Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau FULL


Hà Tỉnh nói với bố mẹ về cách dạy đả kích của thầy.

Hà Khánh Lâm vừa nghe xong liền tăng xông, định lao sang nhà thầy tính sổ, nhưng lại bị Tô Minh Tâm ngăn cản, dù sao cũng là bạn bè có mối quan hệ khá tốt từ thời đại học, không tiện làm cho ra lẽ.

Sau đó, Tô Minh Tâm dùng cái cớ sắp khai giảng để kết thúc kỳ học thêm.
Thông thường cảm lạnh phải mất một tuần để khỏi hẳn, tố chất cơ thể Trình Triều Lạc không tồi, Hà Tỉnh vẫn nghĩ chắc khoảng ba bốn hôm là khỏi, không ngờ đến ngày hôm sau Trình Triều Lạc đã khỏi hoàn toàn, hết sốt, trạng thái cảm cũng hết sạch, cậu chàng đáng thương tối qua đã quay về thành tên cao ngạo mọi khi.
Sáng sớm, Hà Tỉnh bị đánh thức bởi tiếng ồn, cô híp mắt đi ra khỏi phòng ngủ, “Mới sáng ngày ra, có yên lặng một tí đi được không?”
“Chị!”, Hà Lai vẫy tay nhiệt tình chào Hà Tỉnh, “Anh Triều Lạc mua bánh bao với sữa đậu nành, có cả sandwich với sữa, nhiều cực kỳ, ngon lắm luôn.”
Hà Tỉnh dụi mắt đi ra, nhìn một bàn đầy đồ ăn thì hỏi Trình Triều Lạc, “Cậu đỡ cảm rồi à?”
Trình Triều Lạc khẽ “ừ” một tiếng, Hà Lai ngồi bên cạnh gào toáng lên: “Cảm một ngày đã khỏi, chứng tỏ cơ thể anh Triều Lạc cường tráng, có thể sống đến lúc chết.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc: “…”
“Vừa nãy hai anh em đang nói chuyện gì đấy?”, Hà Tỉnh ngồi xuống, cắn một miếng sandwich rồi hỏi.
Hà Tỉnh đáp nhanh như bay, “Anh Triều Lạc bảo bài văn em viết quá viển vông, không thực tế.”
“Đưa đây chị xem nào.”, Hà Tỉnh duỗi tay ra lấy vở làm văn của em trai, rồi đọc: “Ước mơ của em là trở thành một nhà khoa học nổi tiếng, nghiên cứu ra cách không cần tốn tiền mà vẫn được ăn ngon, vậy thì bố mẹ không cần phải đi làm khổ cực nữa, cả nhà đều có thể nằm yên xem tivi và ăn toàn sơn hào hải vị, không cần đi học…”
“Viển vông không?”, Hà Lai đợi Hà Tỉnh cho đánh giá với ánh mắt đầy chờ mong.
Hà Tỉnh không trả lời một cách thẳng thắn, “Mày đổi ước mơ đi.”
“Em vào viết lại lần nữa vậy.”, Hà Lai ăn uống no nê rồi liền chạy về phòng ngủ làm bài tập.

Hà Tỉnh thu dọn sạch sẽ cả bàn ăn, sau đó ngồi xuống cạnh Trình Triều Lạc, “Với em trai tôi, cậu không được phép nói lời độc địa, phải cổ vũ nó.”
“Khai giảng là nó lên lớp Bốn rồi, mà còn không nhớ 7+9 bằng bao nhiêu, chỉ số thông minh này không thích hợp làm khoa học, ước mơ làm nhà khoa học tuyệt đối không phù hợp với nó, đổi thành nhà ẩm thực hoặc đầu bếp thì được.”, Hà Tỉnh thường lên án Trình Triều Lạc độc mồm độc miệng, lần nào cậu cũng cảm thấy khó hiểu, cậu chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, “Ước mơ không phân biệt lớn nhỏ, phù hợp với bản thân mình là quan trọng nhất.”
Con người Trình Triều Lạc thông thấu mọi sự đến mức đáng sợ, nội tâm mạnh mẽ, không cần thiết phải dùng những lời lẽ thiếu thiết thực để an ủi.

Hà Tỉnh thở dài bất lực, đúng là Trình Triều Lạc không bao giờ biết chán chường, nhưng kiểu người thế này mà đi khuyên nhủ người khác, e rằng sẽ phản tác dụng, cô liền nhắn tin cho Nam Tiêu: [Thôi đừng để Trình Triều Lạc khuyên Nguyệt Oánh nữa, tớ sợ bị phản tác dụng đấy]
Nam Tiêu: [Tớ bảo với Nguyệt Oánh là Trình Triều Lạc sẽ chia sẻ kinh nghiệm cho cậu ấy mất rồi]
Hà Tỉnh chỉ đành thử lại, cô nói với Trình Triều Lạc chuyện nhờ cậu khuyên nhủ Lục Nguyệt Oánh, Trình Triều Lạc từ chối ngay lập tức.

Tâm tư con gái phức tạp, một Hà Tỉnh đã khiến cậu không đối phó nổi rồi, không có thời gian đi khuyên nhủ phân tích cho người khác, huống hồ có rất nhiều chuyện cần tự bản thân vượt qua, để người khác khuyên giải sẽ chẳng có tác dụng là bao, tự chữa lành mới là phương pháp gốc rễ để giải quyết vấn đề.
Người ta đã không đồng ý rồi, Hà Tỉnh cũng hết cách, chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Tình cảm ba người như một hình tam giác đều, hơi lệch một chút là không đồng đều được nữa, Hà Tỉnh không yên tâm về chuyện này, Lục Nguyệt Oánh lại lặng lẽ nảy sinh cảm giác bất mãn.
Khai giảng, Hà Tỉnh và Nam Tiêu sang ban thực nghiệm, mặc dù không học ở cùng một tòa nhà, nhưng trong giờ giải lao, chỉ cần Hà Tỉnh và Nam Tiêu đi vệ sinh hoặc xuống siêu thị, là khi quay về nhất định phải sang tìm Lục Nguyệt Oánh.
Có một lần vào giờ giải lao, Lục Nguyệt Oánh không ở lớp, gọi điện thì không nghe, Hà Tỉnh và Nam Tiêu đành đi vệ sinh trước, lúc đi vào, vừa hay gặp Lục Nguyệt Oánh đi ra, ba người chạm mặt, Lục Nguyệt Oánh đột nhiên biến sắc, chẳng nói năng gì mà quay đầu đi luôn.
Nam Tiêu và Hà Tỉnh không đi vệ sinh nữa, cả hai xoay người đuổi theo, Hà Tỉnh kéo Lục Nguyệt Oánh lại giải thích: “Bọn tớ về lớp tìm cậu nhưng cậu không có ở đấy, gọi điện thì cậu không nghe, sắp vào giờ rồi nên bọn tớ đành phải đi trước.”
Lục Nguyệt Oánh gạt Hà Tỉnh ra, nói nhấn mạnh mấy chữ: “Ban thực nghiệm các cậu…”, sau đó lại quay về giọng điệu bình thường: “…đi vệ sinh còn phải chạy, sợ làm muộn giờ các cậu học, tớ tự đi trước, các cậu đi nhanh đi, lề mề thêm lúc nữa là không kịp lên lớp nghe giảng, không theo kịp chương trình học hay thi không tốt lại trách tớ.”
Hà Tỉnh và Nam Tiêu biết không thi đỗ vào ban thực nghiệm là tâm bệnh của Lục Nguyệt Oánh, cả kỳ nghỉ hè không thể thật sự giải được nút thắt trong lòng, nhưng kết quả thì không thể thay đổi được nữa, hai người chỉ có thể dỗ dành mọi lúc, chuyện gì cũng nghe theo Lục Nguyệt Oánh.

Nam Tiêu đứng bên cạnh Lục Nguyệt Oánh, cô nàng cười bảo: “Lần sau nếu cậu không có ở lớp thì bọn tớ sẽ đợi ở cửa lớp, cùng lắm thì tiết sau đi vệ sinh, xin lỗi mà, đừng giận nữa, trưa nay bọn tớ đợi cậu ở đầu cầu thang.”

“Để trưa tính tiếp.”, Lục Nguyệt Oánh không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi, hai người còn lại thở dài đi vào nhà vệ sinh.
“Lần trước Trình Triều Lạc không chịu đi khuyên giải, Lục Nguyệt Oánh đã hơi mất hứng rồi, giờ bọn mình sang ban thực nghiệm học, tâm trạng cậu ấy càng tệ hơn.”, Nam Tiêu nói.
Hà Tỉnh cũng rầu rĩ, cô và Nam Tiêu cố tránh đi riêng hai người, chuyện gì cũng đi tìm Lục Nguyệt Oánh trước, nhưng không học cùng lớp nên có nhiều chuyện không ăn khớp, có khi giáo viên lớp thực nghiệm dạy quá giờ, vừa hết tiết thì các lớp thường đã vào tiết mới rồi, tới trưa các lớp thực nghiệm thường phải học thêm nửa tiếng, không cùng hoàn cảnh nên không thể chia sẻ với nhau thân thiết được như trước nữa.
Đến trưa, học sinh cả khối cùng xuống nhà ăn dùng bữa trưa, nối đuôi nhau lũ lượt ùa ra.

Nam Tiêu và Hà Tỉnh đứng ở đầu cầu thang, bị đám đông chen chúc đẩy đi, chẳng đợi được, cũng không thấy bóng dáng Lục Nguyệt Oánh, gọi điện thoại thì lại không nghe, hai cô gái quay về lớp cũ, cả căn phòng trống huếch hoách không còn một ai, Lục Nguyệt Oánh đã đi từ lâu rồi.
Sợ Lục Nguyệt Oánh có chuyện gì, Hà Tỉnh gọi cho cô nàng hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn chẳng có ai bắt máy, hai người chỉ đành đi xuống nhà ăn.

Xuống muộn nên chỉ còn lại mấy món không ngon, lát nữa lại phải về lớp vào tiết tự học chiều, hai người tranh thủ ăn qua loa cho xong.
Lúc bưng khay cơm ra, Hà Tỉnh nghe thấy có tiếng cười rất quen tai, ngoảnh đầu lại thì bắt gặp Lục Nguyệt Oánh tay cầm điện thoại, cười cười nói nói với mấy cô bạn, trò chuyện rất vui vẻ.

Hà Tỉnh cúi đầu gọi cho Lục Nguyệt Oánh một lần nữa, chuông đổ, Lục Nguyệt Oánh cúi xuống nhìn một cái rồi ấn nút tắt, đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục nói chuyện với nhóm bạn kia, nụ cười trên môi chưa lúc nào biến mất.
“Có phải Nguyệt Oánh giận cậu chuyện Trình Triều Lạc không?”, Nam Tiêu lấy điện thoại ra, gọi vào số của Lục Nguyệt Oánh, “Để tớ thử một lần.”
Lần này Lục Nguyệt Oánh trực tiếp tắt máy.
Nam Tiêu cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, hai người đứng gọn sang một góc quầy đồ ăn, cách đám đông huyên náo nhìn Lục Nguyệt Oánh cười nói vui vẻ với người khác.

Một lát sau, Nam Tiêu kéo Hà Tỉnh rời đi, ra khỏi nhà ăn, im lặng đi thẳng một mạch về lớp.

Về tới chỗ ngồi, hai người một trái một phải quay mặt sang nhìn nhau, Hà Tỉnh nói: “Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ tự học, bọn mình đi tìm Nguyệt Oánh nói chuyện đi?”
“Người không ở lớp, gọi điện không nghe, tìm kiểu gì?”, Nam Tiêu chán nản vỗ trán, “Sao lại thay đổi thành ra như thế chứ? Trước lúc khai giảng vẫn ổn lắm mà.”
“Có lẽ bọn mình không nên thi sang lớp thực nghiệm.”, Hà Tỉnh thở dài, “Hai bọn mình ở lớp thực nghiệm cũng xếp từ dưới lên, lúc nào cũng có khả năng bị chuyển lại về lớp thường, lại còn làm cho Nguyệt Oánh không vui.”, cảm giác chán chường ngắn ngủi qua đi, Hà Tỉnh nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ngồi thẳng dậy và bảo: “Bọn mình tách nhau ra đi tìm Nguyệt Oánh, cứ thử xem.”
“Được.”, Nam Tiêu đồng ý.
Hà Tỉnh xuống siêu thị mua loại đồ ăn vặt Lục Nguyệt Oánh thích, từ siêu thị đi ra, lại bắt gặp Lục Nguyệt Oánh đang nói chuyện với nhóm bạn mới.

Lần này Hà Tỉnh không bỏ đi, mà bước thẳng đến chào, rồi gọi Lục Nguyệt Oánh ra một chỗ và đưa đống đồ ăn vặt, “Đều là loại cậu thích đấy.”
“Cảm ơn nhé.”, Lục Nguyệt Oánh nhận lấy, bóc que kẹo mút ra cho vào miệng, “Quên không nói với cậu, sau này buổi trưa không cần đợi tớ đi ăn đâu, tớ đi ăn chung với hội Trương Duyệt rồi.”
“Tại sao?”, Hà Tỉnh hỏi.
“Tớ ăn chậm, sợ làm phiền các cậu về lớp thực nghiệm tự học.”
Hà Tỉnh nghe ra được là lời nói dối, nhưng vẫn cố níu kéo, “Một tiếng đủ thời gian để đợi cậu ăn chung mà.”
“Đi riêng đi, tớ không muốn làm lỡ việc học của học sinh giỏi đâu.”, Lục Nguyệt Oánh sốt ruột rời đi.
Hà Tỉnh đuổi theo, “Cuối học kỳ này lại phân ban…”, nửa câu sau còn chưa nói xong, Lục Nguyệt Oánh đã tươi cười hòa vào nhóm bạn mới, bỏ mặc một mình cô đứng ở đó.
Cuộc trò chuyện kết thúc chẳng mấy vui vẻ, khiến Hà Tỉnh đeo vẻ mặt ủ dột suốt cả buổi, tâm trạng sa sút, tan học về còn không buồn nói chuyện với Trình Triều Lạc.

Về đến khu nhà, khóa xe xong, Hà Tỉnh đang định lên tầng thì cặp sách bỗng bị xếch ngược lên, “Đói quá, đi ăn gì với tôi đi.”, Trình Triều Lạc nói.
“Muộn thế này rồi, làm gì còn quán nào mở cửa.”, Hà Tỉnh không muốn đi.
“Có, lên tôi đèo đi.”, Trình Triều Lạc kéo cái cặp sách lôi Hà Tỉnh lên xe.
Gió đêm đầu thu hây hây, ánh trăng dìu dịu, lá cây hẵng còn chưa rụng hết, Hà Tỉnh tựa đỉnh đầu vào lưng Trình Triều Lạc theo thói quen, trầm tư suy nghĩ.
Tay chân Trình Triều Lạc lạnh, sau lưng lại có một mảng nóng ấm, cách một lớp áo mà vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt của Hà Tỉnh, khắp người chỉ có chỗ đó là không lạnh, cậu ngồi thẳng lưng, không dám động đậy, chỉ sợ khẽ động một chút thôi là nguồn nhiệt kia sẽ biến mất.
Xuống xe, Hà Tỉnh ngẩng đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng đồ ngọt, cô nhấn mạnh: “Đây là quán đồ ngọt đấy.”

“Tôi biết chữ.”, Trình Triều Lạc xuống xe, một tay dắt xe, một tay gỡ cặp sách trên vai Hà Tỉnh xuống, “Đến thử cái thứ tôi ghét nhất.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc gọi mỗi món trong quán một suất, một bàn đầy đồ ngọt bày ra trước mắt Hà Tỉnh, cô thích ăn ngọt, từ từ ăn phần bánh mousse.

Ăn đến lúc lửng bụng, ngẩng đầu lên thấy phần bánh trước mặt Trình Triều Lạc chưa bị động một miếng nào, cô xúc một miếng đưa đến bên miệng Trình Triều Lạc, “Ăn thử một miếng đi.”
“Không muốn.”, khắp người Trình Triều Lạc tỏa ra vẻ kháng cự.
“Cậu bảo muốn đến ăn thử đồ ngọt cơ mà.”, Hà Tỉnh đặt thìa bánh xuống, khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi nói, “Có béo cũng phải béo cùng nhau, đừng hòng lừa cho một mình tôi béo.”
Trình Triều Lạc ngẫm nghĩ một lát rồi cầm thìa bánh Hà Tỉnh vừa xúc lên, ăn nguyên cả miếng đó.
Hà Tỉnh nhoẻn miệng cười, “Ngon không?”
Trình Triều Lạc không quan tâm, chỉ gõ gõ tay xuống mặt bàn, “Nói đi, hôm nay làm sao thế?”
Hà Tỉnh vẫn luôn coi Trình Triều Lạc là bạn thân, chịu chia sẻ tâm sự với cậu.

Cô kể chuyện Lục Nguyệt Oánh, Trình Triều Lạc cau mày, không thể hiểu nổi tại sao không đi vệ sinh cùng nhau thôi mà cũng giận được.

Cậu với Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ rất tùy ý, ở trường có thể gặp được nhau hay không hoàn toàn là ngẫu nhiên, cậu và Châu Từ Dữ học chung một lớp, đương nhiên sẽ thân hơn một chút, Mạnh Thiên Sơn chẳng bao giờ giận dỗi vì chuyện này cả, cũng chẳng hề nghĩ đến việc sang lớp thực nghiệm.
Bạn bè nên cho nhau sự thoải mái, khi tình cảm trở nên nặng nề, chắc chắn sẽ khó có thể kéo dài được, vả lại hợp tan có lúc, không chơi được nữa thì thôi.

Trình Triều Lạc nói ra quan điểm của mình, Hà Tỉnh chỉ dùng một câu “Cậu không hiểu đâu.” khiến cậu á khẩu không nói được gì.
Tình bạn giữa con trai và con gái khác nhau, nếu đã không hiểu, vậy thì Trình Triều Lạc sẽ không nói mấy lời khuyên nhủ nữa, cậu xoa xoa đầu Hà Tỉnh và bảo: “Không cần biết người khác thế nào, tôi sẽ luôn bên cạnh cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận