Không Dễ Bắt Nạt FULL


Nhờ cuộc thi này, Bùi Nghiêu vừa có thể lấy lòng người đẹp lại vừa có thể phụng dưỡng bà ngoại.

Ông bà hai bên bởi vì tuổi tác đã cao nên khẩu vị vô cùng thất thường.

Việc tìm đầu bếp sớm muộn gì cũng diễn ra, chọn ngày không bằng gặp ngày, tổ chức tại thời điểm này không thể thích hợp được hơn.
Bàn bạc và kí hợp đồng xong, Bùi Nghiêu tiếp tục làm việc.

Phía công ty con vừa cho ra mắt một sản phẩm mới cần được anh duyệt thông qua, đoán chừng là mấy ngày tới sẽ rất bận rộn.
...
Lúc này tại Bùi gia, Tư Truy đang bị Cố Man Châu kéo vào góc nhà vệ sinh tra hỏi.

Cô nàng híp đôi mắt thăm dò nhìn Tư Truy, lại thấy cô cứ mím môi nãy giờ.
"Tại sao em lại có thể quen biết công chúa của Bùi gia hả?"
"Em...!kì thực em cũng không biết..."
Tư Truy ấp úng trả lời, hiện tại, chính bản thân cô cũng mơ hồ chứ nói gì là Cố Man Châu.


Cô thử hồi tưởng lại, lần gặp Bùi Phưởng đầu tiên có lẽ là tại nhà hàng, cô lầm tưởng rằng đó là bạn gái của anh.

Sau đó, lần gặp thứ hai là tại bệnh viện, hình như bên cạnh còn có gia đình của anh nữa.
Cô sốc chết mất thôi, chuyện gì thế này? Càng nghĩ lại càng thấy lạ.

Đang yên đang lành thì bị hiểu lầm, rồi được "đặc cách" lên thành bạn thân Bùi Phưởng, bạn gái Bùi Nghiêu, nguyên do cũng là tại anh đưa cô vào viện, còn ở lại chăm sóc cho cô.

Thử hỏi ai không nghi ngờ cho được, dẫu sao thì đối với cô, hành động đó chỉ xảy ra khi đối phương quan tâm mình.
Lớn lên trong sự cay nghiệt của ba mẹ, Tư Truy quá hiểu sự ấm áp mà tình thương mang lại quý giá đến nhường nào.

Ốm, không có người mua thuốc; đau, không có người an ủi...!còn gì có thể cô độc hơn thế? Người thân có cũng như không, đến tận bây giờ khi đã rời xa gia đình, không phải ngày ngày nhìn sắc mặt khó coi của họ mà sống, cô vẫn có lúc oán giận vì sao họ không thèm quan tâm mình lấy một lần.
Cô cụp mắt không muốn nhớ lại những chuyện đau lòng, bỗng nghe tiếng Cố Man Châu thở dài.

Ngẩng mặt lên mới thấy, thì ra cô nàng đang ngao ngán trách móc: "Tiểu Truy à, em ngốc thật đấy..."
Tư Truy nhíu mày, thấy vậy, Cố Man Châu liền dịu giọng phân giải: "Được làm bạn với người cao quý như vậy em nói không biết là sao? Nếu như không phải chị hiểu tính em thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng em đang kiêu ngạo không muốn chia sẻ."
"Cạch!"
"Còn không phải cô ta kiêu ngạo sao?!"
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đập một cái, Trần Tiếp bước vào với vẻ mặt hung hăng, cau có.

Cô ta đứng trước bồn rửa tay, lời nói ra lại ngập tràn cảm giác ghen tỵ: "Đừng tưởng cô có thể dùng dáng vẻ non nớt, ngây thơ của mình dụ dỗ đàn ông.

Tôi nói cho cô biết, Bùi tổng sẽ chẳng bao giờ để mắt đến người quê mùa như cô, vì vậy cô nên thức thời một chút, tránh xa anh ấy ra!"
Tư Truy nghe cô ta quát vào mặt mình, tâm trạng lập tức nổi quạu.

Tuy rằng bình thường trông cô hiền lành nhưng không có nghĩa cô không biết giận.

Siết chặt bàn tay lạnh ngắt, bên tai văng vẳng hai từ "quê mùa", cô bất giác ngẫm nghĩ ở quê là xấu lắm ư? Chẳng lẽ cứ phải sinh ra ở thành phố, có bố mẹ giàu mới được đối đãi như con người?
Trên đời này tuyệt nhiên không có đạo lý nào chối tai như vậy!
Cô cắn môi, nghe một, hai lần thì bỏ qua, nhưng nghe đến lần thứ ba thì quả thật không ngồi yên nổi.


Mắt cô hơi đỏ lên nhìn vẻ mặt vênh váo của Trần Tiếp, ngón tay càng ngày càng nắm chặt.
Cố Man Châu biết lời của Trần Tiếp đã động chạm đến vết thương lòng của Tư Truy, cô nàng trực tiếp ra mặt bảo vệ, muốn cãi tay đôi với ả.
"Này nhá, cô cũng vừa vừa phải phải thôi! Bộ cô hơn Tư Truy ở điểm gì mà dám nói cô ấy như vậy? Người thì ngắn tịt một mẩu, môi thì dày, mắt thì to như con đười ươi, cô lấy tư cách gì chê bai người khác quê mùa? Còn nữa, Bùi tổng là bạn trai cô chắc, ảo tưởng cũng có mức độ, đằng này thấy sang bắt quàng làm họ! Tôi không hiểu cô là loại người gì nữa...!vừa ngu lại không biết điều!"
Câu chữ mà Cố Man Châu chửi lộn nghe mà thấm thía, Tư Truy nổi hết da gà.

Cô nàng nói xong liền xắn tay áo hùng hổ hăm dọa, bộ dạng hết sức hung dữ, y hệt gà mẹ đang bảo vệ con trước kẻ thù.
Trần Tiếp câm nín cả mồm, cô ta không cam tâm nghiến răng, tắt bụp cái vòi rửa tay đang chảy xối xả.

Nhìn Tư Truy mà gằn giọng, thanh âm hàm chứa tức giận tột độ: "Trịnh Tư Truy, cô tưởng trở thành bạn thân của tiểu thư nhà giàu là đã tiến vào thế giới thượng lưu sao? Nên nhớ đồ mạt hạng vĩnh viễn là đồ mạt hạng, loại người nghèo đói, rách rưới như cô không xứng đáng!"
Dứt lời, Trần Tiếp không để cho Cố Man Châu cơ hội phản bác liền quay người rời đi mất.

Cánh cửa gỗ sáng màu im lìm, ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Tư Truy lặng người khi nghe cô ta nói, thực ra Trần Tiếp nói đâu có sai.

Nghèo hèn vẫn cứ nghèo hèn, đũa mốc làm sao chòi được mâm son? Thế nhưng cô ta sai ở một điểm, chính là Tư Truy chưa bao giờ mơ mộng đến chuyện có thể đổi đời chỉ sau một đêm.

Cô không tin vào câu chuyện Lọ Lem và chàng Hoàng Tử, học xong năm cuối cùng của cuộc đời bằng số tiền mình vất vả dành dụm, cô không thi đại học nữa mà thay vào đó là lựa chọn lên trên này để bươn chải, kiếm sống.
Thời gian đầu bị khó khăn đeo bám, bị ba mẹ quấy rối, phiền lòng, Tư Truy thực sự chỉ muốn kết liễu cuộc đời.

Chết rồi, cô cũng không phải khổ sở thêm nữa.


Nhưng rồi bằng cách thần kì nào đó, cô vẫn cứ sống, tìm được công việc yêu thích, vươn lên vị trí như ngày hôm nay.

Ba năm trải nghiệm mùi vị cay đắng khi bước vào đời, cô cảm thấy không uổng phí một chút nào.

Ít nhất cô đã học được cách nhẫn nhịn, và bây giờ, có lẽ cô nên học cách chống trả.
Trần Tiếp lúc nào cũng nói kháy về thân phận Tư Truy như thể cô ả cao quý hơn không bằng.

Cô buồn chứ, cũng tự ti thật nhiều.

Song, cô tự thấy trừ điều đó ra, cô không thua kém ả bất kì một điểm nào, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô mỉm cười nhìn Cố Man Châu, giọng nhẹ bẫng: "Lần sau chị không cần thiết phải phí phạm thời gian với cô ta nữa.

Chúng ta chỉ nên nói chuyện với những người cùng tần số não, còn những người như cô ta, cách hợp lý nhất chính là coi như không thấy."
Cố Man Châu sửng sốt không thôi: "..."
Mẹ ơi, Tư Truy của cô không ngốc nữa rồi, hôm nay còn biết cà khịa người khác cơ đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận