Sáu giờ sáng hôm sau, dưới ảnh hưởng của tiếng chuông đồng hồ, Ngô Thiên Quảng đúng giờ tỉnh lại. Mở mắt ra thì có chút choáng váng. Gian phòng xa lạ, hoàn cảnh xa lạ. Lại vừa nhìn xuống người trong ngực. Không sai, là trong lồng ngực, mặt Cố Tiểu Đông tựa ở trước ngực cậu, một chân kẹp ở giữa hai chân cậu, tay của mình thì khoát lên trên eo người ta, dưới tay là đường cong tuyệt mỹ, thậm chí cậu có thể cảm giác được cái mông kia đang vểnh cao... sắc mặt Cố Tiểu Đông hồng hào, không giống ban ngày trắng như tuyết như vậy, mà là toả ra một tầng hồng phấn nhàn nhạt ngất ngây bên trong giấc ngủ, phối hợp với làn hô hấp nhẹ, môi hồng hào đẹp đẽ hơi cong lên. Đường nét cằm duyên dáng, hầu kết tinh xảo, một mảng nhỏ da thịt trắng giống như sứ, tinh tế tỉ mỉ ẩn bên trong cổ áo ngủ... Ngô Thiên Quảng nhìn một trận này tới thay lòng đổi dạ, trong đầu không biết làm sao đã nghĩ đến câu cái tên lưu manh kia ngày hôm qua nói.
Hắn ở trên giường làm cho ngươi thoải mái sao?
Trong đầu "Vù" một tiếng, phía dưới liền cứng lên .
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng mắng chính mình một tiếng cầm thú, không dám nằm tiếp, tận lực thả nhẹ động tác đứng dậy. Thế nhưng bởi vì hai người quấn quá sát nhau, cho nên vẫn làm Cố Tiểu Đông tỉnh lại. Anh không có mở mắt, chỉ là mí mắt giật giật, chỉ theo bản năng mà mở miệng, âm thanh lười biếng khàn khàn, "Tiểu Tây, mấy giờ rồi?"
Ngô Thiên Quảng sửng sốt một chút, mới ý thức được anh coi mình thành Cố Tiểu Tây . Hai đêm kia bọn họ ở trong ký túc xá, anh cùng Tiểu Tây, cũng là ngủ như thế sao?
"Anh, thời gian còn sớm, anh cứ ngủ tiếp đi ." Tận lực thả nhẹ âm thanh. Lúc này cậu đã biết tại sao buổi sáng hôm đó Cố Tiểu Tây lại dùng thanh âm ôn nhu như vậy nói chuyện. Hiện tại chính cậu cũng không tự chủ bắt đầu nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ .
"A." Cố Tiểu Đông thật sự không muốn tỉnh, trở mình, mang theo hoàn toàn tín nhiệm, lại mơ màng ngủ.
Ngô Thiên Quảng ngơ ngác mà nhìn. Cậu đột nhiên cảm thấy, nếu như mỗi sáng sớm, có thể ở trong một gian nhà nhỏ như vậy, ôm lấy một người tỉnh lại như bây giờ, một đời như thế, còn cầu mong gì hơn?
Nói như vậy, không chỉ là ôm ấp, còn có thể càng muốn nhiều hơn nữa...
Cảm giác được thình thịch nhịp đập phía dưới thoát khỏi sự khống chế, cậu mau mau ngừng suy nghĩ mới trỗi dậy trong đầu, đứng dậy tiến vào phòng tắm. Qua loa rửa mặt xong xuôi, liền giống như chạy trốn muốn hướng ra bên ngoài. Đột nhiên nhớ tới, chính mình không có chìa khoá, đóng cửa rồi liền không vào được , trừ phi đem người bên trong đánh thức... Đang do dự không quyết định được, thì nhìn thấy chỗ dễ thấy nhất trên bàn có đặt một chiếc chìa khóa cùng một tấm thẻ ăn cơm.
... Làm sao anh có thể săn sóc được như thế a.
Lúc Cố Tiểu Đông tỉnh lại, đã là hơn bảy giờ . Do run sợ trong lòng một buổi trưa ngày hôm qua, buổi tối lại ngủ trễ nên dẫn đến ngủ quên tận bây giờ . Trong phòng không có ai, bên ngoài có thanh âm huyên náo. Anh đứng dậy đi ra ngoài nhìn, Ngô Thiên Quảng đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
"Anh tỉnh rồi? Em mua chút đồ , lại đây ăn đi!" Ngô Thiên Quảng ngẩng đầu liếc anh một cái, nói xong mau mau cúi đầu, nhất thời không có hành động khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Tiểu Đông tiến vào phòng tắm rửa mặt, một mặt hỏi vết thương trên người cậu, dặn cậu nếu như nơi nào không thoải mái thì nhất định phải đi bệnh viện.
Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm. Ngô Thiên Quảng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, khẩu vấn tâm, tâm khống đan điền, như muốn nhập định. Cố Tiểu Đông mở miệng: "Tiểu Ngô, có phải ngày hôm nay em chuẩn bị trở về ? Mấy giờ thì xe đến đón?"
(*)khẩu vấn tâm, tâm khống đan điền, muốn nhập định: tự hỏi trong lòng, lòng thì không chế đan điền ( nơi bụng dưới, dưới cái rốn 3-4 phân), muốn nhập định tức là muốn thanh tịnh, chìm trong thế giới của chính mình :>> Khả để nguyên cho hay
Vị Phật gia đệ tử chuyên tâm trong tu hành mới lên cấp lúc này mới nhớ đến chính sự, liền mau mau hoàn tục: "Mười giờ sáng. Anh, em đi rồi, một mình anh có thể ổn được không? Cái tên họ Mạnh kia có thể lại tới tìm anh gây phiền phức hay không?"
"Hẳn là sẽ không đi, hắn không biết anh ở chỗ nào." Kỳ thực trong lòng Cố Tiểu Đông cũng không chắc chắn. Mấy ngày nay bản thân quá mức cẩn thận, đều không ra khỏi cửa lớn của phòng nghiên cứu, xem như là trốn một trận.
"Anh , nếu không em ở lại cùng anh mấy ngày được chứ?" Trời đất chứng giám, cậu nói lời này là thật sự không tư tâm gì đâu.
"Như vậy sao được. phía bên trên bộ đội cũng sẽ không cho em nghỉ phép quá hạn. Trở về đi thôi, anh sẽ không có chuyện gì."
"Có thể là em đi như thế rồi, nhưng em lại không cách nào bàn giao cùng Tiểu Tây vụ này a!" nếu như Tiểu Tây biết chuyện này, nhất định sẽ không ngừng không nghỉ chạy tới đây đi?
"Bàn giao cái gì? Không phải là nói không cần nói cho hắn sao."
(*)bàn giao: Khả nghĩ là giao lại chuyện của Đông cho Tây, nói cách khác là Ngô đem mọi chuyện đẩy sang hết cho Tây với lại báo cáo nữa.
Đang nói, chuông cửa vang lên. Vào thời gian này sẽ không có ai đến. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một cái tên: Mạnh Lập Quân?
Cố Tiểu Đông dựng đứng một ngón tay ở bên môi làm ra dấu hiệu im lặng. Có phải là làm bộ trong nhà không ai ở đây sao?
Chuông cửa tiếp tục không tha, vang thêm vài tiếng. Cố Tiểu Đông lặng lẽ đi tới, muốn từ cửa kính len lén nhìn một chút, kết quả giật nảy cả mình.
"Cha?"
Cố Tiểu Đông nhanh chóng né qua mở cửa ra.
"Cha, tại sao ngươi đến đây?"
Cố Viêm Vũ chăm chú nhìn một chút băng gạc trên đầu anh rồi mới vào nhà, đóng cửa. Chờ ông nhìn thấy Ngô Thiên Quảng trong phòng, sắc mặt liền thay đổi.
"Cha, đây là chiến hữu của Tiểu Tây, tiểu Ngô, cậu ấy đến Bắc Kinh đi công tác."
"... Chào bác trai." Ngô Thiên Quảng cùng Cố ba ba chào hỏi, có chút chột dạ. Cậu đánh giá . Đây chính là phiên bản Cố Tiểu Tây thời trung niên mà, quả thực là từ một cái khuôn mẫu đi ra, giống y như đúc .
" Ngày hôm qua cậu ngủ ở chỗ này ?" Sau khi Cố Viêm Vũ vào cửa rồi , nói câu nói đầu tiên. Âm thanh uy nghiêm, ánh mắt ác liệt.
"... Vâng." Bác trai có phải là hiểu lầm cái gì hay không... Loại cảm giác qua đêm ở nhà bạn gái bị bố vợ bắt gặp ngay trong phòng này là làm sao a uy!
"Cha, có phải là Triệu bá bá nói cho cha rồi chứ? Kỳ thực cũng không chuyện gì, làm phiền cha còn đi một chuyến tới đây."
Cố Viêm Vũ nhận được điện thoại của Triệu Dụ Dân, không nói hai lời liền đặt trước vé máy bay, xin nghỉ một tháng.
"Cha, cha còn chưa ăn cơm đúng không? Ngồi xuống ăn một chút đi. Một lúc sau chúng ta đi tiễn tiểu Ngô."
Cha người ta tự mình đến hộ giá hộ tống, chính mình còn có lý do gì ở lại mà không đi đâu. Ngô Thiên Quảng vội vàng biểu thị bản thân không cần người đưa. Cậu còn phải trở về nhà nghỉ lấy hành lý, liền tạm biệt đi ra ngoài. Lúc ra tới cửa còn nghe thấy thanh âm nghiêm nghị bên trong của Cố ba ba, "Không phải đã nói là không cho phép con để người ta ngủ lại qua đêm à!"
"Đây là chiến hữu của Tiểu Tây, không phải người xấu, thời điểm con đến thăm Tiểu Tây, con đều ở cùng một phòng với bọn họ." Đối với sáng sớm hôm nay, việc mình đào mạng khỏi hùng khẩu (*), Cố anh trai không hề hay biết.
(*) chạy thoát khỏi miệng gấu
"Cái gì? ! Lại là Cố Tiểu Tây, nó lại muốn ăn đòn nữa đây !" DB (*)của Cố baba lại cao hơn một chút.
(*) deciben
Một mặt Ngô Thiên Quảng thay Cố Tiểu Tây lo lắng cho vận mệnh của hắn, một mặt không đề cập tới chuyện gì mà xuống lầu. Lại nói đến hai cha con họ Cố ngừng nói chuyện, ăn điểm tâm, Cố Tiểu Đông không kịp thu dọn, liền nói: "Cha, con phải đến phòng thí nghiệm , bị muộn rồi ."
"Đi cái gì mà đi, vết thương còn chưa lành. Xin nghỉ mấy ngày. Sáng sớm đã thay thuốc chưa?"
"Híc, con đã quên." Sáng sớm này kinh hãi lẫn kinh hỉ quá nhiều, làm anh quên mất tổn thương trên đầu.
"Đi lấy đi, cha chuẩn bị cho con." Đứa nhỏ này, chăm sóc người khác thì rất tốt, ngược lại ,chuyện của chính mình thì không chú ý.
Cố ba ba đang nghiên cứu cửa khách sạn để ở. Sự thực chứng minh, cách làm của ông là chính xác.
Mạnh Lập Quân thề, không bắt được mỹ nhân này sẽ không bỏ qua.
Căn bản ngày đó hắn không đi, sắp xếp người ở bên ngoài bệnh viện để theo dõi, sau đó một đường theo xe dành cho binh sĩ đến phòng nghiên cứu, thăm dò lai lịch của mỹ nhân.
Rất nhanh, hắn nhận được báo cáo: Bên cạnh mỹ nhân thay đổi người . Hùng nam đi rồi, lại có một lão già. Mỗi ngày, mỹ nhân cùng lão ta ở khách sạn hẹn hò, cùng vào cùng ra, cử chỉ thân mật, như hình với bóng. Có người nói lão ta phản điều tra được, có thể có người thế lực mạnh nâng đỡ, phỏng chừng không phải người bình thường. Vì lẽ đó chỉ có thể xa xa đi theo, không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì. Thế nhưng nhìn đến sức lực dính lấy nhau như vậy, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường.
Mạnh Lập Quân hận cái này a. Mỹ nhân là đá hùng nam đi rồi, nhưng lập tức tìm đến một gia nhi tiếp bàn (*) nhanh như vậy, xem bên mình như không có chuyện gì. Đây cũng quá lẳng lơ trăng hoa rồi chứ? Có thể nguyên tác của người ta vốn là bắt cá hai tay? Này nếu như chính mình là người bắt đầu, nhất định phải chú ý không thể để cho người ta lại đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, làm cho mình thành kẻ bị cắm sừng. Mặt khác, thật giống như mỹ nhân đặc biệt yêu tha thiết loại hình Mãnh Nam này, có người nói vóc người của cái lão già kia cũng là loại cường tráng, không kém hơn hùng nam chút nào. Có phải là khuyết thiếu cảm giác an toàn a? Thẩm mỹ quá đơn điệu! Hơn nữa chỉ được với mặt ngoài, cốt chính là không có nội hàm! Bản thân mình tuy rằng không phải Mãnh Nam, thế nhưng đây là việc tốt của ta! Kỹ thuật vững vàng, thủ đoạn ôn nhu, tên gọi tiểu vương tử kiêm khởi động trò vui tuyệt đối không phải chỉ là hư danh! Hôm nào cố gắng chăm sóc người ta một hồi, bảo đảm người ta nguyện cũng không thể rời đi mình được, từ này về sau quỳ gối dưới quần tây của mình, càng không có tâm tư đi ra ngoài, nhuộm thấm ướt gió dẫn đến vài cái ngọn cỏ không đáng...
gia nhi tiếp bàn (*): khụ, kiểu như MB ấy
Mạnh Lập Quân ước mơ tương lai được hương diễm cùng mỹ nhân,cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, nghĩ tới còn thấy rất tốt đẹp đâu.Cái mà hắn không nghĩ đến chính là, duyên phận của hắn cùng vị mỹ nhân này, so với hắn nghĩ tới còn muốn phức tạp mà sâu xa hơn nhiều.