Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ FULL


Hà Tỉnh không tiếp lời ngay, một lúc sau, cô vùi đầu dụi vào cổ Trình Triều Lạc, “Nói với bố mẹ thế nào được?”
Trình Triều Lạc không đáp mà nói: “Đừng dụi nữa, bảo bối, còn dụi nữa là anh không kiềm chế được đâu.”
“Thế thì cút xuống mau.”, Hà Tỉnh giở mặt nhanh như cắt, vừa nói vừa đẩy anh ra, “Đừng có bám dính suốt cả ngày nữa.”
Câu này kích thích máu ác thú trong Trình Triều Lạc, anh cúi đầu gặm cổ cô, khiến Hà Tỉnh giãy giụa loạn xạ, “Khốn kiếp, tẹo nữa em còn phải đi đưa áo ngủ cho mẹ em mà.”
“Trật tự.”, đột nhiên Trình Triều Lạc lạnh giọng nói.
Hà Tỉnh ngây người, thầm nghĩ sao đang yên lành anh lại giận rồi, mà trong một thoáng sững sờ, hai khuỷu tay bị tóm lấy, cô lập tức hiểu ra, lại là bẫy của tên chó má Trình Triều Lạc này rồi.

Giả vờ giận dỗi để cô nghi hoặc, tranh thủ lúc cô đang suy nghĩ, kìm kẹp tay cô rồi áp lên đỉnh đầu, khiến cô không sao giãy giụa được nữa, rồi lại cúi đầu gặm ra một dấu hôn.
Biết thừa lát nữa cô phải đi gặp bố mẹ, vậy mà vẫn còn làm ra chuyện này, Trình Triều Lạc quá hư đốn rồi.
Anh không làm thêm hành động nào nữa, Hà Tỉnh vẫn bị anh gặm cắn đến mức tê dại, tiếng mắng chửi anh càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng lạc cả giọng đi.
Hà Tỉnh lại một lần nữa cảm nhận được sự thay đổi của anh, sợ mang áo ngủ sang chậm rồi Tô Minh Tâm sẽ lại đến gõ cửa, cô điều chỉnh lại giọng điệu, “Còn không sang là mẹ em lại gõ cửa đấy, đừng nghịch nữa.”
“Anh nhanh hơn một tí, được không?”
“Không được, lần nào anh cũng bảo sẽ nhanh một tí, nhưng toàn lâu dã man ấy.”
Trình Triều Lạc thả cô ra, Hà Tỉnh vội vàng chỉnh lại quần áo, lục tìm cái áo ngủ của Tô Minh Tâm trong va li rồi mang sang.

Cô một tay che cổ, một tay cầm áo, Tô Minh Tâm vừa nhìn thấy liền hỏi: “Cổ bị làm sao đấy?”
Hà Tỉnh: “Không sao, hơi sái cổ thôi ạ.”
“Vào đây mẹ day cho.”, Tô Minh Tâm kéo tay con gái đi vào phòng, Hà Tỉnh cuống quýt lùi lại, “Không cần, không cần đâu, con về ngủ một giấc đến sáng mai là khỏi thôi mà.”
“Gối ở đây không thoải mái bằng gối ở nhà mình, cứ để mẹ day cho, không là mai cũng chẳng khỏi được đâu.”, Tô Minh Tâm không buông tay, nhất quyết đòi xoa bóp cho con gái.
“Không, cần, thật, mà.”, Hà Tỉnh đẩy bàn tay đang tóm lấy mình của Tô Minh Tâm ra, “Sáng mai là khỏi thôi, mẹ không phải lo, con về ngủ đây.”
Tô Minh Tâm nhìn bóng dáng bỏ chạy của con gái mà phải nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con bé này làm sao thế nhở?”
Về phòng, Hà Tỉnh phải dựa vào cửa lấy lại nhịp thở.

Đi đến cạnh giường thấy Trình Triều Lạc đã nhắm mắt ngủ rồi, cô đẩy vai anh, “Về phòng anh ngủ đi, cả đêm không về phòng, mai cái mồm doe của thằng Hà Lai sẽ loan tin đi khắp nơi cho mà xem.”
Trình Triều Lạc nắm cánh tay Hà Tỉnh kéo cô lại gần rồi ôm chầm lấy, nói bằng giọng nửa tỉnh nửa mơ: “Bọn mình là người yêu, đều trưởng thành cả rồi, cũng có phải yêu đương vụng trộm gì đâu, sợ cái gì? Cho nó nói.”
“Toàn là các bố mẹ, em ngại.”, người Trình Triều Lạc nóng rực, Hà Tỉnh bất giác dựa vào gần anh, cũng không đành lòng rời anh đi.
“Lần sau không đi chơi với cả nhà nữa, vừa chán vừa khổ.”
Chán là chỉ nội dung của hành trình, khổ là chỉ họ.

Hà Tỉnh lật người đối diện với Trình Triều Lạc, cánh tay đang buông thõng cạnh giường bỗng đưa lên nghịch tai Trình Triều Lạc, bụng ngón tay miết lên dái tai anh.

Hồi bé, cô thường sờ dái tai Tô Minh Tâm để ngủ, mềm mềm, rất thích tay.

Ngoài miệng, cô lại bỡn cợt Trình Triều Lạc, “Có phải giờ trong đầu anh toàn chuyện đấy không?”
Trình Triều Lạc vừa ngủ thiếp đi, vốn đã chẳng còn suy nghĩ đó nữa rồi, “Không, chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”, anh buồn ngủ thật, “Chuyện ở chung, để về anh nói với bố mẹ, em không cần lo.”
“Liệu họ có đồng ý không?”, Hà Tỉnh đi đưa áo cho Tô Minh Tâm rồi lòng vòng ở ngoài một lát, lúc này hoàn toàn không hề buồn ngủ, quá nhàm chán, chốc chốc cô lại sờ tai Trình Triều Lạc, lát sau lại xoa xoa lồng ngực anh, “Sống chung trước khi cưới, không biết bố mẹ em có giận không?”
“Thành vợ chồng hợp pháp đi là không phải lo nghĩ mấy chuyện này nữa.”, trước khi tốt nghiệp, Trình Triều Lạc từng nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng Hà Tỉnh không đồng ý.

Hiện giờ mọi người đều cưới muộn sinh muộn, đám bạn bè bên cạnh chẳng có mấy người đã cưới rồi, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cô không muốn cưới sớm như vậy.
“Bọn mình mới 24 tuổi, đợi đã rồi hẵng cưới.”
“Được, nghe em hết.”

“Năm năm nữa mà bọn mình còn ở bên nhau thì cưới.”, Hà Tỉnh tự lẩm bẩm một mình.
“Mười năm nữa bọn mình cũng vẫn còn ở bên nhau.”
“Đừng tự tin quá thế, không chừng một hôm nào đấy em gặp được anh đẹp giai nào khác là chả cần anh nữa đâu.”
“Đã lên thuyền giặc rồi mà em còn mong xuống được à?”
Hà Tỉnh nép trong lòng anh cười khùng khục, “Không xuống được thì cùng rơi vào tay giặc đi.”
Câu nói này như chiếc móc câu nhấc đi cơn buồn ngủ của Trình Triều Lạc, anh cúi đầu ghé vào tai cô thì thầm, “Anh yêu em.”, sau đó xúc cảm mềm mại lướt một đường mượt mà từ má sang môi Hà Tỉnh, hết thảy không còn khống chế được nữa…
Tiến hành được một nửa, điện thoại Trình Triều Lạc bỗng đổ chuông hết sức vô duyên, ngắt máy rồi mà bên kia vẫn gọi tiếp.

Hà Lai cực kỳ cố chấp, Trình Triều Lạc đành phải gửi tin nhắn thoại hỏi nó có chuyện gì.
Hà Lai: “Anh Triều Lạc, anh đang ở đâu đấy? Sao vẫn chưa về ngủ? Em đang đợi anh về chơi game đây này.”
Trình Triều Lạc: “Mai thì chơi, ngủ trước đi, không phải đợi anh.”
Hà Lai: “Hiếm lắm mới có lúc anh không bận, em không ngủ đâu, đợi anh về PK mấy ván rồi mới ngủ.”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh: “…”
Bầu không khí bị phá hủy hoàn toàn, Hà Tỉnh chọc chọc lên ngực Trình Triều Lạc, “Để lần sau đi, anh mà không về là nó đi tìm đấy.”
Nhạc đang hay lại đứt dây đàn, Trình Triều Lạc vác nguyên một bụng tức mà đi.
Người đi rồi, Hà Tỉnh giở mình nằm nghiêng, chỗ Trình Triều Lạc nằm vẫn còn hơi ấm.

Trạng thái của họ hiện giờ cực kỳ không thích hợp để ở với người nhà.
Chuyện ra sống riêng, Trình Triều Lạc làm rất nhanh, anh chỉ giả như lơ đễnh bày tỏ quan điểm trong lúc nói chuyện với Đổng Liên, sau Đổng Liên cũng cảm thấy các con đều đã lớn, lại yêu nhau mấy năm rồi, mỗi đứa một nhà như hồi nhỏ đúng là rất bất tiện.
Chuyện sau đó, Trình Triều Lạc không cần phải mở miệng, Đổng Liên lo hết.
Trước khi ngủ, Hà Tỉnh nằm trên giường đọc sách, Tô Minh Tâm gõ cửa đi vào, ngồi xuống mép giường rồi bảo: “Đổng Liên với Lão Trình thấy bọn con lớn rồi, yêu nhau cũng được mấy năm, tình cảm ổn định, cả ngày ở với bố mẹ không tiện cho lắm, nên Đổng Liên có ý để con với Triều Lạc dọn ra ngoài sống, mẹ muốn nghe ý kiến của con.”
“Con… con…”, Hà Tỉnh bọc chăn ngồi dậy, ấp úng mãi không nói ra được câu nào, cả mặt đỏ ửng lên.
Con gái lớn không giữ lại mãi được, Tô Minh Tâm nhìn biểu cảm này là đoán được ý của Hà Tỉnh, “Mẹ với bố con không cổ hủ, hoàn toàn hiểu được chuyện sống chung hay phát sinh quan hệ trước khi cưới, bố mẹ chỉ có một chút yêu cầu thôi, là nếu chưa muốn có con thì nhất định phải tránh thai, đừng chỉ vì vui sướng nhất thời mà sau lại phải chịu khổ.”
“Con biết rồi.”, Hà Tỉnh nhìn chằm chằm vào góc chăn, nói lí nhí như muỗi kêu.

Nói với bạn bè về mấy chuyện này cô chẳng hề xấu hổ, nhưng với bố mẹ thì không như vậy được, sợ Tô Minh Tâm lại gợi chuyện tiếp, cô vội vàng đổi chủ đề, “Mẹ, trong tủ lạnh còn kem không?”
Tô Minh Tâm liếc cô, “Nóng à?”
Hà Tỉnh gật đầu lia lịa, “Nhà mình nóng quá.”
Tô Minh Tâm bật cười, “Nóng mà còn đắp chăn?”
Hà Tỉnh: “…”
Trưa hôm sau, Hà Tỉnh nhận được tin nhắn của Trình Triều Lạc.

Đội nắng ra khỏi nhà, cô vừa ngồi vào ghế phó lái liền cằn nhằn, “Nóng nực thế này gọi em ra làm gì?”
Trình Triều Lạc đoán trước được vị tổ tông này sẽ càm ràm, anh duỗi tay nhấc cốc đồ uống lạnh lên, “Hạ nhiệt nào.”
Hà Tỉnh nhận lấy túi đồ uống, giơ lên xem, rồi bâng quơ nói: “Em không thích thạch sương sáo từ lâu rồi.”
Bà cô nhỏ này khó hầu hạ, Trình Triều Lạc cũng đoán được có lẽ cô sẽ không thích, vì thế lúc đi mua đã chọn mấy loại liền.

Anh xoay người, nhấc cái túi ở ghế sau lên, không nói gì mà để luôn lên đùi cô.
Hà Tỉnh cúi đầu nhìn, anh mua những bảy tám cốc đồ uống.

Cô vẫn còn nhớ, hồi cấp Ba, có lần anh mua một thùng kem Haagen Daz cho cô ăn, cuối cùng lại khiến Hà Lai ăn đến nỗi bị viêm ruột.


Tính nết cái tên này sao vẫn y như hồi mười mấy tuổi, “Muốn tống em vào viện sao không nói thẳng đi? Mình đồng da sát uống hết đống này thì cũng nát xác thôi.”
Trình Triều Lạc: “Chọn một loại thôi, còn lại vứt đi.”
Hà Tỉnh: “…”
“Trình tổng thừa tiền như thế, hay là bao nuôi em đi?”, cô trêu tức anh.
Trình Triều Lạc quẳng cho cô một tấm thẻ, “Mật khẩu là sinh nhật em.”
Hà Tỉnh: “…”
“Anh bị bệnh à?”
“Giờ mới biết à?”
“Bị bệnh thì đi bệnh viện, em không phải bác sĩ nhé.”, Hà Tỉnh trả tấm thẻ lại, “Tiền của em đủ tiêu rồi.”
“Bác sĩ không chữa khỏi được đâu.”, Trình Triều Lạc cởi bỏ dây an toàn, nghiêng người, cong môi cười, ánh mắt mang đầy vẻ trêu đùa, “Chỉ có tổ tông khó hầu hạ mới chữa khỏi được thôi.”
Con người anh lắm mưu nhiều kế, lúc để lộ ra nụ cười như thế này là kiểu gì cũng có chuyện chẳng lành, Hà Tỉnh bất giác ôm ngực trốn sang một bên, nhìn anh đầy cảnh giác.
Trình Triều Lạc kẹp tấm thẻ giữa ngón trỏ và ngón cái, rồi nhét vào cổ áo Hà Tỉnh, đố mà đề phòng kịp.
Hà Tỉnh la lên cả họ cả tên anh.
Trình Triều Lạc chẳng sợ, thậm chí còn dọa ngược lại: “Còn vứt trả lại, cẩn thận anh còn làm chuyện khốn kiếp hơn đấy.”
Hà Tỉnh: “…”
“Đi đâu đây?”
“Nhà mới.”
Xe tiến vào khu nhà ở ngay đối diện ngôi trường Hà Tỉnh mới nhận việc.

Căn hộ ba phòng ngủ diện tích khá lớn, phong cách đơn giản nhưng rất sang trọng, trong phòng ngủ chính đặt một chiếc giường đôi cực rộng, bên cạnh là phòng em bé và thư phòng.

Trình Triều Lạc đi theo sau Hà Tỉnh, anh nói: “Những ngày phải đi làm thì ở đây, tiện cho em đi đi về về, cuối tuần mà không muốn về nhà bố mẹ thì đến căn biệt thự ở ngoại ô.”
Hà Tỉnh ôm Trình Triều Lạc hôn một cái thật kêu, “Sắp xếp xong từ bao giờ thế?”
“Sau khi em nhận được tin trúng tuyển là mua luôn, quanh đây không có nhà mới, đành phải mua nhà cũ rồi tân trang lại thôi.”
“Thế, anh muốn sống chung với em từ lúc nào đấy?”
Trình Triều Lạc ôm eo bế thốc cô lên, “Từ hồi đi học đã muốn rồi.”
Hai chân Hà Tỉnh rời khỏi mặt đất, quặp lấy hông Trình Triều Lạc, “Bọn mình có nhà rồi.”
Trình Triều Lạc đỡ cô, “Ừ, nhà chỉ thuộc về bọn mình.”
“Bao giờ thì chuyển vào?”
“Lúc nào cũng được.”
“Tối nay nhớ?”, Hà Tỉnh bỗng rất hăng hái, “Trước khi dọn vào ở phải gọi hội Mạnh Thiên Sơn đến cho ấm nhà ấm cửa chứ nhỉ?”
“Được, để anh báo cậu ta.”
“Có bát đũa không?”
Trình Triều Lạc bế cô đến mặt kệ bếp, để cô ngồi xuống, rồi anh mở tủ bát ra, “Mua rồi, không thích thì có thể đổi.”
“Thích.”, Trình Triều Lạc hiểu cô, những thứ anh mua đều phù hợp với sở thích của cô.

Nhà mới chưa một lần nổi lửa, trên kệ bếp sạch bong, cô luồn hai tay qua eo Trình Triều Lạc, ôm siết lấy anh, rồi ngẩng đầu khẽ chạm vào môi anh, “Em thích căn nhà mới này lắm, quy tắc cũ, thưởng cho anh một nụ hôn.”
Trình Triều Lạc né tránh, không cho cô chạm vào.
Hà Tỉnh đá vào chân anh, quay đầu lại hậm hực bảo: “Không muốn thì thôi.”

“Ai bảo anh không muốn?”, Trình Triều Lạc nắm lấy cằm Hà Tỉnh, xoay mặt cô lại, “Hôn một lần thì không được, có thưởng thì phải thưởng hai lần.”
Hà Tỉnh biết tỏng quỷ kế của anh, cô ẩn ngã Trình Triều Lạc ra đất, không cho hôn, phần thưởng hết hạn rồi thì một lần cũng đừng hòng mà có.
Trình Triều Lạc: “…”
Qua được cửa của bố mẹ, Hà Tỉnh không còn lăn tăn nữa, về nhà thu dọn đồ đạc, cùng Trình Triều Lạc chuyển sang nhà mới trong ngay buổi chiều.
Đến tối, Mạnh Thiên Sơn, Nam Tiêu, Châu Từ Dữ, cùng nhau tới nhà mới của hai người.

Hai cô bạn thân vừa gặp đã ríu rít mãi không hết chuyện, Hà Tỉnh kéo Nam Tiêu ra sofa ngắm bộ móng mới làm, cánh đàn ông thì vào bếp, Trình Triều Lạc rửa rau, Mạnh Thiên Sơn pha đồ chấm lẩu, còn Châu Từ Dữ xếp bát dọn bàn, phân công rõ ràng, ai làm việc người nấy.
Chuẩn bị xong hết đồ làm lẩu, Trình Triều Lạc ra gọi, hai cô nàng mới đủng đỉnh đi vào.
Ăn lửng bụng, Mạnh Thiên Sơn đề nghị chơi trò nói thật hay mạo hiểm.

Quy tắc rất đơn giản, mọi người lần lượt đếm, đến số 7 hoặc bội số của 7 thì không được nói ra, phải bỏ qua.
Hà Tỉnh sợ thua sẽ bị chơi khăm, nên phải tập trung tinh thần cao độ.

Vòng đầu tiên người thua là Nam Tiêu, chọn mạo hiểm thì sợ hội đàn ông sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nên Nam Tiêu chọn nói thật.
Mạnh Thiên Sơn khẽ đá Trình Triều Lạc dưới gầm bàn, Trình Triều Lạc liền hỏi: “Có đồng ý lấy Mạnh Thiên Sơn không?”
Nam Tiêu không nghĩ ra được đáp án, nên thành thật trả lời: “Không biết.”
Trình Triều Lạc: “Chỉ được đáp có hoặc không.”
“Trước khi chơi cậu có nói rõ là phải trả lời thế nào đâu.”, Nam Tiêu không trả lời Trình Triều Lạc.

Thật ra cô không quan tâm đến quy tắc, chỉ là thật sự không nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này.

Hai người họ tan tan hợp hợp bao năm nay, đương nhiên cô mong một kết quả đẹp, nhưng mới làm lành với Mạnh Thiên Sơn chưa lâu, không nghĩ được đến vấn đề xa xôi như thế, chỉ đành tạm thời nói một câu cho qua chuyện.
Ván tiếp theo, Châu Từ Dữ thất thần trong khi chơi nên bị thua, là fan nhan sắc của anh đã nhiều năm, Nam Tiêu hỏi: “Mấy năm nay không yêu thêm lần nào nữa, là vì không quên được Thẩm Ức Đường phải không?”
Châu Từ Dữ mím môi, cười một tiếng khô khốc, “Tôi có được chọn mạo hiểm không?”
Nam Tiêu: “Mạo hiểm là hôn môi Mạnh Thiên Sơn.”
Châu Từ Dữ: “…”
Điều này trực tiếp chặn cứng đường lui của Châu Từ Dữ, bình thường anh vốn ít nói, đủ thứ bí mật khiến người ta vô cùng tò mò, Nam Tiêu cũng hỏi vậy là vì muốn hóng chuyện.
Sắc mặt Mạnh Thiên Sơn tái dại đi, “Vợ à, nó hôn anh rồi em còn hôn được nữa không?”
Nam Tiêu lườm anh chàng, “Im mồm, không được nói.”
Mạnh Thiên Sơn: “…”
Tiểu Mạnh hèn mọn quá thể.
Châu Từ Dữ hết cách, đành phải đáp: “Là không cam tâm.”
Nam Tiêu hỏi tiếp: “Tại sao?”
Châu Từ Dữ: “Đây là câu hỏi tiếp theo.”
Suốt mấy ván, Nam Tiêu nghĩ đủ cách để Châu Từ Dữ thua, mà Châu Từ Dữ thì tập trung hết sức không để mình sơ suất.

Thật ra mọi người đều tò mò về chuyện của Châu Từ Dữ, chỉ là tính hiếu kỳ của Mạnh Thiên Sơn và Trình Triều Lạc không mạnh bằng Hà Tỉnh và Nam Tiêu mà thôi.

Cuối cùng, mọi người âm thầm hợp sức lại vây Châu Từ Dữ, rốt cuộc cũng khiến anh phải thua thêm lần nữa, rồi có được đáp án cho câu hỏi vừa rồi.
Châu Từ Dữ cũng mở lòng giải đáp hết điều mà đám bạn thân muốn biết, anh cười khổ: “Với Thẩm Ức Đường, đấy là lần đầu tiên tôi rung động, cho đi tất cả vì muốn được đi tiếp với cô ấy, kết quả, bắt đầu từ khi cô ấy theo đuổi tôi đã là một âm mưu rồi, tôi bị chơi đùa, từ đầu đến cuối bị chơi đùa xoay vòng vòng.”
Tình yêu thời niên thiếu quá nồng nhiệt, nên vết thương lại càng sâu.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh ngắt, tất cả đều trầm mặc.
Trước kia Mạnh Thiên Sơn và Trình Triều Lạc đã nghe Châu Từ Dữ nói chuyện này rồi, nên không ngỡ ngàng như Hà Tỉnh và Nam Tiêu, Mạnh Thiên Sơn đứng dậy xoa dịu bầu không khí, “Nào nào nào, ván tiếp theo.”
Ván tiếp theo lại là Nam Tiêu thua, sợ Trình Triều Lạc lại hỏi câu ban nãy, cô chọn mạo hiểm.
Châu Từ Dữ nhếch khóe môi, thủng thẳng nói: “Nhắm mắt lại, chìa tay ra.”
Nam Tiêu có dự cảm không lành, tên quái nhân này muốn trả thù vụ vừa rồi, nên cô lề mề không chịu làm theo.
“Dám chơi dám chịu chứ.”, Trình Triều Lạc cũng nói đỡ cho Châu Từ Dữ.
“Các cậu không bỏ cái gì kinh dị vào tay tôi đấy chứ? Tôi sợ mấy con thân mềm lắm.”, Nam Tiêu đưa mắt cầu cứu Mạnh Thiên Sơn.

Có Mạnh Thiên Sơn, Hà Tỉnh không cần ra tay, đang định nói thì đã bị Mạnh Thiên Sơn cướp lời, “Vợ yên tâm, hai thằng chết bằm này mà dám bỏ sâu vào tay em, anh hành chết bọn nó.”
Nam Tiêu nhắm mắt lại, Châu Từ Dữ liền lấy một viên đá từ trong tủ lạnh ra, đặt vào lòng bàn tay cô rồi bảo: “Đan tay vào với Mạnh Thiên Sơn, làm cho viên đá này tan ra là được.”
Viên đá nhỏ hình vuông, chẳng mấy chốc đã bị độ ấm trong lòng bàn tay hai người làm tan chảy.

Nam Tiêu thuân thủ quy tắc trò chơi, cả quá trình đều nhắm mắt, tới khi đá tan hết, cô cảm giác lòng bàn tay có gì đó cưng cứng, “Hình như trong đá có gì ý.”
“Mở mắt ra.”, Châu Từ Dữ nói.
Nam Tiêu mở mắt, đèn trong nhà đều được tắt bỏ, chỉ còn chút ánh sáng nhè nhẹ từ cây nến ở góc bàn, Mạnh Thiên Sơn vẫn chưa nhấc bàn tay đang úp trên tay cô ra.

Đột nhiên, anh chàng quỳ một gối xuống, chầm chậm mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn kim cương xuất hiện ngay trước mắt.
Mạnh Thiên Sơn hỏi: “Nam Tiêu, lấy anh nhé?”
Chuyện này, mọi người cùng giấu Hà Tỉnh.

Vừa rồi Trình Triều Lạc mượn cớ đưa Hà Tỉnh vào phòng ngủ, đợi Nam Tiêu mở mắt rồi mới đưa cô ra, Hà Tỉnh vừa trông thấy màn cầu hôn của Mạnh Thiên Sơn thì kích động đến mức hét ầm lên, xem chừng còn kích động hơn cả Nam Tiêu.
Nam Tiêu dần lấy lại bình tĩnh sau phút chấn động đến lạc hồn phách, “Em…”
Mạnh Thiên Sơn: “Sáu năm lẻ một tháng xa nhau, ngày nào anh cũng nhớ em, đến nỗi sắp bị nỗi nhớ giày vò chết rồi, anh không muốn mất đi nữa, anh muốn cưới em, ở bên em đến hết phần đời còn lại.”
Nước mắt lã chã rơi, nhỏ xuống chiếc nhẫn kim cương, từng hình ảnh trong quá khứ như được tua lại.

Nam Tiêu gật đầu, Mạnh Thiên Sơn lập tức cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của cô.

Câu hỏi mà chưa nghĩ ra được câu trả lời, cứ thế được giải đáp.
Sau khi nhóm bạn ra về, hai người dọn dẹp, tắm rửa, xong xuôi đã gần nửa đêm.

Nam Tiêu được cầu hôn, Hà Tỉnh vui đến nỗi không ngủ được, dụi vào lòng Trình Triều Lạc rồi bảo: “Chuyện lớn thế này mà bọn anh cùng nhau giấu em, chán chết.”
Trình Triều Lạc: “Mạnh Thiên Sơn sợ ngộ nhỡ em phấn khích quá lại nói ra mất.”
“Đúng là có khả năng này thật.

Giấu nhẫn trong đá, anh nghĩ ra à?”
Trình Triều Lạc khẽ “ừ” một tiếng.
“Bao giờ thì anh cầu hôn em?”, Hà Tỉnh dài giọng hỏi.

Mấy hôm trước vẫn còn không muốn kết hôn sớm, bị chuyện của bạn kích động, đột nhiên lại thấy mong chờ, y như trẻ con.
“Giờ nhé?”, Trình Triều Lạc kẹp hai cánh tay cô, áp lên đỉnh đầu, làm xằng làm bậy trên người cô.
Đôi tình nhân không được ở bên nhau suốt một thời gian, vừa chạm vào liền như lửa nóng gặp củi khô.

Hành động cầu hôn của Mạnh Thiên Sơn gây nên cho Hà Tỉnh một sự chấn động cực lớn, cô chậm chạp không vào được trạng thái, đúng lúc Trình Triều Lạc động tình thì cô lại buôn chuyện với anh, “Hôm đấy làm được có một nửa… cảm giác thế nào?”
Trình Triều Lạc dừng lại rồi trả lời cô: “Không sướng.”
“Miêu tả cụ thể chút đi.”, Hà Tỉnh càng hỏi càng hăng.
“Muốn tay không viết “truyện xiếc” à? Nghe người khác nói không thú vị, chi bằng đích thân thử đi.”, Trình Triều Lạc không cho cô cơ hội thất thần, Hà Tỉnh thấp giọng “ưm” một tiếng, trong nháy mắt bị đẩy lên đầu ngọn sóng, những âm thanh nhỏ vụn lên lên xuống xuống không ngừng nghỉ.

Nhưng bất chợt con sóng lặng xuống, Trình Triều Lạc khiến cô đích thân trải nghiệm cảm giác đó.
“Trình Tinh Tinh.”, giọng cô nhão ra như băng tan, thều thào, dớp dính, mỗi một chữ đều khiến tim người ta run lên.
Anh muốn nhìn thấy bộ dạng này, muốn nghe âm thanh này của Hà Tỉnh, “Xin anh đi.”
Hà Tỉnh ghé sát vào tai Trình Triều Lạc, “Trình Tinh Tinh, xin anh đấy.”
Trình Triều Lạc vẫn chưa chịu, “Em gọi anh là gì?”
Hà Tỉnh nũng nịu gọi một tiếng “Ông xã.”
Anh quá xấu xa, ép cho Hà Tỉnh phải nói những lời bình thường không bao giờ nói.
Chân trời mờ sáng, trăng sao đều đã đi ngủ, mà họ thì vẫn quấn quýt không rời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận