Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ FULL


Sau khi đoạn tuyệt với cả nhà, Thẩm Ức Đường từng nhiều lần muốn quay về thu dọn đồ đạc, nhưng mỗi lần về đến nơi thì lại có người ở nhà.
Quần áo vứt đi cũng được, thứ mà cô lưu tâm nhất là cuốn nhật ký tràn ngập những lời lẽ điên cuồng của mình.

Sau này mật mã cửa bị thay đổi, không thể vào nhà, không lấy được cuốn nhật ký, cô thấp thỏm lo lắng suốt một thời gian dài, cũng may cuốn nhật ký đó được giấu trong một cái hòm dưới gầm giường, bên ngoài sổ cũng có khóa, Tiền Hân lại lười biếng, chẳng bao giờ dọn dẹp vệ sinh, chỉ cần không chuyển nhà thì nơi đó mãi mãi an toàn.
Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ không mua nổi căn nhà khác, chuyển nhà là việc khó mà thành, Thẩm Ức Đường không thể ngờ Thẩm Trung lại chọn cách về quê.

Tiền Hân hận cô đến tận xương tủy, cuốn nhật ký rơi vào tay nó đồng nghĩa với việc gì, Thẩm Ức Đường biết rõ, chuyện này giống như một tia sét giáng xuống giữa trời nắng chói chang, oanh tạc khiến cô không biết phải làm thế nào.
Những con chữ trong cuốn sổ do cô viết là thật, mục đích ban đầu khi tiếp cận Châu Từ Dữ cũng là thật, bằng chứng đanh thép, Thẩm Ức Đường có muốn giải thích cũng không sao mở miệng được.
Khi ấy, Châu Từ Dữ biết mối quan hệ giữa cô và Tiền Hân rất tệ, sợ Thẩm Ức Đường theo đuổi cậu là để chọc tức Tiền Hân, nên cậu từng nói “Đừng trêu đùa tôi”, mà lúc đó đúng là Thẩm Ức Đường đang trêu đùa cậu thật.

Bất kể sau này thế nào, giai đoạn ban đầu, cô đã trêu đùa Châu Từ Dữ, chỉ điều này thôi, là không thể biện hộ được.
Dựa vào tính cách u ám của Châu Từ Dữ, một khi biết được chân tướng nhất định sẽ hận cô đến chết, thậm chí đến chết cũng không qua lại với nhau được, Thẩm Ức Đường không dám nghĩ đến nữa.
Ra khỏi nhà chú, Thẩm Ức Đường rẽ vào công viên, tay cầm điện thoại, thẫn thờ ngồi trên băng ghế dài.

Có đứa trẻ chạy vụt qua, cô bỗng nhớ lại cảnh tượng hồi trước họ thảo luận về chuyện con cái, Châu Từ Dữ nói sau này họ sẽ sinh hai đứa, mà hiện tại thì không thể nữa rồi.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi không sao khống chế nổi.
Tội lỗi do cô gây ra, người kết thúc cũng nên là cô.
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống màn hình điện thoại, cô không kiềm chế được.

Khóc đủ rồi, cô lau khô nước mắt trên màn hình, mở khung chat với Châu Từ Dữ.

Tin nhắn cuối cùng từ một tiếng trước, Châu Từ Dữ hỏi cô mấy giờ về, mà một tiếng sau, họ phải đi đến hồi kết thúc rồi, [Bọn mình dừng lại ở đây đi, Châu Từ Dữ, xin lỗi]
Tin nhắn được gửi đi, Châu Từ Dữ trả lời ngay lập tức, [Anh đang ở trước cửa quán nhà chú]
Thẩm Ức Đường xoay người nhìn về phía quán ăn của chú, chàng thanh niên cao gầy đứng đó, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, nhìn ngang ngó dọc đợi cô về.

Tầm mắt cậu lia về phía công viên bên này, Thẩm Ức Đường vội vàng ngoảnh đầu lại, đứng dậy, đi sang một hướng khác.

Cô không biết phải đối mặt với Châu Từ Dữ thế nào nữa.
Chạy trốn đến nơi Châu Từ Dữ không nhìn thấy, Thẩm Ức Đường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, liên tục có tin nhắn và cuộc gọi đến, tầm mắt lại một lần nữa nhòe đi.

Cô muốn trả lời tin nhắn, nhưng ngón tay lại run rẩy không sao khống chế nổi, mãi vẫn không gõ được chữ nào.
Thẩm Ức Đường không thể nói ra được đáp án tàn nhẫn ấy, cô đứng bên đường một hồi lâu rồi mới trả lời Châu Từ Dữ, [Đúng, tiếp cận anh hoàn toàn không phải vì thích, tôi trêu đùa anh, lừa anh đấy.], gõ xong tin nhắn này, cô ấn nút chặn trên màn hình, tạm biệt Châu Từ Dữ.

Thẩm Ức Đường đăng ký vào một trường ở rất xa, tận dụng kỳ nghỉ hè đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí.

Cô làm trong một tiệm cà phê, có hôm tiệm đón mấy vị khách, gọi cà phê xong cứ nhìn cô chằm chằm, Thẩm Ức Đường không muốn rước lấy phiền phức nên chỉ tập trung làm việc, không để ý tới họ.
Trong số đó có một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, bà ấy đặt cốc cà phê xuống, đi đến trước mặt Thẩm Ức Đường, “Cô gái, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám ạ.”, Thẩm Ức Đường vừa làm cà phê vừa trả lời.
“Muốn làm nghệ sĩ không?”, người phụ nữ lại hỏi.

“Không muốn ạ.”, Thẩm Ức Đường đáp một cách dứt khoát, làm nghệ sĩ quá xa vời với cuộc sống của cô, hiện tại cô chỉ mong kiếm đủ tiền để đóng học phí mà nhà trường yêu cầu, không hề nghĩ đến những chuyện khác.
“Cháu làm ở đây một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Hơn ba nghìn ạ.”
“Ký hợp đồng với công ty cô đi, mỗi tháng trả cho cháu ba vạn.”
Làm gì có chuyện miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống, Thẩm Ức Đường từ chối thẳng thừng, “Cháu cảm ơn, không cần đâu ạ.”
“Ba vạn chỉ là lương cơ bản thôi, nhận được phim sẽ còn nhiều hơn.”
“Cháu vẫn đang đi học, thật sự không cần đâu ạ.”
Người phụ nữ để lại một tấm danh thiếp, “Chúng tôi là công ty giải trí nghiêm chỉnh, cứ cân nhắc đi, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Ức Đường nhận lấy tấm danh thiếp nhưng chẳng hề để tâm.

Kỳ lạ là, ngày hôm ấy, sau khi tan làm, cô đi ăn thì lại gặp được mấy người đó.

Lần này, người phụ nữ kia không nói đến chuyện làm nghệ sĩ nữa, mà chỉ nhờ cô giới thiệu mấy chỗ chơi và đồ ăn ngon của vùng.

Thẩm Ức Đường đến đây cũng được một thời gian, ít nhiều cũng biết một chút, cô giới thiệu cho họ một số nơi mình cảm thấy khá ổn.
Càng nói chuyện càng ăn ý, người phụ nữ đó mời Thẩm Ức Đường ăn cùng họ.

Sau bữa cơm ấy, Thẩm Ức Đường lưu lại phương thức liên lạc với đối phương, có điều là chẳng hề hứa hẹn gì.
Vừa nhập học, Thẩm Ức Đường đã trở thành tân sinh viên được chú ý nhất, cô quá đẹp, đi trên đường, ánh mắt của người qua kẻ lại đều bất giác hướng về cô.

Người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô đều từ chối, Châu Từ Dữ quá đặc biệt, ánh mắt vừa sạch sẽ lại vừa âm u đó, tìm khắp cả trường cũng chẳng ra một ai có, cô vẫn không cách nào thoát ra khỏi đôi mắt ấy.
Cuộc sống đại học của Thẩm Ức Đường bận rộn hơn nhiều những sinh viên khác, chẳng những phải lên lớp, làm bài tập, mà còn phải đi làm thêm khắp nơi để kiếm tiền đóng học.

Hai chuyện này mài mòn hết năng lượng trong cô, khiến cô chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện khác.
Ở chỗ làm, cô quen được một đàn anh năm ba, đối phương cũng phải tất tả kiếm tiền lo cho cuộc sống.

Có chung nhiều vấn đề, quan hệ giữa Thẩm Ức Đường và anh ta khá tốt, thỉnh thoảng gặp nhau ở trường sẽ cùng nhau đi ăn hoặc cùng trò chuyện.
Con người anh chàng này không tồi, cũng không thể hiện ra suy nghĩ gì khác, Thẩm Ức Đường coi anh ta như một người bạn.
Hôm nay trời đổ mưa, Thẩm Ức Đường quên mang ô, từ giảng đường đi ra, cô ôm cặp chạy thẳng về phía ký túc xá, đến nửa đường thì gặp người đàn anh làm thêm cùng mình.

Hai người đi chung một cái ô về, khoảng cách gần, cánh tay vô tình chạm vào nhau, nhưng vì đi vội mà lại mặc áo dài tay, Thẩm Ức Đường không hề cảm nhận được.
“Hình như người kia đang nhìn em đấy.”
Thẩm Ức Đường ngoảnh đầu lại.

Dưới màn mưa, chỉ trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó khá xa, không nhìn rõ được gương mặt, cô không dám chắc chắn, nhưng chỉ nhìn bóng dáng thôi mà nhịp tim đã tăng tốc rồi.
Một chiếc xe máy điện đi qua cô, nước trong vũng lầy bắn lên tung tóe, người đàn anh kia ôm vai cô kéo vào trong như một phản xạ tự nhiên, tránh cho cả hai bị nước bắn vào người.
Bóng dáng kia đột nhiên quay lại rồi bỏ đi, Thẩm Ức Đường đẩy người đàn anh ra, xông thẳng vào màn mưa, chạy về phía bóng dáng ấy.

Đuổi một mạch đến cổng trường, chẳng thấy người đâu, cô đứng trong mưa, nhìn quanh bốn phía, sau lại phát hiện ra bản thân mình quá hoang đường.

Là Châu Từ Dữ thì sao chứ? Họ không thể quay lại quá khứ được.

Người đàn anh đuổi tới nơi, đưa ô cho cô, rồi lấy khăn giấy lau nước trên mặt, “Dính mưa dễ bị cảm lắm đấy, em chạy đi làm gì?”
Thẩm Ức Đường thẫn thờ quay trở về, “Không có gì ạ.”
Người đàn anh đưa Thẩm Ức Đường về ký túc xá, dọc đường đi, cô im lặng không nói lời nào, đến chân tòa nhà mới nói câu cảm ơn rồi đi lên.
Về ký túc thay bỏ bộ quần áo ướt, Thẩm Ức Đường ngồi xuống ghế, đờ đẫn như mất hồn.

Bóng dáng đó quá giống Châu Từ Dữ, nếu là thật, sao anh lại tìm được đến trường? Đến tìm cô làm gì? Đã có bạn gái mới chưa? Và còn, cổ họng anh đã có thể phát ra âm thanh được chưa?
Vốn dĩ Thẩm Ức Đường định sau khi thi đại học xong sẽ cùng anh đến bệnh viện khám kĩ càng một lần, không phải câm điếc bẩm sinh, không chừng còn có cơ hội nói được.

Họ bên nhau hơn hai năm, hoàn toàn giao tiếp trong im lặng, vô số lần cô đã từng nghĩ, giọng nói của Châu Từ Dữ sẽ như thế nào?
“Nghĩ gì đấy?”
Giọng nói của cô bạn cùng phòng Triệu Điềm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Ức Đường, kéo cô quay về với thực tại.

Cô cầm khăn lên lau tóc, “Đang nghĩ xem tối nay ăn gì.”
“Nghe nói món hầm nồi đất mới có ở căng-tin được lắm đấy, đi ăn thử đi?”
“Được.”
Triệu Điềm mở ảnh chụp hôm đi du lịch trong blog ra cho Thẩm Ức Đường xem, “Cuối tuần trước đi chơi thiếu mỗi cậu thôi đấy.”
Thẩm Ức Đường bị PTSD[2] với những thứ tương tự như nhật ký, cô chỉ liếc thoáng qua rồi bảo: “Để lần sau không phải đi làm, tớ sẽ đi cùng cậu.”
[2] PTSD – hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương
“Thế chắc phải đợi đến lúc tốt nghiệp mất.”
Không lâu sau, Triệu Điềm đổ bệnh, căn bệnh hiếm gặp cần một số tiền rất lớn, điều kiện gia đình Triệu Điềm bình thường, không thể chi trả nổi khoản viện phí khổng lồ.

Bạn bè trong lớp lập quỹ ủng hộ, Thẩm Ức Đường cũng bỏ hết số tiền dành dụm được vào hòm ẩn danh, tiền hết còn kiếm lại được, nhưng mạng sống chỉ có một, cô không muốn nhìn bạn thân của mình còn trẻ mà phải từ giã thế gian.
Có người nói cô khờ khạo, Thẩm Ức Đường không quan tâm, cô làm chuyện gì cũng toàn tâm toàn sức, cho dù kết quả có không được như ý thì cũng không phải tiếc nuối, cô trưởng thành đến tuổi này, chuyện duy nhất phải hối hận chính là năm đó đã lừa Châu Từ Dữ.
Chuyện này giống như một cái gai không thể nhổ ra khỏi lòng cô, thi thoảng lại gây đau buốt.

Cô nghĩ, đời này, họ chỉ được đến vậy mà thôi.
Triệu Điềm nhận được khoản ủng hộ của thầy cô và bạn bè, bệnh tình dần khá hơn.

Thẩm Ức Đường đến bệnh viện thăm, Triệu Điềm như người khoẻ mạnh bình thường, kéo cô lại luyên thuyên đủ thứ chuyện.

Thẩm Ức Đường cứ ngỡ Triệu Điềm không sao nữa rồi, chẳng thể ngờ, mười ngày sau, bệnh của  Triệu Điềm bỗng trở nặng, thậm chí còn không thể gọi video call với cô được nữa, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Thẩm Ức Đường vội vàng đến bệnh viện, bác sĩ nói tình trạng của Triệu Điềm cần dùng loại thuộc nhập khẩu đặc hiệu, một viên hơn một vạn, cả quá trình cần đến hai mươi vạn.

Để chữa bệnh, người nhà đã đi vay mượn hết tất cả bà con họ hàng, bạn bè thân quen, bố mẹ Triệu Điềm định đi vay nặng lãi, nhưng sau bị Thẩm Ức Đường cản lại.
Lãi suất của khoản vay nặng lãi là quá sức đối với một đôi vợ chồng nông dân, cho dù sau này Triệu Điềm hồi phục khỏe mạnh cũng khó mà trả nổi số tiền lãi khổng lồ ấy.

Thẩm Ức Đường sực nhớ đến người phụ nữ muốn ký hợp đồng làm nghệ sĩ với mình, cô vội tìm số của người đó, rồi gọi điện tới hỏi xem bà ấy còn cần tuyển nghệ sĩ nữa hay không.
May mắn là, người đó vẫn nhớ Thẩm Ức Đường, “Cháu đến diễn thử đi, nếu thấy diễn được, chúng ta ký hợp đồng.”

Thẩm Ức Đường nghỉ việc gia sư, đi suốt đêm đến công ty giải trí Nghinh Xuân.

Buổi diễn thử rất thuận lợi, đạo diễn quyết định ngay lập tức, dành vai nữ chính cho Thẩm Ức Đường.

Ông chủ rất phấn khởi, soạn hợp đồng luôn trong ngày, nhưng Thẩm Ức Đường không ký, mà đưa ra điều kiện trước, “Cháu muốn được ứng trước lương của một năm.”
Ông chủ đồng ý một cách thoải mái, “34 vạn là con số nhỏ thôi, đợi cháu diễn xong vai nữ chính này, 300 vạn cũng không thành vấn đề.”
“Cháu vẫn đang đi học, chỉ đóng phim được vào ngày nghỉ.”
“Được.”
Đang nóng lòng có được tiền, Thẩm Ức Đường không biết đây chỉ là một công ty nhỏ đang trên bờ phá sản, ông chủ đồng ý ứng trước lương của một năm, là do để ý thấy đạo diễn thích Thẩm Ức Đường, chỉ mong cô nổi tiếng, kiếm được tiền cứu công ty.
Tối hôm ấy, Thẩm Ức Đường chuyển tiền cho bố mẹ Triệu Điềm.

Triệu Điềm được kéo về từ cửa tử, mà Thẩm Ức Đường thì bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác, từ một sinh viên bình thường trở thành một nghệ sĩ tuyến mười tám.

Cô không có một gia đình ưu việt làm hậu thuẫn, không có công ty lớn mạnh đứng phía sau, trong giới giải trí, cô chỉ như một hạt cát nhỏ bé mà thôi.
Bộ phim vốn ấn định cho cô làm nữ chính, vài ngày trước hôm khai máy lại bỗng thông báo cô xuống thành nữ hai, tuy đạo diễn rất hài lòng về Thẩm Ức Đường, nhưng nhà đầu tư lại yêu cầu dùng người do họ chọn làm nữ chính.
Quản lý Bàng Sơn hậm hực: “Vừa hôm trước bọn săn ảnh chụp được cảnh Thẩm Na vào phòng của ông chủ Triệu, thì hôm sau vai nữ chính đổi thành Thẩm Na.

Ông chủ Triệu kia sắp bảy mươi tuổi đến nơi rồi, thế mà Thẩm Na vẫn nuốt nổi, cái loại vì tài nguyên mà không ra thể thống gì.”
Vai nữ chính đã được ấn định rồi lại vuột mất, Thẩm Ức Đường cũng buồn, song nghĩ lại, bộ phim đầu tiên tham gia được diễn vai nữ hai cũng tốt rồi, cô biến sầu thương thành động lực, điên cuồng học lời thoại của nữ hai, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật.

Chuẩn bị tất cả xong xuôi, vào ngày khai máy, lại có thông báo cô sẽ vào vai nữ ba, vai nữ hai cũng bị người ta cướp mất rồi.
Mọi công sức chuẩn bị trước đó đều đổ sông đổ bể, Bàng Sơn chửi cả mười tám đời nhà đầu tư, nhưng gặp người ta vẫn phải cúi đầu khom lưng hết sức cung kính, có phim mà diễn vẫn đỡ hơn, Thẩm Ức Đường vẫn đến nhận vai.
Phim đầu trúc trắc là thế, đến khi quay xong lại vì có diễn viên trong phim dính phốt, không thể chiếu được, cô vẫn là một người mới không có tác phẩm đại diện, tất cả lại quay về điểm xuất phát.
Mấy năm đó, cuộc sống của Thẩm Ức Đường không quá thuận lợi, quay không ít phim, nhưng chẳng được chiếu, hoặc nếu được chiếu thì phản ứng của khán giả cũng bình thường, phim nào cũng đóng vai phụ, số khán giả nhớ được tên cô chỉ lưa thưa chẳng đáng kể, công ty không chống đỡ được lâu rồi cũng sụp đổ.

Quản lý dẫn cô đi khắp nơi tìm đầu tư, không có hậu thuẫn, chẳng thể lấy được kịch bản hay và vai diễn chính, cứ lẹt đẹt mãi ở tuyến mười tám.
“Dữ Ngư là công ty giải trí mới nổi dạo gần đây, ông chủ vừa trẻ vừa có tiền, quan trọng là người này rất có mắt nhìn, đầu tư phim nào, nâng đỡ người nào, không có chuyện không nổi tiếng.”, Bàng Sơn đi qua đi lại quanh Thẩm Ức Đường, “Ăn diện đẹp một chút, đến lúc cần bảo cô uống rượu thì cứ uống một ít, trong cái giới hỗn tạp này, thanh cao quá không được việc.”
“Được thôi.”, Thẩm Ức Đường tô son, rồi bặm môi, “Em sẽ cố gắng.”, cô trang điểm nhẹ nhàng, không tỉ mỉ, thu dọn đống mĩ phẩm lại rồi nhìn Bàng Sơn, “Nếu đúng là ông chủ này vừa trẻ vừa có tiền, thế thì chắc chắn là duyệt vô số người rồi, em có trang điểm đẹp nữa cũng vô dụng, thà cứ mộc mạc thế này mà đi còn hơn.”
Bàng Sơn nhìn Thẩm Ức Đường một lượt từ trên xuống dưới, nét đẹp của cô rất uyển chuyển, trang điểm đậm thì trông sang trọng quý phái, trang điểm nhạt lại thanh tú trẻ trung, trong thế giới đầy rẫy người đẹp như làng giải trí, sắc đẹp của cô thuộc tốp một tốp hai, chỉ đáng tiếc là không chọn được một công ty tốt, “Đây là buổi tụ tập riêng tư của Châu tổng, mình đợi ở ngoài, đến khi người ta đi ra thì giả vờ như tình cờ gặp nhé.”
“Kế này của anh rách nát quá đấy.”, Thẩm Ức Đường chê.
Bàng Sơn: “Đúng là rách nát thật, cứ tiếp xúc cho quen mặt đã, không chừng mới gặp lần đầu đã nhớ mặt cô luôn thì sao, nếu được ký hợp đồng thì hai anh em mình cùng lên như diều gặp gió.”
Thẩm Ức Đường: “Mơ mộng đẹp nhỉ.”
Bàng Sơn: “…”
Họ đứng ngoài cửa phòng bao nói chuyện câu được câu chăng, đám nhân viên phục vụ đi qua cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn họ, Bàng Sơn chẳng bận tâm, còn kéo một người lại làm quen.

Người phục vụ kia vừa đi, anh ta liền đến trước mặt Thẩm Ức Đường rồi thở dài, “Nhân viên phục vụ bảo bên cạnh Châu tổng có một mĩ nữ, nhưng theo nguồn tin anh có được thì anh ta không hề có bạn gái, chẳng lẽ lại là tình nhân?”
Thẩm Ức Đường: “Với năng lực của anh ta hiện giờ, mà lại không có bạn gái? Chỉ có anh ngây thơ thôi.”
Đang dở câu chuyện, cửa phòng bỗng bật mở, người bước ra là kẻ thù không đội trời chung của Bàng Sơn.

Tên này vừa trông thấy Bàng Sơn dẫn theo Thẩm Ức Đường đến liền đoán ngay được mục đích, còn giở giọng châm chọc, khiến mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt ra ngoài.
Thẩm Ức Đường vừa liếc vào liền chạm phải đôi mắt vừa sạch sẽ vừa âm u kia, bao nhiêu năm trôi qua, anh thay đổi rất nhiều, chỉ riêng đôi mắt là vẫn y như hồi mười sáu tuổi.

Tầm mắt chạm nhau qua khoảng không, chẳng đợi Thẩm Ức Đường có phản ứng tiếp theo, cô đã nghe thấy anh nói: “Nhiều bạn gái cũ quá, không nhớ nữa.”
Thẩm Ức Đường đã nghe được giọng nói mà thời thiếu nữ mình từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, chỉ có điều, câu nói này không phải là câu mà cô muốn nghe.

Cô xoay người bỏ đi.
Bàng Sơn vội vã đuổi theo cản Thẩm Ức Đường lại, “Còn chưa gặp người ta, cô chạy đi làm gì?”

“Em sẽ không gia nhập Dữ Ngư.”, cô lạnh lùng nói.
Bàng Sơn phát hiện ra có điều gì đó không bình thường, “Cô quen Châu tổng à?”
Thẩm Ức Đường đứng lại bên vỉa hè để bắt taxi, lên xe rồi mới nói với Bàng Sơn: “Cùng trường cấp Ba.”
“Có tầng quan hệ này rồi mà cô trốn tránh cái gì? Ôn lại chuyện cũ rồi móc nối quan hệ, kiểu gì tối nay mình chả ký được hợp đồng.”
Thẩm Ức Đường im lặng, ngoảnh mặt nhìn ra cảnh phố xá phồn hoa ngoài cửa sổ.
Bàng Sơn thoáng sững sờ, dần quan sát ra được, giữa họ không phải là quan hệ bạn bè bình thường, “Bạn trai đầu tiên à?”
Một lát sau, Thẩm Ức Đường khẽ gật đầu.
“Vãi chưởng.”, Bàng Sơn đưa tay lên đỡ gáy, “Cô để anh bình tĩnh lại đã.”
Thẩm Ức Đường: “…”
“Có khả năng nối lại tình cũ không, hoặc là mượn tình cảm cũ?”
“Không được.”, Thẩm Ức Đường ngắt lời Bàng Sơn, “Giữa bọn em không có tình cũ, nếu anh muốn tận dụng chuyện này để anh ta ký hợp đồng với em, thì thôi sớm từ bỏ ý định đi.”
Bàng Sơn: “Xem ra là nghiệt duyên rồi.”
Thẩm Ức Đường: “Gần như thế.”
“Số mệnh chết tiệt gì thế này? Cô có biết không, bộ “Tình yêu của Tinh Đường” sắp tổ chức thử vai vào mấy hôm nữa là do Châu tổng đầu tư đấy, đây là IP hot nhất được cải biên từ tiểu thuyết, ai đóng thì người đấy nổi tiếng, mẹ! Hôm nay dẫn cô đến tìm Châu tổng là vì phim này, lấy được vai nữ hai thôi cũng ok.”
“Em xin lỗi.”, Thẩm Ức Đường có nằm mơ cũng không thể ngờ, ông chủ của Dữ Ngư lại là Châu Từ Dữ, cô còn tưởng anh vẫn chưa nói chuyện được.
Sau khi khỏi bệnh, Triệu Điềm làm trợ lý cho Thẩm Ức Đường, trên danh nghĩa là làm trợ lý, còn thực tế thì Thẩm Ức Đường không hề để cô ấy mệt mỏi một chút nào, Triệu Điềm chỉ đi cùng cô làm mấy chuyện vặt vãnh.

Vừa trông thấy Triệu Điềm, Bàng Sơn lập tức xổ ra một tràng, anh ta đi khỏi, Triệu Điềm mới mon men đến cạnh Thẩm Ức Đường, “Tớ còn tưởng cậu chưa yêu lần nào.”
Thẩm Ức Đường cười gượng, “Hồi cấp Ba không hiểu chuyện nên hồ đồ ấy mà.”
Triệu Điềm lên mạng tra thông tin của Châu Từ Dữ, lướt tới tin mới nhất, đó là tấm ảnh chụp Ôn Ninh cùng ăn cơm với nhóm bạn của Châu Từ Dữ, tiêu đề ám chỉ Ôn Ninh thăng cấp lên làm bà chủ của Dữ Ngư, đã đến bước ăn cơm với nhóm bạn của ông chủ rồi.

Triệu Điềm cau mày, “Trông đẹp trai đấy, nhưng có bạn gái mới rồi.”
Thẩm Ức Đường vừa tẩy trang vừa nói, “Bọn tớ chia tay được bảy năm rồi, không có bạn gái mới là bất bình thường ấy.”
Triệu Điềm than thở: “Haiz, có mấy ai tu thành chính quả được với tình đầu chứ.”
Thẩm Ức Đường chỉ vào Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc trong bức ảnh trên điện thoại, “Họ tu thành này, còn là thanh mai trúc mã nữa cơ.”
“Wow, tớ cũng muốn có tình yêu như thế.”
Thẩm Ức Đường xoa đầu cô nàng, “Kiếp sau tớ làm thanh mai trúc mã với cậu.”
“Nói rồi đấy nhé?”
Thẩm Ức Đường xé gói mặt nạ rồi đắp lên mặt, sau đó chìa tay ra móc ngoéo với Triệu Điềm, “Chắc chắn.”
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, Thẩm Ức Đường nhìn lên dãy số lạ trên màn hình, còn đang dán mặt nạ nên không tiện, cô bỏ điện thoại ra trước mặt Triệu Điềm, “Đồ ăn giao đến rồi kìa.”
Triệu Điềm bắt máy, “Cứ để đồ ăn ở trước cửa đi ạ.”
Đầu bên kia không đáp lời, Triệu Điềm nói thêm một lần nữa nhưng đối phương vẫn không đáp, cô nàng quay đầu lại bảo Thẩm Ức Đường: “Chắc là tín hiệu kém, tớ ra cửa lấy vậy.”
“Cậu xem camera trước đi đã.”, Thẩm Ức Đường nhắc.
Nghe thấy giọng của Thẩm Ức Đường, người ở đầu bên kia điện thoại mới lên tiếng, là một chất giọng khàn khàn: “Tôi tìm Thẩm Ức Đường.”
Triệu Điềm đặt điện thoại kề bên tai Thẩm Ức Đường, “Anh ta bảo muốn gặp cậu.”
Thẩm Ức Đường “alo” một tiếng, đầu bên kia im bặt, như có dự cảm, cô gỡ mặt nạ xuống, đi đến cạnh cửa sổ, “Châu Từ Dữ?”
Bên kia vọng lại một tiếng cười lạnh, “Vẫn nhớ tôi à?”
Giọng Châu Từ Dữ trầm khàn, rất cuốn hút, không quá giống trong tưởng tượng của Thẩm Ức Đường, cô khẽ “ừ” một tiếng.
Đầu bên kia không có tiếng đáp, Thẩm Ức Đường cũng chẳng biết phải nói gì, sau một hồi trầm mặc dài đằng đẵng, cô nghe thấy giọng nói phát ra từ cổ họng mình, “Hút thuốc ít thôi.”
“Quan tâm tôi à? Lương tâm thức tỉnh? Hay là áy náy?”, lời Châu Từ Dữ nói đầy châm chọc.
Nghe ra giọng điệu khác thường của anh, Thẩm Ức Đường buột miệng hỏi: “Anh uống rượu à?”
“Không liên quan đến cô.”, Châu Từ Dữ buông một câu đầy lạnh lùng.
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”, Thẩm Ức Đường không muốn nói nữa.
Châu Từ Dữ không đáp, Thẩm Ức Đường cũng không cúp máy, lại là một khoảng lặng dài.

Một lúc sau, ngón tay Thẩm Ức Đường chực đặt lên nút ngắt cuộc gọi, thì bỗng đầu bên kia lên tiếng, “Thẩm Ức Đường, rốt cuộc cô có từng thích tôi không? Dù chỉ một chút thôi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận