Bùi Nghiêu đen mặt, trừng mắt ý bảo cô nàng giữ miệng.
Cô nàng lè lưỡi, xem ra chuyện cô giúp Bùi Nghiêu chuyển giường ra ngoài cũng khá có ích, có thể dùng để trêu tức hoặc uy hiếp anh.
Tư Truy ngơ ngác không hiểu, lập tức níu tay Bùi Phưởng: "Em giúp anh ấy chuyện gì cơ?"
"Thì chuyện là..."
Bùi Phưởng lấp lửng nước đôi, dọa cho Bùi Nghiêu chột dạ muốn chết.
Mặc dù chuyện này cũng chẳng sao, nhưng anh không muốn cô nghĩ mình là đồ biến thái hay đại loại là dạng đàn ông mưu ma chước quỷ, tuy rằng lần đó đúng thật là anh muốn tạo cơ hội để bồi dưỡng tình cảm hai bên, khiến cô không thay lòng đổi dạ trước khi anh kịp làm cô động lòng...
Và kết quả đã chứng minh rằng biện pháp này không tồi.
Nằm chung một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn với người mình yêu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Khóe môi Bùi Nghiêu không kiềm được mỉm cười, anh đưa tay ôm eo Tư Truy, kéo cô lại về phía mình.
Nhìn cả gia đình, anh trịnh trọng lên tiếng: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái con, Tư Truy.
Mọi người có thể gọi cô ấy là Tiểu Truy..."
Người đàn ông coi như đây chính là lần đầu cô về căn nhà này ra mắt gia đình, với một thân phận mới, một tư cách hoàn toàn mới.
Cho nên, sau khi giới thiệu kĩ càng về tên họ của cô, phần còn lại thì anh để cho cô tự nói.
Tư Truy của anh nhút nhát nhưng cũng có lúc dũng cảm, thậm chí nổi giận lên còn hung dữ hơn bất cứ người nào.
Anh cực kì tin tưởng vào cô, vừa yên tâm chờ đợi vừa xoa nhẹ lưng cô tạo một chỗ dựa vững chắc.
Cô đương nhiên là sợ rồi, cách mà gia đình anh nhìn cô quá mức cháy bỏng, cô cảm giác cả người đều bị thiêu rụi.
Thường ngày, bọn họ vẫn luôn đối xử tốt, thi thoảng bắt chuyện với cô nhưng chưa bao giờ biểu lộ ra những biểu cảm thế này.
Mỉm cười vuốt hai gò má ửng hồng, bấy giờ sau khi uống trà mà Bùi Lương rót, Tư Truy mới lấy hơi mà nói, giọng khàn khàn nhưng ngập tràn đáng yêu: "Cháu chào ông bà, cháu chào chú, chào dì...!Cháu...!cháu là bạn gái của Bùi Nghiêu ạ!"
Tư Truy vẫn bị nói vấp, do căng thẳng quá nên không cách nào tập trung được.
Cô cố gắng ngước mặt, thẳng lưng, nghĩ rằng làm vậy sẽ giúp mình bớt lo lắng hơn.
Bùi Nghiêu hắng giọng, nhìn những cặp mắt tinh tường đang dừng lại trên khuôn mặt cô gái nhỏ, muốn nhắc mọi người nên tiết chế lại.
Bà cụ Bàng dường như hiểu, bà vỗ tay bà cụ Bùi, mấy ông bà cụ nhìn nhau, âm thầm gật gù trong lòng.
Thế rồi, bà cụ Bàng nói: "Tiểu Truy ngoan lắm! Giữa chúng ta cũng không còn xa lạ gì nữa, đều là người trong nhà cả.
Nào, mau ăn hoa quả đi! Hoa quả tươi mới hái đấy!"
Sự nhiệt tình được lan truyền, bà cụ Bùi cũng tiếp tay, đưa cho cô một quả quýt mọng nước, còn liếc mắt qua cháu trai mình.
Bùi Nghiêu nhướng mày, anh nhấc quả quýt từ trong tay cô ra, thoải mái ở trước mặt mọi người bóc vỏ rồi tách từng múi cho cô.
"Anh à, em có thể tự làm được mà..." Tư Truy ái ngại nói nhỏ với anh, đổi lại một nụ cười nuông chiều của người đàn ông.
Bùi Nghiêu đưa tận miệng cô một múi quýt, Tư Truy thấy được sự khấp khởi trong mắt anh, còn cả sự nhiệt tình của mọi người nữa.
Cô chậm rãi hé miệng, nhai nuốt nhanh chóng, hơi cúi đầu.
Thực sự thì cô vẫn chưa quen khi trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, đặc biệt là đứng trước những người có vai vế, quyền lực như vậy.
Bùi Nghiêu hài lòng cười cong cả mắt, thấy thế, mọi người thích chí lắm, hiếm khi thấy anh có thể vui vẻ tùy ý vậy.
"Anh, em cũng muốn nữa!" Bùi Phưởng chìa tay ra vòi anh bóc quýt cho.
