Không được đụng vào quầng thâm mắt của tui

Mắt thấy sắp đến giờ mà vẫn không thấy tung tích cái kính râm kia đâu, người phụ trách đoàn thúc giục mọi người thu dọn đồ đạc, thế nhưng Phan Ngải lại không chịu lên đường. Tiêu Lượng Hàng hết cách, đành bảo mọi người về trước còn mình ở lại với Phan Ngải.
 
Nhưng Phan Ngải cũng chẳng hề tỏ ra cảm kích, lạnh nhạt bảo: "Cậu ở lại cũng chẳng để làm gì. Tui không tìm được đồ thì chắc chắn cậu cũng không tìm nổi đâu."
 
Tiêu Lượng Hàng hơi tức giận: "Mũi cậu là mũi chó chắc?"
 
Phan Ngải trừng mắt với cậu ta, ánh mắt ngùn ngụt sát khí. Tiêu Lượng Hàng thấy lưng mình lạnh toát, chí khí hơi lụi: "Cậu bình tĩnh tí đi."
 
Tiêu Lượng Hàng thực sự không hiểu vì sao Phan Ngải lại coi cái kính râm kia như bảo bối thế nữa. Dù là kính hàng hiệu thì cũng mất rồi, đâu cần cố chấp vậy đâu.
 
Nhưng nhìn dáng vẻ Phan Ngải lúc này là biết, nếu không tìm được cái kính đó chắc chắc cậu sẽ không cho qua chuyện này.
 
"Hay mình đi ăn gì đó trước đi." Tiêu Lượng Hàng nhìn đồng hồ, giờ đã chạng vạng tối rồi. Từ sáng đến giờ họ chưa có gì bỏ bụng, dạ dày đã rỗng đến mức kêu ọc ọc rồi đây.
 
Phan Ngải lại trừng mắt: "Cậu vẫn còn tâm trạng ăn uống à?"
 
Nói gì thế!
 
Chẳng lẽ không thấy kính râm là phải tuyệt thực để tạ tội luôn ư?
 
Tiêu Lượng Hàng cảm thấy thái độ này của Phan Ngải hơi quá đáng, nhưng trông cậu ta có vẻ bất thiện nên cũng không dám tức giận phản kháng. Cậu không thể làm gì khác hơn là ấm ức kêu: "Ăn no mới có sức tìm chớ."
 
Phan Ngải tìm lâu thế rồi mà chẳng thấy gì, im lặng một lúc rồi cũng thỏa hiệp: "Tui muốn ăn măng, cậu mời nhé."
 
"Tôi mời, tôi mời được luôn." Tiêu Lượng Hàng thấy Phan đại gia cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, luôn mồm nói: "Ăn măng thôi làm sao đủ để thể hiện sự áy náy của tôi, tôi đãi cậu ăn tiệc hải sản!!"
 
Phan Ngải: "Đã bảo là ăn măng!!"
 
Tiêu Lượng Hàng: Phan Ngải đúng là một bạn học chất phác!
 
Vì hầu hạ Phan đại gia tâm trạng không tốt, Tiêu Lượng Hàng chủ động lên mạng tìm một nhà hàng chuyên món măng nổi tiếng gần đấy, vất vả lắm mới tìm đúng chỗ ăn.
 
Phan Ngải không thèm khách khí, gọi hết tất cả các món măng trong menu ra.
 
Tiêu Lượng Hàng nhìn một bàn đồ ăn mà lệ rơi đầy mặt.
 
Tuy cậu không ăn tiệc hải sản nhưng cách ăn này của cậu, cũng chẳng kém gì ăn tiệc hải sản cả.
 
Nhất định là cậu ta muốn trả thù!
 
Nhưng sau đó Tiêu Lượng Hàng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này của mình, vì Phan Ngải đã vùi đầu ăn một cách điên cuồng. Tư thế ăn của cậu cực kỳ hung mãnh, như thể muốn gặm luôn cái bàn và nuốt cả vào bụng.
 
