Hắn quay lại vào năm mình 19 tuổi.
Cái tuổi bồng bột như bất kỳ thiếu niên nổi loạn nào, cái tuổi vô thức cầm trên tay điếu thuốc lá liền ảo tưởng cầm được trong tay cả bầu trời.
Hắn năm 19 tuổi, đã trổ nhưng chưa hoàn.
Một thiếu niên khỏe mạnh với từng thớ thịt mang màu sắc rắn chắc của nắng, đôi mắt sắc lạnh lại vô tình như đang cảnh báo với cả thế giới: mượn tiền phải giả.
Nhưng cho dù bản thân có dữ dằn đến thế nào vẫn không khiến trái tim những thiếu nữ mộng mơ bấy giờ có chút tham vọng.
Đôi mắt phượng đặc biệt, sống mũi cao thẳng tắp, góc cạnh gương mặt cùng thân thể như tạc tượng.
Tất cả rất hài hòa, hài hòa đến mức muốn chìm vào trong, nếu như hắn không cạo đầu.
Chính xác: cạo một cách bóng loáng, trơn tru đến mức có thể chơi cầu trượt.
Bấy giờ, Thư Vân Môn đã lên đại học, không có nhiều ràng buộc, việc dứt khoát ‘xuống tóc’ cũng coi như thành toàn cho tâm nguyện.
Lệ Linh làm bạn học cùng hắn từ rất lâu, lâu đến mức nhớ không nổi bao nhiêu năm đã qua.
Cô trước sau vẫn không thay đổi, nhu mì ngoan ngoãn, là ‘con nhà người ta’ trong tưởng tượng của tất cả phụ huynh.
Cô nàng xuất hiện bên trong con hẻm khuất lối nhỏ, trái với dáng vẻ đáng yêu thuần khiết, bộ dạng quen thuộc khiến không ít người sợ hãi.
Cô nàng ném cho Thư Vân Môn cái tràng hạt cùng ít băng dán cá nhân, còn không quên ghét bỏ:
“Anh Vân ‘xuống tóc’ xong mà tính tình vẫn không tốt nhỉ? Tưởng thành chính quả lại ngờ tu ma?”
Thư Vân Môn nhìn đống đồ trong tay có chút ngơ ngác, lại thấy chuỗi tràng hạt đen lánh mà phì cười:
“Cái gì đây?”
Hắn lắc lắc chuỗi tràng trong tay:
“Vừa đánh nhau vừa cầm cái này phổ độ chúng sinh?”
Lệ Linh lườm hắn, giật lấy băng cá nhân, tự mình bỏ vỏ, lại tự mình dán lên chỗ bị trầy gần mí mắt:
“Lên đại học còn chưa được mấy ngày đã đánh nhau? Còn đánh tới mức bác gái gọi điện cho Trịnh Thu Phương, nhờ khuyên bảo.”
Cô dí ngón tay lên miệng vết thương, khiến hắn nhảy lên một đoạn vì đau đớn:
“Gọi cho cô ta? Ha… Còn tưởng sáng nay cô ta xuất hiện nhìn anh từ đầu tới cuối là muốn đánh nhau, nào ngờ nhìn xong liền quay đi.
Hóa ra đi báo cáo…”
Khẽ thở dài:
“Ôi! Cái thân tôi… Muốn làm anh hùng cứu thế lại bị gia đình ngăn cản, đến cả cái bình hoa cũng muốn cản.”
Lại khoác tay lên vai Lệ Linh kéo ra ngoài:
“Chỉ có mỗi Linh là tốt với anh nhất.
Còn biết anh muốn phổ độ chúng sinh mà kiếm cả tràng hạt… Sau này anh có lên chùa, nhất định ghi cho cô một phần công đức.”
Hắn bấy giờ đã thật vui vẻ, cười tới mức cả thân liền rung rung.
Cho tới khi…
Lệ Linh đấm vào ngực Thư Vân Môn, không đau không ngứa.
Còn hắn giả bộ vô lực ngồi bẹp xuống đất, ôm ngực, thất thểu:
“Cô muốn ngộ sát anh? PHẠM CHUNG VŨ! HỘ GIÁ! CÓ THÍCH KHÁCH!”
“Ha…ha…ha…”
Cô nàng bất lực trước độ vô liêm sỉ này, xoa xoa bàn tay:
“Phạm Chung Vũ bây giờ đang có tiết.
Tầm 15 phút nữa mới hộ giá được! Đến lúc đó, tiểu mỹ nhân là ta đây có thể ‘phổ độ’ cho công tử đến thỏa thích…”
Nói rồi liền không ngừng đấm cho hắn một trận.
Một trận không đau không ngứa lại sảng khoái đến mừng bởi những tiếng kêu thất thanh giả tạo:
“Cứu…ha…ha…có người muốn đánh chết ta…ha…cô đấm anh đau quá đi…ha…ha…ha…thế này còn muốn làm chị đại…ha…ha…ha…”
Cô nàng ghét bỏ, không quan tâm, giật lại chuỗi tràng hạt trong tay hắn:
“Cái này không phải em tìm cho anh đâu.”
“Vậy?”
“Cái này của một bạn nữ cùng khoa Y Tế Công Cộng với em để quên.
À…hình như cũng chung ký túc xá thì phải, nhưng bây giờ ba mẹ chưa cho dọn ra ký túc xá.
Chắc phải đợi hôm nào đi học mới trả lại được.”
“Không phải cùng khoa sao? Còn phải đợi?”
“Cậu ta học chủ yếu Điều dưỡng - Kỹ thuật y học.
Còn Y Tế Công Cộng chỉ là bằng phụ, thời gian lên lớp cũng không biết rõ.
Hơn nữa lại chuẩn bị học Quân Sự, không biết mấy tháng sau mới gặp lại cũng không chừng.”
Thư Vân Môn lúc đó nghe vậy cũng chỉ cảm khái một chút trong lòng.
Những người mang tên ‘con nhà người ta’ người sau càng lợi hại hơn người trước, không có gì kỳ lạ đến mức cần ngạc nhiên.
Lệ Linh xoay xoay chuỗi tràng hạt trong lòng tay, ánh mắt hiện lên ý cười thật sâu:
“Cậu ấy xinh đẹp lắm, cao nữa, giọng nói cũng hay, còn giảng bài giúp em…giống như anh vậy… Chỉ cần làm bé cừu nhỏ nép vào ngọn núi lớn…”
Thư Vân Môn trừng mắt.
Dấu hỏi to đùng hiện lên trên đỉnh đầu: vi diệu như vậy sao?
Nhưng…hình như có gì đó không đúng…
Sao Lệ Linh lại cười như thiếu nữ phát ngốc rồi?
“Con trai sao?”
Gương mặt cô nàng đỏ bừng lại nhanh chóng phụt cười:
“Sao có thể? Là một chị đại xinh đẹp, vừa ngầu vừa soái…còn có khả năng thiên phú…”
“Thiên phú gì?”
“Bẻ cong đó!”
Hắn của khi đó đã trầm mặt, lạnh lẽo còn ngang tuyết mùa đông.
Người như vậy có tồn tại thật sao?
Hắn đương nhiên có thể.
Nhưng một nữ nhân…thật mong chờ mà!.