Adrian tức giận nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không hề muốn đánh cậu ta!”
“Không phải chứ người anh em, nhiều năm như vậy số người bị cậu đánh cũng đủ xếp hàng quanh tổng bộ quân đội ba vòng rồi! Cậu không phải là kiểu người có thể động tay chân thì sẽ không động mồm sao!” Fayn khoa trương nói, “Ngay cả chúng ta cũng từng đánh nhau rồi!”
“Đó là do cậu thèm đòn!” Adrian lười nói nhiều lời, giơ tay ngăn anh ta phản bác, “Danh sách bên ‘Tiêu bản’ đã lấy được chưa?”
Fayn còn muốn tiếp tục đề tài, nhưng Adrian đã nhắc đến chính sự nên đành phải thu lòng hiếu kỳ lại.
“Mới lấy được không bao lâu, liên lạc viên trở lại trước cậu mấy phút, đây.”
Adrian nhận lấy xấp giấy trắng tinh kia, giờ đây vật chứa thông tin hầu như đều là màn hình ảo, ngay cả màn hình thực thể cũng không còn thấy nhiều, người bình thường gần như không có cơ hội được tiếp xúc với vật truyền thông tin cổ xưa này – trang giấy hàng thật giá thật.
Hoạt động của ‘Tiêu bản’ trước nay đều được bảo mật, họ kiên quyết thực hiện nguyên tắc truyền thông tin trực tiếp một – một, lời nhắn thì truyền miệng, hoặc dùng bút – thứ bút máy cổ xưa, không phải viết trên màn hình ảo —— mà viết trên tay, lời nhắn quá dài, tỉ như danh sách viên chức có khả năng phản trí tuệ nhân tạo trong Học viện Tối cao Liên Bang, cũng chỉ có thể dùng giấy.
Học viện Tối cao Liên Bang có địa vị rất đặc thù.
Trăm năm về trước, con người không ngừng thử nghiệm, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng thành công tạo ra một tinh cầu nhân tạo nhỏ có thể vận động một cách độc lập.
Do để giữ một tinh cầu có thể vận động một cách bình thường cần tiêu phí rất lớn, nên sau khi tạo thành, việc sử dụng nó làm gì khiến toàn Liên Bang phải tranh cãi không thôi, có người ủng hộ rời viện khoa học tới, có người muốn chế tạo tinh cầu có phong cảnh sinh thái, còn có hy vọng khai thác tinh cầu để xây khu nhà ở cao cấp —— cuối cùng ngay lúc đó, trí tuệ nhân tạo đời thứ nhất – Kiển – đưa ra đề nghị, xây thành trường học.
Trường học thần thánh, những ý kiến không phục cũng phải lắng lại, Học viện Tối cao Liên Bang cứ thế ra đời, hơn nửa tinh cầu đều là khu giảng dạy, còn lại là nơi ở của các viên chức.
Tinh cầu nhân tạo đầu tiên của nhân loại trở thành một tinh cầu dành cho học viện, tên cũng đặt theo tên trường, gọi là Học viện tinh.
Học viện Tối cao Liên Bang hoàn thành chưa đến ba năm, trí tuệ nhân tạo đời thứ nhất – Kiển – tuyên bố bị thay thế, con người bước vào thời đại mới – an toàn – năng suất – tối ưu toàn diện.
Từ khoá đầu tiên, Học viện Tối cao Liên Bang chỉ tuyển chọn những người ưu tú nhất, mà lễ tốt nghiệp của học viên khoá đầu vào ba năm sau, cũng là khi trí tuệ nhân tạo mới – Điệp – được sử dụng, được coi như mùa tốt nghiệp đầu tiên của Liên Bang.
Có thể nói, Học viện Tối cao ra đời chính nhờ trí tuệ nhân tạo, vinh dự trăm năm sau càng gắn bó mật thiết với Điệp, hơn nửa thế kỷ về trước, học viện cũng đền đáp bằng cách trung thành với Điệp.
Nhóm học viên này trở thành tấm gương cho các học viên khác ở khắp nơi, hết sức ủng hộ và tuân theo quyết định của Điệp.
Trăm năm qua đi, những học sinh tốt nghiệp từ đây hầu hết đều nắm giữ các chức vị trọng yếu, bành trướng phát triển, thúc đẩy ra hàng chục gia tộc quý tộc, những gia tộc này cùng với các gia tộc lâu đời chung tay xây dựng thế lực, tạo nên một mạng lưới quan hệ xã hội thượng tầng phức tạp ở Thủ đô tinh.
Cho đến khoảng ba mươi năm trở lại đây mới bắt đầu có học viên của Học viện Tối cao công khai từ chối sắp xếp của Điệp tại lễ tốt nghiệp.
Mười năm về trước, trên tinh cầu này lần đầu tiên xuất hiện tiếng nói cấp tiến phản lại trí tuệ nhân tạo, không ai ngờ rằng, bánh xe lịch sử đi tới ngày hôm nay, lễ tốt nghiệp tròn một trăm năm ra đời của Học viện Tối cao, thế mà có đến 46% chọn từ chối—— con số cao nhất trong các học viện cấp cao, đồng thời phá vỡ kỷ lục năm ngoái là 41%.
Tỷ lệ học viên cao như vậy, các giáo sư và viên chức hiển nhiên cũng có.
Chẳng qua có người tỏ rõ lập trường, có người quanh co, cũng có người giữ yên lặng không nói, thật thật giả giả – giả giả thật thật, nên cần phải kiểm tra rõ tình hình mới có thể hành động.
Do vậy lúc này Adrian mới liên hệ với nhánh ‘Tiêu bản’ ở Học viện tinh, cùng trao đổi tin tức với đối phương.
Adrian lật qua mấy trang, trầm tư nói: “Vị trí của một số người… có thể dùng đến rồi.”
Fayn đồng ý gật đầu, anh ta hiển nhiên đã nghiên cứu bản danh sách này trước một lần, nói: “Liên lạc viên muốn gặp riêng cậu vào ngày mai.
‘Tiêu bản’ đã truyền tin cho anh ta, liên quan đến kế hoạch tiếp theo của họ ở Học viện tinh.”
“Được, tôi sẽ gặp anh ta nói chuyện sau.” Adrian nói, ngửa đầu thư giãn gân cốt, thuận miệng hỏi: “Hôm nay mọi người phản ứng như thế nào?”
Mắt Fayn vụt sáng lên, tưởng Adrian đã chuẩn bị tâm sự chuyện của Chung Yến với mình nên vội nói một mạch: “Có thế nào nữa! Bùng nổ luôn rồi! Cậu không xem ấy chứ trên đó cái gì cũng nói.
Có người bảo cậu khinh người quá đáng, dẫn một đống người bắt nạt vị kia, có người lại suy đoán lúc chiều chạm mặt hai cậu nói những gì, nói vị tu hú chiếm tổ chim khách, bây giờ nghiễm nhiên là thiếu gia nhà Yate, nhắc đến nhiều nhất chắc chắn là việc kết hôn của hai người bị phán định, phe ủng hộ của hai người phát rồ mà công kích cá nhân cùng lập thuyết âm mưu lẫn nhau—— phải rồi, ‘ở trên’ là sao? Tôi thấy có người giải được đoạn khẩu hình kia rồi.
Adrian đau đầu nhìn anh ta, “Tôi hỏi… là người dân có phản ứng gì với tỷ lệ phản đối 46% của Học viện Tối cao.”
“À, cái đó hả.” Fayn nhún nhún vai, “Không ai chú ý cả, đây không phải chuyện bình thường ư? Chỉ tăng năm phần trăm, tốc độ tăng còn chẳng bằng năm ngoái.”
Giữa năm ngoái, Thủ đô tinh bùng lên một sự kiện nghiêm trọng: trí tuệ nhân tạo phán oan.
Trên cộng đồng ảo những năm gần đây liên tục có những cá nhân phát biểu ngôn luận phản trí tuệ nhân tạo, có một cô bé nọ xem như có chút danh tiếng trên một số diễn đàn, trong một lần tranh chấp dân sự bị phán oan có tội.
Mấy tháng sau, sự tình càng thêm phức tạp, khiến Thượng nghị viện phải đích thân ra mặt xin lỗi, thừa nhận đã kết án sai.
Mặc dù Thượng nghị viện đã liên tục thanh minh đây chỉ là một sai sót có xác suất rất nhỏ trong quá trình Điệp cập nhật dữ liệu định kỳ xảy ra vấn đề kỹ thuật, không liên quan tới những yếu tố khác.
Nhưng chiều hướng dư luận không vì vậy mà ngừng lại, mấy năm nay liên tục có những tin đồn nửa thật nửa giả khiến người dân không còn quá thành kính, bắt đầu chất vấn Thượng nghị viện phải chăng đã thao túng Điệp ở một mức độ nào đó hay không? Điệp có phải đã mất đi tính công bằng như từ trước tới nay không? Trí tuệ nhân tạo liệu có phải đã sinh ra ý thức muốn chèn ép con người?
Dù là khả năng nào chăng nữa cũng đủ khiến người dân cảm thấy nguy hiểm, thời điểm điều tra các chỉ tiêu cuối năm ấy, tỷ lệ ủng hộ khôi phục nhân loại tự trị đột phá mốc 40%.
“Năm ngoái còn có sự kiện lớn k1ch thích dân chúng, năm nay vẫn luôn yên ổn, tốc độ tăng như vậy đã là rất khả quan rồi.” Adrian nói, “Chuyện năm ngoái chung quy vẫn không phải là kế sách hay.
Quan trọng nhất là trong lòng người dân phải sinh ra cảm giác nghi kỵ, nhận ra suy nghĩ đó, và …”
Fayn ngắt lời: “Sao lại không hay? Tôi cảm thấy rất tốt.
Nói cho cùng chuyện án oan cũng là do nhân tài bên ‘Tiêu bản’ bắt lấy được cơ hội và làm phức tạp cảm xúc dân chúng, chẳng qua chỉ là gia tăng quá trình mà thôi.
Có những người quá tôn sùng, nếu không làm lớn chuyện thì họ căn bản không thể thức tỉnh được.
Nói đi cũng phải nói lại,” Fayn lắc lắc bản danh sách trên tay mình, “Tổ chức này không biết có lai lịch gì mà những năm gần đây, phía sau vụ bê bối lớn nào cũng có bàn tay họ thêm dầu vào lửa thế nhỉ? Họ có quá nhiều thông tin, như án oan năm ngoái chẳng hạn, còn lấy được cả tài liệu nội bộ của Bệnh viện Trung ương ở Thủ đô tinh.
Còn cả danh sách trong học viện này nữa… Có những chức vị cũng quá cao rồi, làm sao họ tiếp cận được? Chúng ta có cần điều tra một chút không?”
Adrian gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Không cần, thận trọng là yếu tố để tổ chức ngầm tồn tại, nếu họ không giữ được bí mật thì đã sớm bị tận diệt rồi.
Chỉ cần họ không với tay tới Navi, tôi sẽ không để ý tới họ.”
Trong lúc hai người đang nói, Adrian nhận được tin nhắn Uý Lam gửi tới, báo cáo tiến triển trị liệu của Chung Yến.
Chung Yến vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường.
Thuốc vào cơ thể đã có tác dụng nên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tuy vậy y vẫn cảm thấy rất mệt, còn hơi buồn ngủ.
Trong phòng đã chỉnh nhiệt độ, bên trong rất ấm, nhưng nhiệt độ cơ thể y bị hạ xuống nên không khỏi thấy hơi lạnh, muốn đắp gì đó lên.
Chung Yến nhìn xung quanh, trừ áo khoác của Adrian bị ném ở đầu giường thì đúng thật không còn thứ gì có thể dùng.
Y đành từ bỏ tìm kiếm, một lần nữa kéo cái áo khoác kia đắp lên người mình.
Bỗng nhiên, có một vật gì cưng cứng đập vào người.
Chung Yến khó hiểu sờ lên, móc ra một cái camera đã không còn nhìn ra hình dạng.
Adrian đẩy cửa đi vào, thấy Chung Yến đang nửa ngồi trên giường, lười biếng nhìn chiếc camera đã hỏng.
“Đây là thứ gì?” Thấy hắn tiến đến, Chung Yến giơ vật nọ lên hỏi, “Camera tuần tra trong trường học à?”
Adrian kéo một cái ghế đến góc phòng cách y xa nhất, “Đúng.”
Chung Yến khó hiểu hỏi: “Cậu huỷ camera làm gì?”
“Chẳng gì cả, nhìn khó chịu.”
Vấn đề này không biết tại sao khiến Adrian không vui —— tuy hắn không nói, nhưng Chung Yến nghe ra được.
Y sáng suốt không hỏi tiếp, chuyển chủ đề khác.
“Tôi muốn liên lạc với trợ lý của tôi.
Tín hiệu trong phòng đã bị chặn rồi phải không? Tôi có thể ra ngoài để liên lạc không?”
“Không được.
Thả cậu ra để cậu nhận cơ hội nhìn lén kết cấu quân hạm của chúng tôi chứ gì?”
Lúc này Chung Yến đã tỉnh táo hơn nhiều, khi y tỉnh táo cảm xúc luôn ổn định nên nhàn nhạt hỏi: “Quân hạm này của cậu được thiết kế theo quân hạm trang bị cấp cao loại nhỏ tiêu chuẩn của Liên Bang.”
“Cải trang thôi.
Ra cửa khắp nơi đều là vũ khí bí mật, không thấy tôi đang phải tự mình coi chừng cậu à? Khuya rồi mà cậu còn sợ chưa đủ mệt đúng không?” Adrian không nhịn được nói, “Giường nhường cho cậu, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý thì mau ngủ đi.”
Chung Yến thấy đối phương không nói lý cũng chẳng còn cách nào, chẳng qua đúng thật là đã muộn, nơi này dù sao cũng là địa điểm tổ chức sự kiện lớn, tiêu điểm tụ tập của Học viện tinh, vào lúc này mà ra ngoài cũng không phù hợp… Y bèn im lặng chấp nhận lời đề nghị của đối phương, định bụng ngày mai rồi đi.
Chỉ là… Y có hơi khát.
Chung Yến há miệng, lại nhắm mắt lại, Adrian từng nói đừng gọi tên hắn, nhưng lại không nói phải xưng hô thế nào, mở miệng đã kêu hắn đi rót nước chưa biết chừng còn khiến hắn giận hơn.
Nhất thời Chung Yến không biết phải gọi sao cho tốt, đương nhiên anh có thể nghe theo yêu cầu của Adrian, gọi hắn là “Tổng chỉ huy Yate” —— rồi trở thành một trong hàng chục triệu người không có chút quan hệ nào với Adrian trên Liên Bang này.
Adrian hoàn toàn không định quan tâm đến anh, đang mở màn hình ảo ra bắt đầu làm việc, có lẽ là xử lý văn kiện quân đội.
Chung Yến xoắn xuýt tới lui, cuối cùng vẫn thử gọi: “… Bạn học, có thể giúp tôi rót cốc nước được không?”
- Hết chương 8-.