"Ấy, dù không vui nhưng cũng không cần rượu chè quá độ vậy đâu anh hai." Tiêu Lượng Hàng nhìn đống măng đang dần biến mất trên bàn với tốc độ mắt thường nhìn thấy, không kìm được mà liếc cái bụng nhỏ đang hơi nhô ra của Phan Ngải, hơi sợ lát nữa bụng cậu sẽ nổ tung.
 
Tiêu Lượng Hàng bảo một đằng Phan Ngải lại nói một nẻo, giọng cậu rất buồn bã: "Sau này không tìm được việc làm, chẳng biết có được ăn măng không nữa."
 

Tiêu Lượng Hàng cảm thấy hơi lạ, sao tự nhiên lại nói chuyện đi làm rồi?
 
Nhưng nhìn vẻ buồn bã khó hiểu của Phan Ngải, Tiêu Lượng Hàng lại càng áy náy hơn, vậy là cậu gọi thêm mấy chai rượu.
 
"Nào, chúng ta mượn rượu giải sầu không say không về." Tiêu Lượng Hàng đẩy hai bình qua chỗ Phan Ngải.
 
"Thật ra tui không thể uống rượu." Phan Ngải dùng vẻ mặt tế nhị nhìn hai bình rượu, có vẻ hối hận, nhưng nhanh chóng cam chịu: "Nhưng bây giờ tui đang không vui, tui muốn mua say!"
 
Tiêu Lượng Hàng nhớ đến việc việc Phan Ngải bị chuốc bia tối qua, tạo cơ hội cho mình trộm mắt kính nên không khỏi chột dạ, vội vàng phục vụ: "Mua say thì mua say, nào, mình cứ uống đi rồi lại nói tiếp."
 
Có lẽ tâm trạng của Phan Ngải thật sự không tốt nên cậu chẳng nói nhiều nữa mà một phát tu hết cả hai bình.
 
Tiêu Lượng Hàng trợn mắt há mồm nhìn Phan Ngải nốc rượu ừng ực, lại không kìm được nhìn bụng cậu ấy. Không biết có phải do tâm lý không mà Tiêu Lượng Hàng cảm thấy cái bụng nhỏ của Phan Ngải bắt đầu to ra nữa rồi.
 
"Mang lên thêm cho tui!" Phan Ngải hùng hồn ném vỏ chai rượu đi rồi hô to với nhân viên cửa hàng.
 
Trong bụng cậu ta chắc chắn có một tiểu vũ trụ!
 
Tiêu Lượng Hàng nhìn Phan Ngải uống hết chai này đến chai khác mà thậm chí còn không thèm nghỉ giữa hiệp, đột nhiên cảm thấy hiểu biết của mình với cơ thể con người vẫn quá nông cạn.
 
"Nào, cậu cũng uống đi chứ!" Phan Ngải đặt mấy chai rượu xuống với tư thế của một sếp lớn, bắt đầu mời rượu Tiêu Lượng Hàng.
 
Tiêu Lượng Hàng định từ chối, chẳng ngờ sức Phan Ngải lại lớn đến kinh người, cậu không né được nên bị rót vài ly.
 
Lúc hai người ra khỏi tiệm ăn Phan Ngải đã xỉn đến mức không đứng thẳng nổi. Tiêu Lượng Hàng thì đỡ hơn, ít ra vẫn đi được, thế nhưng đầu cũng bắt đầu quay mòng mòng, vậy là đành phải bắt xe gần quán để về.
 
Tiêu Lượng Hàng thấy bộ dáng say chẳng biết trời trăng của Phan Ngải nên sợ cậu sẽ gặp chuyện chẳng lành, thế là mang cậu về phòng để tiện đường chăm sóc luôn.
 
Mở cửa phòng rồi Tiêu Lượng Hàng lảo đảo đỡ Phan Ngảo vào phòng trong, cậu cảm thấy Phan Hải nặng như một quả núi vậy, khiêng đi vất vả hết biết. Tiêu Lượng Hàng vứt Phan Ngải lên giường, thở hổn hển: "Cậu cứ ăn như thế sớm muộn gì cũng mập như lợn cho xem."
 
Dường như Phan Ngải nghe được tiếng nói chuyện của Tiêu Lượng Hàng, cậu rướn nửa người dậy, mơ màng ngoẹo đầu làm bộ đáng yêu: "Hông sợ, tụi tui càng mập càng dễ thương."
 
"Úi..." Tiêu Lượng Hàng cảm thấy hơi cồn xộc lên, vội vàng chạy vào WC nôn.
 
Lúc cậu ra ngoài, Phan Ngải đã quấn chăn ngủ khì.
 
Tiêu Lượng Hàng mông lung đi tới nhìn Phan Ngải đang bọc kín cả người, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
 
Tiêu Lượng Hàng sợ cậu say dễ bị nhiễm lạnh nên tiện tay sửa lại chăn cho cậu một chút, không ngờ lúc vươn tay ra lại phát hiện trên đầu Phan Ngải có một đôi tai tròn tròn lông lá... là cái loại bờm tóc tai động vật mà mấy thiếu nữ mới lớn hay đeo để tăng độ đáng yêu.
 
Bu khửa nấng! (Không thể nào)
 
Tiêu Lượng Hàng sờ sờ cái tai mập mập lộ ra ngoài chăn, lông mềm như nhung sờ thích vô cùng.
 
Tiêu Lượng Hàng không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Phan Ngải đeo bờm tai gấu trúc đen, khuôn mặt lại trắng nõn như vầy, đúng là cũng... đáng yêu thật.

 
Nhưng cậu là một người đàn ông trưởng thành đấy, đeo bờm của con gái đi ngủ có ra dáng không vậy?
 
Nếu là bình thường, chắc chắn Tiêu Lượng Hàng sẽ bắt đầu chế giễu các thứ các thứ, nhưng chạy tới chạy lui một ngày bây giờ cậu cũng mệt nhoài, do vậy chỉ ngắt nhéo cái tai mập mập đó cho đỡ nghiền rồi ngả lưng lên một cái giường khác ngủ say.
 
Sáng hôm sau Tiêu Lượng Hàng mắc tiểu nên tỉnh, ban đầu cậu thử cố dùng ý chí dằn cơn muốn tè nhưng thất bại, cuối cùng đành phải đứng lên đi WC.
 
Mơ mơ màng màng ra khỏi WC, Tiêu Lượng Hàng lại nằm lên giường, nhưng vừa nằm xuống đã thấy có gì đó không đúng... bên cạnh có người.
 
Xem ra là nằm nhầm lên giường với Phan Ngải rồi. Tiêu Lượng Hàng mông lung suy nghĩ xem mình có nên đổi giường không, sau đó sự lười biếng đã nhanh chân chạy đến đập nát suy nghĩ này của cậu.
 
"Đàn ông con trai cần gì câu nệ tiểu tiết." Tiêu Lượng Hàng tự tìm cớ cho mình rồi kéo chăn của Phan Ngải đắp.
 
Kệ đi, ngủ trước tính sau.
 
Thế nhưng Tiêu Lượng Hàng vừa kéo chăn qua, bỗng nhiên cả người cứng đời, nhất thời tỉnh táo đôi chút.
 
Đáng ra bên cạnh cậu phải là Phan Ngải, thế nhưng lúc này lại là một đống lông mềm mại núng nính, tuyệt đối không phải của con người.
 
Tiêu Lượng Hàng cẩn thận vươn tay sờ soạng, cảm giác sờ vào thịt béo mềm mại, thể tích của thứ này rất lớn, được lông dày bao phủ bên ngoài, hình như là loại động vật to xác nào đó.
 
"Á á á oắt đờ heo!!" Tiêu Lượng Hàng sợ đến mức trở mình rơi xuống giường, cảm giác buồn ngủ đã bay biến sạch sẽ.
 
Trong lúc cậu gào thét, cục thịt mập trên giường cũng bị ồn nên tỉnh, chậm rãi vén chăn ngồi dậy.
 
Tiêu Lượng Hàng trợn mắt há mồm nhìn cái chăn mềm chậm rãi tuột xuống, lộ ra một con vật hai màu đen trắng... là gấu trúc!
 
Không sai, thứ đang chui ra khỏi chăn là một con vật tròn vo lông mềm như nhung, là loài gấu trúc được toàn dân yêu mến.
 
Nhưng con gấu trúc này to hơn mấy con gấu trúc Tiêu Lượng Hàng từng thấy ở vườn bách thú nhiều, thậm chí có khi còn to hơn cả một con gấu nâu, cái giường nhỏ đáng thương bị nó ngồi đến mức lún cả xuống.
 
"Ồn ào cái gì thế!" Giọng Phan Ngải đột nhiên xuất hiện.
 
Tiêu Lượng Hàng lại hét to: "Phan Ngải cậu đang ở đâu, trong phòng có... có..."
 
Có gấu trúc!
 
"Có cái gì?" Phan Ngải hỏi, trong giọng nói rõ ràng còn chút buồn ngủ khi mới rời giường.
 
Tiêu Lượng Hàng nghẹn lời, sau đó sợ ngây.
 
Vì cậu phát hiện ra con gấu trúc này mở miệng nói chuyện với mình.
 

"Phan... Phan Ngải..." Tiêu Lượng Hàng gọi, lập tức phát hiện ra một chuyện kỳ quái khác...
 
Con gấu trúc này không có quầng thâm mắt!
 
Hình thể của gấu trúc rất lớn, tròn vo thế này, đáng yêu hơn bất kỳ con gấu trúc nào mà Tiêu Lượng Hàng từng thấy trên TV. Trên "khuôn lông" núc ních rõ ràng có hai con mắt đen láy, nhưng vành mắt đen - đặc điểm chỉ có ở gấu trúc lại không thấy đâu. Vậy là ở đó chỉ còn đôi mắt như hai cái cúc áo, di chuyển lên xuống, trông rất tức cười.
 
Tiêu Lượng Hàng ngơ ngác nhìn gấu trúc, đầu óc hỗn loạn vô cùng. Cậu chẳng biết chuyện con gấu không có vành mắt đen khiến mình ngạc nhiên hay chuyện nó dùng giọng của Phan Ngải nói chuyện với mình làm mình sợ hãi nữa.
 
Gấu trúc trông dáng vẻ đờ đẫn của Tiêu Lượng Hàng, hai mắt híp vào. Vì không còn quầng thâm mắt để sắm vai đáng yêu nữa nên biểu cảm mà nó làm ra là biểu cảm mà gấu trúc bình thường không thể làm được.
 
"Nói đi xem nào!" Gấu trúc vươn móng vuốt giơ giơ trước mặt Tiêu Lượng Hàng. 
 
Sau đó... gấu trúc cũng đần mặt ra.
 
"Bố đệt!" Gấu trúc nhìn móng vuốt của mình, đột nhiên nhảy dựng lên rồi coi từ trên xuống dưới cơ thể mập mạp của bản thân.
 
"Cà uồm... sao cậu không nói sớm?" Gấu trúc tức giận cào móng vuốt về phía Tiêu Lượng Hàng.
 
Tiêu Lượng Hàng đang sợ hãi bỗng nhiên thấy khó hiểu... nói sớm gì cơ?
 
"Lưu manh! Lén nhìn bản thể của tui à!" Gấu trúc nhảy cẫng lên, nằm úp sấp trên giường. Móng vuốt của cậu tóm chăn bọc mình lại, động tác thuần thục lưu loát, hành văn liền mạch dứt khoát, hoàn toàn không giống một con gấu trúc hoang dã tí nào.
 
Tiêu Lượng Hàng nhìn gấu trúc mập rúc vào chăn sau đó thấy đống chăn tròn ủm xẹp xuống. Khi chăn được xốc lên lần nữa Phan Ngải đã ló đầu ra, dùng ánh mắt giống y đúc con gấu trúc kia nhìn cậu chằm chằm: "Nhìn gì nhìn gì hả, chưa thấy yêu quái bao giờ à?"
 
Tất nhiên là chưa rồi má!
 
Làm như yêu quái chạy đầy đường hôm nào cũng thấy ý!
 
Tiêu Lượng Hàng hoảng hốt nhưng cũng ý thức được một việc... hoá ra Phan Ngải là gấu trúc tinh. 
 
Vậy là cái tai gấu hôm qua cậu sờ không phải đồ trang điểm của thiếu nữ mà là tai của Phan Ngải ư.
 
Tiêu Lượng Hàng cảm thấy lẽ ra mình nên sợ mới phải, nhưng không hiểu vì sao khi nhớ lại bộ dáng tròn vo mập mạp của gấu trúc, còn cả đôi mắt không có vành đen trông rất tếu kia lại thấy buồn cười.
 
"Cười cái gì mà cười!" Phan Ngải cả giận: "Có phải cậu cho rằng gấu trúc bọn tui không ăn thịt người không?"
 
Lúc này Tiêu Lượng Hàng mới nhận ra mình bật cười thành tiếng. Thấy dáng vẻ tức giận của Phan Ngải, cậu vội vã tắt nụ cười rồi giả bộ nghiêm túc, thế nhưng sự sợ hãi trong lòng cũng đã bay biển.
 
Dù sao nếu muốn hại người, mấy năm qua Phan Ngải đã hại từ lâu rồi.
 
Đương nhiên cũng có thể là do bộ dáng của cậu ấy đáng yêu quá, khiến người ta không sao thấy sợ được.
 
Tiêu Lượng Hàng hồi tưởng lại dáng vẻ gấu trúc ban nãy, phát hiện mình đột nhiên muốn vuốt ve cái tai mập mạp kia lần nữa.
 
"Thế... có chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Lượng Hàng cẩn thận hỏi.
 
Phan Ngải nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên lấy hai tay che mắt rên rẩm: "Tại cậu còn gì, cậu vứt quầng thâm mắt của tui."
 
"Há..."
 
"Cái kính râm kia là quầng thâm mắt của cậu?" Tiêu Lượng Hàng nhìn Phan Ngải đang ngốn măng sợi trước mắt, cảm thấy vẫn hơi khó tin.
 
Ngay lúc nãy, nhân sinh quan mà cậu cóp nhặt được từ khi chào đời đến nay đã bị tổn thương nghiêm trọng.

 
Bạn học cùng cậu bốn năm là một yêu quái.
 
Hơn nữa yêu quái này bình thường bán manh(*) để sống.
 
(*) Bán manh: Tỏ vẻ đáng yêu.
 
Sau đó bạn học này nói cho cậu biết... kính mắt mà cậu làm mất hoá ra là quầng thâm mắt của gấu trúc!
 
Phan Ngải giải giảng, tộc gấu trúc của họ rất ít người có thể luyện thành tinh, biến thành người. Mà một trong những đặc điểm quan trọng của gấu trúc là quầng thâm mắt, cũng là nơi linh khí hội tụ, khi biến thành người cũng không giấu đi được. Thông thường mọi người đều biến nó thành quầng thâm mắt hoặc là kẻ mắt kiểu trang điểm, do vậy trừ số ít gấu trúc trở thành người nổi tiếng ở mảng rock n roll được con người chào đón ra, đa số gấu trúc lăn lộn ngoài xã hội sẽ dần bị con người xa lánh vì nghĩ rằng quầng thâm mắt của họ không phải xu hướng rock n roll cóc gì.
 
Mà Phan Ngải chính là bé gấu trúc trăm năm có một của tộc gấu trúc. Cậu có pháp lực cao cường, lợi hại hơn nhiều những gấu trúc phải nguỵ trang quầng thâm mắt thành kẻ mắt gì đó... cậu có thể biến quầng thâm mắt của mình thành kính râm.
 
Tiêu Lượng Hàng khiếp sợ: "What? Có người nổi tiếng là gấu trúc tinh biến thành ư?"
 
Phan ngải: "... Sai trọng điểm rồi ba."
 
Tiêu Lượng Hàng: "À, sao cậu lại cảm thấy đeo kính râm mỗi ngày nhìn đỡ kỳ lạ hơn kẻ mắt vậy?"
 
Phan Ngải khinh bỉ: "Đây là minh chứng cho việc Mãnh Báo pháp lực cao cường ở tộc tụi tui, cũng là biểu hiện cho khả năng bán manh siêu cấp, cậu không hiểu được đâu."
 
Manh Bảo đáng yêu, bộ tộc moe(*) hoá?
 
(*) Moe: Đáng yêu
Chỗ này Phan Ngải nói là "Mãnh Báo", một loài thú thượng cổ (phần sau truyện sẽ có giải thích), nhưng Tiêu Lượng Hàng nghe nhầm thành Manh Bảo (bảo bối đáng yêu).
 
Tiêu Lượng Hàng nhủ thầm, tuy mấy cậu rất đáng yêu, nhưng khoe khoang như thế thật sự không sao à?
 
Hơn nữa con người bọn tôi đâu có cần kính râm để phán đoán thực lực của một người, bọn tôi phán đoán bằng nhân dân tệ mà!
 
Nếu là bình thường, Tiêu Lượng Hàng nhất định sẽ không chấp nhận được những lý thuyết trên, nhưng nhớ lại khuôn mặt kỳ quặc không có vành mắt đen của gấu trúc ban nãy... chứng cứ có lý như vậy, cậu không tin cũng không được.
 
"Nếu không có vành mắt đen thì cậu sẽ ra sao?"
 
Vẻ mặt Phan Ngải trở nên đau buồn: "Quầng thâm mắt tượng trưng cho vẻ đẹp của tụi tui, không có nó nữa, trong tộc tụi tui chẳng khác nào bị huỷ dung hoặc tàn tật..."
 
"Nghiêm trọng đến vậy ư?" Tiêu Lượng Hàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không ngờ quầng thâm mắt mà con người hao tâm tổn trí muốn đánh bay, trong một bộ tộc khác lại quan trọng đến vậy.
 
"Còn nghiêm trọng hơn thế!" Phan Ngải nghiêm túc nhìn cậu: "Một con gấu trúc bị huỷ dung tàn tật sẽ bị giới gấu trúc kỳ thị, không tìm được việc làm, không kiếm được tiền, cuối cùng là không có măng để ăn!"
 
Đúng là nghe nghiêm trọng thật.
 
Tiêu Lượng Hàng ngơ ngác nhìn Phan Ngải: "... Vậy phải làm sao?"
 
Phan Ngải đau khổ cúi đầu, tiếp tục điên cuồng ăn măng sợi: "Đương nhiên là nhân lúc còn măng ăn thì phải cố ăn nhiều một chút!"
 
Tiêu Lượng Hàng nhìn Phan Ngải ăn như quỷ đói đầu thai mà lòng không khỏi thổn thức. Chẳng ngờ gấu trúc bảo bối thiên phú dị bẩm trăm năm có một của bộ tộc đáng yêu (tuy chưa được chứng thực) lại vì không có quầng thâm mắt mà phải lưu lạc đến bước không tìm được việc làm.
 
Đây đúng là chuyện khiến người ta phải tuyệt vọng.
 
"Thần gấu yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!" Tiêu Lượng Hàng vỗ ngực đảm bảo.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận