Diệp Trăn đến gần nửa đêm mới về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy Yên Dương cuộn chăn lăn từ trên sô pha xuống, vậy mà cũng chưa tỉnh. Diệp Trăn mỉm cười vỗ vỗ hắn, Yên Dương liền mơ mơ màng màng bò lại lên.
Cửa phòng Đào Khả đóng chặt, Diệp Trăn dán tai ở trên cửa nghe trộm hồi lâu, rốt cục cũng buông tha, đi tắm rửa.
Tắm xong, vừa đóng cửa thư phòng viết lách một tí, ngó đồng hồ đã thấy hơn hai giờ. Hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, tinh thần vẫn rất tỉnh táo, ngủ cũng không được, sách đọc cũng không vào, TV không muốn bật, báo chí này nọ cũng đều đã đọc hết, không thể làm gì khác là đi qua đi lại trong căn nhà tối mù. Thấy Yên Dương ngủ say như heo chết, trong lòng cũng có tí khó chịu, không biết có nên lay tỉnh hắn hay không.
Yên Dương trong mông lung cũng biết ngóc đầu dậy dời nguy cơ sang hướng khác, chỉ vào phòng Đào Khả, thì thào : “… Thầy, thầy vẫn thức…”
Diệp Trăn hỏi : “Ngươi sao lại biết?”
“…Hắn cũng vừa đi ra hành hạ ta xong…”
Diệp Trăn nói : “Hài tử này cũng quá xấu đi, mình không ngủ được cũng không cho người khác ngủ.” [ Chó chê mèo lắm lông J) ]
Yên Dương phụ họa : “Đúng… đúng thế…”
Diệp Trăn bỏ lại một câu “Ta đi dạy dỗ hắn một chút” rồi liền chạy đi, nhẹ nhàng gõ cửa : “Đào Khả? Đào Khả?”
Bên trong không trả lời, Diệp Trăn liền giữ cửa, đẩy ra một khe nhỏ.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, trải dài trên mặt đất. Người nọ đang ngồi trên sàn, ngửa đầu tựa ở mép giường, quay ra phía cửa sổ mà đờ ra.
Diệp Trăn đi qua ngồi ở bên cạnh hắn : “Tiểu công tử đang suy nghĩ gì thế?”
Đào Khả nói : “Báo thù đại kế.”
Diệp Trăn ngậm miệng nén cười, Đào Khả phụng phịu trừng hắn. Cuối cùng, cười xong, hắn liền đột nhiên dán ở bên tai Đào Khả hỏi nhỏ : “Hôn rất thoải mái sao?”
Đào Khả giật nảy lên, vô thức muốn trốn, nhưng Diệp Trăn cũng không tha, kéo hắn lại cười hỏi : “Thích chứ?”
Đào Khả nói : “Ngươi! Con bà nó!”
Diệp Trăn bình tĩnh đáp lời : “Bà của ta là bà cố của ngươi, ngươi phải gọi là cụ. Hiện giờ bà ở cõi âm vẫn lo lắng, nên về hỏi ngươi: cảm thấy thế nào ?”
Mặt Đào Khả đỏ lựng, dứt khoát lôi cái chăn ra che kín từ đầu đến chân, không thèm để ý đến ai kia nữa.
Diệp Trăn tính tình vốn ôn hòa, không vội vàng mà cũng chẳng lề mề, lại thích cười; ngày hôm nay tâm tình cũng không tệ, liền đem cả Đào Khả cả chăn ôm hết vào lòng : “Không sao, căng thẳng cũng không sao, xấu hổ cũng không sao, thậm chí sợ hãi cũng không vấn đề, biểu hiện của Đào Khả hôm nay rất là tốt rồi…”
Đào Khả đem chăn kéo xuống, thanh âm hờn dỗi : “Ai sợ chứ?”
Diệp Trăn nói : “Ta, là ta, được chưa.”
Đào Khả cuốn chăn càng thêm kín, nhưng Diệp Trăn lại xốc lên, kéo tay hắn nhẹ nhàng hỏi : “Vậy thử một chút. Ta đang cầm tay ngươi, ngươi thấy đáng sợ không? Nói thật đi.”
Đào Khả nghĩ nghĩ, lắc đầu.
“Vậy lúc trước ta hôn ngươi, ngươi có sợ không?”
Đào Khả lắp bắp : “Cũng… không… ách…ách…”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Trăn cười : “Quả nhiên đã tiến bộ. Sau này ngươi sẽ quen dần, nắm tay, ôm hôn, làm…”
Đào Khả che ngay miệng hắn lại, mặt đỏ rực, thanh âm ác liệt : “Ai, ai muốn cùng ngươi làm, làm, làm…”
Diệp Trăn đem tay hắn kéo xuống, cười mắng : “Không cho đụng, giờ cũng không cho nói luôn sao? Đó vốn là thứ nằm ở trong bản năng nguyên thủy của con người, khắc sâu tận linh hồn, chỉ có thể khắc chế chứ không thể trừ bỏ. Ta cũng đã nỗ lực lắm rồi, chính ngươi lãnh cảm thì không nói, cũng đừng nên bắt ta làm trái với bản tính mà cấm dục chứ. Trong đám học trò ta đã dạy, thì ngươi là đứa bất hiếu nhất đấy.”
Đào Khả nói : “Vậy ngươi tìm đứa nào hiếu thuận mà vâng theo bản tính đi.”
“Không cần.” Diệp Trăn vậy mà cũng đùa lại : “Ta không sợ phiền, cứ thích chọn đứa bất hiếu này mà yêu thôi.”
Người này trước thì thông minh sáng suốt, lãnh tĩnh khiêm tốn, sau thì thật tình hơn bất cứ ai. Nhưng Đào Khả trước sau đều bị hắn dắt mũi, nên cảm thấy có đôi khi cứ thẳng thắn trốn đi là hay nhất.
Đào Khả đứng lên đuổi khách : “Ngươi không đi ngủ đi à? Ta muốn ngủ.”
Diệp Trăn kéo tay hắn không buông : “Đừng ngủ, ngồi nói chuyện chút đã.”
“Ta buồn ngủ.”
Diệp Trăn nói : “Cảnh đêm đẹp thế này, trăng sáng như gương, người đẹp như tranh, có một diệu nhân như ta cùng ngươi nói chuyện, vậy mà ngươi còn dám buồn ngủ?”
“Ta…”
“Ta ta ta.” Diệp Trăn thở dài, xoa xoa mặt Đào Khả : “Đào Khả, ngươi cũng đừng có như lão già suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây; cứ ỷ lại nhiều một chút có được hay không? Trong lòng khó chịu cứ khóc lên trước mặt ta đi, có được không? Đôi khi ta nghĩ lại, thật hận không thể để ngươi giống như Yên Dương, cứ run rẩy từng bước một tiến về phía trước, vấp ngã thì quay về khóc một hồi thoải mái rồi lại tiếp tục bước đi… Thà như vậy còn hơn để ngươi cứ đứng yên một chỗ ngu ngốc nhìn như vậy.”
“Yên Dương…”
“Yên Dương so với ngươi thực mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Bên trong nội tâm thì thèm khát tình cảm, nhưng bên ngoài thì lại bị lạnh nhạt, xa cách, kỳ thị, xem thường, nhục mạ, ngòi bút lên án cũng có, thậm chí cả quyền cước cũng đã trải qua, nếu như đứa nhỏ này mềm yếu một chút, thì đã bị ép điên từ lâu rồi. Những thứ này, ngươi chưa từng phải trải qua, vì sao? Không phải bởi vì bên người ngươi có An Tiểu Giai, có Tiểu Bàn Tử, có ta cẩn thận che chở cho ngươi từng chút, mà là do ngươi luôn cự tuyệt, không để mình rơi vào hoàn cảnh đó.”
“Đào Khả, trong lòng ngươi rốt cuộc khúc mắc cái gì? Rốt cuộc sợ hãi cái gì? Đôi khi cũng nên nói với ta chứ, chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không?”
Ánh mắt Diệp Trăn trong vắt như nước suối, Đào Khả nhìn mà giật mình, kết quả, nhìn một lúc, liền khóc.
Diệp Trăn luống cuống lấy tay lau nước mắt cho hắn : “A? A? Sao mà vừa nói khóc đã khóc thế này…”
“Ta sợ rất nhiều…” Đào Khả che lại hai mắt mình : “Sợ nhất là cha mẹ ta… Sợ đến một ngày phải đối mặt với họ, sợ đến một ngày phải đem nan đề này đến trước mặt bọn họ, sợ chính tay mình đẩy họ vào đau khổ… Bọn họ phải cư xử thế nào? Bọn họ phải tiếp thu thế nào? Bọn họ phải đối mặt với hàng xóm, với bạn bè? Bọn họ phải làm sao…”
“Ta mỗi ngày, mỗi ngày đều nghĩ, cho nên mới không dám làm gì… Ta chỉ sợ mình chỉ động một chút thôi, cuối cùng là ép đến chính cha mẹ mình… Ta phải làm sao? Ta… Ta…”
“Đào Khả.” Diệp Trăn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn : “Ta hiểu, ta hiểu.”
Đào Khả khóc không thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt đều như đánh vào trong lòng Diệp Trăn.
Diệp Trăn bế hắn lên giường, ôm lấy : “Ta sai rồi, là ta sai, chúng ta không nói nữa được không? Ngủ đi được không? Ta ở cùng ngươi.”
Đào Khả cuộn mình lại, Diệp Trăn lại đem hắn ôm chặt hơn, đắp chăn thật kín : “Ta ở cùng ngươi, ngoan, ngủ đi… Ta ở đây.”
Đào Khả khẽ gật đầu. Có lẽ ban ngày đã mệt, vừa rồi lại khóc, nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Diệp Trăn khe khẽ đứng lên, đem chăn đắp thật kín, rồi rón rén ra khỏi phòng. Đi tới trước sô pha, đưa tay nắm lấy tai Yên Dương nhỏ giọng nói : “Giả bộ, vẫn còn giả bộ, mau đứng lên cho ta.”
Yên Dương bật cười, trở mình một cái liền ngồi dậy : “Ngươi làm sao biết ta tỉnh?”
“Có người lén nghe trộm chuyện yêu đương của ta, làm sao mà không biết?”
“Ta đang cố gắng học tập, để sau này áp dụng.”
“Đáng khen, nhưng án lệ này không có giá trị thực dụng.” Diệp Trăn nói : “Đào Khả là trường hợp cá biệt, điển hình của loại trong ngoài bất nhất, em nhỏ không nên học theo.”
“Ta đang học theo sư công, học cách vận dụng trong thực tế.”
“Vận dụng cũng không đến phiên ngươi.” Diệp Trăn gõ đầu hắn : “Khi nào đến được cấp bậc của ta rồi hãy bàn.”
“Đến được như ngươi thì có mà thành tinh à.” Yên Dương nói nhỏ.
“Biết là tốt rồi.” Diệp Trăn vui vẻ nói : “Giờ ta phải quay lại ngủ cùng hắn.Hôm nay thực là ngày lành mà, nhân sinh sáng chói của sư công ta đã thêm được một nét bút huy hoàng…”
Yên Dương chờ hắn đóng cửa khóa trái xong xuôi rồi mới cười khẽ : “Sáng với chả chói, có mà một đêm mất ngủ thì có…”
Kết quả, thực sự là ngủ không yên.
Ngày hôm sau, Diệp Trăn đến than thở với Yên Dương : “Tiểu tử kia đạp chăn, ta liên tục phải thay hắn đắp lại, thực sự khổ muốn chết.”
Yên Dương le lưỡi : “Đây chính là cái giá phải trả cho *** niệm của ngài.”
Diệp Trăn nói : “Đây không phải là chuyện tốt, có khi phải đem hắn trói lại, mới là phương pháp tốt nhất…”
Đào Khả từ từ nhô đầu ra từ phía sau vai trái của hắn, thanh âm âm tàn : “… Ta nghe thấy hết rồi…”
Diệp Trăn ngay cả cà phê cũng chưa kịp uống, chỉ cầm theo tờ báo chạy thẳng vào trong thư phòng.
Ánh mắt tựa như tia laser của Đào Khả phóng về phía Yên Dương, Yên Dương vội vã đem bánh mì nhét hết vào trong miệng, mang theo cặp sách lao ra khỏi cửa, so với lốc cũng không khác mấy.
Đào Khả có chút dở khóc dở cười, thấy cốc cà phê bốc hương thơm, liền bưng lên uống một ngụm : “Ngọt quá, ngọt quá! Rốt cuộc là đã cho bao nhiêu đường đây.”
Hắn vuốt ve cốc cà phê ấm áp, khóe miệng lặng lẽ nở ra nụ cười.
Thời Đường có lưu truyền một câu chuyện, nói về một người con gái, vì tình yêu chân thành trọn đời, mà cuối cùng lựa chọn vứt bỏ thân thể, linh hồn ly xác, đi theo người kia. Hỏi vì sao vong mệnh cũng vẫn muốn đuổi theo, nữ tử chỉ đáp : “Tri quân thâm tình bất dịch” [ biết tình người nồng nàn không đổi ]
Chính là bởi vì, tri quân thâm tình bất dịch …
Hôm nay Đào Khả lên lớp xong, nghẹn một bụng thuốc súng, nghĩ muốn quay về ký túc xá tìm gì chơi, thì lại phát hiện An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử hai người bùng tiết, nhàn nhã chơi cờ.
An Tiểu Giai nghĩ đến đỏ cả mắt, người bừng bừng sát khí, trán dán một tờ giấy, trên đó là mấy chữ to đùng rồng bay phượng múa của Tiểu Bàn Tử : “Có một không hai.” Đào Khả vừa nhìn đã cười, hỏi : “Lại thua rồi?”
An Tiểu Giai cũng chẳng có lòng dạ nào để ý tới hắn, Tiểu Bàn Tử lại đẩy quân cờ, nói : “Chịu thôi, trình độ hắn quá tệ.”
An Tiểu Giai giận dữ : “Tiểu Bàn Tử ngươi cũng thực quá đáng! Ta cũng chỉ vừa mới lộ ra con vua !”
Tiểu Bàn Tử hỏi : “Đào Khả, sao lại tới thế này?”
Đào Khả nói : “Bực, đến chỗ các ngươi xả một chút.”
“Làm sao?”
Đào Khả bĩu môi : “Hôm nay lên lớp, có một học sinh ương bướng nhảy lên nói chen ngang, cuối cùng còn muốn ta giảng lại, mà ta vừa nghe đã biết chắc lý luận của tiểu tử này tất cả đều là từ mấy lời nói bừa của Diệp Trăn mà ra. Không biết hắn xem đông xem tây gì mà bị tẩy não đến như thế, cuối cùng còn muốn làm khó ta.”
Tiểu Bàn Tử an ủi hắn : “Trẻ con mà, không nên chấp làm gì.”
Đào Khả thở dài : “Mệt chết, ta thực không muốn làm nữa.”
Tiểu Bàn Tử hỏi : “Ngài muốn nhường ngôi cho ai?”
Đào Khả uể oải chỉ vào An Tiểu Giai đang bận gặm đùi gà : “Trẫm để nhường cho Đổng Hiền(1) ái khanh…”
An Tiểu Giai lập tức phun xương gà thẳng vào mặt Tiểu Bàn Tử, quỳ rạp xuống đất, hô to muôn năm : “Thần, Đổng Hiền, tạ chủ long ân!”
Tiểu Bàn Tử chậm rãi lau sạch mặt, rồi lao tới ôm chân Đào Khả, kêu lên : “Bệ hạ! Thiên hạ của bệ hạ cũng là thiên hạ của hoàng đế Đường Nguyệt Nguyệt, không phải toàn bộ là của ngài! Bệ hạ kế thừa, phải truyền cho tử tôn!!”
Đào Khả ôm lấy Tiểu Bàn Tử : “Ái khanh!”
Tiểu Bàn Tử mắt đẫm lệ : “Bệ hạ!”
“Ái khanh!”
“Bệ hạ!… Điện thoại của ngươi kêu.”
“Nga,” Đào Khả chạy ra ngoài nghe, hóa ra là lớp trưởng báo cáo với hắn về chuyện trù bị cho đại hội thể dục thể thao, mấy công tác này tương đối khó khai triển, mong thầy giáo tới hỗ trợ. Đào Khả từ chối một hồi, cuối cùng cũng không lay chuyển nổi một người đang khóc sướt mướt.
Đào Khả lúc quay trở lại, phát hiện An Tiểu Giai đã lấy tốc độ sét đánh mà thua thêm một ván, lúc này, trên trán dán bốn chữ “Phụng chỉ phạm tiện”.
(1) Đổng Hiền : Nhân vật này thì chắc dân hủ mình không ai không biết rồi nhẩy, không sai, là nhân vật chính trong tích đoạn tụ thần thánh.