Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao FULL


Làm một con mèo đực đã bị cắt mất trứng,Chi Ma Hồ cũng quá nỗ lực rồi.Hoặc cũng có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu,có thể kích thích bất kì một sức mạnh vô hạn không nên tồn tại nào đó.Hai con mèo không có năng lực sinh sản lại không nỡ rời nhau,nhiệt tình nồng nhiệt bắn ra tứ phía,hai vị quần chúng vây xem trong nhất thời không biết phải làm sao.Cho đến khi Hồ Nhất Thần bị Diệp Hy dùng giọng điệu kì lạ gọi tên mình.Sau khi nói xong,Diệp Hy cũng bật cười.Anh cúi đầu xuống,không nhìn hai con mèo ấy nữa,anh cố gắng kiềm chế lại nhưng không được,hai vai anh không ngừng run rẩy.Thấy Hồ Nhất Thần không nói gì,anh lại nhỏ giọng nói: “… Cái cậu Hồ Nhất Thần này,sao lại như thế chứ.”Bởi vì anh đang cười,nên giọng anh cũng run rẩy theo,âm cuối hoàn toàn lệch giọng luôn rồi.Anh liếc Hồ Nhất Thần, thấy mặt của cậu cũng đều trắng bệch cả ra.Sau khi chạm mắt với anh,Hồ Nhất Thần vội vàng đi lên trước một bước,cậu dùng chân tách hai con mèo vẫn đang chìm đắm chiến đấu kia ra.“Bọn mày đang làm gì đấy,giữa ban ngày ban mặt,còn có nhiều người như vậy,có biết xấu hổ hay không hả!”Chi Ma Hồ ngã xuống khỏi người Diệu Diệu,nó rất ý kiến với hành động này của cậu,phẫn nộ meo meo kêu.Ngay lúc đó,cô Hồ đang cầm cốc nước ngọt nhanh chóng chạy đến,kéo Hồ Nhất Thần lại.“Con đang làm cái gì đó,chúng cũng đâu có làm gì ảnh hưởng đến con đâu,”Bà rất không vui, “Còn không cho chúng yêu đương nữa à?”Chi Ma Hồ lại kêu hai tiếng,rồi cùng với Diệu Diệu chạy trốn.“Thật là,tự mình chui ở nhà cả ngày không tìm được đối tượng, lại đi trút giận khi người ta thành đôi thành cặp à,”Cô Hồ trở về phòng khách, “Mẹ thấy con mà cứ tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng có ngày tâm lí biến thái.”Mặt Hồ Nhất Thần lúc đỏ lúc trắng,uất ức nhìn về phía Diệp Hy.“Dù sao thì cũng đều là mèo đực,lại còn triệt sản rồi,cũng không sinh ra mèo nhỏ được,cũng đâu có sao đâu,”Cô Hồ đặt cốc nước xuống, gọi Diệp Hy lại, “Tiểu Diệp đến đây,ngồi đây này.”Diệp Hy cười với bà một cái,thành thật đi đến mép sô pha ngồi xuống,tầm mắt lại nhìn về hướng mà Chi Ma Hồ chạy đi.Anh là đến để đón mèo đó,nhưng mèo chạy mất rồi.“Cháu gọi nó là Chi Ma Hồ đúng không,”Cô Hồ nhiệt tình ngồi xuống cạnh anh, “Chi Ma Hồ nhà cậu ấy à,thích Diệu Diệu nhà chúng tôi lắm.

Chúng nó suốt ngày như thế này thôi à,chúng tôi cũng quen rồi,lúc đầu còn tưởng là Chi Ma Hồ chưa được triệt sản cơ,còn đưa nó đến bệnh viện nữa hahahahaha.”Diệp Hy lại liếc nhìn Hồ Nhất Thần.Hồ Nhất Thần rất miễn cưỡng mà chen vào ngồi giữa hai người,mạnh mẽ ngồi xuống: “Ai mà muốn nghe mẹ nói mấy cái này chứ,người ta là đến đưa mèo đi đó, mẹ nhanh đi bế nó ra đây đi.


Đừng để nó ở nhà suốt ngày không làm được chuyện gì tốt cả.Cô Hồ bị cậu chen vào rất không vui: “Con làm gì đó,làm gì đó, sao lại không làm được chuyện gì tốt chứ,mẹ thấy con mới là đang lo chuyện bao đồng đó.

Diệu Diệu cũng rất thích Bảo Bối mà,con không nhìn ra à?”“Con nhìn bọn nó làm gì chứ,con mới không thèm xem mấy cái đó đâu.”Hồ Nhất Thần lẩm bẩm.Diệp Hy không nói câu nào,anh im lặng nhìn hai mẹ con đấu võ mồm.“Cháu xem cái nó xem,”cô Hồ vươn qua người Hồ Nhất Thần phàn nàn với Diệp Hy, “Có phải là tâm lí có vấn đề không chứ?”Diệp Hy cười ngu với bà.“Người ta là tới bắt mèo về đó,”Hồ Nhất Thần cũng nhìn về phía Diệp Hy, “Anh Diệp Hy,anh mau đi bế nó về đi.”Cô Hồ đứng dậy,đi đến trước mặt Diệp Hy: “Tiểu Diệp à,cũng không phải là dì không nói đạo lí.


Cháu xem Chi Ma Hồ nhà cháu gần đây ở cùng với Diệu Diệu nhà cô,cũng đã có tình cảm rồi.

Cứ ép chúng nó tách nhau ra,thì cũng không thích hợp.


Hay là,dì đi mua một con khác cho cháu nhé,có được hay không?”Diệp Hy bị làm khó rồi: “Cháu…cái đó…”“Không được,”Hồ Nhất Thần cũng đứng dậy,đẩy bà ra, “Anh ấychỉ cần một con mèo thôi,không cần thêm một con nữa làm gì.Cô Hồ không hiểu: “Liên quan gì đến con chứ? Lại nói,hai người rất thân với nhau à?”Diệp Hy rất sợ Hồ Nhất Thần sẽ nói linh tinh,anh nhanh chóng đứng dậy: “Cái đó…ừm,trước tiên cũng không cần gấp đâu? Chúng ta nói sau đi.”Cuối cùng,họ tạm quyết định để cho Chi Ma Hồ tự do lựa chọn.Phương pháp cụ thể chính là,cả hai nhà đều để cửa sổ mở ra cho nó,vì để đảm bảo an toàn họ làm thêm một cái lan can nữa,làm thành một con đường nhỏ,phòng trường hợp nó nhảy khỏi cửa sổ gặp phải nguy hiểm.Hồ Nhất Thần đưa ra kháng nghị.

Dù sao thì thêm một cái lan can,một chút không gian nhỏ ấy cũng đủ để cho con mèo nhỏ tự do đi lại rồi.Đáng tiếc là cậu lại bị cự tuyệt một cách vô tình.Đến cả Diệp Hy cũng không nói giúp cậu câu nào.Lắp đặt lan can cũng cần có thời gian,trước tiên phải tính toán cẩn thận,đợi lão Hồ được nghỉ rồi làm.Chi Ma Hồ bởi vì phải chịu một số chấn thương tâm lí,nên nó cứ chui trong gầm giường không chịu ra ngoài.

Diệp Hy cũng không còn cách nào khác,chỉ có thể tay không trở về.Anh nói tạm biệt với cô Hồ,vừa mới ra khỏi cửa đã nghe tiếng nói đầy khó hiểu của cô Hồ vang lên.“Hồ Nhất Thần,con đi đâu đấy?”Hồ Nhất Thần vẫn theo sát sau lưng Diệp Hy nãy giờ cũng không thèm quay đầu lại: “Mẹ không phải chê con suốt ngày chỉ biết chui ở trong nhà là không tốt à,con đi ra ngoài tìm người yêu đấy!”Lúc Diệp Hy vào nhà mình,cả mặt anh đều đỏ rực lên rồi.Cô Hồ lúc nãy kinh ngạc hỏi con trai,con có người yêu rồi à,thật hay giả vậy,từ lúc nào thế,người ở đâu?Hồ Nhất Thần không nói gì.Diệp Hy lại căng thẳng muốn chết.


Yêu đương,cái câu nói đùa này lúc nghe thì rất kì lạ, làm người yêu của Hồ Nhất Thần,anh không tự chủ mà lo rằng Hồ Nhất Thần không biết có thật sự đến làm gì anh không.Nhưng mà,rất nhanh anh cũng bình tĩnh lại rồi.Hồ Nhất Thần rất ngoan,cũng rất yên tĩnh,sau khi vào nhà ngoan ngoãn ngồi trên sô pha,suy tư một mình.Diệp Hy cũng đoán được đại khái là cậu đang nghĩ gì.Chuyện đến bước này,những cái khúc mắc trong đó,họ cũng ngầm hiểu từ lâu.

Anh cũng không ngại diễn tiếp với Hồ Nhất Thần,chỉ là có một số chuyện vẫn là nên nói ra thì sẽ tốt hơn.Diệp Hy đi đến trước ghế sô pha, anh đưa tay lên sờ tóc cậu,rồi lại chỉ ra bên ngoài: “Đó là cửa nhà tôi.”Hồ Nhất Thần sợ hãi nhìn anh.“Đó mới là chỗ ra vào bình thường.”Diệp Hy nói.Hồ Nhất Thần rời tầm mắt ra chỗ khác,cậu xấu hổ mà gật gật đầu.Diệp Hy thở dài,anh cúi người xuống,thò tay vào dưới đệm sô pha,tìm kiếm một chút,rồi anh móc một cái chìa khóa màu bạc ra.Hồ Nhất Thần nhất thời rất căng thẳng,mắt cũng mở to.“…Chuyện đến bước này rồi,tôi có đi báo cảnh sát,cũng không biết nói nào với cảnh sát cả,”Sau khi Diệp Hy nhỏ tiếng lầm bầm xong,anh nhét chìa khóa vào trong tay Hồ Nhất Thần, “Cậu cầm lấy đi.”Hồ Nhất Thần mím môi,cậu cẩn thận nhét chìa khóa vào trong túi áo: “Cảm ơn.”Cậu cũng không hỏi Diệp Hy là anh phát hiện ra từ khi nào,thành thật mà rụt cổ lại,dáng vẻ rất chột dạ.Diệp Hy thấy vậy,đột nhiên lại muốn chơi lớn.Anh đứng trước mặt Hồ Nhất Thần,khó có dịp nghịch ngợm như thế,anh dơ tay ra,nhấc cằm của Hồ Nhất Thần lên,khiến cho cậu phải ngẩng đầu lên,anh lại giống như đang trêu mèo,nói: “Meo một cái cho tôi nghe đi.”Hồ Nhất Thần cũng không nghi hoặc quá lâu,cậu rất tự nhiên: “Meo~.”Diệp Hy lập tức bật cười.Hồ Nhất Thần thấy vậy,lập tức cọ cọ vào lòng bàn tay anh,bộ dạng lấy lòng anh.“Mèo của tôi chỉ còn một nửa nữa thôi,”Diệp Hy cười nói với cậu, “Bên này bù cho tôi thêm một nửa,thế là vừa đẹp.”Hồ Nhất Thần lại không cười.Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Hy,vẫn mím chặt môi như trước,cũng không biết cậu đang nghĩ gì,hình như còn có vài phần căng thẳng nữa.“Đồng ý không?”Diệp Hy hỏi.Hồ Nhất Thần liếm môi,cuối cùng mở miệng: “Nhưng mà mèo của anh đã làm chuyện kia với Diệu Diệu rồi.”Diệp Hy ngây ra một lúc.“Anh vừa nãy có nghe mà đúng không,còn làm rất nhiều lần luôn đó.”Cậu nói,rồi dang tay ra,ôm lấy eo của Diệp Hy.“.… Anh cũng bổ sung cái này một chút đi.”Tác giả có điều muốn nói:Đã đến lúc yêu đương rồiiii..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận