Trong khi hai người còn đang ân ái trước cửa nhà thì bên trong truyền đến tiếng của Ngọc Diễm.
- Ba nó ơi, Tiểu Diệp về rồi kìa.
Lúc này Tư Diệp mới hoàn hồn kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Dương Tử nhìn hành động của cô, khoé miệng lại càng nâng lên.
Hai người vừa bước vào trong nhà thì từ trên bậc thang của xuất hiện thêm một người.
Trên người mặc một bộ đồ ngủ pijama, dáng người hơi cao gầy, gương mặt hiện rõ vết nhăn của tuổi già nhưng có phần nghiêm nghị, trên đầu đã xuất hiện vài cọng tóc bạc.
Người đàn ông này không ai khác chính là ba của Tư Diệp, Trương Tư Khải.
Tư Diệp vừa nhìn thấy liền chạy đến ôm lấy người ba đã lâu không gặp, gương mặt xúc động đến đỏ lên, khoé mắt lại có chút ướt.
- Ba.
Tư Khải nhìn thấy con gái duy nhất của mình, trên mặt hiện lên sự ôn nhu, xoa đầu cô.
- Ừm.
Về rồi à? Có mệt không?
- Không ạ.
Từ đó về đây cũng không xa, hơn nữa còn có anh ấy đưa con đi.
Tư Diệp vừa nói vừa dùng tay chỉ về phía hắn.
Tư Khải nhìn xuống dưới mới phát hiện trong nhà lại xuất hiện một người lạ mặt.
Nhìn thấy Tư Khải dùng ánh mắt xem xét nhìn mình, hắn cũng không sợ sệt, mỉm cười thân thiện cúi đầu.
- Chào bác, con là Dương Tử.
Bạn trai của Tư Diệp.
Sau khi đánh giá một lượt, ông vẫn là cảm thấy đối phương có chút quen mắt.
Nhưng Tư Khải nào quan tâm chuyện đó, ông gật đầu 'Ừm' một tiếng rồi quay sang Tư Diệp, nói.
- Nó đối với con thế nào?
Tư Diệp có chút ngơ ngác trước câu hỏi của ba mình, sau đó lại cười nói.
- Rất tốt.
Trong thời gian sống trên thành phố, anh ấy là người giúp đỡ con rất nhiều việc.
- Được vậy thì tốt.
Xem ra nó đối xử với con gái ông rất tốt, vậy ông cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Hai người nói xong thì đi xuống lầu, ngồi xuống ghế.
Ngọc Diễm từ trong bếp đem trà cùng bánh kẹo ra, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh chồng mình.
- Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?
- Dạ cũng được sáu tháng rồi ạ.
Tư Diệp cười tươi, trong lòng thầm cảm thán bản thân nói dối thật đỉnh.
Nhìn sang Dương Tử, hắn một chút cũng không kinh ngạc vẫn từ đầu đến cuối mỉm cười, ngoan ngoãn xé bánh đưa cho cô.
- Sáu tháng rồi ư? Vậy mà cũng không nói cho mẹ biết một tiếng, con thật là.
- Haha...!là con sợ mẹ không đồng ý nên mới không nói...
- Sao con biết mẹ không đồng ý? Con từng tuổi này rồi, cũng nên lập gia đình sinh con.
Sao mẹ có thể ngăn cản con đi tìm tình yêu của mình được.
Nghe mẹ cô nói thế, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp.
- Cảm ơn mẹ.
Mẹ của con là tốt nhất.
Tư Diệp xúc động ôm lấy bà Diễm.
- Mà này.
Còn một chuyện nữa, mẹ muốn hỏi.
Nói rồi bà nhìn Dương Tử.
- Con là thật lòng yêu nó chứ?
- Vâng.
Con thật lòng yêu cô ấy.
Nghe thấy hắn một chút do dự cũng không có, tim cô như đập mạnh một cái, nhìn hắn.
Hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô, mỉm cười nói.
- Hai bác yên tâm.
Không lâu nữa con sẽ cưới cô ấy, nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Lần này cô lại ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn vừa nói, hắn sẽ cưới cô ư? Có được không? Mẹ hắn còn chưa chấp nhận cô mà.
Bà Diễm vui mừng không thôi.
Cảm thấy đứa con rễ này thật sự rất tốt, bà không cần phải lo lắng cho con gái mình nữa rồi.
- Vậy làm phiền con chăm sóc nó giúp ta.
Tư Khải ở bên từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn hắn thật lâu.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến gì đó, giận dữ đứng bật dậy.
- Không được! Ta không cho phép!
Giọng của ông vang lên khắp căn phòng làm ba người còn lại giật mình.
Tư Diệp khó hiểu nhìn ba mình, chỉ thấy ông rất tức giận, trong mắt chỉ toàn sự chán ghét dành cho Dương Tử.
Bà Diễm cũng thấy khó hiểu giống con gái mình, bà nắm lấy tay của Tư Khải, nhẹ giọng nói.
- Ông bình tĩnh.
Con gái của mình cũng lớn rồi, cũng nên lập gia đình.
Ông không thể ích kỉ như vậy được.
- Tôi nói không được là không được! Tôi sẽ không bao giờ cho phép một tên khốn nạn như vậy bước vào trong căn nhà này!
- Ông nói gì vậy? Cái gì mà khốn nạn? Thằng bé tốt như vậy mà.
- Ba.
Ba bình tĩnh.
Có phải ba đang hiểu lầm gì không?
Thấy mọi chuyện đang theo chiều hướng xấu đi, cô lo lắng nhìn hắn đang ngạc nhiên nhìn ba cô.
- Bình tĩnh? Tiểu Diệp, có phải hắn ép con ở cùng với hắn không?
Cô giật mình, trong lòng có dự cảm như ba cô đã biết hắn.
- Ba nói gì vậy? Con với anh ấy là tự nguyện...
- Con đừng có nói tốt cho nó! Dương Tử, đáng lẽ tôi phải nhận ra cậu sớm hơn.
Cậu có biết Triệu Vy không?
Triệu Vy? Hắn cố lục lọi lại ký ức của mình nhưng thật sự không tìm thấy.
Tư Diệp dường như cảm nhận được điều gì đó.
Triệu Vy chính là em họ của cô.
Tư Khải nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn.
Ông bật cười, khinh thường nhìn hắn.
- Chắc cậu quên rồi đúng không? Dù gì cũng chỉ là đồ chơi của cậu thì làm sao đáng để cậu nhớ đến?
Đồ chơi? Cô có chút kinh ngạc nhìn hắn, muốn tìm đáp án từ đôi mắt hắn nhưng giờ đây trong mắt hắn chỉ có một màn đen u ám, đen đến nổi một chút ánh sáng lọt vào cũng không có.
- Nếu cậu quên rồi thì để tôi nhắc cho cậu nhớ.
Bốn năm trước, chính cậu đã quyến rũ nó, cướp đi sự trong trắng của nó rồi phủi quần bỏ đi.
Không chỉ vậy còn cho người đến hành hạ nó, hại nó bị sảy thai! Cậu có biết nó đau đớn đến nhường nào không? Cậu có biết nó vì yêu cậu đến mù quáng mà trở nên điên loạn, người không ra người quỷ không ra quỷ không? Cũng may là có người cứu được nó, nếu không chắc chắn ngay bây giờ tôi đã bắt cậu đến trước mộ nó đập đầu nhận tội rồi! Nếu như bạn bè nó không đưa ảnh của cậu cho tôi biết thì có lẽ bây giờ tôi đã đưa con gái của mình cho một tên vô trách nhiệm như cậu rồi.
Một Triệu Vy còn chưa đủ sao, bây giờ cậu còn định chuyển sang con gái tôi sao? Muốn nó trở thành đồ chơi của cậu, tùy ý đùa giỡn tình cảm của nó ư?
Từng câu nói của ba cô như kim đâm vào tim cô khiến cô đau đớn đến khó chịu.
Cô cũng nhớ ra rồi.
Năm đó, người em họ của cô đột nhiên được đưa vào bệnh viện với trạng thái rất yếu ớt, hơn nữa phía dưới còn chảy rất nhiều máu.
Con bé mặt trắng bệnh, trên người còn có vài vết bầm tím, lúc đó cô tưởng nó bị cướp giật.
Sau đó, con bé đột nhiên trở nên điên loạn khi biết mình bị sảy thai.
Dù người nhà có hỏi thế nào cũng không chịu nói đó là con ai.
Sau một thời gian cô lại biết được nó tự tử nhưng đã được một người đàn ông cứu được.
Triệu Vy cũng từ đó bình tĩnh trở lại, sống một cuộc sống mới.
Mọi chuyện sau đó đều bị mọi người quên đi, không ai muốn nhắc đến.
Bây giờ ba cô đã kể ra mọi chuyện.
Tư Diệp lại nhìn hắn, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Im lặng chính là thừa nhận.
Từng giọt nước mắt từ trên mắt cô rơi ra, trái tim như bị ai bóp nghẹn, đau đến không thở nổi.
Bà Diễm nhìn con gái mà không khỏi đau lòng, ôm cô vào lòng.
Bây giờ bà cũng không biết nói gì để an ủi cô, chỉ nhẹ nhàng vỗ về trên lưng trấn an.
Nhìn thấy cô khóc, hắn rất muốn tiến đến ôm cô giải thích.
Nhưng sự việc đã là bốn năm trước, hắn đã không còn nhớ rõ mình đã từng qua lại với ai, huống hồ một cái tên Triệu Vy làm sao đủ để hắn ấn tượng? Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng chơi trần, chỉ duy nhất với cô là khác.
Vì sao cô ta lại có thể có thai được?
Nghĩ đến đây, hắn liền chắc chắn một điều là cô ta đã nhận nhầm người.
- Bác trước tiên cứ bình tĩnh.
Con muốn hỏi một điều.
Có phải chính miệng Triệu Vy nói rằng đó là con của con?
- Không phải chính miệng của nó nói.
Nhưng trong ảnh có cậu và nó đang bước vào khách sạn! Mà thời gian của bào thai lại trùng khớp với ngày cậu cùng nó đi vào khách sạn đó!
Tư Khải thấy anh không chỉ không nhận lỗi mà còn bình thản hỏi một câu như vậy liền tức đến run người quát.
Chỉ có ảnh hắn cùng cô ta bước vào khách sạn thôi ư? Như vậy cũng không thể chứng minh được hắn đã cùng cô ta làm những gì.
Dương Tử nhẹ thở ra một hơi, bình tĩnh cùng Tư Khải đối đáp.
- Chỉ có một bức ảnh, không thể chứng minh được đó là con của con.
Huống hồ, con cũng sẽ không cho phép người khác mang thai con của mình.
Vì vậy, chi bằng bác gọi Triệu Vy đến, hỏi rõ xem rốt cuộc đứa con đó là của ai?.