Trình Triều Lạc giành được giải quán quân cá nhân đúng như kế hoạch, còn theo nhóm thì được giải á quân.
Có một trường đại học nổi tiếng ở bên đó tung cho cậu một “cành ô-liu”, cậu muốn từ chối nhưng bố mẹ không cho, lớn bằng từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bố mẹ can thiệp vào quyết định của cậu, Trình Triều Lạc cảm thấy có gì đó là lạ, nên gặng hỏi Đổng Liên nguyên nhân.
Ánh mắt Đổng Liên có phần lảng tránh, nói chuyện cũng ấp úng, Trình Triều Lạc thông minh như thế, vừa nhìn đã thấy điểm khác thường của mẹ, cậu cố ý lấy điện thoại ra kiểm tra vé máy bay, “Mẹ không nói, con về nước hỏi bố.”
“Không được về.”, Đổng Liên giật lấy điện thoại của Trình Triều Lạc, nhất thời sốt ruột nên buột miệng nói ra: “Có người moi ra được thông tin con học trường Trung học số 11, còn đào bới chuyện con giành được các giải thưởng, nếu mà về, đám phóng viên với blogger kia sẽ truy đuổi đến tận trường, rồi lại viết lung tung hết cả lên cho mà xem.”, bà nức nở, “Tạm thời mẹ con mình không thể về nước được, đợi bố con xử lý xong hết chuyện công ty rồi hẵng về.”
“Trong thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Đổng Liên biết không giấu được nữa, đành kể hết đầu đuôi chuyện Hồ Quảng Hải cho con trai nghe.
Trình Triều Lạc: “Không còn khả năng cứu vãn ạ?”
Đổng Liên lắc đầu, “Hồ Quảng Hải muốn chơi đểu bố con không phải chuyện ngày một ngày hai, mà hắn ủ mưu từ lâu rồi, chuẩn bị đâu vào đấy cả, ít cũng phải bốn năm năm rồi, sau đấy mới lợi dụng Hà Khánh Nghiên để len vào nội bộ công ty, hiểu hết những điểm yếu của công ty, đào lớp quản lý cao cấp, ăn trộm bản kế hoạch sản phẩm mới, giáng cho chúng ta một đòn sau cùng.”, hai mắt Đổng Liên đẫm lệ, “Nếu biết trước Hồ Quảng Hải thù dai như thế, thì hồi xưa mẹ không nên yêu bố con.
Sản phẩm mới bị hắn trộm mất, tâm huyết bao năm nay coi như tan tành hết rồi.”
Trình Triều Lạc rút khăn giấy ra đưa cho mẹ, “Để con nghĩ cách.”
Đổng Liên: “Con còn nhỏ, có thể có cách gì được chứ? Con không cần lo chuyện của bố mẹ, cứ yên tâm học hành là được rồi, mai kia ở lại bên này học đại học, tiền cho con đi học, bố mẹ vẫn có thể trả được.”
“Bảo bố con đừng dồn tiền vào công ty nữa, để dành vốn chuẩn bị dự án mới, ăn cắp chung quy vẫn chỉ là ăn cắp thôi, chỉ có một bản kế hoạch sản phẩm, Hồ Quảng Hải không triển khai dự án tốt được đâu, ông ta không biết cốt lõi của sản phẩm ở đâu, không thể đánh vào nhu cầu người dùng cần nhất, có phát triển ra cũng khó mà hoạt động lâu dài được, sớm muộn cũng bị đào thải thôi.”
Đổng Liên sững sờ, không ngờ Trình Triều Lạc chưa đến công ty làm một ngày nào mà đã có lối suy nghĩ y như Trình Khiêm, “Bố con cũng nghĩ vậy, tiền chúng ta giữ lại đủ để khởi động một dự án mới.”
“Sản phẩm mới làm về nội dung gì ạ?”, Trình Triều Lạc hỏi.
“Mẹ không hiểu, đợi bố con sang rồi hai bố con nói chuyện.”
Trình Triều Lạc đã hiểu, cậu trầm mặc trong giây lát, “Hà Tỉnh thế nào ạ?”
“Lão Hà tức quá nên đổ bệnh, không thể làm việc quá sức được nữa, nên nghỉ công việc lương cao kia rồi.
Lúc mẹ đi, Lão Hà vẫn còn đang tìm việc, hôm qua Minh Tâm có nói với mẹ là vẫn chưa tìm được việc, cả ngày cứ ngồi ở nhà than ngắn thở dài.
Trụ cột trong nhà suy sụp, Tỉnh Tỉnh chắc cũng khổ tâm, nhưng mà cứng rắn hơn mẹ nghĩ nhiều, còn thỉnh thoảng động viên mẹ con bé nữa.”
Cảm giác như có cây kim đâm vào lồng ngực, đau buốt âm ỉ, Trình Triều Lạc nhìn đồng hồ, rồi lấy điện thoại ra gọi video call với Hà Tỉnh.
Cuộc gọi được kết nối, Hà Tỉnh đang ngồi trước bàn làm bài tập, khóe môi khẽ cong lên, “Lấy được giải quán quân quốc tế rồi chứ?”
“Ừ.”
“Tủ thành tích của cậu cuối cùng cũng đầy rồi, đợi cậu mang cúp về đặt vào tủ, tôi phải chụp một kiểu ảnh làm kỉ niệm mới được.”, Hà Tỉnh vẫn cười nói vui vẻ như trước đây, nhưng thật ra đã gầy rộc đi, mặt nhỏ hơn hẳn.
Cô lấy quyển ghi chú Trình Triều Lạc để lại trước khi đi, “Đề trong này tôi giải xong hết rồi, tùy cậu về kiểm tra lúc nào cũng được.”
Cô càng giả vờ không sao, lòng Trình Triều Lạc lại càng nghẹn tức, cậu trầm giọng nói, “Hà Tỉnh, tôi thi đấu xong rồi.”, ý tại câu chữ, vô cùng rõ ràng.
Hà Tỉnh vờ như không biết, “Chúc mừng cậu nhé.
Bao giờ về?”
“Mẹ tôi kể với tôi rồi.”, Trình Triều Lạc trực tiếp lật bài.
Hà Tỉnh cụp mí mắt, đầu bút vẽ nguệch ngoạc trên trang giấy trống, một lát sau, cô ngẩng đầu, “Xin lỗi cậu.”
Trình Triều Lạc: “Không liên quan đến cậu.”
“Cô ta họ Hà, là cô của tôi, sao lại không liên quan đến tôi?”, mấy ngày nay, bầu không khí trong nhà lúc nào cũng nặng nề, ép cho thần kinh Hà Tỉnh căng cứng, lại không dám để lộ tâm trạng, giờ đối diện với Trình Triều Lạc, cô gần như không kiềm chế được nữa, “Cô tôi để lộ ra nhiều điều bất thường từ lâu rồi, suốt ngày kêu là muốn được gả cho người có tiền, đáng ra tôi phải để ý từ sớm, thì chắc đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay rồi, nhà tôi sẽ không…”
“Hà Tỉnh!”, Trình Triều Lạc ngắt lời cô, cậu nhắc lại một lần nữa, “Không liên quan gì đến cậu, Hà Khánh Nghiên là một người trưởng thành, có năng lực suy nghĩ độc lập, cậu không thể can thiệp được đến suy nghĩ hay hành động của cô ta, với lại công ty nhà tôi không phải chuyện quá to tát, bố mẹ tôi có giữ lại được một ít tiền, sẽ bắt đầu lại, lần này tôi sẽ gây dựng lại cùng bố mẹ, cậu đừng bận tâm lung tung nữa.”
Tên nhóc con vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn này, khó lắm mới nói ra được nhiều lời khiến người ta nguôi ngoai như vậy, Hà Tỉnh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, “Sắp khai giảng rồi, bao giờ cậu về?”
Trình Triều Lạc im lặng.
Hà Tỉnh đã nghe bố mẹ nói về quyết định của vợ chồng Trình Khiêm rồi, cũng biết Trình Triều Lạc sẽ không về, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, “Cậu không về thật à?”
Đột nhiên tình hình trở nên rối ren hỗn loạn, kế hoạch của Trình Triều Lạc chỉ có thể tạm dừng, sớm muộn gì họ cũng phải đối mặt với vấn đề này, “Tôi phải cùng bố lên kế hoạch cho sản phẩm mới, bên này kĩ thuật tiên tiến, có thể học được nhiều thứ, cũng cho ra được nhiều ý tưởng hơn.”
Lần này đổi lại là Hà Tỉnh im lặng.
Trình Triều Lạc: “Xin lỗi, không thể cùng cậu học lớp Mười hai được.”
Cũng nhau lớn lên mười mấy năm, lần đầu tiên xa cách, cả hai cùng nhìn vào màn hình mà bất giác hai mắt đỏ hoe, sau đó là một khoảng tĩnh lặng dài đằng đẵng.
Hà Tỉnh cố nặn ra một nụ cười, “Cậu định học đại học ở bên đấy à? Không thi Đại học B với tôi nữa à?”
Bên ngoài màn hình, bàn tay Trình Triều Lạc buông thõng bên mình siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.
Chuyện một năm sau, cậu không nói chắc được, không dám dễ dàng hứa hẹn với Hà Tỉnh.
Thấy cậu mãi không nói gì, Hà Tỉnh tự an ủi mình: “Không sao, còn có Nam Tiêu học cùng tôi mà, đến lúc đấy còn kiếm được bạn trai nữa, lại có thêm một người bên cạnh, cậu cứ yên tâm ở bên đấy giúp bố mẹ nuôi đi.”
Trình Triều Lạc: “Mai tôi sẽ gửi quà về.”
“Không cần đâu, lúc đấy tôi chỉ nói bâng quơ thế thôi.”, mọi nỗi mong chờ với món quà từ trước đó giờ bay biến sạch sẽ, thì ra thứ cô trông ngóng không phải là quà mà là người, người không về, quà có lấp lánh cỡ nào, thì Hà Tỉnh cũng không vui nổi.
Trước kia mỗi lần Hà Tỉnh không vui, Trình Triều Lạc đều gửi lì xì, tặng quà, là cô sẽ hớn hở lại ngay, lần này cậu chẳng biết nên làm thế nào, lại trầm ngâm im lặng.
“Cậu nói chuyện với thầy chưa?”, Hà Tỉnh hỏi.
Trình Triều Lạc: “Mẹ tôi nói rồi.”
“Ờ… Tôi làm bài đây.”
“Có chỗ nào không hiểu, cứ gọi video call cho tôi.”
Cúp máy, Hà Tỉnh nằm rạp ra bàn, tì cằm lên cánh tay, cầm bút vẽ sao rồi lại vẽ hoa, cuối cùng đổi thành viết tên Trình Triều Lạc, bên tai như văng vẳng câu nói của Đổng Liên, “Bình minh và hoàng hôn là hai thời điểm lãng mạn nhất trong ngày, anh lại họ Trình, nên sẽ được gấp đôi lãng mạn.”
“Chả lãng mạn tí nào, có mà là con chó đáng ghét thì đúng hơn.”, cô lẩm bẩm một mình, lúc viết còn dùng lực mài mạnh, đầu bút cắt qua mặt giấy, cùng lúc dứt lời thì rạch ngang tờ giấy.
Cô xé bỏ tờ giấy, vo viên lại rồi vứt bỏ, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng quay về mở nhạc âm lượng thật to, ép mình phải tập trung làm bài.
Làm xong bài rồi vẫn không buồn ngủ, cô lại nghe thu âm tiếng Anh, nhắm mắt lại vừa nghe vừa nhẩm theo, không cho bản thân cơ hội nghĩ đến cậu.
Ngày hôm sau đến trường, Nam Tiêu nhìn quầng thâm đen thẫm dưới mắt cô liền hỏi: “Đêm qua làm bài đến tận khuya à?”
Hà Tỉnh gật gù.
Nam Tiêu đưa tay huých cô, “Sao thế?”
“Trình Triều Lạc ở lại bên kia, không về nữa, lên đại học cũng không về, mai sau chắc cũng ở bên đấy lấy vợ đẻ con.”
“Vì chuyện của cô cậu à?”
“Ừ, cô ta tham tiền lại yêu đương đến mụ mị đầu óc, phá hoại sức khỏe của bố tớ, với công ty nhà Trình Triều Lạc.”
Nam Tiêu không biết giải quyết thế nào, chỉ sốt ruột hỏi, “Thế phải làm sao?”
“Trình Triều Lạc muốn giúp bố cậu ấy vực lại từ đầu, thật ra tớ hiểu cho cậu ấy, đổi lại là tớ, tớ cũng làm như thế, cũng giống như bây giờ tớ chỉ tiếc không thể ra ngoài đi phỏng vấn thay cho bố tớ, cho bố tớ đỡ khổ ấy.
Bố tớ lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, người ở mấy công ty kia vừa nghe thấy hai điều này thôi là chả cần xem hồ sơ đã từ chối thẳng thừng rồi.
Tớ chỉ lo lắng suông thôi, chả giúp được gì.”, Hà Tỉnh lại lấy bút ra vẽ bừa lên trang giấy nháp, “Chỉ là tớ không quen thôi, dù sao thì bọn tớ cũng lớn lên cùng nhau, mười mấy năm như hình với bóng, đã quen với sự tồn tại của nhau rồi, tự nhiên không nhìn thấy đâu nữa, trong lòng cứ có cảm giác hụt hẫng sao sao ấy.”
“Cậu thích Trình Triều Lạc à?”, Nam Tiêu hỏi.
Hà Tỉnh: “Không phải.”
Nam Tiêu: “Nếu tớ ra nước ngoài, chắc chắn cậu sẽ không buồn như thế này.”
“Cậu đi tớ cũng không vui, người bạn nào đi tớ cũng sẽ buồn, chỉ là Trình Triều Lạc thì nghiêm trọng hơn một chút, dù gì cũng quen biết lâu thế rồi mà.”
“Thế cậu định làm như nào?”
“Đến đâu hay đến đó vậy.”, Hà Tỉnh ngồi thẳng dậy, ngả đầu dựa vào vai Nam Tiêu, “Thì tớ cũng không thể vì cậu ấy mà không đi học, không thi, không học đại học, ngày tháng vẫn phải tiếp tục, trước giờ sống thế nào thì giờ cứ sống thế thôi.”
“Có chuyển vào nhà tân hôn nữa không?”
Hà Tỉnh cong môi bật cười, “Nhà tân hôn cái gì chứ? Bọn cậu xàm thật.”, Trình Triều Lạc không còn ở đây, cô chuyển vào làm gì nữa, mất công trang hoàng, cũng chẳng được ngủ trên chiếc giường mềm mại kia.
Hà Tỉnh nhanh chóng gạt bỏ hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu, lôi sách ra, “Sắp vào giờ rồi, Trình Triều Lạc đã có bến đỗ để học Đại học rồi, bọn mình thì vẫn phải miệt mài ôn thi đây.”
Lớp Mười hai có vô số đề thi, vô kể bài tập, buồn tẻ vô vị, cứ thế cũng qua được non nửa năm.
Hà Khánh Lâm vẫn thất nghiệp, gần rơi vào trầm cảm, tới tận cuối năm rốt cuộc cũng tìm được việc, dù lương thấp hơn trước rất nhiều, nhưng sau khi được đi làm, trạng thái tinh thần của ông ngày một tốt lên, bầu không khí trong nhà cũng dần trở lại trước kia.
Về phần Hà Khánh Nghiên, từ sau lần về lấy hành lý thì không quay lại nữa, cũng không liên lạc với họ.
Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc không liên lạc nhiều, một là vì cả hai đều bận, hai là vì mỗi lần gọi video call đều trầm mặc nhìn nhau, sau mỗi cuộc điện thoại, Hà Tỉnh lại ủ rũ mất một thời gian, dần dần cô không muốn nhận video call từ Trình Triều Lạc nữa, thường tìm đủ lý do để từ chối.
Trình Triều Lạc quá hiểu cô, cảm nhận được thay đổi của cô, cậu tự giác giảm bớt tần suất gọi lại.
Lại là một mùa Giáng Sinh.
Cuối tuần được nghỉ, Mạnh Thiên Sơn rủ mọi người cùng đi ăn, vẫn là địa điểm tụ tập năm trước, điều thay đổi duy nhất là thiếu Trình Triều Lạc.
Mạnh Thiên Sơn gọi điện thoại cho Trình Triều Lạc, nhưng cậu không bắt máy, “Chắc là đang ngủ, thôi bọn mình ăn đi.”
Có Thẩm Ức Đường, Châu Từ Dữ không nói chuyện, Hà Tỉnh thì ủ dột, suốt bữa cơm chỉ có Mạnh Thiên Sơn điều tiết bầu không khí.
Sau bữa cơm, cũng giống năm ngoái, hai đôi tình nhân tách ra đi hẹn hò riêng, Hà Tỉnh đứng đợi xe trước cửa tiệm, đột nhiên lại nhớ về một năm trước.
Khi ấy cô và Trình Triều Lạc cùng đi bộ về, trên đường gặp tuyết rơi, cả hai còn cùng mua khăn.
Hà Tỉnh sờ lên chiếc khăn trên cổ, rồi chợt xoay người rời trạm xe buýt, xuôi theo con đường về nhà năm ngoái, lững thững bước đi.
Cửa hàng bán cái khăn kia vẫn mở cửa, cô đi vào dạo một vòng, tầm mắt bỗng dừng trên một chiếc khăn kiểu nam, lớp lông len rất mềm mại, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mua nó.
Đi trên đường, cô mới hối hận, Trình Triều Lạc ở xa như thế, có gửi khăn sang thì cũng qua Giáng Sinh mất rồi.
Đột nhiên không muốn tặng nữa, mà vứt thì không đành, cô xách cái túi đựng khăn mà chẳng biết phải làm sao.
Đi được nửa đường thì trời đổ tuyết.
Cô ngửa lòng bàn tay lên, để tuyết xà xuống, lành lạnh, buôn buốt.
Đột nhiên có một cơn gió lướt qua, lạnh tới mức khiến cô rùng mình, phải chầm chậm chạy về nhà.
Năm ngoái, trên con đường này, Trình Triều Lạc còn đi bên cạnh cô, đội mũ quàng khăn cho cô nên không hề thấy lạnh, năm nay đi một mình mới phát hiện ra đêm mùa đông lạnh nhường nào.
Hà Tỉnh về thẳng tiểu khu, bước lên hàng hiên phủi bỏ tuyết trên người, đang phủi thì từ phía sau bỗng thoang thoảng một mùi bạc hà mát lạnh, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, “Giáng Sinh vui vẻ.”
Cô quay đầu lại, thảng thốt, sững sờ..