Đếm ngược đến ngày diễn ra đại hội thể thao, cũng chỉ còn một tuần.
Một tuần, vô cùng nhanh.
Trước nói qua về tình hình chiến đấu của bè đảng nhà Đào Khả, chỉ tóm gọn trong hai chữ : thảm bại.
Bởi vì tình hình cụ thể quá mức thê thảm, thực sự không thể dùng ngôn ngữ mà biểu đạt, cho nên mọi người chỉ cần biết là, tất cả môn đồ đều ngã xuống ngay ở bước đầu tiên trên con đường dài ngàn dặm. Cái gọi là xương trắng khắp nơi, máu me loang lổ, oan hồn không dứt… vâng, là chưa từng có, phủi phủi mông về hết ký túc xá, đứa đánh bài thì đi đánh bài, đứa chơi game thì đi chơi game, đứa xem TV thì xem TV, chẳng có tí nào tự giác mình là kẻ thua cuộc cả.
May mà thủ lĩnh còn biết nín nhịn, chỉ ở phòng làm việc liều mạng mà ăn hiếp Tiểu Tào. Ăn hiếp ở đây, không động thủ, cũng không động khẩu, chỉ là một ánh mắt, hai cười nhạt, phô ra bộ mặt vô cùng kinh khủng.
Tiểu Tào bị dọa đến mức đứng ngồi không yên, đau khổ trốn hết từ góc tường này đến góc tường khác, cuối cùng còn để lại ám ảnh.
Ngày hôm sau, hắn lặng lẽ tìm một người bạn đang làm giảng viên tâm lý học trong trường, lo lắng kinh hoảng mà nói : “Bạn thân, ta tới tìm ngươi nói chuyện.”
Bạn thân kia vừa nhìn đã biết chẳng phải con người tốt lành gì, hắn che miệng cười gian, sau lại chắp tay nghiêm mặt nói : “Thiện tai thiện tai, thí chủ, lão nạp nhất định chỉ đem chuyện của ngài kể cho thượng đế.”
“…”
“… Ta không nói nữa.” Tiểu Tào lùi lại rồi chạy mất.
“Úi úi úi!” Tên bạn kia vội vàng kéo hắn lại : “Tào huynh! Ngươi đừng có khơi ra lòng hiếu kỳ của ta rồi bỏ chạy chứ! Mau nói! Mau nói đi! Ta suốt ngày phải đối mặt với bọn học sinh đăm chiêu ủ dột khóc lóc sướt mướt, đang rất cần nghe chuyện bát quái để tưới mát tâm hồn mà.”
Tiểu Tào u oán ngẩng đầu nhìn : “Không phải chuyện bát quái.”
Bạn thân gật gật : “Rồi, rồi, không phải chuyện bát quái.”
Là chuyện xấu.
Tên bạn đáng khinh nào đó vẻ mặt hưng phấn, mắt sáng như đèn pha ô tô.
“Oạch… Cái kia…” Thầy giáo Tiểu Tào mặt như trẻ con, cúi gần đến bên tai người kia nói nhỏ : “Ngươi có biết ta có một sư huynh không? Nhưng tuổi cũng không lớn hơn ta là mấy, hơn nữa bộ dạng rất đẹp.”
“Biết, họ Đào.”
Tiểu Tào nhìn quanh một lượt, càng kéo người nọ thấp hơn : “Hắn rất dữ.”
“Dữ?” Bạn thân không giải thích nổi : “Sao thế được, ta thấy hắn là một người điềm đạm nhã nhặn đấy chứ, luôn cười mỉm mà.”
“Bề ngoài! Chỉ là bề ngoài!” Tiểu Tào nghiêm túc uốn nắn cho hắn : “Bên trên chữ sắc có một thanh đao, ngươi lúc nào cũng phải xem thấu bản chất.”
[ chữ sắc : 色; chữ đao :刀 ]
“Rồi rồi, Đào sư huynh rốt cuộc làm sao?”
“Hắn sao? Dữ chính là dữ chứ còn gì.” Tiểu Tào ôm má làm bộ dạng mơ mơ màng màng : “Nhưng vì sao ta lại thấy bộ dáng mặt đỏ thở hồng hộc của hắn lúc trừng mắt nhìn ta cũng không tệ lắm nhỉ…”
“Y ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~” Ai đó tổn thương lùi thẳng đến chân tường, rồi lại “Y ~~~~~~~~~~~~~” tiếng nữa lao trở lại, vô lực bám lên vai Tiểu Tào : “Tào huynh, ta cả đời này chưa từng thành khẩn như lúc này bao giờ, ngươi mau kết hôn đi.”
Tiểu Tào vò đầu : “Hả?”
Bạn thân để mặt cách hắn năm centimet, mắt đối mắt : “Nếu không kết hôn, thì chẳng lẽ ngươi muốn đi trên con đường không lối về sao…”
“…Không… cái gì?”
“Đường không lối về.”
“…”
Trời cao sụp đổ, đất dày nứt toác, thầy giáo Tiểu Tào lết thân thể nát tươm leo lên trường thành, quay đầu về phía quan ngoại núi non trùng điệp, sông dài núi rộng nhuộm ánh hoàng hôn mà hô to : “Không ~~~~~~~ lối~~~~~~~~~~ về~~~~~~~~~~ A a a a a a~~~~~~~~~~”
“Ta đang đi trên con đường không lối về.” Yên Dương đứng trong gió lạnh, run lập cập nói.
“Ít nói nhảm đi!” Đào Khả đem con gà Yên Dương ra vặt lông, chỉ chừa lại một cái áo phông nhỏ xíu : “Không được lùi bước! Mặt mũi cả lớp đều đặt lên ngươi đấy! Mau khởi động cho nóng người đi, không thì chuột rút bây giờ.”
“Lạnh mà ~~~~” Yên Dương run rẩy, răng va vào nhau lách cách, khuôn mặt hết trắng lại xanh.
“Chạy đi, chạy đi rồi sẽ hết lạnh, à, có rồi.” Đào Khả moi moi cái gì trong ba lô ra, cuối cùng móc ra được bình rượu Thiệu Hưng(1) còn non nửa : “Đây, vừa ấm người, vừa thêm can đảm, dành riêng cho ngươi đấy nhé.”
Yên Dương giơ bình rượu lên, dở khóc dở cười : “Hôm qua sư công hầm canh thịt dê không thấy đâu, ra là bị ngươi giấu đi mất rồi.”
Đào Khả khuyến khích : “Uống đi, uống đi nào.”
Yên Dương ngửi ngửi, rồi uống một ngụm, cau mày nói : “Có mùi nhà bếp…”
Lớp trưởng chạy từ đầu sân bên kia tới, vừa nói vừa thở : “5000, 5000 mét, bắt, bắt đầu điểm danh rồi.”
“Rồi.” Đào Khả kích động chụp lấy vai Yên Dương : “Thời gian ngươi đền ơn tổ quốc cuối cùng cũng tới rồi.”
Hắn một tay lôi cục cưng ngoan ngoãn Lý Chiêu Văn, một tay kéo lớp trưởng, giơ cả hai lên trời : “Hy sinh vì nghĩa!”
[ Tình yêu nào không nhớ bạn trẻ Lý Chiêu Văn là ai thì ngó lại chương 6 ^^ ]
Yên Dương mang bộ mặt anh dũng hy sinh đi tới chỗ điểm danh, nhưng mới bước được vài bước đã quay đầu lại, nói : “Cũng chẳng biết là ai hôm qua hứa hẹn muốn chạy cùng ta ý nhỉ?”
“Hả?” Đào Khả đẩy đẩy lớp trưởng : “Ngươi muốn chạy cùng sao? 5000 mét đấy, đừng có tùy tiện hứa hẹn.”
Yên Dương giật giật khóe miệng : “… Đào Khả ngươi nhớ lấy.”
Đào Khả giả ngu, dụ Lý Chiêu Văn bày ra đủ mọi tư thế nỗ lực với cố lên, tiểu tử ngốc này năng lực phân biệt người tốt người xấu vẫn còn kém, cho nên nói một câu liền làm một câu, vẻ mặt hưng phấn, không có tí xấu hổ nào.
Yên Dương bó tay, vừa quay lưng đi vừa lẩm bẩm : “Cũng chẳng biết ai mới càng ngày càng giống sư công.”
Nhìn theo Yên Dương lết từng bước đến chỗ báo danh, Đào Khả quay sang hỏi lớp trưởng : “Hôm nay thế nào?”
Lớp trưởng nói : “Đang muốn báo cáo với ngài đây, lớp chúng ta hôm nay lại một lần nữa toàn quân bị diệt.”
“Hả?” Đào Khả nói : “Giống hôm qua sao?”
“Đúng vậy.” Lớp trưởng cười tít mắt : “Thực sự quá tốt.”
“Ai ~~~” Đào Khả ngồi sụp xuống, nhìn đám người xa xa bắt đầu xếp hàng : “Tuy rằng hơi mất mặt, nhưng cũng tốt.”
Lớp trưởng ngồi xuống bên người hắn : “Kinh tế mới là trụ cột, mặt mũi chỉ là vật ngoài thân.”
Lý Chiêu Văn cũng ngồi xổm xuống : “Vì sao thua lại tốt?”
Đào Khả cùng lớp trưởng hai mặt nhìn nhau, cười đểu, ngụ ý, bạn nhỏ, ngươi thật trong sáng quá, nghìn vạn lần không nên đến thế giới của người lớn làm gì, rất nguy hiểm đó, bé con không cẩn thận sẽ bị làm thịt rất là nhanh nha…
Còi xuất phát đã vang lên, đoàn người đông đúc rốt cuộc cũng bắt đầu chạy.
Đào Khả đứng dậy : “Đi, bồi công tử chạy.”
Nhưng, hai mươi ba người cùng tụ một chỗ quả thực vô cùng vô cùng đông, ngay cả cọng tóc Yên Dương ở đâu cũng không thấy. Thật vất vả đợi qua hai vòng, người dần gục xuống, mới phát hiện Yên Dương giờ đang xếp hạng hai, chầm chậm chầm chậm chạy.
Đào Khả lôi lôi kéo kéo lớp trưởng chạy tới phía trước, còn Lý Chiêu Văn thì ôm áo khoác của Yên Dương chạy sát theo sau.
Yên Dương vội vàng kêu : “Đừng tới đây! Đừng có tới đây!”
“Vì sao?” Đào Khả hỏi.
Yên Dương rảo bước chạy vượt qua hai người : “Mất mặt chết!”
Đào Khả đuổi theo hắn : “Mất, ha ha, mất gì?”
“Trời ạ!” Yên Dương bị hắn đuổi chỉ còn nước chạy thẳng : “Cũng chẳng phải là học sinh trung học! Lại càng không phải nữ sinh! Ngươi xem có ai thi đấu mà có cả đoàn người như vậy chạy theo không? Không sợ người ta nhìn à!”
“Thối, tiểu tử thối!” Đào Khả đứng lại, kéo cả lớp trưởng cùng Lý Chiêu Văn tụ một chỗ : “Thằng nhóc này nỡ lòng nào giẫm đạp lên tấm lòng của ta như vậy! Được thôi, lớp trưởng, ngươi đầu tiên chạy theo hắn, đến mặt phía tây nam giao ca cho Lý Chiêu Văn, Lý Chiêu Văn tiếp tục, ta chờ ở đây. Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Ba người đập tay : “Đi nào!”
Một màn động lòng người này, qua miệng MC đã được miêu tả ầm ầm trên loa như sau : “Trong ánh chiều tà, các học sinh đua nhau chạy băng băng! Tình cảm thầy trò lan tỏa tràn ngập trên sân! Tình đồng môn! Tình bằng hữu! Mồ hôi tuổi trẻ tuôn rơi! Sức sống cùng thanh xuân! Đẹp tựa ánh dương! Cánh tay họ vung lên, như sải cánh của đại bàng! Đôi chân! Tựa như linh dương băng trên thảo nguyên! Những sợi tóc của họ, tựa như cành liễu mùa xuân…”
Nhưng, ở trong mắt Yên Dương thì lại là thế này : “Đừng theo ta! Quá thâm độc! Thật là ! Ta đang thi đấu đấy! Các ngươi cố ý đúng không! Đừng đùa! Đừng làm trò quỷ với ta! Đừng có mà chọc ta cười! Khônggggg, a a a a !!!”
Vốn ý định chỉ là chạy mấy vòng lấy lệ, nhưng rốt cuộc không thể nào dừng lại, bởi vì chẳng cần biết hắn chạy đến nơi nào, thì ở đó cũng đều có một tên mặt dày không biết xấu hổ – hoặc cố ý, hoặc bị kẻ gian kích động – đều phấn khởi một cách lạ thường mà vừa chạy vừa hô to cố lên cố lên các kiểu, làm hắn phải liều mạng chạy khiến tên kia rớt lại đằng sau, nhưng mà tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vì phía trước cũng đang có một tên mặt dày không kém nhìn hắn chằm chằm.
Chính vì tất cả những nguyên nhân trên, nên một kẻ từ khi sinh ra đã chẳng thích cái loại vận động mang tên chạy bộ này – Yên Dương – cuối cùng trong sự nỗ lực mồ hôi xương máu cũng đã hoàn thành mười hai vòng rưỡi, nhận được hạng ba — vì hai kẻ xếp hạng một hai đều là vận động viên hạng hai cấp quốc gia.
Và sau đó, là một màn nôn thốc nôn tháo ở WC
Đào Khả cũng che miệng chạy vào WC : “Ta cũng muốn nôn…”
Yên Dương mặt trắng bệch : “Đáng đời.”
Lý Chiêu Văn, ngay cả nhịp tim cũng không tăng một chút, tựa như không có chuyện gì mà ngó nghiêng : “Thầy Đào có khỏe không? Yên Dương thế nào rồi?”
Đào Khả chỉ còn có thể bùi ngùi tự nói, thằng nhóc này mới thật sự là thâm tàng bất lộ.
Yên Dương mệt gần chết, xương sống, thắt lưng, chân đều như mềm ra mà trở lại nhà Diệp Trăn, ngã ra giường ngủ không biết trời trăng gì. Đào Khả vốn muốn xem TV một chút, nhưng không thắng nổi cơn buồn ngủ, thế là cũng ngả ra sô pha, trên người đắp thảm làm một giấc.
Buổi tối, Diệp Trăn nỗ lực hết bên này đến bên kia lay tỉnh bọn họ, nhưng chẳng bên nào thành công, phiền muộn nói : “Chẳng mấy khi ta nổi hứng nấu nồi canh, thế mà hai ngươi chẳng chịu ăn uống gì.”
Mãi đến chín, mười giờ, Yên Dương mắt nhắm mắt mở rời giường, cùng Diệp Trăn kéo Đào Khả đứng lên, sống chết tha được hắn ra khỏi nhà, đồng thời cùng lúc đó gặp được An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử cũng đang ra ngoài kiếm ăn, thế là liền hợp thành một nhóm đến chợ đêm cạnh trường ăn khuya, kiếm một cửa hàng, gọi mấy món ăn cùng vài bình rượu, lấy cớ “Mừng bạn nhỏ Yên Dương bị áp bức dưới sự lạm dụng uy quyền của ai đó mà vẫn giành được hạng ba chạy năm nghìn mét toàn trường” mà liên hoan.
Đào Khả đối với cái lý do này tỏ ý oán hận rõ rệt, nhưng bị An Tiểu Giai chuốc bia ầm ầm đến nỗi không nói được gì, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
Cốc đi chai lại, An Tiểu Giai cũng đã uống nhiều, liền ngồi một chỗ hoa chân múa tay, làm trò hề; Tiểu Bàn Tử quay sang đọc tin lá cải trên báo (ai đó ly hôn cùng ai đó, ai đó ai đó vạch trần được âm mưu ngầm, ai ai đó cùng ai ai đó nhận huân chương phần thưởng này này nọ nọ…) rồi diễn nét mặt đau thương : “Ô hô! Trời đất hỗn loạn rồi! Làm sao ta có thể tìm thấy người trong ngoài đều tốt đây?”
Diệp Trăn vừa ăn vừa xem náo nhiệt, đột nhiên quay sang nói với Yên Dương : “Ngươi đừng uống nhiều, chút nữa còn có việc.”
“A,” Yên Dương cũng muốn đứng lên : “Được rồi.”
“Chuyện gì?” Đào Khả mặt đỏ bừng, đi tới hỏi.
Diệp Trăn cười tủm tỉm uống một hớp rượu, không trả lời.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đào Khả uống say không chỉ nói nhiều bất ngờ, mà còn hiếu kỳ hơn gấp trăm lần so với bình thường.
Diệp Trăn nâng cằm, mỉm cười nhìn hắn.
Lúc này, như thường lệ, Tiểu Bàn Tử sẽ anh dũng hy sinh để kéo câu chuyện sang một hướng khác. Nếu, Tiểu Bàn Tử không cẩn thận trước mặt mọi người đánh rắm, tiếng kêu vô cùng to, cũng vô cùng thối, rất nhanh nhẹn dũng mãnh.
Như vậy, khẳng định Tiểu Bàn Tử sẽ ngay lập tức ngụy biện : “Thí nãi phúc trung chi khí, khởi hữu bất phóng chi lý?” [ Rắm là khí ở trong bụng, há lại không phóng ra? ]
Nếu như Diệp Trăn cũng ở đó, hắn sẽ lập tức tiếp lời : “Nhữ thiện dưỡng nhữ hạo nhiên chi khí” [ Người tốt ắt chí khí cương trực]
Tiểu Bàn Tử nghe xong sẽ kích động, sẽ thuận nước dong thuyền : “Kỳ vi khí dã, chí đại tắc cương.” [ Khí này, cứ lớn là sẽ cương/cứng/bền? ]
Diệp Trăn sẽ tiếp tục nâng cao cảnh giới tư tưởng : “Phối nghĩa dữ đạo, vô đạo tắc nỗi.” [ Phối nghĩa cùng đạo, không đạo liền thối ], ý là, rắm, là thứ ăn sâu bám rễ trong đạo nghĩa con người, không có đạo nghĩa tự nhiên sẽ không đánh rắm [ cái thể loại đạo nghĩa gì đây =.= ]
Cuối cùng, hai người cùng nhau bộc phát, vạch ra cái rắm này cho dù là đạo, hay là nhân, là tri, thánh, nghĩa, trung, hòa, là thường thường bậc trung, hay là to lớn vô cùng.
Cái ví dụ này chỉ có một ý nghĩa : không nên ở tại tình huống của Tiểu Bàn Tử, mà đi hỏi Diệp Trăn bất cứ vấn đề nào mà hắn không muốn trả lời, nhất là những thứ có tính trêu tức thế này.
Đào Khả uống say, quên béng luôn cái định luật vàng này.
Diệp Trăn đẩy kính, nhìn Tiểu Bàn Tử, sau đó bắt đầu thiên nam địa bắc trên trời dưới đất mà tán phét.
Đến tận khi Đào Khả ngủ gục ra đấy.
An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử lay lay lắc lắc đi về trường, Diệp Trăn thì cõng Đào Khả lên, hỏi Yên Dương : “Ngươi giờ sao rồi?”
Yên Dương nói : “Ổn, ăn no, ngủ no.”
Diệp Trăn gật đầu : “Ta đem hắn về, ngươi ở chỗ cũ chờ ta.”
“Ừm.” Yên Dương lập tức cùng hắn hai người hai ngả.
Đào Khả vẫn còn đang đắm chìm trong thiên đường rượu cồn, hai mắt nhắm chặt rầm rầm rì rì, thỉnh thoảng nỉ non mấy câu nói mớ.
Diệp Trăn đặt hắn lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi nắm mũi hắn lắc lắc, ghé vào tai nói nhỏ : “Bị ngươi phiền đến bạc cả đầu, mang một nghiên cứu sinh như ngươi so với mang mười người còn mệt hơn, cũng chẳng bao giờ biết chia sẽ ưu sầu gì với ta.”
Đào Khả “Ưm” một tiếng, rồi xoay người cuộn tròn lại.
Diệp Trăn cười cười, vuốt vuốt lại tóc Đào Khả, khẽ hôn một cái lên mặt, rồi liền xuống giường, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
Đào Khả ngủ thẳng một giấc, cho tới nửa đêm bị khát tỉnh lại, mờ mờ mịt mịt dậy tìm nước uống, nhưng bất ngờ là, trên sô pha không có một bóng người.
“Yên Dương?” Đào Khả gõ cửa toilet, không có; đi tới phòng bếp, thư phòng, sân thượng, cũng không có luôn.
Đào Khả hoảng lên, vội vàng đẩy cửa phòng Diệp Trăn : “Diệp Trăn! Không thấy Yên Dương đâu cả! Hắn giờ này vẫn chưa về…”
“Úi?”
Giường Diệp Trăn, cũng là trống không.
… Cũng chưa quay về.
————————————————–
Rượu Thiệu Hưng là một loại rượu nổi tiếng ở Thượng Hải, được mệnh danh là “hoàng tửu” nổi tiếng của Trung Quốc.
Để tìm hiểu thêm về loại rượu này, các vị đại gia có thể kham khảo ở link đây : Rượu Thiệu Hưng