Không Có Tiền Ly Hôn FULL


Chung Yến vừa vội vừa giận nói: “Cậu thật sự điên rồi! Chính biến không vũ trang nếu thất bại còn có đường lui, cách mạng vũ trang có hậu quả gì cậu đã nghĩ đến chưa?”
Adrian đáp lại ngay: “Đường lui? Chính biến hòa bình nếu thất bại thì có đường lui gì? Ở tù hết phần đời còn lại?”
“Còn đỡ hơn là mất mạng!”
“Tôi không quan tâm.” Adrian dứt khoát nói,  “Từ lúc bước vào tinh khu Navi, tôi đã quyết tâm dâng hiến tính mạng này cho…”
“Tôi quan tâm!” Chung Yến tức giận nói, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn ra từ hốc mắt, “Tôi quan tâm mà! Sao cậu có thể như thế? Cậu là người duy nhất tôi quan tâm mà! Tôi phải làm sao?!”
Hiếm khi Chung Yến cảm xúc bộc phát, thần sắc Adrian khẽ động, nghe thấy nơi hẻo lánh mềm mại bên trong đáy lòng mình sinh ra một tiếng thở dài thật sâu, nhưng hắn kiên quyết xoá bỏ một tia mềm yếu kia, mở miệng nói: “Nếu như…” 
Hắn giật mình phát hiện tiếng mình cũng mang theo nghẹn ngào, che giấu hắng giọng một cái, “Nếu như, bảy năm trước, trước khi tốt nghiệp cậu nói như vậy, tôi sẽ cân nhắc một lần nữa.

Nhưng bây giờ… Chung Yến, việc đã đến nước này.”
“Tôi sai, tôi sai rồi, tôi xin lỗi.” Chung Yến khóc cầu khẩn nói, “Hãy cho tôi một cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu… Hãy cho tôi một cơ hội…”
Adrian mấp máy môi, khẽ lắc đầu.

Đầu óc của hắn trống rỗng, đây còn là đã cố kìm nén.

Bởi vì hắn không biết nếu giờ phút này bỏ mặc suy nghĩ, có thể làm ra sự lựa chọn xúc động nào.

Sau đó ngực của hắn bị lấp đầy.

Chung Yến vòng tay qua dưới nách hắn, chăm chú ôm lấy cơ thể hắn, ngực Adrian nhanh chóng có thêm một mảnh ướt đẫm ấm áp, đó là nước mắt của Chung Yến.

“Không thích tôi cũng không sao, nhưng đừng đi vào đường chết, xin cậu, xin cậu đấy…”
Giọng nói rầu rĩ trên ngực Adrian, từng chữ đều như trực tiếp gõ vào lòng hắn.

Tay hắn lơ lửng đặt cách lưng Chung Yến chỉ một centimet.

Giờ phút này, Chung Yến không thấy được trên vẻ mặt hắn lộ ra nét giãy dụa, sau đó bàn tay bỗng nhiên siết thành đấm, lại bị chủ nhân của nó thu về.

“Nếu như chúng ta làm lại từ đầu, cậu sẽ từ bỏ vị trí kia sao?” Adrian hỏi.

Thân thể trong ngực hắn cứng đờ.

Chung Yến chậm rãi buông tay ôm lấy eo Adrian, lùi một bước, viền mắt còn hơi đỏ nhưng miễn cưỡng khống chế lại cảm xúc, “Chuyện này thì liên quan gì tới vị trí kia? Giờ cậu đang yêu cầu tôi vì điều này mà từ bỏ truy cầu cả đời sao.”
Mặc dù biết y sẽ không đồng ý, Adrian vẫn không khỏi thấy vọng, “Vừa rồi cậu cũng yêu cầu tôi vì điều này mà từ bỏ toàn bộ hy vọng giải phóng nhân loại đấy thôi.

Chuyện này không liên quan tới vũ trang chính trị.”
Chung Yến một lần nữa ngồi xuống ghế salon, một tay y ôm đầu, hồi lâu không nói.

Tới khi cất lời lần nữa, giọng y đã bình ổn trở lại: “Cậu sẽ thua.

Không cần biết hệ thống phòng vệ của Thủ đô tinh mạnh cỡ nào, chỉ riêng quân đội của các tinh khu gần đó cộng lại, binh lực chỉ sợ cũng đã vượt xa quân đội Navi.

Mặc dù quân đội các nơi và Nghị viện là cùng cấp, họ sẽ không nghe lệnh của Pearson, nhưng bọn họ sẽ nhận mệnh lệnh của Điệp.

Cậu tỉnh táo lại đi, đừng…”
“Tôi biết, tôi rất tỉnh táo.

Chẳng qua cậu có kết luận sai lầm như vậy là vì không rõ ràng thực lực của Navi thôi.” Adrian quả thực hơi sợ y lại khóc, giọng điệu hết sức bình thản nói, “Huống hồ tôi cũng không nói ngay ngày mai sẽ mang binh tiến đánh Thủ đô tinh.

Chuẩn bị còn chưa hoàn thiện hoàn toàn, kế hoạch cụ thể còn cần rất nhiều sĩ quan khác cùng trù bị…”
Chung Yến lắc đầu nói: “Dù định ra kế hoạch thế nào, một khi các cậu nổ súng, cậu có biết sách sử sẽ nói thế nào không? Cậu mang theo một phần nhân loại đi tiến đánh một phần nhân loại khác, tính chất của nó là thế nào, cậu có biết không? Cục diện hòa bình trong hàng thập kỷ mà nhiều đời con người cố gắng gắn bó sẽ không còn nữa, một khi cậu bại, kẻ thắng sẽ biến cậu thành tội nhân lịch sử, vĩnh viễn gắn tên với sỉ nhục.

Cậu nói tôi không rõ thực lực của các cậu… Được, cứ coi như các cậu có thể thắng, nhưng sau đó thì sao? Đao thương không có mắt, chiến tranh nhất định sẽ có hy sinh.

Con người đã bao nhiêu thế kỷ không có hy sinh trên chiến trường rồi? Cậu không cần nói đó là hy sinh tất yếu, hy sinh quang vinh.

Con người thời đại này không thể chấp nhận việc này đâu, loại chuyện này cách chúng ta quá xa.

Dù cho bản thân người hy sinh nguyện ý kính dâng sinh mệnh, người nhà bọn họ cũng đủ thấu hiểu, nhưng người trong thiên hạ sẽ chỉ cảm thấy cậu là người mang tới hậu quả đáng sợ đó thôi.

Như vậy đến lúc đó cậu còn có thể phục chúng không?”
“Tôi tại sao phải phục chúng?”
“Cậu không phải chuẩn bị để mình ngồi lên vị trí kia sao?”
“Đương nhiên không.” Adrian phủ nhận nói, “Cậu nghĩ tôi quá toàn năng rồi, hội trưởng hội học sinh tôi cũng không làm được còn muốn ngồi vị trí kia làm gì?”
Chung Yến bật thốt lên: “Gì cơ? Năm đó không phải cậu đã viết xong đơn tranh cử, nhưng vì tôi cũng tham gia nên mới từ bỏ sao? Cậu còn sợ tôi suy nghĩ, vẫn luôn giấu diếm không kể, còn cố ý xóa đơn tranh cử của mình đi.”
Adrian nghe mà sửng sốt: “Chuyện gì vậy? Tôi cả mẫu đơn tranh cử ra sao cũng không biết, ai nói cho cậu mấy chuyện này?”
“Thì… trên diễn đàn trường lúc đó, chính là, có tag ‘Sao song tử’…” Chung Yến lúng túng nói, “Là giả sao?”
Adrian không khống chế nhớ tới diễn đàn mấy hôm trước mình ngộ nhập, nghe nói là do mấy nữ sinh trong diễn đàn bát quái trường ở Học viện Tối cao thành lập nên, bên trong nhóm chat toàn cái gì mà ‘kết hôn’, ‘lăn giường’,…
“Đã nói cậu bớt xem diễn đàn đi rồi!” Hắn tức giận nói, “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trên diễn đàn bát quái trường toàn là tin đồn nhảm!”
“A…” Chung Yến ấm ức nói, “Năm ba cậu mới nói mà, cái này tôi xem từ năm hai…”
Adrian chính đáng nói, “Tóm lại là tôi không có tài năng trên phương diện này.

Nhưng tôi sẽ chọn một người có tài năng, rồi tự mình dìu dắt người đó thượng vị.”
“Một người có tài năng  hơn nữa còn chân chính lo cho dân chúng.” Chung Yến lãnh đạm bổ sung, “Chỉ tiếc tôi không phù hợp với điều kiện sau.

Vậy cậu đã có người phù hợp chưa? A, hôm nay cậu còn mới gặp Vahl Cayman…”
Sắc mặt hai người đồng thời thay đổi, ánh mắt Chung Yến sáng lên, như một lần nữa nhìn thấy được hy vọng thuyết phục được hắn: “Đúng rồi, cậu mới gặp nghị viên Cayman mà! Ông ấy cũng đồng ý cậu đảo chính sao?”
“Tôi vẫn chưa nói chuyện này cho chú ấy.” Adrian sờ sờ mũi, “Cậu tạm thời cũng… không cần nói với chú ấy.

Đợi bên này tôi chuẩn bị sẵn sàng sẽ đích thân nói chuyện với chú ấy.”
“Cậu biết ông ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa sẽ cực lực khuyên cân, nên mới không nói.”
“Không phải, chỉ vì bây giờ chưa phải lúc.” Adrian nhìn thẳng Chung Yến nói: “Ngay ngày đầu thẳng thắn cậu sẽ không tiết lộ bí mật của đối tác tình báo đấy chứ?”
Câu này chặt đứt ý định của Chung Yến, y chỉ đành đáp: “Không đâu.

Nếu đã như vậy, tôi cậu đều có bản lĩnh của riêng mình.

Hươu còn chưa săn được, tạm không cần vì chuyện chia thịt hươu mà cãi nhau.”
Adrian theo bản năng kháng cự lại ví dụ này.

Đối với hắn, đây không phải việc mưu cầu lợi ích cho bản thân, nhưng hắn biết với Chung Yến mà nói thì đúng là vậy.

Thế nên hắn cũng chẳng muốn tốn sức mà phản bác, chỉ gật đầu, qua loa tiếp nhận hiệp nghị đình chiến này.

Đêm hôm ấy, Adrian không ngủ được.

Nguyên nhân rất lớn là vì đèn ngoài cửa còn sáng, ánh sáng xuyên qua khe cửa nói cho hắn biết Chung Yến vẫn còn chưa trở về phòng.

Đêm đã khuya, Chung Yến vẫn còn làm việc sao? Là an bài kế hoạch mới hay xử lý tình huống hôm nay?
Dù sao cũng không ngủ được, Adrian dứt khoát một lần nữa chuẩn bị xuống lầu gây sự với Chung Yến.

Chỉ là vừa mới mở cửa phòng, hắn đã bị người trước cửa dọa cho giật mình.

Chung Yến mặc bộ đồ ngủ in hình hoạt họa của Thỏ khổng lồ vũ trụ đứng đó, một tay đang giơ lên, có vẻ như đang định gõ cửa.

Cửa đột nhiên bị mở ra, y cũng lấy làm kinh hãi, lùi về sau một bước.

“Chuyện gì?” Adrian hỏi.

“A, là thế này.” Chung Yến nói, ý đồ bày ra vẻ bình thản tự nhiên, đáng tiếc lai không quá thành công, trong tiếng nghe sao cũng lộ ra vẻ khẩn trương, “Ngày mai… tôi đi rồi.”
“Đúng.

Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngày mai tôi đưa cậu tới Bạch Thuẫn tinh.”
Chung Yến gật gật đầu, nhìn trái nhìn phải rồi mới nói: “Hai ngày này vừa vặn có một khoản doanh thu, tiền tiết kiệm cũng thêm được một chút.

Tôi chuyển cho cậu bốn mươi vạn nhé, ngày mai đến hạn rồi đúng không?”
“Không cần, tôi giao tiền.” Adrian nhìn dáng vẻ y cầm bốn mươi vạn cũng tốn sức, thuận miệng nói, “Lúc trước vì sao cậu không chọn cửa hàng kiếm được nhiều tiền một chút, tốt xấu gì cũng có thể lấy lại tiền vốn.

Ai bảo cậu cứ khăng khăng phải mở cửa hàng tiêu bản… Hiện giờ còn ai mua thứ này nữa?”
“Cũng vì ít người mua mới không đáng chú ý, không bị bên ngoài để tâm.” Chung Yến giải thích nói.

“Không nói tới Thủ đô tinh, chỉ nói cái cửa hàng tiêu bản ở Học viện tinh thôi —— toàn là học sinh mười tám mười chín tuổi, ngay cả khẩu vị của cửa hàng nước trái cây cũng không ra hồn, một cửa hàng tiêu bản bán ở đó bốn năm còn chưa lỗ vốn đóng cửa, vậy còn chưa đủ gây chú ý sao?”
Chung Yến chẳng biết tại sao lại hơi mất tự nhiên, bản thân y cũng không phát hiện tốc độ nói của mình đã nhanh hơn bình thường: “Ba năm là một khóa, nào có người chú ý nó mở bốn năm! Các giáo sư và giảng viên cũng không rảnh rỗi như vậy.”
“Còn nữa, thực ra vẫn có chút thu nhập, còn cả cửa hàng ở Thủ đô tinh…”
“Nửa đêm rồi cậu còn lên đây đứng trước của phòng tôi, là… tới nói với tôi tình trạng kinh doanh của mấy cửa hàng tiêu bản đó hả?” Adrian cắt lời y nói, “Có phải cậu đang lo lắng không?”
“Cái gì? Không, không phải, không có.” Chung Yến bối rối nói, dũng khí góp nhặt được lúc mới lên lầu đã mất sạch, nhưng nếu cứ rời đi như vậy, y lại không cam tâm.

Do dự chốc lát, cuối cùng y vẫn lên tiếng nói: “Đêm nay là đêm cuối cùng.

Ngày mai chờ cậu giao tiền phạt, tôi cũng rời khỏi Navi, chúng ta sẽ không thể gặp nhau riêng nữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có khả năng ư?”
Adrian không biết y chuẩn bị nói gì, nhưng vẫn đáp như cũ: “Đúng.”
Chung Yến không đầu không đuôi nói: “Tôi vừa tắm xong.

Có thể vào không?”
“… Cái gì?” Adrian tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng Chung Yến lại không chịu nói tiếp, chỉ đứng yên đó nhìn hắn.

Adrian chậm rãi nói: “Là điều mà tôi đang nghĩ sao?”
Tai Chung Yến hơi ửng hồng, nhưng trên mặt lại ra vẻ lão làng không thèm để ý, ổn định giọng nói, “Thì một đêm.”
Adrian không nói gì, cũng không nhường cửa, chỉ là mặt không đổi đứng đó.

Trong lòng hắn chắc là ghét bỏ lắm, chẳng qua vì chừa chút mặt mũi của ‘đồng minh tạm thời’ nên mới không nói ‘cút’ thôi.

Chung Yến xấu hổ tuyệt vọng nghĩ trong lòng mấy giây, rốt cuộc xác định ý nghĩ muốn lưu lại một lần cũng hỏng bét, thấp giọng nói một câu ‘xin lỗi’ rồi xoay người rời đi.

Y còn chưa đi đến cầu thang, bỗng chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân.

Chung Yến xoay người, Adrian đã sải bước đi đến trước mặt y, hắn không nói một lời, cúi người thô bạo vác Chung Yến lên vai, không dừng chân khiêng người xuống lầu, đá văng cửa phòng ban đầu của bản thân.

- Hết chương 48-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui