Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau FULL


Gian phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng quát inh ỏi: “Trình, Triều, Lạc, em trù cho anh đoạn tử tuyệt tôn.”
Bả vai Trình Triều Lạc rung lên bần bật, anh quay đầu lại nhìn người đang đứng trên sô pha mà la ó ầm ĩ, “Em nỡ lòng nào?”
“Em nỡ đấy!”, Hà Tỉnh đáp một cách dứt khoát.
Trình Triều Lạc quay trở lại, đến trước sô pha, rồi ôm lấy hai chân Hà Tỉnh, vác cô lên vai, “Trêu em thôi, em mặc gì anh cũng thích hết, không mặc càng thích hơn.”
Hà Tỉnh: “…”
Lên giường, Trình Triều Lạc vừa hạ người thì Hà Tỉnh đã giơ chân chống lên bụng anh, không cho anh nằm xuống, “Em đổi ý rồi, không muốn sinh con cho anh nữa, tránh ra.”
Trình Triều Lạc: “…”
Anh nắm lấy cổ chân cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Vừa nãy trêu em thật mà.”
Đương nhiên Hà Tỉnh biết Trình Triều Lạc chỉ đang đùa giỡn, nhưng cơn tức giận phá phách làm cô không muốn nữa.

Cô đạp cả hai chân lên bụng anh, “Kể cả thế em cũng không sinh con cho anh nữa.”
Đúng là không nên trêu tức bà cô này, hơi phật ý là xù lông, Trình Triều Lạc buông cổ chân Hà Tỉnh ra, “Rồi rồi rồi, anh đoạn tử tuyệt tôn.”
Hai chân không còn bị trói buộc, Hà Tỉnh vung một chân lên tung cước, lập tức mặt Trình Triều Lạc biến sắc, anh ngồi bệt xuống cạnh giường, “Toi rồi, mai sau không chỉ đoạn tử tuyệt tôn, mà em còn phải sống như góa phụ rồi.”
Phát đá ấy tung ra trong mơ hồ, Hà Tỉnh cũng không biết vừa đá vào đâu, nghe anh nói vậy, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, “Đá vào chỗ đấy à?”
“Không thì sao?”, Trình Triều Lạc nhíu chặt mày.
“Em xin lỗi, em cứ tưởng là bụng anh.”, Hà Tỉnh không thèm quan tâm đến cơn giận dỗi của mình nữa, dịu dàng dỗ Trình Triều Lạc, “Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Không đi.”
“Nhưng không thể không chữa bệnh được.”
“Bị nhân viên công ty biết anh phải đi khám nam khoa, kiểu gì người ta cũng dị nghị sau lưng cho mà xem, mất hết cả thể diện uy phong, cứ theo dõi mấy hôm đã rồi tính tiếp.”
“Ừm, nghe anh hết.”
Trình Triều Lạc ôm vai Hà Tỉnh, “Giờ biết sợ rồi à? Sớm đối xử tốt với anh một tí thì có nên nỗi này không?”
“Anh chọc tức em trước.”
“Anh chọc tức em, là em phải chọc tức lại à?”
“Đương nhiên, sao em phải chịu thiệt?”, Hà Tỉnh phản biện đâu vào đó.
Trình Triều Lạc kéo dài một tiếng “ờ”, lại thủng thẳng nói: “Thế sao lúc anh hôn em, em không hôn lại đi? Cự tuyệt vừa nhanh vừa dứt khoát, không hài lòng là đá đấm.”, anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Từ giờ đổi tên thành Hà Tiêu Chuẩn Kép đi.”
Cái miệng quyết không chịu thua của Hà Tỉnh không nói được gì nữa, vì đúng là cô đuối lý thật.

Trong chuyện này, lúc cô muốn, Trình Triều Lạc giày vò thế nào cũng được, khi cô không muốn, chỉ chạm vào thôi là cô sẽ xù lông, trước giờ Trình Triều Lạc luôn nghe theo ý cô.
Cô không muốn, anh có muốn cũng phải dằn lại.
“Tiêu chuẩn kép, anh cũng có thiệt đâu.”, cô thỏ thẻ nói.
Trình Triều Lạc thở dài, “Mai sau không sướng được nữa rồi, hỏng hẳn rồi.”
Hà Tỉnh quýnh lên, “Đi bệnh viện nhé?”
Trình Triều Lạc: “Thử lại xem.”
Hà Tỉnh: “Thử thế nào?”
Trình Triều Lạc: “Em hỏi anh?”
Hà Tỉnh: “…”
Vừa chạm vào, cô lập tức hoảng sợ, bình thường chỉ cần thế này thôi là đã có phản ứng rồi, giờ có làm cách nào cũng không được, Hà Tỉnh sốt ruột đến mức chực khóc, “Sao mới đá có một cái thôi mà nghiêm trọng thế này?”
“Nó vốn yếu ớt mà.”

Hà Tỉnh lôi điện thoại ra lên mạng tìm phương pháp, nhưng chưa kịp nhìn kĩ, thì điện thoại đã bị Trình Triều Lạc quẳng sang một bên, “Có khi là do không đủ kích thích đấy.”
Hà Tỉnh im lặng trong giây lát, rồi đẩy anh ra để chạy vào phòng chứa đồ, “Anh đợi em một lát.”, cô chạy rất nhanh, không kịp nhìn thấy khóe môi cong cong của Trình Triều Lạc, trông đắc ý như một con hồ ly gian xảo.
Không lâu sau, Hà Tỉnh thay xong một bộ đồ mà Trình Triều Lạc chưa từng thấy, còn khiến người ta mất kiềm chế hơn cả bộ hồng nhạt lần trước.
Cô ngồi lên đùi Trình Triều Lạc, vừa ngồi vào đã cảm nhận được sự biến đổi, Hà Tỉnh mở to hai mắt, “Anh…”, mãi một lúc sau mới nói tiếp được, “Khỏi rồi?”
Trình Triều Lạc không trả lời câu hỏi này, cũng không cho cô cơ hội tiếp tục gặng hỏi nữa.
Một đêm này, cuối cùng cũng được như ý anh muốn.

Lần tiếp theo Hà Tỉnh gặp Nam Tiêu, câu đầu tiên cô nàng hỏi là, “Thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào rồi?”
“Con đấy.”
“Tốc độ tên lửa à? Lần trước cậu chả bảo có khi phải một hai năm còn gì, tớ theo kế hoạch hai năm.”
“Bọn mình học đại học, học nghiên cứu sinh, kết hôn, thời gian gần như là cùng nhau, sinh con cũng không thể cách quá xa được.”
Từ sau khi Nam Tiêu có thai, mỗi lần gặp, cô nàng đều thúc giục chuyện sinh nở, sốt ruột hơn cả bố mẹ Hà Tỉnh, “Một hai năm không tính là lệch quá nhiều mà.”, Hà Tỉnh kéo Nam Tiêu đi vào nhà hàng, “Bọn mình ăn cơm trước đã.”
Mấy người họ, khi có sự kiện quan trọng thì sẽ tụ tập đủ cả năm, còn bình thường sẽ chia nam nữ đi riêng.

Suốt thời kỳ mang thai, Nam Tiêu không kiêng thứ gì cả, mà lại còn thích ăn cay, khẩu vị nặng hơn hẳn trước lúc mang thai, thế nên họ đặc biệt chọn quán lẩu Cửu Cung Cách, nồi nước dùng đỏ au, cay đến nỗi cả hai đầm đìa mồ hôi.
“Ăn cay thế này có ổn không?”, Hà Tỉnh hơi lo lắng.
Nam Tiêu: “Không sao đâu, đi khám thai mọi thứ đều ổn, mà lạ là sau giai đoạn nghén, tớ ăn cay cực giỏi.

Thấy bảo ăn cay là đẻ con gái, chắc chắn nó là con gái rồi.”
Hà Tỉnh rót cho Nam Tiêu cốc nước ấm, Nam Tiêu không uống, mà gọi nhân viên phục vụ lấy một cốc nước ngọt lạnh.

Hà Tỉnh nhắc: “Đồng nghiệp của tớ lúc chửa còn không ăn xì dầu, sợ con đẻ ra bị đen hoặc có bớt, cậu ăn thế này có được không vậy?”
“Không sao mà, thai nhi không yếu ớt như bọn mình tưởng tượng đâu.”
“Ừ thế tớ yên tâm rồi.”
Bỗng Nam Tiêu ra chiều thần bí nói: “Cậu có biết chuyện Thẩm Ức Đường có thai không?”
Tin tức này như một quả bom đột nhiên oanh tạc cả một vùng thung lũng, Hà Tỉnh trợn tròn mắt, “Của ai?”
“Châu Từ Dữ chứ ai.”, Nam Tiêu cay đến nỗi phải xuýt xoa, “Có phải cậu tưởng của một nam minh tinh nào không? Lúc mới nghe Mạnh Thiên Sơn kể, tớ cũng phản ứng y như cậu.”
Thẩm Ức Đường làm nghệ sĩ, mặc dù chưa nổi tiếng đến mức là đại minh tinh, nhưng mấy năm gần đây sự nghiệp bắt đầu có khởi sắc, cũng có không ít fan hâm mộ, từ một nghệ sĩ tuyến mười tám vô danh, dần leo lên được tuyến hai tuyến ba.

Vào đúng thời kỳ sự nghiệp thăng tiến mà lại có thai thì đúng là khó cả đôi đường rồi.
Trình Triều Lạc không bao giờ tùy ý kể chuyện của bạn bè, chỉ khi Hà Tỉnh nhì nhèo hỏi thì mới biết đôi chút, tin tức gây shock thế này, cô chưa từng nghe nói một chút nào, “Bọn họ làm lành rồi à?”
Nam Tiêu: “Chưa.”
Hà Tỉnh: “Thế sao lại có con được?”
“Tớ cũng không biết.”, Nam Tiêu xua tay, “Tình tiết này thì chỉ có thể hỏi đương sự thôi, chắc là nhất thời kích động hoặc say rượu gì đấy.”
“Mạnh Thiên Sơn không biết à?”
“Biết, nhưng đời tư của anh em, hắn không kể tỉ mỉ cho tớ đâu.”
“Mấy hôm trước phim “Muôn vì sao rơi” mới công bố Thẩm Ức Đường là nữ chính, hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy đóng vai nữ chính đấy, sự nghiệp vừa thăng tiến mà lại sinh con thì ảnh hưởng ghê gớm lắm, nếu đổi là tớ, chắc chắn sẽ không sinh đứa bé này.”
Nam Tiêu thở dài, “Hình như Thẩm Ức Đường cũng không muốn, Châu Từ Dữ đang thương lượng với cậu ấy.


Tớ thấy sự nghiệp chỉ là một mặt thôi, mặt khác là cậu ấy với Châu Từ Dữ xa cách nhiều năm quá rồi, cả hai đã không còn như ngày xưa, lại còn chưa chính thức xác định quan hệ, vì con mà miễn cưỡng chắp vá lại, chắc chắn là Thẩm Ức Đường không có cảm giác an toàn.”
Hà Tỉnh: “Rốt cuộc là hồi xưa Thẩm Ức Đường đã làm gì? Mà khiến cho Châu Từ Dữ hận bao nhiêu năm như thế, quên cũng không quên được, từ mười bảy đến hai mươi bảy tuổi, mười năm vòng đi vòng lại vẫn là hai người họ.”
Nam Tiêu: “Cuối cùng có còn là họ hay không, giờ vẫn chưa nói chắc được đâu.”
“Có con rồi, mà lại còn định chia tay?”
“Nghe ý Mạnh Thiên Sơn, thì Thẩm Ức Đường không muốn đứa bé này, Châu Từ Dữ đi cầu xin, dỗ dành, mà vẫn vô ích, sau buột miệng nói lẫy, là nếu Thẩm Ức Đường bỏ đứa bé này đi thì hai người họ thật sự kết thúc.”
Bỗng Hà Tỉnh nghĩ đến một vấn đề căn bản nhất, “Rốt cuộc Thẩm Ức Đường có thích Châu Từ Dữ không? Lần này phát sinh quan hệ với Châu Từ Dữ, là do áy náy hay do động lòng? Nếu như lần vô ý này chỉ là bù đắp cho món nợ tình với Châu Từ Dữ ngày xưa, thì câu nói lẫy kia của Châu Từ Dữ cũng chả có tác dụng gì.”
Nam Tiêu khẽ day huyệt thái dương, “Không thể hiểu được chuyện giữa hai người đấy, Châu Từ Dữ cố chấp như thế, đã nhận định ai là cả đời đừng hòng bước qua được, hồi xưa Thẩm Ức Đường không nên chọc vào cậu ấy.”
“Quái nhân có khuôn mặt đẹp như trong truyện tranh thế cơ mà, có mấy đứa con gái kháng cự được? Lại còn cô độc, không nói được, nhìn thôi đã muốn che chở rồi, ai mà biết là có “bệnh” đấy được chứ? Với lại lúc đấy Thẩm Ức Đường cũng mới có mười mấy tuổi thôi mà.”, Hà Tỉnh gắp một miếng thịt cho vào nồi lẩu chần qua chần lại, mãi không gắp ra, đầu óc vẫn còn đang nghĩ về Châu Từ Dữ, tính ra trong mấy người thì chỉ còn lại mỗi anh ấy là lẻ bóng, “Sao hai người bọn họ lại rắc rối thế nhỉ?”
“Tớ với Mạnh Thiên Sơn cũng chia tay mấy năm đấy thôi, tình yêu vốn dĩ là muôn hình muôn vẻ, thuận lợi như cậu với Trình Triều Lạc là hiếm trong hiếm đấy.”
“Thế à?”, Hà Tỉnh được Trình Triều Lạc bảo vệ quá tốt, lại chỉ phải trải qua một đoạn thử thách ngắn, vậy nên cái nhìn của cô về chuyện tình cảm khá non nớt.
“Đương nhiên.”, Nam Tiêu cho một đáp án chắc nịch, “Cậu với Trình Triều Lạc gặp được nhau là may mắn cực kỳ.”, Nam Tiêu uyển chuyển lái chủ đề, “Thế nên phải tranh thủ, sớm sinh một đứa con đi.”
Hà Tỉnh dở khóc dở cười, cô không thể ngờ có một ngày, người giục đẻ không phải bố mẹ, mà lại là cô bạn thân.

Với chuyện này, cô rất điềm tĩnh, còn đang nghĩ trong vòng một hai năm cứ thuận theo tự nhiên, tốt nhất là theo kế hoạch có con vào năm hai mươi chín tuổi.
Ăn xong bữa lẩu, đêm hôm ấy, Nam Tiêu đột nhiên có động tĩnh.

Ngày hôm sau, Hà Tỉnh đến trường rồi mới biết tin, cả ngày có tiết nên không tới được, chỉ biết lo lắng suông.

Tan trường, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc vội vàng đến bệnh viện, nhưng qua mười mấy tiếng mà Nam Tiêu vẫn chưa sinh.
Lúc Hà Tỉnh đến nơi, Nam Tiêu vừa được đẩy vào phòng sinh.

Bệnh viện công lập không cho phép người nhà cùng vào, chỉ có một mình sản phụ được đưa vào trong.

Châu Từ Dữ cũng đến, còn có cả người nhà của Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn.

Người đến tiếp sức cho Nam Tiêu không ít, nhưng chẳng ai có thể cùng cô vượt cửa ải, mọi sự phải dựa cả vào mình.
Mạnh Thiên Sơn đi đi lại lại trên hành lang, lo lắng đến nỗi khiến người khác nhìn mà cũng thấy lo theo.

Hiểu tâm trạng của anh, chẳng ai lên tiếng ngăn cản, nhưng sau cùng bố Nam Tiêu không chịu nổi nữa phải nói: “Sốt ruột cũng vô ích, Tiểu Mạnh, con ngồi xuống đợi đi, cứ đi đi lại lại làm bố chóng cả mặt.”
Đứng ngồi không yên còn có mẹ Nam Tiêu, cứ hai ba phút bà lại đến trước cửa phòng sinh nhòm vào trong, cửa vừa mở, bà luôn là người xông lên đầu tiên, thấy không phải Nam Tiêu thì lại quay về, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.
Hà Tỉnh cũng lo, trong lòng không biết đã nhẩm bao nhiêu lần câu “mẹ tròn con vuông”.

Trình Triều Lạc khẽ xoa mu bàn tay cô, thay cho lời an ủi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau ba tiếng mà Nam Tiêu vẫn chưa có tin tức gì.

Từ lúc trời sáng cho đến khi tối mịt, Nam Tiêu vào phòng sinh tròn sáu tiếng, lúc ấy y tá mới bế em bé ra rồi gọi trước cửa phòng sinh: “Người nhà Nam Tiêu đâu?”
Mọi người lập tức ùa đến, y tá nhìn quanh một lượt rồi cười hỏi: “Nhiều người thế này, ai là bố?”
“Tôi đây.”, Mạnh Thiên Sơn đứng ra.
Y tá bế em bé lại gần Mạnh Thiên Sơn, “Con trai, 3 cân 6, mẹ tròn con vuông.”
Tất cả đều thở phào, dần để lộ niềm vui sướng khi em bé chào đời.

Mạnh Thiên Sơn chụp cho con trai một tấm ảnh rồi hỏi: “Sao lâu vậy ạ?”
Y tá: “Thai to, lại là lần đầu sinh, lâu là bình thường, đợi một lát nữa qua thời gian theo dõi là sản phụ sẽ được đưa ra ngoài.”
Hà Tỉnh đợi đến khi Nam Tiêu ra để nói với cô nàng mấy câu, rồi mới cùng Trình Triều Lạc ra về.

Trên đường về nhà, cô cứ ngắm nghía bức ảnh thằng bé trong điện thoại mà tủm tỉm cười, “Sao cứ nhăn nheo thế nhở?”
“Mới sinh đều thế mà.”, Trình Triều Lạc vừa lái xe vừa đáp.
Hà Tỉnh vẫn còn đang cười, “Lúc Nam Tiêu mang bầu, cứ không cho em nói là nó bầu con trai, kết quả lại là con trai.”
Trình Triều Lạc vừa nghe đã hiểu thấu suy nghĩ của cô, “Không phải em định sinh con gái rồi mai sau gả nó cho con trai Nam Tiêu đấy chứ?”
“Em với Nam Tiêu giao hẹn rồi, khác giới thì cưới nhau, cùng giới thì làm bạn thân.”
“Anh không đồng ý.”
“Tại sao?”
“Ngộ nhỡ thằng nhóc y như Mạnh Thiên Sơn thì phải làm sao?”
Hà Tỉnh bĩu môi, không nói nữa.
Đợi dừng đèn đỏ, Trình Triều Lạc đưa tay khều cằm cô, “Sao thế?”
“Con còn chưa sinh mà đã bảo vệ nó thế rồi, đợi nó ra đời thì chắc anh sẽ thành nô lệ của con gái mất, đến lúc đấy thì trong mắt chỉ có con thôi.”, Hà Tỉnh nói bằng giọng đầy hậm hực, “Còn mẹ con bé là em đây thì biến thành vật trang trí.”
Trình Triều Lạc nở nụ cười bất lực, “Có bảo vệ con thì em vẫn là số một, ai dám so sánh với tổ tông của anh chứ? Với lại, đến lúc đấy chưa chắc ai mới thành vật trang trí đâu.”
Hà Tỉnh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Trình Triều Lạc, hỏi một câu hết sức vô lý, “Giả sử em gặp nguy hiểm trong phòng sinh, anh sẽ giữ mẹ hay giữ con?”, trong thế giới tình cảm, câu này giống hệt như câu “Nếu em với mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”, trả lời thế nào cũng sai.
“Em lên mạng tra thử xem, đã có rất nhiều bác sĩ lên tiếng bác bỏ tình tiết này rồi, căn bản là bác sĩ sẽ không ra hỏi người nhà chọn ai đâu, chắc chắn sự an toàn của sản phụ sẽ đứng hàng đầu.”, Hà Tỉnh có tính tò mò, nếu nghe thấy thế sẽ lập tức lên mạng tìm, Trình Triều Lạc dựa vào sự hiểu biết về cô để tránh bẫy ngôn từ.
Hà Tỉnh tìm vấn đề này, đọc một lúc thì lại lướt được một video ngắn, mải mê xem mà quên luôn chuyện này.
Những ngày sau đó, cứ hai ba hôm cô lại chạy sang nhà Nam Tiêu, sợ Nam Tiêu bị trầm cảm sau sinh nên thường xuyên tặng quà, tán gẫu, thay đổi đủ kiểu để dỗ cho Nam Tiêu vui.
Nam Tiêu qua kỳ ở cữ, số lần Hà Tỉnh sang nhà Nam Tiêu mới bớt dần, một mặt là vì người nhà Nam Tiêu chăm sóc cho cô nàng rất tốt, không hề xuất hiện dấu hiệu trầm cảm sau sinh, một mặt khác là vì dạo gần đây dạ dày cô luôn khó chịu, còn rất mệt mỏi, vừa tan trường là chỉ muốn về nhà nằm.
“Bố, cứ ăn xong là nóng ruột ợ chua thì nên uống thuốc gì ạ?”, tan làm về nhà, Hà Tỉnh nằm trên sô pha gọi điện cho Hà Khánh Lâm.
Hà Khánh Lâm: “Bệnh dạ dày có nhiều kiểu lắm, con uống trước ít thuốc tiêu hóa đi đã, không ổn thì cuối tuần đi bệnh viện khám dạ dày.”
Hà Tỉnh thở dài, “Dạ dày con vẫn ổn mà, sao tự dưng lại dở chứng nhỉ?”
“Bọn con ăn cơm bữa đực bữa cái, dạ dày còn ổn được à?”, Hà Khánh Lâm dặn đi dặn lại, “Bệnh dạ dày là phải chữa ba phần dưỡng bảy phần, đừng ăn uống linh tinh.”
Trình Triều Lạc về nhà, vừa đúng lúc Hà Tỉnh cúp máy, điện thoại hẵng còn trong tay, cả người nằm dài thườn thượt.

Anh cởi áo khoác, thay dép, đi đến ngồi xổm trước sô pha, tầm mắt ngang với cô, anh hỏi: “Lại đứa nhóc nào không nghe lời, chọc tức bảo bảo nhà anh rồi?”
“Không phải học sinh chọc tức em.”, Hà Tỉnh thều thào.
“Đói à?”, Trình Triều Lạc nhổm dậy, kéo tay Hà Tỉnh dậy, “Đi, đưa em đi ăn đồ ngon.”
“Không đi.”, Hà Tỉnh đẩy anh ra, rồi lại nằm xuống, “Dạ dày khó chịu, bố em bảo tạm thời đừng ăn uống linh tinh.”
Trình Triều Lạc lại ngồi xổm xuống, hôn một cái lên môi Hà Tỉnh, “Thế để anh đi nấu cháo.”
Hà Tỉnh: “Anh đừng phá cái bếp nữa, gọi ở ngoài đi.”
Trình Triều Lạc: “…”
Anh không nghe, vẫn đi vào bếp nấu cháo.

Anh nghĩ chuyện bếp núc cũng giống chuyện học, càng luyện tập sẽ càng thành thạo.

Nấu một nồi cháo bí ngô, Hà Tỉnh thích ngọt, anh bỏ thêm một ít đường trắng.

Bưng bát cháo ra, thấy Hà Tỉnh vẫn nằm dài thượt như khi nãy, hai mắt nhìn anh chằm chằm.

Trình Triều Lạc đi tới đỡ cô dậy, bưng bát cháo đút cho cô từng thìa một, “Mai xin nghỉ đi bệnh viện khám xem sao.”
“Dạ dày nóng ran, ợ chua, lại còn mệt dã man, không muốn động chân động tay tí nào.”, Hà Tỉnh ngửa đầu ra dựa vào thành ghế sô pha, chầm chậm ăn cháo Trình Triều Lạc đút.
“Hay là có thai rồi? Em tính kỳ kinh chưa?”
Dạo gần đây công ty có một sản phẩm mới chuẩn bị ra mắt, Trình Triều Lạc bận tối mày tối mặt, sau lần đó là anh phải đi công tác, lúc quay lại thì hôm nào cũng tăng ca đến tối khuya, về nhà thì Hà Tỉnh đã ngủ rồi, nguyên một tháng chỉ có đúng lần ấy mà thôi.
“Một lần thôi mà có thai được á?”, Hà Tỉnh ngáp liên tục, đẩy tay Trình Triều Lạc ra, “Không ăn nữa, em muốn đi ngủ.”, nói rồi liền đi vào phòng, nằm lên giường được một lúc đã ngủ say tít.
Ngày hôm sau, Hà Tỉnh uống một viên thuốc tiêu hóa, tình trạng vẫn vậy.

Nghĩ đến lời Trình Triều Lạc nói, cô không yên tâm, tan trường về nhà, cô tạt vào tiệm thuốc mua que thử thai, sợ không chuẩn, cô mua liền ba cái rồi đem về nhà.
Vào cửa, thay giày, cô lập tức lao vào nhà vệ sinh.
Trên que thử hiện ra một vạch, Hà Tỉnh cong môi cười, nhưng sau đó lại xuất hiện thêm một vạch mờ, khóe môi đang cong lên của cô lập tức duỗi thẳng.
Một đậm một nhạt là sao?
Hà Tỉnh lôi điện thoại ra kiểm tra, kết quả ghi rõ một đậm một nhạt có khả năng là có thai, cách chuẩn xác nhất là đến bệnh viện thử máu.

Chiều muộn có lẽ bệnh viện hết giờ khám hành chính, cô lại nóng lòng muốn biết kết quả, ngẫm nghĩ một hồi thì chợt nhớ ra phòng khám sản đang được quảng cáo rầm rộ ở gần nhà.
Hà Tỉnh xách túi vội vàng xuống lầu, đến phòng khám thai gần nhà, quả nhiên là vẫn chưa hết giờ khám.

Phòng khám đang ít người, kết quả ra rất nhanh, đúng là cô đã có thai, dạ dày khó chịu là phản ứng thai nghén, không phải bệnh.
Thấp thỏm đến, rầu rĩ về, tuy nói là đã chuẩn bị tinh thần có con, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, kế hoạch là hai năm, thực tế lại chỉ có một tháng.

Hà Tỉnh càng không có tâm trạng ăn cơm, về nhà là ngồi luôn xuống sô pha xem tivi.
Cô chìm đắm trong bộ phim truyền hình, không nghe thấy tiếng Trình Triều Lạc mở cửa, đến khi anh ngồi xuống bên cạnh mới phát hiện ra.
Nhìn thấy anh, cảm xúc tồi tệ trong Hà Tỉnh như bùng nổ, cô bất chấp đánh đấm Trình Triều Lạc, “Tại anh hết, tại anh hết.”
Buổi tối Trình Triều Lạc có một buổi xã giao, đi được nửa đường mới sực nhớ ra tập tài liệu quan trọng để quên ở nhà nên quay về lấy.

Cấp dưới cũng theo anh về, thấy tâm trạng Hà Tỉnh có vẻ không ổn, Mạnh Thiên Sơn và một nhân viên nam khác đều im bặt, lẳng lặng đứng một bên chờ.
Mạnh Thiên Sơn đã chẳng còn lạ gì với kiểu tương tác khi ở cạnh nhau của Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, trông thấy Trình Triều Lạc bị đánh, anh chàng còn hớn hở nữa là đằng khác.
Nhưng cậu nhân viên kia thì lại ngỡ ngàng đến mức há hốc miệng, vị sếp ở công ty nói một là một hai là hai, lạnh lùng, xa cách, vậy mà ở nhà bị vợ “bạo lực gia đình” mà chẳng hề giận dữ, thậm chí còn cười như thể rất hưởng thụ.
Cân nhắc có người ngoài, Trình Triều Lạc kẹp hai tay cô lại, “Đắc tội gì với tổ tông rồi nào?”
Hà Tỉnh chỉ mải phát tiết cảm xúc, không hề chú ý đến hai người đứng phía sau sô pha, cô nhét tờ giấy xét nghiệm vào tay Trình Triều Lạc, “Sao mà một lần đã trúng rồi?”
Trình Triều Lạc nhìn tờ giấy xét nghiệm, cũng không khỏi sửng sốt, “Có thật rồi?”
Cảm giác bất ngờ và hoảng hốt đan xen, ập lên Trình Triều Lạc.

Hai tay tự do, Hà Tỉnh lại đánh lên người Trình Triều Lạc, “Sao giống của anh lại cho hiệu suất cao thế hả? Một lần đã trúng rồi.”
Từ phía sau bỗng truyền đến tiếng cười khùng khục, Mạnh Thiên Sơn không nhịn được mà phá lên cười.
Cậu nhân viên bên cạnh thì nhíu chặt mày, hai vai run rẩy, nín nhịn đến khổ sở.
Hà Tỉnh quay đầu lại mà hóa đá.
Sao lại có người ngoài ở đây?
***
Lời tác giả:
Mạnh Thiên Sơn: Một lần đã trúng, chắc tại cậu ta ăn ở tốt.
Hà Tỉnh: Im mồm, im mồm, im mồm… Im mồm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận