Lần đầu tiên Clare Wintage phát hiện thấy mình ở trên giường người khác là khi cô hai mươi mốt tuổi. Đó là hậu quả của lần chia tay tồi tệ và uống quá nhiều cooktail Jell-O Shot. Tình yêu của cuộc đời cô đã bỏ rơi cô để đi theo một cô sinh viên nghệ thuật tóc vàng với thân hình cò hương. Và Clare đã vui chơi thâu đêm ở Humpin’ Hannah’s, bám trụ ở quầy bar nhằm săn sóc cho trái tim tan vỡ của mình.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trên chiếc giường có mùi dầu thơm oải hương và nhìn chằm chằm vào poster của Bob Marley. Tiếng ngáy của gã đàn ông bên cạnh át luôn cả tiếng ong ong trong đầu cô. Cô không biết được mình đang ở đâu và tên cái gã đang ngáy bên cạnh mình là gì. Cô và gã ta chưa nói chuyện đủ nhiều để hỏi về tên nhau.
Thay vào đó, cô đã ôm áo quần và chuồn nhanh ra khỏi đó. Trong lúc lái xe về nhà dưới ánh nắng chói chang của buổi sáng, cô tự bảo chính mình rằng còn có nhiều điều tệ hại hơn trong cuộc sống so với việc quan hệ tình dục tùy tiện. Những điều tồi tệ như bị đuổi học hoặc bị mắc kẹt trong một tòa nhà đang cháy. Ừm, những điều đó thật tồi tệ. Nhưng, tình một đêm không phải dành cho cô. Nó làm cô có cảm giác chán ghét và lúng túng. Nhưng khi về đến căn hộ, cô để mọi việc lui lại thành quá khứ, trở thành một bài học kinh nghiệm. Một điều mà rất nhiều phụ nữ trẻ đã trải qua. Một điều được rút ra, và là điều cần biết cho tương lai. Một điều mà cô thề sẽ không xảy ra lần nữa.
Clare không được dạy dỗ về việc tìm kiếm hơi men và một cơ thể ấm áp để tự làm chính mình cảm thấy tốt hơn. Không, cô đã được dạy kìm chế được cơn bốc đồng và nén các cảm xúc của mình đằng sau vẻ mặt hoàn hảo: một nụ cười ấm áp, những lời nói dễ nghe và một cách cư xử hoàn hảo. Nhà Wingate chẳng ai uống quá nhiều rượu, nói quá lớn, hay mang giày trắng trước Ngày Tưởng Niệm. Không bao giờ. Họ không giấu giếm tình cảm đối với các bộ áo len dài tay bằng len cashmere và dĩ nhiên họ không lên giường với những người lạ mặt.
Clare có thể được dạy dỗ trong sự gò bó, nhưng cô được sinh ra là một người lãng mạng. Tận sâu trong tâm hồn mình, cô tin vào tình yêu ở cái nhìn đầu tiên, sự cuốn hút ngay tức khắc, và có một thói xấu – đó là cô lao vào các mối quan hệ trước khi cô nghiên cứu kỹ về nó. Cô dường như phải hứng chịu lập đi lập lại các nỗi đau, những cuộc chia tay đầy đau đớn, và thỉnh thoảng là tình một đêm sau những cơn say lướt khướt.
May mắn thay, vào những năm cuối lứa tuổi hai mươi của mình, cô đã học cách để đưa sự kìm chế mà cô đã được dạy áp dụng vào cuộc sống. Để đáp lại điều đó, vào độ tuổi ba mươi mốt, định mệnh đã ban phúc cho cô gặp được Lonny. Tình yêu của đời cô. Người đàn ông mà cô đã gặp tại cuộc triễn lãm Degas, người đã làm cô hết sức xúc động. Anh ấy đẹp trai và thật lãng mạn. Và điều quan trọng cuối cùng là anh ấy không giống như những kẻ làm tan nát trái tim cô mà cô từng hẹn hò. Anh ấy nhớ ngày sinh nhật, các dịp đặc biệt, và rất giỏi trong việc cắm hoa. Mẹ Clare rất thích Lonny vì anh ấy biết cách sử dụng muỗng xúc cà chua. Clare yêu anh vì anh hiểu công việc của cô và để cô yên tĩnh một mình khi cô sắp đến hạn nộp bản thảo.
Sau một năm hẹn hò, Lonny chuyển đến sống với Clare, và trong năm tiếp theo cả hai sống với nhau thật sự hoà hợp. Anh yêu thích các đồ nội thất cổ của cô. Cả hai đều yêu thích các bức tranh vẽ bằng phấn màu và có chung niềm đam mê về vải vóc. Họ không bao giờ đánh nhau hay thậm chí là cãi vã. Cô không vấp phải một trạng thái tâm lý nào với Lonny. Và khi anh cầu hôn cô, cô đã chấp nhận lời cầu hôn đó.
Lonny thật sự là một người đàn ông hoàn hảo. Ừm… ngoại trừ việc anh không thích quan hệ cho lắm. Đôi khi anh không muốn quan hệ trong nhiều tháng trời, nhưng cô tự bảo chính mình rằng, không phải người đàn ông nào cũng nghiện tình dục.
Cô đã tin như thế, cho đến khi cô bất ngờ chạy vội về nhà trong ngày đám cưới của bạn cô, Lucy và thấy anh đang ở trong một tư thế kỳ cục với nhân viên kỹ thuật của Sears. Cô đứng sững sờ, tái hiện lại những gì đang xảy ra trên sàn của phòng thay đồ. Cô đứng đó với chuỗi ngọc trai của bà cố trong tay, quá sốc để di chuyển, trong khi người đàn ông vừa mới sửa tủ lạnh cho cô ngày hôm trứơc đang cưỡi trên người chồng chưa cưới của cô như một anh cao bồi. Dường như mọi việc không là thật cho đến khi Lonny ngước nhìn lên và ánh mắt nâu hoảng hốt của anh gặp ánh mắt cô.
" Em nghĩ anh ốm," cô nói một cách ngu ngốc, và sau đó, không một lời nào cả, cô túm lấy gấu chiếc váy phù dâu được may bằng vải lụa và vải tuyn,bỏ chạy ra khỏi nhà. Cô không nhớ cô đến được nhà thờ bằng cách nào. Trong cả ngày hôm đó, cô buộc phải mặc bộ đồ màu hồng và mỉm cười như thể cuộc đời cô vẫn hoàn hảo như mọi khi.
Khi Lucy đọc lời thề, Clare thấy trái tim mình tan ra từng mảnh. Cô đứng trước nhà thờ, mỉm cười trong khi tâm hồn cô trống rỗng, ngoại trừ nỗi đau đang siết chặt ngực cô. Tại buỗi tiệc chiêu đãi, cô buộc mình phải mỉm cười và nâng ly chúc mừng cho niềm hạnh phúc của bạn mình. Cô thấy mình phải nâng ly chúc mừng và cô đã làm thế. Cô thà chết còn hơn làm hỏng ngày vui của Lucy vì các rắc rối của riêng cô. Cô chỉ vừa mới nhớ ra rằng mình không nên uống rượu. Cô tự bảo với chính mình rằng một ly nhỏ champagne sẽ không làm đau ai. Nói cho cùng, việc này chẳng giống với việc nốc hết một ly whiskey.
Quá tệ là cô đã không nghe chính mình.
Trước khi tỉnh dậy vào ngày sau đám cưới của Lucy, một cảm giác nhàm chán đã lẻn vào trong cái đầu đang đau nhức của cô. Đó là cảm giác mà cô chưa từng trải qua trong nhiều năm qua. Clare từ từ mở mắt nhìn ánh nắng ban mai đang chiếu xuyên qua khe hở của tấm màn dày, tràn vào tấm chăn màu vàng và nâu ở bên trên người mình. Sự hoang mang xiết chặt lấy cổ cô. Cô nhanh chóng bật người dậy, và có thể nghe được nhịp đập của mạch máu trên người mình. Tấm chăn trượt qua cặp ngực trần và rơi xuống lòng cô.
Với ánh sáng mờ mờ trong phòng, ánh mắt cô bắt gặp một chiếc giường cỡ lớn, một bàn trang điểm, và đèn tường. Trong chiếc tủ lớn đối diện, chương trình bản tin sáng chủ nhật đang đựơc mở với âm thanh rất nhỏ, cô khó có thể nghe được gì. Chiếc gối bên cạnh cô trống trơn. Nhưng một chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạc nặng đặt trên chiếc bàn bên cạnh và âm thanh của tiếng nước chảy đằng sau cánh cửa phòng tắm đóng kín cho cô biết rằng cô không ở một mình.
Đẩy chăn sang một bên và nhảy ra khỏi giường. Hết sức bình tĩnh, cô nhận ra mình chẳng mặc gì từ ngày hôm trước ngoại trừ mùi hương Escada và một chiếc quần lọt khe màu hồng. Cô nhặt vội chiếc yếm nịt dưới chân và liếc nhanh tìm chiếc áo đầm . Nó đựơc vắt ngang một chiếc đivăng nhỏ cùng với một chiếc quần jeans Levi’s bạc màu.
Không còn nghi ngờ gì, cô lại làm như thế một lần nữa. Và cũng như một vài lần trước trong các năm trứơc đây, cô không thể nhớ về những chi tiết quan trọng sau một thời điểm quan trọng trong đêm.
Cô nhớ về lễ cưới của Lucy ở nhà thờ thánh John và buổi tiệc chiêu đãi sau đó ở khách sạn Double Tree. Cô nhớ việc mình đã dốc cạn ly champagne ngay lần nâng cốc chúc mừng đầu tiên, và cô đã làm đầy ly của mình một vài lần. Cô nhớ lại việc mình đã đổi một ly champagne thành một ly cocktail có gin và tonic.
Sau đó mọi việc trở nên không rõ ràng. Với chứng choáng váng sau cơn say, cô nhớ lại việc mình khiêu vũ tại buổi tiệc chiêu đãi, và cô đã hát hò một cách xấu hổ bài " Fat Bottomed Girls" ở một nơi nào đó. Cô chợt nhớ ra các bạn cô, Mađie và Adele đã thuê một phòng trong khách sạn để cô ngủ tạm trứơc khi cô có thể về nhà và đối mặt với Lonny. Quán bar nhỏ trong khách sạn. Cô ngồi ở quán bar dưới lầu sao? Có lẽ thế. Rồi sau đó cô không nhớ gì được nữa.
Cô quấn chiếc yếm nịt quanh thắt lưng và cố gắng cài móc ở giữa ngực khi cô đi ngang qua phòng về phía chiếc đivăng. Đi đựơc nửa đường, cô vấp phải chiếc giày satin màu hồng. Ký ức rõ ràng duy nhất trong đầu cô là hình ảnh Lonny và người thợ máy.
Tim cô nhói đau nhưng cô không có thời gian để day đi day lại nỗi đau và hoàn toàn ngạc nhiên với những gì cô nhìn thấy. Cô sẽ phải đối diện với Lonny, nhưng điều đầu tiên cô phải làm là đi khỏi phòng khách sạn đã.
Với áo nịt ngực được cài một phần giữa ngực, cô với tay lấy chiếc áo đầm phụ dâu màu hồng mềm mại. Cô tròng nó vào đầu và vật lộn với loại vải tuyn được dùng để may áo này, xoay xoay vặn vặn, kéo lên đẩy xuống, cho đến khi chiếc áo nằm khít khao ở phần eo. Mệt đứt hơi, cô luốn tay vào hai dây áo, sau đó với tay ra sau lưng để kéo khoá và cài những chiếc nút nhỏ ở phía sau.
Tiếng nước ngừng hẳn, sự chú ý của Clare hướng đến cánh cửa phòng tắm đang đóng kín. Cô nắm chặt chiếc ví nằm chỏng chơ ở đivăng, bước nhanh cùng với âm thanh sột soạt của vải tuyn và satanh băng ngang qua phòng. Một tay giữ vạt trước chiếc áo đầm, giày nằm trên tay còn lại.Còn gì tệ hơn việc thức dậy trong một phòng khách sạn xa lạ, cô tự nói với chính mình. Khi trở về nhà, cô nghĩ về một điều gì đó tệ hơn.
"Đi sớm vậy sao, Claresta?" một giọng nam trầm ấm vang lên đằng sau cô một vài bước chân.
Clare bất ngờ đứng khựng lại ngay cánh cửa phòng đang đóng. Không ai gọi cô là Claresta, trừ mẹ cô. Cô quay đầu lại, ví và một chiếc giày rơi thịch xuống sàn nhà. Một quai áo trượt xuống cánh tay cô khi ánh nhìn cô hướng đến chiếc khăn tắm trắng được quấn bên dưới cơ bụng sáu múi săn chắc. Một giọt nước từ từ trượt xuống vạt lông màu vàng đạm trên vùng bụng rám nắng, và Clare nâng tầm mắt mình lên các cơ ngực rõ ràng săn chắc với làn da màu nâu và mái tóc quăn cắt ngắn ướt nước. Chiếc khăn thứ hai được quấn quanh cổ anh ta. Và cô tiếp tục nhìn lên phía cổ qua chiếc cằm đầy râu lởm chởm đến đôi môi đang nở nụ cười tinh quái. Cô nuốt xuống, sau đó liếc nhìn vào cặp mắt xanh lá cây đậm được bao phủ bởi hàng lông mi dày. Cô biết đôi mắt đó.
Anh ta tựa một vai vào thành cửa phòng tắm và khoanh hai tay trước bờ ngực rộng của mình. " Chào buổi sáng."
Giọng anh ta rất khác so với lần cuối cùng cô nghe được. Trầm hơn, biến đổi từ giọng của một cậu bé sang giọng của một người đàn ông. Cô đã không nhìn thấy nụ cười đó trong hơn hai mươi năm, nhưng cô nhận ra nó. Đó là cùng một kiểu cười xuất hiện khi anh ta dụ dỗ cô chơi trò Chiến tranh hay trò Bác sĩ hay trò Thách đó. Mỗi một trò chơi thường kết thúc với việc cô mất đi một điều gì đó. Tiền bạc. Phẩm giá. Áo quần. Đôi khi là cả ba.
Không hẳn là anh ta phải thuyết phục cô thật nhiều. Cô luôn đầu hàng trước nụ cười đó, và trước con người anh ta. Nhưng cô không còn là một cô bé con cô đơn nữa, dễ bị quyến rũ bởi cậu trai khéo mồm khéo miệng và nụ cười tinh quái bất chợt xuất hiện trong cuộc đời cô vào mỗi mùa hè và làm trái tim nhỏ bé của cô tan chảy. " Sebastian Vaughan."
Nụ cười của anh ta làm những nếp nhăn xuất hiện ở khoé mắt. " Cô đã trưởng thành so với lần cuối cùng tôi đựơc ngắm cô khoả thân."
Với bàn tay nắm chặt phía trước váy, cô quay lại và tựa lưng vào cửa. Làn gỗ ở cánh cửa mát lạnh chạm vào da thịt cô ở giữa chiếc khoá kéo mở. Cô đẩy một lọn tóc rối màu nâu đậm ra phía sau tai và cố mỉm cười. Cô phải đào sâu bên trong, vào phần cư xử lịch sự. Vào phần mang quà đến các buổi tiệc tối và gởi lời cám ơn ngay khi cô về đến nhà. Phần làm cô có những lời nói dễ nghe - nếu không nghĩ đến - đối với mọi người. " Anh khoẻ không?"
" Khoẻ."
" Thật khó tin." Cô liếm đôi môi khô khốc. " Tôi nghĩ anh đang đến thăm cha anh cơ mà?"
Anh ta nhấc mình khỏi thanh cửa và nắm lấy một đầu của tấm khăn quanh cổ anh ta. " Chúng ta đã nói về điều đó tối qua," anh ta nói, và lau khô một bên đầu. Khi còn là cậu bé, tóc anh ta vàng như màu nắng. Bây giờ nó sậm màu hơn.
Rõ ràng là họ đã nói về một vài điều khác thường mà cô không thể nhớ đựơc. Những điều mà cô không muốn nghĩ đến. " Tôi có nghe nói về mẹ anh. Tôi rất lấy làm tiếc cho nỗi mất mát của anh."
" Chúng ta cũng đã nói đến điều đó." Anh ta thả hai tay xuống hai bên hông.
Ồ. "Điều gì mang anh đến thị trấn này?" Lần cuối cùng cô nghe về Sebastian, anh ta đang tham gia cùng với lính thuỷ đánh bộ Mỹ ở Iraq hay Afghanistan hay nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Lần cuối cùng cô gặp anh ta là lúc anh ta được mười một hay mười hai tuổi gì đó.
"Đã nói tối qua." Anh ta cau mày và chăm chú nhìn cô. " Cô không nhớ gì về tối hôm qua, phải vậy không?"
Cô nhún một bên bờ vai trần.
" Tôi biết cô say bí tỉ, nhưng không nghĩ lại say đến mức không nhớ bất cứ điều gì."
Chỉ có anh ta mới nói rõ ra điều đó. Rõ ràng anh ta không phát triển thái độ cùng với các cơ bụng rắn chắc đó. " Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu về thuật ngữ đó, nhưng tôi chắc là mình không phải là ‘ mặt trơ trán bóng’."
" Cô luôn hiểu mọi từ theo nghĩa đen. Nó có nghĩa là cô uống đến không biết trời trăng mây nước là gì. Và đúng vậy đấy."
Nụ cười của cô chuyển thành cái cau mày mà cô thậm chí không thèm ngăn chuyện đó lại. " Tôi có lý do cho việc đó."
" Cô đã kể với tôi rồi."
Cô ước gì mình đã không nhắc đến mọi thức.
" Quay người lại."
"Để làm gì?"
Anh ta làm hành động quay lại với ngón tay. "Quay lại để tôi có thể kéo dây khoá váy đầm cho."
" Sao phải làm thế?"
" Có hai lý do cho việc đó. Nếu cha tôi biết đựơc tôi để cô chạy khỏi đây với chiếc đầm chỉ được kéo lên một nửa, ông ấy sẽ giết tôi mất. Và nếu chúng ta nói chuyện với nhau, tôi không muốn đứng đây và tự hỏi liệu toàn bộ chiếc váy của cô có bị rơi xuống không."