Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ xách theo túi đồ ăn vặt đứng chờ trước cửa lớp thực nghiệm 2, Hà Tỉnh đi tới, họ lập tức bước lên cản cô lại.
Mạnh Thiên Sơn cười hề hề, “Anh Tỉnh ăn sáng chưa? Có chút ít bọn tôi mang đến biếu cậu.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô không nhận túi đồ ăn vặt, mà hỏi: “Định mua chuộc tôi để dỗ Nam Tiêu à? Còn nửa năm nữa là thi đại học rồi, cậu bớt chọc tức cậu ấy lại đi.”
“Không phải.”, Mạnh Thiên Sơn nhét túi quà vặt vào tay Hà Tỉnh, “Tôi với Từ Dữ xin lỗi cậu vì chuyện tối qua.”
“Chuyện gì?”, Hà Tỉnh chẳng hiểu ra làm sao.
“Tối qua bọn tôi không nên để cậu về nhà một mình, dù sao cậu cũng là con gái, ngộ nhỡ có chuyện gì thì bọn tôi đúng là tội đáng muôn chết.”
“Khu trung tâm thương mại gần nhà tôi như thế, xảy ra chuyện gì được cơ chứ.”, trước kia Hà Tỉnh vẫn về một mình, Mạnh Thiên Sơn với Châu Từ Dữ chưa từng xin lỗi, hôm nay lại giở chứng, cô hỏi: “Bọn cậu bị làm sao đấy?”
“Không sao hết, bọn tôi đi đây, cậu vào lớp đi.”, Mạnh Thiên Sơn đẩy Châu Từ Dữ đi, loáng một cái đã chuồn về lớp.
Hà Tỉnh xách túi đồ ăn vặt, ôm một bụng đầy câu hỏi ngồi vào chỗ, sau đó hỏi Nam Tiêu.
Nam Tiêu nói: “Sáng sớm nay Trình Triều Lạc gọi điện mắng Mạnh Thiên Sơn với Châu Từ Dữ một trận, trách bọn họ để cậu về nhà một mình.
Sáng nay tớ cũng ngẫm lại, đúng là bọn tớ không nên làm thế, con gái về nhà một mình đêm hôm quá nguy hiểm, ngộ nhỡ trên đường về gặp phải tên biến thái nào thì làm sao, có hối hận cũng không kịp, xin lỗi nhé Tỉnh Tỉnh.”
“Trình Triều Lạc lo bò trắng răng thôi, mặc xác cậu ấy.”, sợ Nam Tiêu áy náy, Hà Tỉnh chỉ đành đổ hết tội lên đầu Trình Triều Lạc.
Nam Tiêu: “Cậu ấy quan tâm cậu thật đấy, hơn nửa năm nay, gần như ngày nào cũng hỏi thăm tình hình của cậu qua Mạnh Thiên Sơn.”
“Sao không tự hỏi tớ?”, Hà Tỉnh mở cuộc trò chuyện trong điện thoại ra cho Nam Tiêu xem, “Hơn nửa năm nay, số lần bọn tớ nói chuyện đếm được trên đầu ngón tay.”, bỗng cô nhoẻn miệng cười, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà tối qua cậu ấy về đón Giáng Sinh với tớ đấy.”
“Gì cơ?”, Nam Tiêu trố mắt nhìn, “Từ nước ngoài về?”
“Ừ! Tớ cũng không ngờ Trình Triều Lạc lại đột ngột về.”, Hà Tỉnh thoáng im lặng, cúi đầu nhìn vào góc quyển sách, “Thì… bất ngờ cực kỳ, nhưng tớ còn cãi nhau với cậu ấy, sau lại phải đi dỗ.”
“Cậu ấy đâu?”
“Đi rồi, lên chuyến bay sớm đi rồi.”
“Ngồi cả chuyến bay dài chỉ để đón Giáng Sinh với cậu?”
“Sợ tớ một mình cô đơn chứ sao, cậu ấy hiểu tớ mà.”
“Có khi nào Trình Triều Lạc thích cậu rồi không?”
“Không… đời nào.”
Nam Tiêu lắc đầu vẻ ngao ngán, còn châm chọc:”Nếu thế thì tình bạn của bọn cậu đúng là cảm động trời đất đấy.”, cô nàng búng trán Hà Tỉnh, “Tỉnh Tỉnh mau tỉnh táo đi.”
“Cậu ấy thích người khác rồi, ở trong trường mình luôn.”, Hà Tỉnh nói một cách chắc nịch.
“Ai? Cậu ấy nói chưa?”
“Chưa.”, nhắc đến chuyện này là Hà Tỉnh lại bực mình, cô kể hết mọi thứ với Trình Triều Lạc, vậy nhưng Trình Triều Lạc có bí mật mà lại không kể cho cô.
“Theo tớ thấy thì là cậu rồi.”
Hà Tỉnh không đáp lời, gối lên cánh tay nằm rạp ra bàn, cầm bút vẽ linh tinh, rồi bỗng quẳng bỏ cây bút, ngồi dậy nói: “Chủ đề này vô nghĩa thôi, tại vì cậu ấy sẽ không về nữa.”
Nam Tiêu: “Mai sau định cư ở nước ngoài luôn hả?”
Hà Tỉnh: “Phải.”
Nam Tiêu: “Thế thôi hết phim, yêu xa khó lắm.”
Hà Tỉnh: “Thế nên bọn mình đừng phí thời gian vào chuyện tào lao này nữa, làm bài đi.”
***
Nửa năm cuối cùng, Hà Tỉnh như một cỗ máy được lên dây cót, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, số lần nói chuyện với Trình Triều Lạc vô cùng ít ỏi.
Thi xong môn cuối cùng, cô và Nam Tiêu chạy lên cây cầu gần điểm thi, nhìn ra mặt sông rồi hét ầm lên, bao ánh mắt xa lạ đổ dồn về cũng mặc kệ, cứ hét cho tới khi trào nước mắt.
Những ngày tháng ngột ngạt của họ cuối cùng cũng đi qua rồi.
Tối hôm ấy, Hà Tỉnh cùng hội Mạnh Thiên Sơn ra quán đồ nướng đánh chén một bữa linh đình.
Kỳ thi đại học kết thúc, họ cũng thành niên, một bữa ăn vui vẻ vừa có tiếng cười vừa có nước mắt.
Sau chầu rượu, Hà Tỉnh gọi video call cho Trình Triều Lạc, cậu không bắt máy, lịch sử cuộc gọi là bảy ngày trước, Trình Triều Lạc gửi tin động viên cô cứ thả lỏng, đừng áp lực quá.
Đầu Hà Tỉnh váng vất, Trình Triều Lạc không bắt máy nên cô gửi tin nhắn thoại, “Trình Tinh Tinh, thi đại học xong rồi, bọn tôi đi ăn cùng nhau mà thiếu cậu, cậu không cần bọn tôi nữa, cũng không cần tôi nữa, đúng không?”
Tin nhắn như viên đá lặn chìm dưới đáy biển, Trình Triều Lạc không hồi âm.
Hôm sau, khi đầu óc đã tỉnh táo, Hà Tỉnh muốn thu hồi tin nhắn, nhưng vì quá lâu rồi nên không thể thu hồi được, cô tức tối quăng điện thoại sang một bên.
Hà Tỉnh dậy sớm, chuẩn bị làm bữa sáng cho cả nhà, cô vừa vào bếp lấy nguyên liệu ra thì chuông cửa vang lên.
Ai mà đến sớm như vậy? Cô đi ra mở cửa cùng với nỗi nghi hoặc.
Hà Khánh Nghiên bế theo một đứa trẻ đứng ngoài cửa, “Tỉnh…”
Lời còn chưa dứt, Hà Tỉnh đã đóng sầm cửa lại.
Chuông cửa lại vang lên, Hà Tỉnh vờ như không nghe thấy, Tô Minh Tâm đi từ phòng ngủ ra định mở cửa, liền bị Hà Tỉnh ngăn lại, “Mẹ đừng ra.”
“Ai đấy?”
“Đến thu rác thôi, kệ đi.”
Tô Minh Tâm đoán ra, bèn hỏi: “Cô út à?”
“Con không có cô.”, Hà Tỉnh trả lời một cách dứt khoát.
Họ không mở cửa, Hà Khánh Nghiên không ngừng ấn chuông, Hà Tỉnh loanh quanh tìm công tắc chuông ở gần cửa, “Làm thế nào để tắt cái chuông đi ạ?”
Tô Minh Tâm: “Cái này phải hỏi bố con.”
Hai mẹ con họ sợ Hà Khánh Lâm biết, nhưng tiếng chuông to như thế, không thể nào Hà Khánh Lâm không nghe thấy, ông đi ra nhìn Hà Tỉnh và Tô Minh Tâm, “Ra mở cửa đi.”
Hà Tỉnh đứng yên.
Hà Khánh Lâm tự ra mở cửa, có chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi nhìn thấy Hà Khánh Nghiên, ông không hề tỏ ra ngạc nhiên hay kích động.
Hà Khánh Nghiên quỳ thụp xuống đất, “Anh, em xin lỗi.”
“Mày đi đi, tao không có em gái.”, Hà Khánh Lâm giữ cửa, không cho Hà Khánh Nghiên vào.
Thấy người thân, bao uất ức dồn nén những ngày qua trong Hà Khánh Nghiên ào ào trút ra như thác, “Hồ Quảng Hải là thằng khốn, nó lừa em.”, đột nhiên đứa trẻ trong lòng cô ta khóc ré lên, ngắt lời Hà Khánh Nghiên, cô ta bỏ đứa bé hẵng còn quấn tã xuống đất, “Khóc khóc khóc, khóc chết luôn đi.”
“Bố nó đâu?”, Hà Khánh Lâm hỏi.
“Hồ Quảng Hải không nhận.”, Hà Khánh Nghiên khóc nức nở, “Hiện giờ em lâm vào đường cùng rồi.”
“Đường là do mày chọn, báo cảnh sát đi.”, Hà Khánh Lâm đóng cửa, rồi dựa lưng lên đó, bần thần, lặng thinh.
Bên ngoài, Hà Khánh Nghiên điên cuồng đập cửa, vừa khóc vừa la hét gọi “anh”.
Tô Minh Tâm thương chồng, “Hay là…”
“Không cần.”, trước khi vào phòng ngủ, Hà Khánh Lâm dặn Tô Minh Tâm và Hà Tỉnh, “Không ai được phép ra mở cửa.”
Tiếng đập cửa dần nhỏ lại, sau chừng hai mươi phút, bên ngoài đã im lặng hẳn, Hà Tỉnh nhìn ra qua mắt mèo, thấy không có ai thì rón rén mở cửa ra.
Ngoài hành lang không còn bóng dáng cô út đâu nữa, nhưng vừa thu tầm mắt, cô chợt sững sờ, Hà Khánh Nghiên đi rồi, còn đứa trẻ thì vẫn ở dưới đất, ngủ ngon lành trong bọc chăn.
Hà Tỉnh quay đầu vào gọi to: “Mẹ.”
Tô Minh Tâm chạy ra xem thì cũng bàng hoàng.
“Làm thế nào đây?”, với Hà Khánh Nghiên, cô có thể chặn ngoài cửa, nhưng với một đứa trẻ còn non nớt, Hà Tỉnh chẳng biết phải làm sao, chỉ đành hỏi mẹ.
Tô Minh Tâm: “Mặt đất lạnh lắm, cứ bế vào đã.”
Tiếng khóc của đứa trẻ phá tan sự yên tĩnh đầu sáng, cả nhà bốn người trầm mặc ngồi quanh nó.
“Đưa đến đồn cảnh sát, để cảnh sát liên lạc với bố mẹ nó.”, Hà Khánh Lâm là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Tô Minh Tâm: “Đưa đi đâu thì cũng phải cho ăn no trước đã, cứ khóc thế này mãi nó lả đi mất.
Tỉnh Tỉnh, chạy xuống cửa hàng mẹ và bé ở gần khu nhà mình mua bình với sữa bột đi.”
Nhớ đến những chuyện Hà Khánh Nghiên đã làm, Hà Tỉnh không muốn đi chút nào, nhưng lại nghĩ trẻ con vô tội, chẳng ai nỡ nhẫn tâm bỏ đói đứa bé, cuối cùng cô vẫn mặc thêm áo rồi đi.
Đứa bé được ăn no lại lăn ra ngủ.
Tô Minh Tâm bế đứa bé và bảo: “Nhìn đứa bé này thì chắc vẫn chưa đến hai tháng, Nghiên Nghiên nhẫn tâm quá.”
Nhắc đến chuyện này, Hà Khánh Lâm lại tức giận đến tím tái mặt mày, vỗ thật mạnh xuống mặt ghế sofa, “Đưa đến đồn cảnh sát, đi luôn bây giờ.”
Tô Minh Tâm và Hà Tỉnh sợ ông lại kích động thành bệnh, nên vội vàng bế đứa bé đến đồn cảnh sát gần nhất.
Cảnh sát đã hỗ trợ liên lạc với Hà Khánh Nghiên và Hồ Quảng Hải nhưng không được, đứa trẻ này không được tính là trẻ mồ côi, không thể gửi đến cô nhi viện.
Không liên lạc được với bố mẹ, nó lại còn bé, nữ cảnh sát khuyên Tô Minh Tâm cứ đưa đứa trẻ về nhà trước, ngay khi liên lạc được với Hà Khánh Nghiên hoặc Hồ Quảng Hải, họ sẽ gọi điện cho bà.
Đứa trẻ hơn bốn mươi ngày tuổi, Tô Minh Tâm không nỡ bỏ mặc, chỉ đành bế về.
Sau khi đổi việc, tiền lương của Hà Khánh Lâm chỉ bằng một nửa trước kia, lương của Tô Minh Tâm cũng không cao, sự xuất hiện của đứa trẻ quả thật là họa vô đơn chí.
Hà Tỉnh muốn gánh bớt áp lực cho bố mẹ nên tới một tiệm đồ ăn nhanh xin làm thêm, thừa thời gian thì đi học tiếng Pháp với Nam Tiêu.
Nam Tiêu thích nước Pháp, nghỉ hè không có việc gì làm liền kéo Hà Tỉnh đi đăng ký học một lớp tiếng Pháp.
Giáo viên trên lớp là một người Pháp tóc vàng mắt xanh, mỗi lần nhìn thấy vị giáo viên này, Hà Tỉnh lại nghĩ đến Trình Triều Lạc.
Có lẽ Trình Triều Lạc ở nước ngoài cũng quen được rất nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, không biết ở bên đó cậu có thích cô gái da trắng nào hay không?
Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi Đại học, tin nhắn gửi cho Trình Triều Lạc phải tới ba bốn hôm sau mới được cậu hồi âm.
Đổi lại là trước kia, vô duyên vô cớ mà lâu như vậy mới trả lời tin nhắn, chắc chắn Hà Tỉnh đã tức tối đi tìm cậu tính sổ rồi.
Hiện giờ Hà Tỉnh không nổi giận, cũng không trả lời lại Trình Triều Lạc, khoảng cách sẽ không làm thay đổi tình bạn thân thiết, nhưng dù sao thì cô cũng phải thích ứng được với những ngày tháng một mình.
Thời tiết mùa hè thay đổi chóng mặt, lúc Hà Tỉnh đến tiệm đồ ăn nhanh để đi làm thì trời không một gợn mây, vậy mà khi tan ca lại đổ mưa rào rào.
Cô chẳng mang áo mưa hay ô dù gì, lên mạng đặt xe thì không một ai nhận đơn, cô đợi bên ngoài quán một lúc lâu, vừa thấy ngớt mưa liền lập tức đạp xe về nhà.
Ai ngờ mới đi được một lát thì trời lại đổ mưa, những hạt mưa to chừng hạt đậu táp lộp độp lên người cô, về tới nhà thì cả người ướt như chuột lột, lúc tắm còn hắt xì liên tiếp hai cái.
Sợ bị cảm, cô uống thuốc trước đề phòng, vậy mà vô ích, ngày hôm sao đã lên cơn sốt sình sịch.
Hà Tỉnh xin nghỉ ở nhà, Tô Minh Tâm phải chăm sóc đứa bé, chỉ đành để Hà Lai đi cùng Hà Tỉnh đến phòng khám truyền nước.
Hà Lai còn nhỏ lại ham chơi, đến phòng khám, thấy có đứa trạc tuổi đang chơi điện thoại, nó liền đứng bên cạnh xem người ta chơi game, chẳng còn nhớ gì đến bà chị gái ruột.
Chị y tá vừa cầm tay Hà Tỉnh lên đã cau mày, “Mạch máu của em… nhỏ quá.”
“Vâng.”, giọng Hà Tỉnh thoáng run rẩy, là do sợ thật, nỗi sợ trong lòng còn vượt qua cả cảm giác đau đớn khi đầu kim truyền ghim vào da.
“Đừng căng thẳng quá, chị sẽ cố làm một phát ăn ngay.”, chị y tá ngoài miệng thì an ủi cô, nhưng nếp nhăn trên trán chưa một phút nào giãn ra.
Hà Tỉnh nhìn chị y tá càng lúc càng căng thẳng, lòng bàn tay cô ướt rượt, nhưng vẫn cố cắn môi dưới nén lại, “Chị cứ cắm đi, cùng lắm thì cắm lại cái nữa.”
Chị y tá bị cô chọc cười, bèn nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô, “Đến một mình à?”
Câu này khiến Hà Tỉnh bỗng chốc lại nghĩ đến Trình Triều Lạc.
Cảnh tượng khi Trình Triều Lạc đưa cô đến bệnh viện lần cô bị sốt như hiện lên trước mắt, cậu cõng cô cả chặng đường, lúc cắm kim truyền còn đứng bên cạnh che mắt cho cô, dỗ cô uống nước, chạy đi mua trà sữa cho cô, vậy mà hôm nay lại chỉ có mình cô đối mặt với chuyện này.
Nghĩ đến những ngày tháng về sau không có Trình Triều Lạc bầu bạn, sống mũi cô chợt cay xè.
Mười mấy năm bên nhau, đột nhiên chỉ còn lại mỗi mình, quá trình chấp nhận chuyện này quá khó, bình thường cô không hay nhớ đến Trình Triều Lạc, chỉ vào một vài khoảnh khắc nào đó, gương mặt lạnh lùng của cậu lại tự động nhảy ra.
Giây phút đầu kim cắm vào da, Hà Tỉnh vẫn còn đang chìm đắm trong hồi ức với Trình Triều Lạc, tới khi chị y tá đi rồi, cô mới phát hiện ra.
Khi thân thể không khỏe, cảm xúc cũng trở nên yếu đuối, chỉ vì một chuyện cỏn con thôi cũng muốn khóc.
Cô chẳng biết tại sao mà nước mắt cứ lã chã rơi, vừa hay lại bị Hà Lai quay về để mượn điện thoại bắt gặp, nó dè dặt hỏi: “Chị, chị làm sao đấy?”
Hà Tỉnh vội lau nước mắt, “Sốt nên khó chịu, không sao hết.”
Hà Lai nghiêng đầu nhìn cô, “Chị nhớ anh Triều Lạc à?”, nó lấy điện thoại của Hà Tỉnh, “Để em nhắn tin cho anh ý, bảo anh ý về thăm chị.”
Hà Tỉnh cuống quýt giật lại cái điện thoại, “Đừng gửi linh tinh, cậu ấy đang ở nước ngoài đấy.”, họ cách nhau cả Thái Bình Dương, không phải chỉ một chuyến tàu điện ngầm hay một chuyến xe buýt là có thể giải quyết được, gửi tin nhắn thì Trình Triều Lạc cũng không trả lời, mà chỉ gây thêm phiền toái cho cậu mà thôi.
Hơn một năm, trong nhà xảy ra quá nhiều biến cố, Hà Lai cũng hiểu, nó ấp úng hỏi: “Anh Triều Lạc… mai sau… không về nữa à?”
“Trong vòng mấy năm này chắc chắn là không về, mai sau nữa thì không biết.”
Hà Lai: “Thế thì chị ít đi một người bạn tốt rồi.”
Không nói còn đỡ, vừa nhắc đến là Hà Tỉnh lại chảy nước mắt, cô hờn dỗi nói: “Chị có đầy bạn, không thèm cậu ta, Trình Triều Lạc vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, quy củ đến mức biến thái, tính cách đã chả có gì thú vị lại còn độc mồm độc miệng, ai thèm làm bạn với cậu ta chứ?”
Hà Lai bĩu môi, nhỏ giọng than thở, “Thật ra anh Triều Lạc quá là tốt với chị luôn.”
“Im mồm.”, Hà Tỉnh quẳng điện thoại cho em trai, “Phắn sang một bên chơi đi.”
Hà Lai cầm điện thoại nhưng không đi ngay, mà ngồi xuống cạnh Hà Tỉnh rồi bảo: “Không sao, còn có em, mai sau em sẽ không làm chị phát điên nữa đâu.”, nói xong mới mang cái điện thoại chạy bay biến.
Đây mà là lời một thằng oắt con có thể nói ra ư?
Hà Tỉnh cứ lau khô nước mắt rồi nước mắt lại chảy ra.
Cảm sốt thôi mà sao lại dễ khóc như vậy? Cô vừa bực bội vì những giọt nước mắt không đáng tiền của mình, vừa nhịn không nổi mà thút thít khóc, ép mình phải phân tán sự chú ý đi thì nước mắt mới ngừng rơi.
***
Thành tích thi đại học của mọi người đều không tệ, Hà Tỉnh, Nam Tiêu và Châu Từ Dữ cùng đỗ vào Đại học B, còn Mạnh Thiên Sơn thì đỗ vào một trường nguyện vọng hai cùng thành phố.
Hà Tỉnh đã chuẩn bị xong mọi thứ để cùng Nam Tiêu đi nhập học, vậy nhưng chuyên ngành mà Nam Tiêu đăng ký đột nhiên tăng điểm, cô nàng không chọn mục điều chỉnh chuyên ngành, nên lại thành ra không trúng tuyển[1], chỉ có thể sang một trường khác, mặc dù cũng là trường trọng điểm, song lại ở một nơi rất xa.
Vì chuyện này, Hà Tỉnh phải sang nhà Nam Tiêu ở, khuyên nhủ dỗ dành mất năm ngày, Nam Tiêu mới dần chấp nhận sự thật.
[1] Đây là quy chế trong tuyển sinh Đại học ở TQ, hiểu đại khái là trước khi thi mà bạn chọn “điều chỉnh chuyên ngành”, nếu sau đó không đủ điểm vào chuyên ngành đã chọn thì có thể được chuyển sang một chuyên ngành khác cùng trường, nếu không chọn “điều chỉnh chuyên ngành” thì coi như trượt
Hà Khánh Nghiên không đến đón đứa trẻ, Hà Khánh Lâm và Tô Minh Tâm đi tìm Hồ Quảng Hải mấy lần mà chẳng gặp được, mãi mới chặn đường được một lần thì hắn lại không nhận, còn quay cổ cắn ngược Hà Khánh Nghiên một nhát.
Tô Minh Tâm yêu cầu đi xét nghiệm ADN, Hồ Quảng Hải vẫn một mực không chịu, sau họ đến thẳng công ty Hồ Quảng Hải, nhưng bị bảo vệ chặn cửa không cho vào.
Đứa trẻ không thể vào cô nhi viện, bố mẹ đẻ thì ruồng bỏ, lại còn bé như vậy, hết cách, chỉ đành giữ lại nuôi nấng ở nhà họ Hà.
Chăm trẻ con vừa tốn thời giờ vừa tốn công sức, chiếm hết thời gian trống của Tô Minh Tâm và Hà Khánh Lâm.
Hiểu hoàn cảnh gia đình, ngày khai giảng năm học đầu tiên, Hà Tỉnh kiên quyết không để bố mẹ đưa đi.
Tranh thủ nghỉ hè, Châu Từ Dữ thi bằng lái xe, nên Hà Tỉnh và Mạnh Thiên Sơn đi xe của Châu Từ Dữ đến trường nhập học.
Sau kỳ thi đại học, Châu Từ Dữ và Thẩm Ức Đường chia tay, nguyên nhân chia tay Châu Từ Dữ không kể.
Từ đó, Thẩm Ức Đường trở thành chủ đề cấm giữa bọn họ, không ai dám nhắc đến, như thể trước giờ chưa từng xuất hiện.
Hà Tỉnh được phân vào một phòng ký túc xá bốn người, các bạn trong phòng đều rất hòa đồng, chỉ sau mấy ngày đã trở nên thân thiết.
Giờ nghỉ giải lao giữa buổi huấn luyện quân sự, cả hội ngồi dựa vào nhau nhìn sinh viên của các khoa khác tập, Đổng Tuế Tuế gập khuỷu tay huých hai cô bạn, “Mau nhìn đi, bên khoa máy tính có một anh chàng đẹp trai dã man.”
Hà Tỉnh đang chợp mắt, mấy hôm nay mệt rũ xác, cô không muốn tốn thời gian nghỉ ngơi vào việc ngắm bọn con trai, chẳng thèm ngẩng đầu, mắt cũng chẳng thèm ti hí, cô bảo: “Toàn đội mũ mặc quần áo y như nhau, nhìn chỗ nào mà thấy đẹp trai?”
Đổng Tuế Tuế: “Thì chiều cao với gương mặt, cậu ấy đội mũ, chứ có đeo khẩu trang đâu.”
Một cô bạn cùng phòng khác tên Trương Cúc khẽ đẩy lưng Hà Tỉnh và bảo: “Cậu này đẹp trai thật đấy, bỏ lỡ là cậu hối hận cho mà xem.”
Đột nhiên Đổng Tuế Tuế cao giọng, “Hình như cậu ấy đang nhìn sang chỗ bọn mình kìa.”
Trương Cúc nhìn theo hướng Đổng Tuế Tuế chỉ, “Uôi! Đúng là nhìn sang chỗ bọn mình thật này, không biết cậu ấy đang nhìn ai đây?”
Mạnh Thanh Đồng: “Ai xinh nhất thì là nhìn người đấy.”
Đổng Tuế Tuế: “Thế thì chắc cú là nhìn Hà Tỉnh rồi.”
Trương Cúc lại đẩy lưng Hà Tỉnh, “Giai đẹp đang nhìn cậu kìa, đừng ngủ nữa.”
Hà Tỉnh bị đám bạn cùng phòng quấy đến mức phải mở hé mắt ra, “Đâu?”
Đổng Tuế Tuế chỉ vào một chàng trai cao nhất trong đội hình ở phía đối diện, “Cậu ấy kia kìa.”
Họ vừa xoay đằng sau, Hà Tỉnh chỉ có thể thấy bóng lưng, ánh mặt trời lại quá gắt, cô không đủ kiên nhẫn để chờ đối phương quay lại, liền nhắm mắt ngủ tiếp.
Đột nhiên Đổng Tuế Tuế hô lên, “Quay lại rồi kìa.”
Hà Tỉnh lại ngước lên, khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của anh chàng đẹp trai đó, cô như hóa đá.
Cậu bạn đẹp trai trong lời của mấy cô bạn cùng phòng có dáng người cao lớn, mắt mày nhuộm đẫm vẻ lạnh lùng, không cần nói chuyện cũng tự toát lên vẻ xa cách, rõ ràng là Trình Triều Lạc.
Nếu không vì ngại trên sân tập có nhiều người, thì suýt chút nữa Hà Tỉnh đã xông lên lôi Trình Triều Lạc đi tra hỏi cho rõ ràng.
Nửa buổi tập sau đó, Hà Tỉnh hoàn toàn mất tập trung, ngập tràn tâm trí chỉ toàn những câu nghi vấn.
Trình Triều Lạc không thi đại học, sao đột nhiên lại xuất hiện ở Đại học B? Về từ khi nào? Tại sao lại không nói cho cô biết? Nghĩ đến những chuyện này, cảm giác bực bội dồn nén, cô quyết định không thèm đi tìm Trình Triều Lạc nữa.
Về nước mà không nói, tại sao cô phải đi tìm? Sau khi nghĩ vậy, trong lòng cô thoải mái hơn hẳn.
Kết thúc một ngày tập quân sự, cả nhóm lê tấm thân rã rời đến căng-tin.
Ăn uống no nê rồi lại như được bơm thêm sinh lực, Đổng Tuế Tuế chen vào giữa cả nhóm, ra chiều thần bí nói: “Tớ hỏi đám sinh viên bên khoa máy tính rồi, anh chàng đẹp trai kia tên là Trình Triều Lạc.”
Trương Cúc trưng ra vẻ mặt đầy mong chờ, “Rồi sao?”
Đổng Tuế Tuế: “Không biết.”
Mạnh Thanh Đồng và Trương Cúc đồng thanh, “Xì!”
Đổng Tuế Tuế: “Mới khai giảng mà, chẳng ai biết ai cả, biết được tên là tốt lắm rồi.”
Mạnh Thanh Đồng: “Biết tên thì làm được gì, quan trọng là có bạn gái chưa?”
“Bạn cấp Ba của tớ chỉ là sinh viên khoa máy tính thôi, không học cùng lớp với Trình Triều Lạc, muốn biết có bạn gái chưa thì các cậu đi mà hỏi thăm hội sinh viên bên khoa đấy đi, đừng cứ bắt tớ hỏi mãi thế.”, Đổng Tuế Tuế huých Hà Tỉnh, “Sao cậu không nói gì? Không có hứng thú với trai đẹp à?”
“Cũng bình thường thôi mà, tớ thấy có đẹp trai mấy đâu.”, Hà Tỉnh khinh khỉnh nói.
Mạnh Thanh Đồng biết trang điểm, nhìn già dặn hơn ba cô nàng còn lại một chút, “Thế mà không đẹp trai, cậu còn muốn như nào nữa? Xem ra là cậu có bạn trai rồi.”
Hà Tỉnh muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, liền buột miệng đáp lời Mạnh Thanh Đồng: “Ờ, bạn trai tớ đẹp trai hơn Trình Triều Lạc nhiều.”
Bỗng chốc, một lực nặng trĩu đè xuống vai Hà Tỉnh, một giọng nói vừa trầm vừa lạnh vang lên, là Trình Triều Lạc, “Cậu có bạn trai rồi à?”.