Không còn tâm trạng để yêu

MƯỜI SÁU
"Chúc mừng Giáng sinh." Clare quàng tay mình quanh Leo và mang đến cho ông một cái ôm nồng ấm. Qua bờ vai ông, cô nhìn thấy Sebastian đang đứng cách một vài bước sau lưng mình. Anh mặc quần đen bằng vải len và một chiếc áo len màu caramel đậm, trùng với màu tóc cắt ngắn của anh. Trên mặt anh xuất hiện dấu hiệu của một nụ cười dịu dàng khi anh nhìn cô, và cô nhớ lại một cách rõ ràng hình ảnh của đêm hôm trước. Cô thấy cả mặt mình nóng bừng, và cô tránh ánh mắt của anh.
"Bác thích bức tranh ấy lắm", Leo nói khi Clare buông tay mình ra và bước lùi lại. "Sebastian nói với bác rằng cháu giúp nó chọn bức tranh đó."
Cô tập trung sự chú ý vào Leo và cố quên đi sự nhột nhạt trong dạ dày. "Cháu mừng vì bác thích nó." Một tháng trước đó, cô, Leo, và mẹ cô đã quyết định không trao đổi quà với nhau. Thay vào đó, họ đồng ý quyên tặng tiền mà họ có thể có được cho Salvation Army 1.
"Và nó còn tặng bác một cuốn sách của cháu, nhưng cháu đã biết điều đó."
"Vâng, và cháu biết bác sẽ đặt nó bên cạnh lò sưởi cùng với những cuốn khác." Cô đưa tay mình về phía Sebastian, che giấu đằng sau vẻ bề ngoài lãnh đạm và tự chủ mà cô đã tạo nên từ nhiều năm về trước. "Chúc mừng Giáng sinh."
Anh cầm lấy tay cô và nụ cười của anh trở nên láu lỉnh. Đêm quan và cho đến tận sáng hôm nay, anh đã chạm vào khắp người cô bằng đôi tay to lớn và nồng ấm của mình. Sau lần đầu cùng nhau ở đi văng, họ đã nghỉ ngơi để ăn pizza trước khi bắt đầu lần tiếp theo ở phòng ngủ và kết thúc vào khoảng hai giờ ba mươi sáng ở phòng tắm của cô, xoa xà phòng lên người nhau và dùng môi nhẹ nhàng chạm vào khắp làn da sạch ẩm ướt của nhau. "Chúc mừng Giáng sinh, Clare." Ngón tay anh chạm nhẹ vào cô và thanh âm giọng nói của anh như ám chỉ anh đang đọc suy nghĩ của cô.
Clare kìm nén thôi thúc hất nhẹ mái tóc của mình hay nghịch vớ vẩn với viền cổ áo của chiếc áo thắt dây ở cổ bằng vải satanh đen cô đang mặc. Cô đã không mặc bất cứ thứ gì khác lạ trong năm nay. Cô mặc một chiếc váy nhung đỏ dài ngang mắt cá chân và một chiếc thắt lưng có tua mà cô thường hay mang vào dịp lễ Giáng sinh, cùng với giày ống màu đen cao đến đầu gối. Không có gì đặc biệt để thu hút thêm sự chú ý. Ít nhất đó là những gì cô tự nói với chính mình, nhưng cô trông không phiền khi phải tin vào điều đó. Cô trong tuyệt và cô biết rõ điều đó.
"Các quý ông muốn uống gì nào?" Joyce hỏi. Sebastian thả tay cô ra và quay sang nhìn mẹ cô. Anh và Leo đang uống Glenlivet pha với đá. Và khi Joyce rót vào, bà nói rằng rượu scotch được xem là một lựa chọn tuyệt vời và bà muốn uống cùng họ. Clare không thích rượu cho lắm.
Sau nửa giờ trò chuyện về thời tiết và các tin tức mới nhất trên thế giới, họ chuyển sang phòng ăn sang trọng. Ở đó, giữa những cây nến đỏ là một bữa tiệc tối truyền thống của nhà Wingate với đùi lợn muối, khoai tây nghiền, khoai lang tẩm đường, đậu que xào hạt điều và ngải dấm. Trong những chiếc cốc pha lê được truyền từ đời cụ kỵ của Clare, cocktail rượu pân sóng sánh được đặt kế bên đĩa của mỗi người.
Là người đàn ông lớn tuổi nhất, Leo được ngồi ở ghế đầu bàn, với Sebastian ngồi bên tay phải và Joyce ngồi bên tay trái. Ngay cả Joyce, một người rất khắt khe về nghi thức xã giao, cũng khăng khăng bảo Clare ngồi kế bên Sebastian. Thật không đúng khi có hai người phụ nữ ngồi cùng một bên bàn tiệc. Thông thường điều đó không là vấn đề gì và Clare sẽ cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện với các vị khách. Nhưng tối nay cô không thể nghĩ được bất cứ điều gì để nói với người đàn ông đã mang đến cho cô ba lần cực khoái vào đêm hôm trước. Hay ngay cả với Leo, người luôn là người cha tinh thần của cô. Cô cảm giác chắc chắn rằng cô có một biển hiệu bằng đèn néon lớn với dòng chữ Có Một Cuộc Mây Mưa Nóng Bỏng Điên Cuồng Tối Qua phía trên đầu mình, và sợ rằng nếu cô làm hay nói bất cứ điều gì sai lầm, mọi người sẽ chú ý đến nó.
Cô cảm thấy quá mới mẻ với việc quan hệ mà không cần hứa hẹn – hay ít nhất là không có một buổi ăn tối lãng mạn và một lần hẹn hò xem phim. Cô không cảm thấy bối rối – hay không nhiều như cô nên có, đặc biệt khi mang lại khoái cảm cho Sebastian bằng cách khẩu giao lúc ở nhà tắm – nhưng cô chỉ không biết phải nói hay làm gì mà thôi. Cô cảm thấy mọi việc hoàn toàn như ở ngoài môi trường của cô. Tạ ơn Chúa là dường như chẳng ai chú ý đến điều đó.

Sebastian không có vẻ bị giày vò trong những tình trạng không rõ ràng này. Anh ngồi thoải mái ở chiếc ghế bên cạnh cô, làm mẹ cô say mê với những câu chuyện nhỏ về tất cả các nơi anh đã đến và đặt ra những câu hỏi về tất cả các câu lạc bộ và hội từ thiện mà bà đã tham gia. Anh đã quen với việc quan hệ mà không ràng buộc, và Clare phải thừa nhận rằng cô có phần tức tối bởi sự điềm tĩnh của anh. Đáng lẽ anh cũng phải bối rối như cô mới phải chứ.
"Tôi đã cố thuyết phục Claresta trong nhiều năm rằng con bé cần tham gia vào câu lạc bộ Các quý bà ở Le Bois." Joyce nói khi rót thêm rượu Glenlivet vào ly của mình. "Thông qua các buổi biểu diễn khác nhau, chúng tôi đã quyên được hơn mười ba ngàng đô la trong năm này. Chúng tôi đặc biệt lấy làm cảm kích khi cô Galvin Armstrong và ban nhạc của anh ta chơi cho chúng tôi ở Grove. Tôi biết Clare sẽ tự mình tận hưởng nếu con bé tham gia vào."
Galvin Armstrong còn già hơn vả Laurence Welk, và Clare cần thay đổi chủ đề trước khi cô đột nhiên phát hiện ra chính mình sẽ tham gia vào buổi biểu diễn trong năm tới. "Sebastian đã ăn khỉ." Leo và Joyce đột ngột hướng sự chú ý của họ về phía Sebastian, người đang liếc nhìn cô với cái niax đang ngừng lại khi đã tiến vào nửa miệng anh. "Và cả ngựa nữa," cô thêm vào.
"Thật vậy sao, con trai?"
"Ồ." Joyce đặt ly rượu xuống bàn. "Ta không nghĩ ta có thể dạy dỗ được một con ngựa. Ta có một con ngựa giống pony khi còn nhỏ. Tên nó là Lady Clip Clop."
Sebastian chầm chậm quay đầu mình lại và nhìn Clare. "Cháu đã ăn rất nhiều thứ. Có thứ tốt. Có thứ không." Anh mỉm cười "Có thứ cháu không ngại được thưởng thức lần nữa."
Ký ức về hình ảnh anh chạm nhẹ vào rốn cô với những nụ hôn xuất hiện trong đầu cô. Anh nghĩ em sẽ thích điều này, anh nói tối qua khi anh từ từ tiến xuống bên dưới. Đây là một điều gì đó thật nhỏ nhặt mà anh học được từ một quý bà người Pháp ở Costa Rica. Và cô đã thích điều đó. Rất thích là đằng khác.
"Nhưng giờ phút này, cháu chỉ muốn ăn giăm bông Giáng sinh thôi." Sebastian quay đầu lại và nhìn qua phía bên kia bàn khi anh đặt tay lên đùi Clare. "Món này thật tuyệt, bà Wingate."
Clare liếc nhìn anh bằng khóe mắt khi anh từ từ kéo váy cô lên.
"Hãy gọi ta là Joyce."
"Cảm ơn vì đã mời cháu tối nay, Joyce", anh nois, với sự lịch sự của một cậu bé lễ sinh khi những ngón tay của anh túm lấy váy cô.
Clare không mang tất, và cô đưa tay xuống bên dưới bàn trước khi anh có thể chạm vào làn da trần mịn màng của cô. Cô cẩn thận nắm lấy cổ tay anh và đẩy mạnh bàn tay anh ra khỏi đùi cô.

"Mẹ đã nhận được thiệp chúc mừng Giáng sinh từ chị gái cha con," Joyce vừa nhìn về phía Clare vừa thông báo.
"Bác Eleanor thế nào rồi?" Clare nhúng muỗng vào ly rượu punch của cô. Khi cô đưa ly cocktail rum aluash lên miệng. Sebastian đã lật váy cô lên phía trên đầu gối và đặt tay mình lên cặp đùi trần của cô. Giật mình bởi độ ấm áp từ bàn tay anh, cô hơi nảy mình.
"Em ổn không?" Sebastian hỏi, như thể đang hỏi về thời tiết vậy.
Clare mỉm cười một cách ngượng ngịu và đáp. "Ổn mà."
Joyce lại tiếp tục câu chuyện, "Hình như, Eleanor đã khám phá ra niềm tin vào tôn giáo."
"Giờ là mùa Giáng sinh mà mẹ." Cô đặt tay mình lên trên tay Sebastian, nhưng anh ta lại túm chặt lấy đùi cô hơn. Cô không làm gì được ngoài việc ngăn chặn bàn tay của anh và tránh việc lôi kéo sự chú ý của mọi người đến những gì đang diễn ra dưới bàn ăn.
"Eleanor luôn là người gây chuyện," mẹ cô tiếp tục nói. "Bà ấy là người luôn làm những chuyện gây ngượng ngịu, đó cũng đúng là thành tích của gia đình đó."
"Eleanor bao nhiêu tuổi ạ?" Sebastian hỏi, giọng nói anh rất lịch sự và ẩn chứa sự tò mò trong khi tay anh ngày càng tiến lên cao hơn nữa. Da chạm vào da, hơi ấm từ bàn tay anh lan tỏa khắp đùi Clare, ái chạm của anh gợi cho cô nhớ lại những ký ức về sự tiếp xúc của cơ thể cả hai trong đêm trước. Trong giường, phòng tắm, và dĩ nhiên là trên chiếc ghế sofa cổ của cô.
"Ta nghĩ bà ấy được bảy mươn tám tuổi." Joyce ngừng lại để xăm vào món đậu que còn lại trong đĩa của bà. "Bà ấy đã tám lần kết hôn và ly dị."
"Chỉ một là đủ với tôi." Leo nói thêm vào cùng với cái lắc đầu. "Một vài người không bao giờ học được bài học đắt giá đó."
"Điều đó thật đúng. Ông bác Alton của tôi đã bị tổn thương vì xung đột trong hôn nhân," Joyce thú nhận với một sự cởi mở khác thường khi đề cập đến những điều xấu của nhà Wingate, nhờ vào ly Glenlivet thứ ba của bà. "Không may, ông ất lại đam mê vợ của những người đàn ông khác. Và hiển nhiên là thờ ơ với người vợ của chính mình. Đúng là đặc trưng."

"Ông ấy đã bị thương ở đâu ạ?" Sebastian trượt những ngón tay mình chạm vào phía trước quần lót của Clare. Ánh nhìn của cô trở nên hơi mờ đi và cô gần như tan chảy trong chiếc ghế của mình.
"Một viên đạn gắn vào mông trái của ông ấy. Ông ấy đang chạy ra khỏi nhà người đó với chiếc quần đang kéo tụt ở phía bên dưới."
Sebastian cười tủm tỉm và những ngón tay anh lướt nhẹ phía bên ngoài lớp thun cotton. Cô siết chặt hai đùi mình lại và kiềm chế tiếng rên rỉ khi cuộc hội thoại vẫn tiếp tục diễn ra mà không có cô tham gia. Leo đưa ra một lời nhận xét về... một điều gì đó, và Joye đã đáp lại với... một điều gì đó, và Sebastian đã kéo mạnh lớp dây thun ở phia trên cùng của chân cô và hỏi điều gì đó.
"Có đúng vậy không, Clare?" Joyce hỏi.
Đôi mắt cô lại tập trung vào mẹ cô. "Đúng. Hoàn toàn chính xác!" Cô đẩy tay anh ra khỏi đũng quần mình và đứng dạy, cẩn thận xem xét một cách chắc chắn rằng váy cô đã trở về vị trí cũ. "Có ai muốn món tráng miệng không?"
"Mẹ không nghĩ muốn có nó bây giờ." Mẹ cô đặt khăn ăn bằng vải linen lên bàn.
"Bác Leo?" Clare hỏi khi cô thu dọn dĩa và đò dẹt của cô.
"Bác cũng không. Bác cần nửa tiếng để tiêu hết các món chính."
"Em lấy đĩa của anh được không. Sebastian?"
Anh đứng dậy. "Anh sẽ cầm nó."
"Được rồi." Điều cuối cùng cô cần là anh đi theo và kết thúc những gì anh đã bắt đầu. "Anh chỉ cần ngồi, thư giãn, nói chuyện với mẹ em và Leo thôi."
"Sau một bữa anh hoàng tráng như thế này, anh cần đi lòng vòng." Anh khăng khăng khẳng định với cô.
Joyce đưa Clare đĩa của mình. "Con nên đưa Sebastian đi tham quan nhà."
"Ồ, con không nghĩ anh ấy quan tâm đến..."

"Cháu rất vui muốn được làm điều đó", anh cắt ngang lời cô.
Anh đi theo cô vào bếp và cả hai cùng đặt đĩa vào chậu rửa. Anh nghiêng hông tựa vào quầy bếp và lướt nhẹ mặt sau tay mình lên xuống cánh cô. "Kể từ khi anh bước vào nhà tối nay, anh đã tự hỏi liệu em có mặc kiểu áo ngực nào không bên dươi cái áo đó. Anh đoán là không."
Cô nhìn xuống hai điểm rất rõ ràng phía trước chiếc áo bàng vải satanh đen của cô, "Em lạnh"
"Ừ, ừ." Anh lướt các đốt ngón tay khắp ngực trái cô. Đôi môi cô hé mở và cô hít thật sâu vào. "Em muốn ư?"
Cô cắn môi trên và lắc đầu, nhưng cả hai đều hiểu rằng cô đang nói dối.
Anh thở dài và thả hai tay ra khỏi người cô. "Đưa anh đi tham quan cái nhà chết tiệt này."
Cô quay người lại và để anh đi theo sau lưng mình. Đúng vậy, điều cuối cùng cô cần là Sebastian chạm vào cô ở nhà mẹ cô. Nhưng một phần khác trong cô, phần mới xuất hiện lại mong muốn được khám phá sự khoái lạc của thứ tình dục vô nghĩa, mong muốn anh làm điều đó và làm điều đó nhiều hơn nữa.
Cô chỉ cho anh phòng mẹ cô dùng để làm văn phòng, phòng khách chính và thư viện. Anh cố giữ tay mình không chạm vào cô, nhưng đều mất tác dụng khi vô tình chạm vào cô, "Em thương dành rất nhiều thời gian ở đây khi còn bé," cô nói, chỉ về phía những chồng sách bọc da được chất từ dưới sàn lên đến trần nhà. Căn phòng được trang trí với những chiếc ghế da cổ và một vài chiếc đèn kính Tiffany. (Đèn kính Tiffany là một loại đèn kính màu nổi tiếng bậc nhất thế giới. Tiffany là thương hiệu độc nhất vô nhị vì đã tạo ra những tác phẩm nghệ thuật bất hủ nằm trong kính. Đèn kính Tiffany do Louis Confort Tiffany (1848-1933), một họa sĩ tài ba kiêm kỹ nghệ gia bậc thầy, một trong những đại diện tiêu biểu cho Trường phái Nghệ thuật Tân Hiện đại (L’Art Nouveau) sáng chế ra. Những bí mật sản xuất đèn kính màu của Tiffany chỉ nằm trong tay vài cơ sở sản xuất kính có xuất xứ từ xưởng của Tiffany cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20)
"Anh nhớ." Anh bước dọc theo các kệ sách âm tường bằng gỗ dái ngữa. "Sách của em nằm ở đâu?"
"À, ừm, sách của em toàn là sách bìa mềm."
Anh quay sang nhìn cô. "Thì sao?"
"Mà mẹ em không nghĩ sách bìa mềm cũng thể loại với sách được bọc da."
"Cái gì cơ? Thật lố bích. Em là một thành viên trong gia đình bà ấy. Việc đó còn quan trọng hơn nhiều so với những tác giả Nga đầy phiền muộn và những nhà thơ đã chết. Mẹ em nên cảm thấy xúc động khi đặt sách của em ở đây chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận