Tiếng khóc nức nở vang khắp cả căn phòng, “Tại đầu óc con ngu dốt, học hành kém cỏi, lần nào thi cũng không qua được Đường Đường.”, Tiền Hân thút thít nói.
“Đường Đường giống mẹ nó, ngu như lợn, nếu con cứ phát huy như bình thường thì chắc chắn có thể vượt qua nó.”, Thẩm Trung cầm điện thoại lên chuyển khoản năm vạn, “Nghe lời bố, không khóc nữa, lấy tiền đi mua thứ gì con thích ấy.”
Cách một cánh cửa, Thẩm Ức Đường nghe thấy câu ấy thì thầm cười lạnh, thi đứng thứ hai từ dưới lên mà vẫn được thưởng.
Bố cô dùng giọng nói dịu dàng nhất để an ủi con gái của người khác, còn con gái ruột là cô đây thì bị chửi là ngu như lợn.
Tiền Hân là em kế của Thẩm Ức Đường.
Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ là tình đầu của nhau, cả hai bắt đầu lại một lần nữa khi đã có gia đình riêng, sau đó cùng bỏ chồng và vợ của mình để đến với nhau.
Sau khi biết chuyện này, mẹ ruột của Thẩm Ức Đường vô cùng đau lòng, một mình ra đi, để Thẩm Ức Đường ba tuổi ở lại sống cùng bố, mẹ kế và em kế.
Tiền Hân và Thẩm Ức Đường cùng tuổi, đi đâu cũng thích so kè với Thẩm Ức Đường, thứ Thẩm Ức Đường có, nó cũng phải có, thứ Thẩm Ức Đường không có, nó vẫn muốn có cho bằng được, thi tốt được bố mẹ thưởng, thi không tốt thì về khóc lóc kể khổ với bố mẹ, mà thường thường cứ sau khi nó khóc, Thẩm Trung sẽ lại đi tìm Thẩm Ức Đường.
Quả nhiên, một lúc sau, Thẩm Trung đi vào phòng, ngồi xuống cạnh Thẩm Ức Đường, “Đáng ra mày phải làm cho ít điểm đi chứ, thi được điểm cao thế làm gì? Mày lớn hơn Hân Hân ba ngày, phải ra dáng chị chứ, phải nhường nhịn em.”
Thẩm Ức Đường ngước lên nhìn chằm chằm Thẩm Trung, rồi chỉ hỏi đúng một câu, “Trong hai đứa bọn con, rốt cuộc đứa nào mới là con gái ruột của bố?”
“Ăn nói cái kiểu gì thế hả?”, Thẩm Trung biến sắc, “Đều là người một nhà, mày với Hân Hân đều là con gái ruột của bố, sao mày không chịu hiểu chuyện một chút đi?”
Thẩm Ức Đường cười lạnh: “Nếu đều là con gái ruột, thế tại sao nó họ Tiền mà không phải họ Thẩm? Còn nữa, bố có dám đưa nó đi kiểm tra ADN không?”
Thẩm Trung đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Thẩm Ức Đường, “Đúng là không biết lý lẽ y như mẹ mày.”, ông ta lạnh lùng buông một câu, “Tao không cần biết mày ở trường thế nào, lần sau thi nhất định không được vượt qua Tiền Hân, bằng không tiền tiêu vặt tháng sau cắt một nửa.”
Thẩm Ức Đường không đáp, chỉ cười khẩy.
Có câu tục ngữ thế này, có mẹ kế rồi ắt sẽ có bố dượng[1], đặt trong hoàn cảnh của cô và Thẩm Trung, câu này quả thật chuẩn xác đến mức hoàn hảo.
[1] Sau khi bố có vợ mới, thường sẽ dành tình cảm cho vợ con mới hơn, nên có bố đẻ cũng chả khác gì là bố dượng.
Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ đều thuộc tầng lớp lao động phổ thông, thu nhập không cao, bốn người chen chúc trong căn hộ hai phòng ngủ, Thẩm Ức Đường và Tiền Hân đều là con gái nên từ nhỏ đã ngủ chung phòng.
Tiền Hân về phòng, đóng cửa lại, sau đó rút khăn giấy ra lau nước mắt rồi đắc ý nói: “Bố mày vừa mắng mày à?”
Thẩm Ức Đường đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiền Hân: “Cảm ơn mày, khiến tao được mở mang đầu óc trước tình cảm bố con hai người.”
“Không cần khách sáo, mai sau tao sẽ tặng cho mày quà to hơn.”, Tiền Hân nói một cách mập mờ lấp lửng.
Nhiều năm sống cùng nhau, hai người hiểu quá rõ đối phương, lúc chỉ có hai người thì chẳng buồn giả vờ nữa, thẳng thắn lật mặt với nhau.
Điều khác biệt là, trước mặt bố mẹ, Tiền Hân luôn giả vờ giả vịt như chị em tình cảm thắm thiết lắm, còn Thẩm Ức Đường thì chả thèm diễn kịch, cô như khách trọ trong cái nhà này, mỗi tối chỉ quay về ngủ một giấc mà thôi, “Quà thì phải có qua có lại, tao cũng sẽ tặng cho mày một món quà.”
Tiền Hân tự cho rằng sẽ chẳng có gì có thể bị Thẩm Ức Đường cướp mất, nên chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, “Được thôi, tao đợi quà của chị yêu nhé.”, nói xong liền ngồi xuống bên cạnh tẩy trang, hoàn toàn chả coi Thẩm Ức Đường ra gì.
Thẩm Ức Đường cầm bút lên, ánh mắt dán chặt vào quyển vở, nhưng đầu óc thì lại trôi bồng bềnh đến tận chín tầng mây.
Thành tích học tập của Tiền Hân cực kém, trên phương diện học hành, nó tệ thì cũng tệ quá rồi nên chẳng còn gì phải sợ, trong nhà thì được bố mẹ cưng chiều, cũng không phải e dè gì hết, nếu không tìm ra được chuyện khiến Tiền Hân phát điên, thì không thể tặng được “món quà” này rồi.
Điện thoại của Tiền Hân đổ chuông, nó mở màn hình, vừa bôi kem dưỡng da vừa buôn chuyện với con nhỏ bạn thân, “Cậu nói là cậu ấy đang ở đâu cơ?”
“Ở sân vận động, đang ở đấy với Trình Triều Lạc cả Mạnh Thiên Sơn, cậu đến nhanh đi, đợi lúc nữa chắc ba cậu ấy lại đi mất.”, người ở đầu bên kia nói.
“Tớ vừa tẩy trang xong.”, Tiền Hân do dự, “Sợ để mặt mộc dọa chết Châu Từ Dữ mất.”
Đối phương sốt ruột tiếp lời: “Cậu cầm đồ trang điểm theo, lên xe thì trang điểm lại.”
“Được!”, Tiền Hân thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, “Châu Từ Dữ thích kiểu ngoan hiền, đùng một cái tỏ tình liệu có làm cậu ấy sợ không nhỉ?”
“Ai bắt cậu tỏ tình luôn, tìm cơ hội tiếp xúc cho quen mặt đã.”
“Vẫn là cậu thông minh nhất.”, Tiền Hân đeo túi lên rồi vội vàng chạy đi.
Thẩm Ức Đường liền đặt bút viết xuống mảng giấy trống ba chữ: Châu Từ Dữ!
Tiền Hân thích Châu Từ Dữ, vậy thì phải tặng cho nó món quà “yêu mà không được” rồi, Thẩm Ức Đường khẽ nhếch môi cười.
Về người tên Châu Từ Dữ này, cô đã từng nghe nói đến, cũng từng gặp ở trường rồi, gương mặt xuất chúng, nhưng tính cách thì hơi quái đản, lại còn bị câm, chút khuyết điểm này cản trở vô số đứa con gái phát cuồng vì nhan sắc của cậu.
Chẳng có đứa con gái nào chịu yêu đương với một người câm cả, Tiền Hân cũng vì sự do dự này mà thích Châu Từ Dữ đã lâu nhưng mãi vẫn không tỏ tình.
Ở chung trong một phòng, từ lâu Thẩm Ức Đường đã biết tâm tư Tiền Hân dành cho Châu Từ Dữ.
Trước kia họ nước sông không phạm nước giếng, cô chẳng buồn để tâm đến mấy chuyện vu vơ, nhưng Tiền Hân cứ hết lần hết lượt khiêu khích trong tối ngoài sáng, như gieo một mầm mống tai họa trong lòng Thẩm Ức Đường.
Đã vậy cô sẽ dành tặng cho Tiền Hân một nỗi nuối tiếc khi yêu mà không được đáp lại vào đúng độ tuổi tươi đẹp nhất.
Cô rất hay tình cờ gặp được Châu Từ Dữ trên đường đi học, chỉ có điều là trước kia không để ý nhiều.
Sau khi có ý đồ, trên đường đi học, Thẩm Ức Đường thường thả chậm bước, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Châu Từ Dữ.
Không lâu sau, quả nhiên đã tóm được.
Đang đầu xuân, thời tiết vẫn lạnh, Châu Từ Dữ thích mặc một chiếc áo hoodie có mũ bên trong áo đồng phục, rồi đội cái mũ sùm sụp trên đầu, che khuất quá nửa khuôn mặt, không nhìn rõ được thần thái.
Cậu rất cao, sống lưng và cẳng chân đều rất thẳng, nhưng đầu lại hơi chúi xuống, vừa đi vừa nhìn xuống đất chứ không nhìn đường.
Thẩm Ức Đường rảo nhanh bước chân, đi theo sau Châu Từ Dữ, không hề bắt chuyện mà chỉ lẳng lặng quan sát thói quen đi đường của cậu.
Đoạn đường trước cổng trường Trung học số 11 rất tấp nập, khắp nẻo nhộn nhịp từng tốp học sinh, Châu Từ Dữ bị dồn sang làn đường cho xe cơ giới, dù đã đi sát mép đường nhưng vẫn làm ảnh hưởng đến xe đi đằng sau.
“Bíp bíp bíp!”, có tài xe ấn còi giục giã phía sau cậu.
Châu Từ Dữ không ngoảnh đầu, cũng chẳng có phản ứng gì.
Tài xế vội đưa học sinh đến trường nên tốc độ xe rất nhanh, mắt thấy sắp có va chạm, ngay lập tức, Thẩm Ức Đường đẩy Châu Từ Dữ từ phía sau, ẩn cậu vào làn đường cho người đi bộ.
Cô đứng ở rìa ngoài, chiếc xe lướt qua bắp chân cô, suýt chút nữa là đụng trúng.
Chiếc xe vụt qua, Thẩm Ức Đường thở phào một hơi, ánh mắt thu lại từ chiếc xe đó, vừa nhìn thẳng thì đột nhiên chạm phải tầm mắt của Châu Từ Dữ.
Đôi mắt đó như dòng suối dưới vòm trời xám xịt, u ám song lại trong vắt.
Nhiều năm sau đó, Thẩm Ức Đường không còn nhìn thấy đôi mắt nào đặc biệt như vậy nữa, sạch sẽ mà lại như giăng phủ một tầng sương mù.
Châu Từ Dữ hạ tầm mắt, lúc này Thẩm Ức Đường mới nhận ra mình vẫn đang nắm lấy góc áo cậu, liền vội vàng buông tay ra, “Vừa nãy suýt chút nữa thì cái xe kia đâm vào cậu.”, cô ngập ngừng, “Có nghe được tôi đang nói gì không?”, thấy Châu Từ Dữ không phản ứng lại, cô đưa tay chỉ vào chiếc xe ở phía sau, rồi khua khoắng hai tay ra hiệu rằng suýt nữa thì nó đụng trúng cậu.
“Cảm ơn.”, Châu Từ Dữ gõ hai chữ vào bản ghi chú của điện thoại.
Chỉ câm chứ không điếc, Thẩm Ức Đường vô thức cong môi cười, cũng chẳng rõ mình đang vui vẻ vì điều gì, nhưng vẫn cười tươi rói: “Gần trường nhiều xe lắm, đi đường phải cẩn thận.”
Châu Từ Dữ gật đầu rồi dợm bước đi qua Thẩm Ức Đường.
Lúc bả vai sượt qua, Thẩm Ức Đường trông thấy chiếc tai nghe màu trắng trong tai cậu, thì ra là đang nghe nhạc nên mới không nghe thấy tiếng còi xe.
Vào tiết, Thẩm Ức Đường thất thần, đôi mắt vừa sạch sẽ vừa như phủ một tầng sương ấy cứ chốc chốc lại hiện ra.
Cô nghĩ, vẫn phải nhắc Châu Từ Dữ không nên đeo tai nghe trong khi đi đường, bằng không bị xe tông trúng lại phiền phức.
Trước giờ Thẩm Ức Đường làm gì cũng quyết đoán chứ không chần chừ do dự, nghĩ vậy, vừa tan học, cô đã chạy sang lớp thực nghiệm, nói ra những điều mình nghĩ.
Châu Từ Dữ vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm như trước, vẫn dùng điện thoại gõ chữ rồi trả lời cô một câu “Cảm ơn.”
***
Tới tối, tranh thủ lúc Tiền Hân chưa về, Thẩm Ức Đường mở sổ ra định viết nhật ký, nhưng cầm bút đến nửa tiếng mà vẫn chưa viết được câu nào.
Bối rối mãi một lúc, cuối cùng vẫn gạch bỏ tên của Châu Từ Dữ trong sổ nhật ký.
Đôi mắt đặc biệt ấy như tấm gương chiếu đến nơi âm u nhất trong lòng cô, ân oán giữa cô và Tiền Hân không nên liên lụy đến người khác, lại còn là một người có khiếm khuyết, bởi thế, cô từ bỏ ý định lợi dụng Châu Từ Dữ để trả thù Tiền Hân.
Cửa phòng bị đá một tiếng “Bang!”, lúc Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ không có nhà, Tiền Hân luôn dùng cách này để mở cửa.
Thẩm Ức Đường vội vàng thu cuốn sổ nhật ký lại, nhét vào một quyển sách trên mặt bàn, rồi cúi đầu làm bài tập.
Tiền Hân đi thẳng đến chỗ Thẩm Ức Đường, rút cây bút trong tay cô ra rồi hùng hổ hỏi: “Mày tìm Châu Từ Dữ làm gì?”
Thẩm Ức Đường giằng lại cây bút, “Liên quan gì đến mày?”
Tiền Hân chỉ thẳng vào mũi Thẩm Ức Đường, “Đừng để tao biết mày có ý đồ bẩn bựa gì với Châu Từ Dữ, bằng không mày không xong với tao đâu.”
Thẩm Ức Đường cười khẩy.
Hai mắt Tiền Hân tràn ngập nỗi phẫn uất, nó gào lên: “Không tin thì mày cứ thử xem? Tao sẽ làm cho mày không sống nổi trong cái nhà này đâu.”, nó nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Châu Từ Dữ là người tao thích, tránh xa cậu ấy ra.”
Thẩm Ức Đường vẫn chỉ cười.
Tiếng mở chốt cửa vọng vào từ bên ngoài, Thẩm Trung và Tiền Mĩ Lệ vừa đi vào vừa cười nói, Tiền Hân lập tức khom lưng ghé vào tai Thẩm Ức Đường rồi thấp giọng nói: “Tao ghét nhất là cái kiểu khinh khỉnh của mày, không phục thì để tao cho mày nếm thử mùi vị trước nhé.”
Tiền Hân quay ngoắt người chạy ra ôm Tiền Mĩ Lệ rồi ấm ức nói: “Mẹ, năm vạn sáng nay mẹ cho con chẳng thấy đâu nữa.”
Sức khỏe Tiền Mĩ Lệ có vấn đề nên không thể sinh con cùng Thẩm Trung, chỉ có Tiền Hân là đứa con gái ruột duy nhất nên lại càng yêu chiều nó hơn, “Đánh rơi ở đâu à? Hay là ở trường?”
Tiền Hân thút thít, “Không có, sáng nay còn ở cạnh giường con, tối về lại chẳng thấy đâu nữa.”
Thẩm Ức Đường là người đầu tiên về nhà, ý ám chỉ của Tiền Hân đã quá rõ ràng.
Tiền Mĩ Lệ hiểu ý con gái, liền kéo Tiền Hân về phòng, lật tung chăn gối lên rồi the thé nói: “Để ở cạnh giường mà còn mất được? Đúng là phòng ngày phòng đêm, trộm trong nhà là khó phòng nhất.”
Con mình thì mình phải dạy dỗ, Tiền Mĩ Lệ quát tháo như vậy, Thẩm Trung không thể ngồi yên được nữa, ông ta đi đến cạnh Thẩm Ức Đường, “Có nhìn thấy tiền của em không?”
Thẩm Ức Đường ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt đắc ý của nó đang nhắm về phía mình.
Mười mấy năm qua, trong cái nhà này, cô chưa một lần nào thắng được Tiền Hân, từng giãy giụa điên cuồng giải thích, nhưng vô ích, chẳng ai tin cô cả.
Tiền Mĩ Lệ biết thừa Tiền Hân nói dối nhưng vẫn bao che cho nó, trong mắt Thẩm Trung lại chỉ có Thẩm Mĩ Lệ, chuyện gì cũng lấy niềm vui của vợ làm đầu, còn về đứa con gái của nợ này, chắc mau mau biến ra khỏi cái nhà này mới khiến ông ta vui lòng.
Lâu dần, Thẩm Ức Đường chẳng buồn giải thích nữa, cô lắc đầu, tiếp tục làm bài tập.
“Tiền để ở đầu giường, vô duyên vô cớ biến mất à? Chẳng lẽ có ma?”, Tiền Mĩ Lệ vừa nhìn chằm chằm Thẩm Ức Đường vừa xa xả mắng, “Cá không ăn muối cá ươn, còn bé mà không dạy dỗ, mai sau lớn có khi lại làm ra đủ thứ chuyện mất mặt cũng nên.”
Nghe vậy, Thẩm Trung lập tức tóm cổ Thẩm Ức Đường, “Đưa tiền ra đây.”
“Con không cầm, Tiền Hân đang cố tình chỉnh con đấy.”, Thẩm Ức Đường không muốn giả vờ nữa, nói toẹt ra chân tướng.
“Chị, sao chị lại đổ oan cho em?”, Tiền Hân nói bằng vẻ vô tội.
“Á à! Phạm lỗi không chịu nhận mà còn già mồm à, đúng là cái đồ có mẹ đẻ ra nhưng không có mẹ dạy dỗ.”, Tiền Mĩ Lệ đứng bên cạnh châm thêm dầu vào lửa.
Thẩm Trung nghe thấy câu giận dữ của vợ thì vung tay lên cho Thẩm Ức Đường một cái tát, rồi dọa nạt: “Đồ mất dạy, mang tiền ra đây.”
Tốc độ của ông ta quá nhanh, lực lại lớn, Thẩm Ức Đường chưa kịp nhận ra đã có chuyện gì thì gò má đã nóng rát rồi.
Cô cắn chặt răng, không cho nước mắt rơi trước mặt Tiền Hân, xoay người đẩy Thẩm Trung ra rồi chạy đi.
Ngoài trời đổ mưa lâm thâm, mưa xuân lạnh buốt, Thẩm Ức Đường lại chẳng cảm thấy gì, thậm chí còn có cảm giác gò má bỏng rát đang dần dễ chịu hơn.
Rời khỏi căn nhà khiến người ta ngột ngạt ấy, lệ nóng không ghìm lại quanh tròng mắt được nữa, cô ngồi thụp xuống ven đường mà gào khóc nức nở.
Trời mưa, ngoài đường vắng tanh, chỉ thỉnh thoảng có người vội vã chạy đi, chẳng có thời gian mà để ý đến người xa lạ.
Hạt mưa lộp độp táp lên người cô, lạnh thấu xương.
Bỗng một bóng dáng cao lớn đứng lại bên cạnh Thẩm Ức Đường, chìa tán ô đen trong tay ra che trên đỉnh đầu cô.
Cảm nhận có người ở phía sau, Thẩm Ức Đường ngoảnh đầu lại.
Châu Từ Dữ trông thấy một đôi mắt đỏ hoe đến đáng sợ, khóe mắt còn vương một giọt lệ trong veo.
Cậu ra cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, tình cờ trông thấy Thẩm Ức Đường ngồi thụp dưới đất khóc, vốn chẳng muốn quan tâm chuyện không đâu, nhưng nghĩ đến việc cô giúp mình tránh xe hồi sáng, cậu lại đi đến cho một gói khăn giấy.
Nhìn thấy Châu Từ Dữ, Thẩm Ức Đường càng khóc to hơn.
Cô đã từ bỏ ý định dùng cậu để trả thù Tiền Hân rồi, nhưng tại sao cậu lại xuất hiện vào lúc nỗi hận trong cô dâng cao nhất, vô hình trung, có thứ gì đó đẩy cậu về phía cô.
Rất nhiều năm về sau, Thẩm Ức Đường mới hiểu đó là số mệnh..