu ta đã nói gì với tôi?”
“Cậu ấy nói gì với cậu?”
“Cậu ta nói Chung Yến không sống được lâu ngay trước mặt tôi, đã nghe chưa?” Adrian nói, “Nhưng vì đó là Uý Lam đã cứu mạng cậu nên tôi mới nể mặt.
Nếu là bác sĩ khác, xem tôi có dạy dỗ luôn không.”
Khi Uý Lam là nhân viên y tế tầng dưới chót, từng cùng đội làm nhiệm vụ với Fayn.
Lần đó Fayn vì yểm hộ cho đồng đội mà bị thương rất nặng, mọi người đều cho là không cứu được.
Trong điều kiện ác liệt ấy, đội quân y đi theo cũng không dám mạo hiểm giải phẫu cho anh ta.
Khi đó Adrian vừa mới thượng vị, mọi người đều biết phó chỉ huy tân nhiệm này là tâm phúc trung thành với tổng chỉ huy, lỡ như giải phẫu thất bại không cứu về được, dĩ nhiên sẽ phải chịu lửa giận của chỉ huy tân nhiệm.
Chỉ riêng Uý Lam sau khi khám xong nói một câu ‘Cứu được’.
Các quân y khác hảo tâm nhắc nhở cậu ta thân phận của vị này, Uý Lam khó hiểu nói: “Thân phận của anh ta thì liên quan gì? Hiện giờ không phẫu thuật anh ta sẽ chết, giải phẫu có thể sống, vì sao không làm?”
Không ai dám hỗ trợ cậu ta.
Mà cậu ta cũng dùng những dụng cụ y tế đơn sơ để giải phẫu ngay nơi chiến hỏa, phi thuyền bạo tạc.
Sinh mệnh của Fayn cũng rất mạnh mẽ, thế mà gắng gượng vượt qua được thật.
Sau khi họ trở về tổng bộ, Adrian hết sức tức giận, mượn chuyện này làm lý do để đổi toàn bộ cao tầng trong khu y tế, trực tiếp bổ nhiệm Uý Lam trở thành người đứng đầu để thành lập một đội chữa trị mới.
Sau khi khôi phục từ lần đó, Fayn cũng trở thành fan cuồng số một của Trưởng quân y, không cho người khác nói xấu Uý Lam câu nào.
Cả quân đội đều giận Trưởng quân y mà không dám nói, một nửa là vì kính trọng y thuật cao siêu của cậu ta, nửa khác là…
“Cậu không dạy dỗ luôn? Cậu thế mà nói với cậu ấy sau này nên ăn nói uyển chuyển một chút!” Fayn vô cùng đau đớn chỉ trích nói, “Bác sĩ không giống chúng ta mà rất quý giá! Không thể tùy tiện mắng cậu ấy! Lỡ như cậu ấy bị tổn thương tâm lý thì làm sao bây giờ? Bác sĩ tốt như Uý Lam thời đại này đã chẳng có nhiều! Năm đó vì sao phải chỉnh đốn y tế? Còn không phải vì họ có thói quen bại hoại, chỉ biết kết bè xu nịnh, trốn tránh trách nhiệm sao? Uý Lam tính tình thẳng thắn như vậy, cậu rõ ràng là đang làm hủ bại Trưởng quân y của chúng ta!”
Adrian không nói nhìn Fayn xổ một tràng, chốc lát sau đã biến việc hắn đưa ý kiến với Uý Lam trở thành ảnh hưởng tới sự nghiệp phục hưng nhân loại.
Chẳng trách các binh lính đi tìm hắn phàn nàn về Uý Lam luôn dặn: tuyệt đối không được nói cho phó chỉ huy.
Adrian quyết định thật nhanh: “Tôi sai rồi, tôi không nên không tôn kính với Trưởng quân y.
Tôi sẽ tự cảnh tỉnh thật tốt, cậu tha tôi đi, tôi thật sự còn có việc.”
“Thế còn được.” Fayn lúc này mới hài lòng, túm vai Adrian nói, “Tình báo từ Thủ đô tinh còn chưa tới, hai ngày này hiếm khi được thong thả, cậu lại bận chuyện gì? Đi, cùng đi ăn cơm.”
“Không được, tôi tới phòng ăn mua đồ mang đi là được.”
“À…” Fayn mập mờ kéo dài âm cuối, “Vội về nhà à? Người nào đó khoẻ chưa?”
Adrian dừng bước, “Sao cậu biết cậu ta không khoẻ?”
“Toàn tổng bộ đều biết mà!” Fayn nói, “Đặc phái viên ở nhà cậu tới ngày thứ hai, Trưởng quân y đã bị khẩn cấp gọi tới nhà riêng.
Lúc về có người hỏi cậu ấy, bác sĩ nói không thể để lộ thông tin cá nhân của người bệnh, một chữ cũng không chịu nói.
Lúc đầu còn có người tưởng cậu đã không chịu nổi mà đánh ai đó.
Kết quả hôm sau cậu lại nghỉ liền hai ngày, giờ tin đồn gì cũng có.”
“Sao các cậu đều rảnh rỗi thế nhỉ? Huấn luyện thường ngày còn chưa đủ chặn miệng sao?”
Hai người vừa nói vừa đi đến cửa thang máy, vừa vặn đối diện với người liên lạc tình báo đang đi từ trong ra.
“Chỉ huy, tôi đang muốn tìm ngài! A, phó chỉ huy cũng ở đây.
Thật đúng lúc, có tin tình báo từ Thủ đô tinh gửi về!”
Vẻ mặt Adrian và Fayn đều trở nên nghiêm túc, Fayn hỏi: “Tin tức đã xác nhận chưa? Trí tuệ nhân tạo…”
“Ặc, không phải là tình báo về trí tuệ nhân tạo.
Việc liên quan tới Điệp, người của chúng ta đã liên hệ với Tiêu bản, bọn họ đang gấp rút xác nhận.” Người liên lạc nói, “Là chuyện ngài yêu cầu điều tra thêm đã có kết quả.”
Chuyện hắn muốn điều tra thêm…
Adrian nói: “Tới phòng làm việc của tôi rồi nói.”
Fayn nhìn vẻ mặt người liên lạc không tính là nhẹ nhõm, lòng căng chặt, vào văn phòng lại hỏi: “Sao rồi? Vị kia chẳng lẽ có cấu kết gì với Bard Pearson?”
“Dựa vào thông tin chúng ta đang có, hẳn là không phải.”
Farn nói: “Vậy là được rồi.”
“Nhưng mà,” Người liên lạc xấu hổ nói, “Trong hai năm đầu mới tốt nghiệp, đặc phái viên anh ta, đúng là thuộc trận doanh của nghị viên Pearson.
Chỉ là đến năm thứ ba, không biết vì sao lại tách ra.”
“Còn có việc này sao?” Farn há hốc mồm, “Đã trở mặt với Pearson mà về sau vẫn còn có thể phong sinh thuỷ khởi ở Thượng nghị viện?”
Người liên lạc lắc đầu nói: “Không phải vậy.
Bởi vì hai năm đó tiền đồ của anh ta cũng không hẳn là như ý, chỉ có thể tham gia những công việc ngoài rìa như thúc đẩy ‘Bộ luật cấm săn bắt thỏ khổng lồ vũ trụ’ gì đó, không có thực quyền gì.
Mãi cho đến khi anh ta và… Ừm, Nghị viên Yate kết thành một đảng, mới có được cơ hội xoay người, về sau còn được nghị viên Yate nâng đỡ ngồi lên vị trí Thượng nghị sĩ.
Chuyện này không tính là bí mật, một số cao tầng trong Thượng nghị viện đều biết.
Khi người của chúng ta tìm hiểu kỹ hơn, còn nghe nói khi ấy đặc phái viên vừa tốt nghiệp đã được Nghị viên Pearson mời tới làm việc cho bên mình, cũng từng dành cho không ít tài nguyên tốt, có vẻ như muốn cố gắng nâng đỡ.
Không hiểu vì sao hai năm sau họ lại tách nhau ra, cũng không rõ là Nghị viên Pearson đá người ra, hay chính anh ta thấy nước xiết nên lui trước.”
Sắc mặt Adrian nặng nề.
Dự đoán của hắn đã thành sự thật, giữa hai phe đối đầu của Bard Pearson và Stalvern Yate, Chung Yến năm đó quả nhiên ưu tiên chọn Pearson hơn.
Chỉ là, năm đó đã có chuyện gì xảy ra? Chung Yến thế mà lại thà bị phe phái của Pearson chèn ép gây áp lực cũng phải hướng con thuyền đi tới đỉnh cao quyền lực? -Hết chương 31-.