Anh đưa một múi quýt cho Tư Truy, thế là cô lại đưa nó cho Bùi Phưởng.
Cười tít mắt: "Em ăn đi, ngọt lắm đó!"
Bùi Nghiêu ở trước mặt gia đình phô diễn tràng cảnh tình tứ, khiến cho bọn họ hoàn toàn tin vào mối quan hệ của hai người.
Trước đó, Lâm Tịch vẫn còn đôi chút nghi ngờ, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bà nhìn khuôn mặt non nớt đến mộc mạc của cô, bờ môi đỏ khẽ cong, rồi đến hai má có vài nốt tàn nhang mờ nhạt, váy vóc tinh tế, chỉn chu, tóc được bện lại, thả xuôi sau gáy.
Rất dễ nhận ra con trai bà cũng góp phần vào việc này.
Bởi mọi khi cô ăn mặc rất giản dị, hôm nay là ngày ra mắt, chắc chắn Bùi Nghiêu đã giúp cô chọn một bộ đồ sao cho thích hợp.
Lâm Tịch vô cùng hài lòng khi hai con có thể giúp đỡ nhau như thế.
Bà nở nụ cười hiền từ của một bậc trưởng bối, đồng thời cũng là của một người mẹ.
Bà nói: "Chúc mừng con đã vượt qua vòng 1 cuộc thi.
Con có muốn chúng ta thưởng gì không nào?"
Hiển nhiên câu này là bà đang hỏi Tư Truy, con dâu tương lai của bà.
Tư Truy mỉm cười đáp: "Cảm ơn dì..."
Về phần thưởng, cô quả thật không biết nói gì.
Vì vậy, cô nhéo nhẹ vào đùi anh.
Bùi Nghiêu lập tức cúi người đưa cho cô một túi đồ.
Tư Truy cẩn thận đón lấy rồi đặt lên bàn, khuôn mặt nghiêm trang khiến những nét non nớt nhăn lại trông đầy trang trọng.
Cô lấy đồ ra khỏi túi, bên trong bao gồm một bộ ấm trà và một chai rượu Trúc Diệp Thanh được đựng trong chum sứ nhỏ.
Cô dè dặt lên tiếng: "Đây là quà con tặng mọi người ạ...!Mong mọi người sẽ thích..."
Lâm Tịch vươn tay ra mở hộp đựng ấm trà, đó là một bộ ấm bằng ngọc có màu xanh bích, nhàn nhạt, trong trẻo xen lẫn sắc trắng dọc theo vân ngọc, chỗ quai cầm cùng thân chén đều có.
Phía dưới có khay lót hình lá bồ đề, trông vừa đẹp lại có chút gì đó thanh tịnh.
Ngay bên cạnh là một chum rượu nhỏ, ở ngoài in hình lá trúc, tên gọi là Trúc Diệp Thanh.
Rượu này được ủ với lá trúc, có vị ngọt nhẹ tinh khiết và mùi thơm kích thích vị giác.
Điểm đặc biệt nhất của loại rượu này chính là khả năng biến hoá màu sắc vô cùng độc đáo, thông thường rượu sẽ có màu vàng nhạt, cho đến khi đặt dưới ánh mặt trời thì rượu sẽ chuyển sang màu ánh xanh lạ mắt.
Ông bà Bùi, ông bà Bàng cùng với Bùi Lương không khỏi dõi mắt nhìn theo, thầm thích sự tỉ mỉ, tinh tế của nàng dâu này.
Gia đình họ có thói quen uống trà nên cô đã chọn mua một bộ ấm trà, có thể sử dụng thường xuyên, vừa thiết thực lại không quá đắt đỏ.
Còn rượu thì là loại rượu truyền thống, có lợi cho sức khỏe, cực kì thích hợp trong những bữa sinh hoạt gia đình.
Sang trọng, cao quý nhưng lại không đánh mất nét đẹp nguyên thủy, thánh khiết.
Bọn họ cảm thấy những món đồ này thật giống như Tư Truy vậy, hôm nay cô diện đồ đẹp nên nhìn con người cũng xinh hẳn lên, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra sự trong sáng, thanh thuần trong đôi mắt ấy, không hề bị đánh mất...
Lâm Tịch dịu dàng nắm tay Tư Truy, miệng cười vui nói: "Cảm ơn con, dì rất thích.
Ông bà nội, ông bà ngoại và dì thì thích uống trà, còn chú ấy thì thích uống rượu.
Con đúng là có nhãn quan..."
Được khen Tư Truy mừng rỡ không thôi, có thể tạo được ấn tượng tốt với gia đình anh, cô cũng nhẹ lòng.
Rượu là cô tự bỏ tiền mua, còn bộ ấm trà quý giá kia thì là do anh đưa cô đi chọn, cô vay tiền của anh, hứa sau này sẽ trả.
Vậy mà anh lưu manh lại muốn đổi bằng một đêm của cô.
Cô nhớ rõ ràng anh đã nói: "Tiền anh không thiếu, chỉ thiếu em...".