Cầm trong tay tờ đăng ký tham gia đại hội thể thao được điền đầy nhanh như chớp này, Bùi Thanh Nguyên đi về phía văn phòng giáo viên với vẻ mặt phức tạp, chuẩn bị đưa cho Châu Phương.
Trong lòng hắn còn đang tiêu hóa chuyện sắp trở thành bạn thân với Lâm Tử Hải.
Quả là khiến người ta trở tay không kịp.
Châu Phương nhận tờ đăng ký hắn đưa, ngạc nhiên hỏi: "Mới đây mà đã đăng ký xong rồi?"
Các thầy cô giáo khác trong văn phòng cũng nhìn qua, cảm thán nói: "Cô Châu, học sinh lớp cô tích cực thật đấy.
Chẳng bù lớp chúng tôi, giục suốt mà chúng nó không chịu..."
Châu Phương cười nói khiêm tốn: "Là lớp trưởng lớp tôi phát động tốt."
"Đúng đúng." Cô giáo nọ nhìn qua Bùi Thanh Nguyên: "Trường đã gửi danh sách đề cử đến đại học Giang Nguyên rồi, đây là lần đầu tiên trường ta có học sinh đạt giải nhất Olympic, lãnh đạo nhà trường chắc vui phải biết."
Nghe cô nhắc đến chuyện này, vẻ ao ước trên mặt các thầy cô giáo khác càng lộ rõ.
Châu Phương nghiêm túc dặn dò học sinh trước mặt mình: "Cô đã hỏi thăm qua, kỳ thi dành cho học sinh đề cử ở đại học Giang Nguyên sẽ tổ chức vào cuối năm, chắc là tháng mười hai.
Đến khi đó cô sẽ nhắc em, đừng quên nhé.
Đương nhiên cũng phải chuẩn bị kỹ càng cho kỳ thi đại học năm sau nữa."
Lập tức có người trêu chọc cô: "Cô Châu, muốn đổi lớp với cô ghê ấy, lớp cô giỏi thật đó."
Châu Phương cười: "Không đổi không đổi, tôi không nỡ đâu."
Nghe tiếng cười nói trong văn phòng, Bùi Thanh Nguyên gật đầu đồng ý, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn đã dần quen với những lời khen kể từ khi chuyển đến đây.
Ngày xưa, khi còn ở nhà họ Bùi, Diệp Lam Đình luôn cảm thấy mọi thành tích hắn giành được đều là chuyện đương nhiên, thậm chí còn thấy chưa đủ nên rất hiếm khi khen hắn, do đó ban đầu hắn không quen với mấy lời khen thế này.
Nhưng bây giờ, hệ thống của hắn lúc nào cũng có thể tìm ra những chi tiết nhỏ kỳ lạ để khen hắn, từ món thịt kho tàu bị nêm hơi nhiều muối, cho đến trận chiến khốc liệt trên bàn cờ cá ngựa, nên dần dần Bùi Thanh Nguyên không còn nhạy cảm với mấy lời khen này nữa.
Thầy cô giáo cùng các bạn trong trường lại càng không cần phải nói, ngay cả người hiếm khi gặp mặt như Tiêu Kiến Bình cũng vậy.
Lúc trước mỗi khi Quý Đồng dạy hắn, thỉnh thoảng Bùi Thanh Nguyên sẽ gặp vài vấn đề không thể giải thích được từ góc nhìn của con người, nên hắn dứt khoát mang đi hỏi Tiêu Kiến Bình.
Tiện thể cảm ơn lòng tốt và sự nhiệt tình của ông khi đã nói với trường Trung học số 2 về chuyện đề cử.
Trước những kiến thức cơ bản về AI, Tiêu Kiến Bình cuối cùng cũng tin hắn là một người ngoài ngành, không có khả năng huấn luyện ra được Bé đẹp, và hiện đang bắt đầu học những kiến thức kia từ đầu.
Bùi Thanh Nguyên vốn tưởng chuyện này sẽ kết thúc sự hiểu lầm liên quan đến Bé đẹp giữa hai người, nhưng chẳng ngờ, Tiêu Kiến Bình lại càng coi trọng hắn hơn.
Vì khả năng nhận thức của hắn vốn đã rất cao, cộng thêm bàn tay vàng là hệ thống nên tốc độ tiếp thu kiến thức của hắn nhanh hơn nhiều so với người khác.
Tiêu Kiến Bình tận tai nghe thấy những vấn đề mà hắn đưa ra ngày càng nâng cao, cực kỳ ngạc nhiên với sự tiến bộ nhanh chóng của hắn, nên trái lại càng quyết tâm muốn nhận hắn làm học trò.
Do vậy, Tiêu Kiến Bình đã lên kế hoạch không hướng dẫn nghiên cứu sinh vào năm tới mà tập trung vào việc giảng dạy sinh viên, hơn nữa động một tí là lại gọi điện làm phiền phòng tuyển sinh để bọn họ nhanh chóng chuẩn bị xong kỳ thi, hoặc không cần thi cũng được.
Ông cảm thấy Bùi Thanh Nguyên trúng tuyển là điều chắc chắn, giờ có thể đến trường dự thính luôn, không thể lãng phí thời gian quý báu này, hắn nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh.
Nghe giọng nói mỗi lúc càng nhiệt tình hơn bên kia, bàn tay cầm điện thoại của Bùi Thanh Nguyên chậm rãi siết lại.
Quý Đồng nhìn vẻ mặt dần cứng đờ của ký chủ, quả thật cười muốn đánh cái nấc luôn.
Giáo sư Tiêu còn chưa biết ký chủ coi đại học Giang Nguyên là phương án dự bị đâu.
Không biết lúc ông ấy biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.
Đây là cảnh tượng giành giật gay cấn mà ngày nào chị Âm Âm cũng xem sao?
Bỗng dưng thấy ghen tị với chị ấy ghê.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh có muốn rời khỏi thành phố này, ra ngoài kia thăm thú không?"
Chờ Bùi Thanh Nguyên gọi điện thoại xong, Quý Đồng mới hỏi hắn.
Bùi Thanh Nguyên sinh ra và lớn lên tại thành phố này, tuy khí hậu ẩm thực nơi đây rất tốt, nền kinh tế văn hóa cũng rất phát triển, đại học Giang Nguyên cũng là một trong những ngôi trường danh giá bậc nhất cả nước, đặc biệt là chuyên ngành Trí tuệ nhân tạo đứng đầu cả nước, có thể nói là không có sự lựa chọn nào trong nước tốt hơn ở đây.
Nhưng dù sao hắn cũng đã gặp phải biến cố lớn thay đổi cuộc đời mình ở đây, cho nên có nhiều người mà có lẽ cả đười không muốn gặp lại, Quý Đồng đoán có thể vì lý do này nên hắn mới xoắn xuýt giữa đại học Giang Nguyên với những trường đại học ở các thành phố khác.
Bùi Thanh Nguyên hoàn hồn, gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Ban đầu đúng là hắn muốn mượn cơ hội lên đại học để rời khỏi nơi này, coi mọi chuyện từng trải trong 17 năm qua như chưa hề xảy ra.
Nhưng về sau, hắn lại gặp được rất nhiều sự ấm áp khác biệt ở đây, cũng gặp được một người đã hoàn toàn thay đổi số mệnh của mình.
Cho nên hắn tạm thời không biết tương lai mình sẽ đi về đâu.
"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ suy nghĩ rồi quyết định."
Người máy nhỏ màu xanh lá cây trên mặt đồng hồ nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời.
"Ký chủ giỏi như vậy, muốn đi đâu chẳng được."
Lại tranh thủ khen hắn.
Bùi Thanh Nguyên bật cười, lau vệt bụi trên mặt đồng hồ.
"Ừm, để quyết định sau."
Con người ở lâu một chỗ thường sẽ cảm thấy chán, không còn hào hứng nữa, sẽ muốn đến những nơi mới để ngắm nhìn.
Không biết AI có như thế không nhỉ.
Mặc dù Bùi Thanh Nguyên còn chưa biết mình muốn đi đâu, nhưng hắn rất chắc chắn, nếu như đến ngày phải quyết định ấy, Quý Đồng không còn thích thành phố này nữa thì nhất định hắn sẽ chọn rời đi.
Lúc bản thân không tìm được đáp án, hãy thử nhìn người thân thiết nhất với mình, biết đâu sẽ có câu trả lời.
"Tối nay em có đến xem luyện tập không?"
"Đến chứ! Mấy ngày em không đến rồi, lúc làm Bé đẹp, em thấy ai ai cũng nhớ em."
"Em muốn ăn gì?'
"Để em nghĩ đã, gần đây ăn nhiều thứ quá, nên ăn gì đó dễ tiêu để trung hòa chút...!ừm, lẩu kem thì sao?"
...!Quả nhiên rất dễ tiêu.
"Được." Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh đáp: "Để anh bảo Phó Thành Trạch."
Vốn cái mác đại ca trường và đội trưởng đội bóng rổ của Phó Thành Trạch rất hấp dẫn các bạn khác giới, nhưng kể từ khi Bùi Thanh Nguyên xuất hiện thì nó đã dần mất đi sức hút.
Tuy nhiên thời gian vừa rồi, sự nổi tiếng của cậu ta đã nhanh chóng tăng trở lại nhờ những bức ảnh chụp cậu ta đi ăn cùng bạn nhỏ Quý Đồng, hơn nữa phạm vi không còn giới hạn ở các bạn nữ trung học mà còn dần thu hút được sự ưu ái của một lượng lớn các chị gái trưởng thành.
Thậm chí Phó Thành Trạch còn vì điều này mà vui đến nỗi tăng hẳn một cm, chiều cao hiện giờ là 1m86.
Vì lẽ đó mà ngày nào Phó Thành Trạch cũng vui tươi hớn hở, coi Quý Đồng là ngôi sao may mắn của mình, rất niềm nở trong việc chủ động nâng cao tiêu chuẩn bữa ăn khuya cho cậu.
Đối với chuyện này, Bùi Thanh Nguyên chỉ có thể đánh giá là: Tuổi trẻ tài cao, trời đất tác thành.
Chạng vạng tối, lá cây bay lả tả, hắn từ nơi hẻo lánh đi về phía nhà thể chất.
Quý Đồng bắt đầu chuẩn bị chiếc áo hoodies khủng long được khen ngợi quá trời của mình, sẵn sàng làm cho các anh giai trong đội bóng rổ phải trố mắt ghen tị.
Trước đó, cậu không xuất hiện dưới hình dáng em bé ba tuổi rưỡi trong một thời gian dài, là vì sợ Diệp Lam Đình vẫn còn cố chấp về chuyện con riêng mà tìm đến.
Chẳng qua bây giờ, ngay cả người cực kỳ quan tâm đến Bé đẹp như giáo sư Tiêu còn được giải quyết ổn thỏa, thì một người thích để ý đến mấy chuyện vụn vặt không nghe đạo lý như Diệp Lam Đình sao có thể ngăn cản được kế hoạch ăn khuya của cậu?
Vả lại cậu còn thù rất dai, chuyện Diệp Lam Đình độc đoán tước đoạt tư cách đề cử của ký chủ cậu còn chưa "đền đáp" đâu.
Vì thế Quý Đồng đã len lén chuẩn bị cho Diệp Lam Đình một món quà vô cùng bất ngờ.
Bùi Thanh Nguyên cảm giác hình như mình lại nghe thấy Quý Đồng đang ngâm nga giai điệu kỳ lạ nào đó.
Chẳng biết ai sắp gặp xui xẻo.
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy có chút đồng tình, dừng bước trước cửa nhà thể chất.
Vòng loại của giải bóng rổ trung học cấp thành phố năm nay đã kết thúc, trường Trung học số 2 xếp thứ nhất về số điểm, đây là một thành tích xuất sắc chưa từng có.
Giờ chỉ còn vòng bán kết và trận chung kết, hai ngày tới sẽ tổ chức.
Bọn hắn đương nhiên sẽ là quán quân.
Ngón tay mảnh khảnh đặt trên cửa, bình tĩnh đẩy ra, thoáng chốc truyền ra âm thanh bóng va chạm với mặt sân đầy sinh động.
Bên kia, đội bóng rổ của trường Thành Đức sau thất bại thê thảm lại không thoải mái như thế.
Thành Đức vẫn luôn có truyền thống là một đội mạnh, vậy mà ngày đó bị Trung học số 2 đánh cho không thể ngóc đầu lên nổi.
Lúc chiếc xe bus xa hoa chạy về ngôi trường có diện tích cực kỳ rộng lớn kia, bầu không khí trong xe hết sức ngột ngạt, cũng không ai muốn mở miệng nói chuyện.
Càng tệ hơn là trận đấu kia dường như chỉ là vừa mới bắt đầu.
Trong những trận sau, đội của trường Thành Đức phát huy rất phập phù, điểm số tụt lại, cuối cùng không ngờ còn không vào nổi vòng bán kết.
Đội trưởng Lý Bác Vũ nhanh chóng được giáo viên mời đến tâm sự, các thành viên thấy vậy thì càng tức giận bất bình hơn, đổ hết trách nhiệm vào khí thế sân nhà khoa trương cùng cực của trường Trung học số 2.
Nếu không phải do trường Trung học số 2 không hiểu lễ phép, gọi nhiều người đến cổ vũ cho đội mình như thế, bọn họ đánh đã chẳng thành ra như vậy, phía sau cũng sẽ không thất bại liên tục thế kia.
Chuỗi thất bại đầy nhục nhã này so với những năm qua gần như làm cho cả đội bóng rổ cảm thấy như mình không thể ngẩng cao đầu trong trường.
Các học sinh ôm sách đi ngang qua, nhưng Tôn Đình Hạo luôn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn thoáng qua mình mang theo sự khinh miệt.
Cậu ta quay đầu sang chỗ khác rồi chửi thầm một tiếng, Hướng Cẩm Dương ngồi bên cạnh tỏ ra ân cần an ủi cậu ta.
"Anh Hạo đừng giận, qua rồi mà." Gã thuận miệng nói: "Cuối tuần đi chơi giải sầu không? Tớ vừa có xe mới."
Tôn Đình Hạo chọn coi nhẹ nửa câu sau, căm phẫn nói: "Mẹ kiếp, thằng kia đúng là âm hồn không tan, hồi trước còn ở Thành Đức, nhìn thấy nó là phiền, giờ bị đuổi đi rồi mà vẫn còn khiến người ta khó chịu..."
Hướng Cẩm Dương nhanh chóng kiềm chế nỗi xấu hổ vì bị bơ đẹp, phụ họa theo: "Đúng thế, tên đó vẫn luôn khiến người ta ghét như vậy."
Gã tỏ ra thân thiết nói chuyện cùng Tôn Đình Hạo trong chốc lát, rồi nhìn cậu ta đứng dậy đến đội bóng rổ tăng cường luyện tập.
Hóa ra Bùi Thanh Nguyên sống ở trường Trung học số 2 rất tốt.
Gã siết chặt nắm đấm, ánh mắt u ám, nhưng thấy có người đi tới, gã lâp tức thay đổi nét mặt, tươi cười chủ động chào hỏi với bạn học mình quen đi ngang qua.
Có vài người lịch sự đáp lại, mà cũng có người chỉ nhìn liếc qua rồi coi như chưa thấy gì.
Hướng Cẩm Dương hiểu rất rõ, trong đám con nhà giàu này gần như không có ai thật sự coi trọng mình.
Bọn họ biết gã là con trai của quản gia, nói dễ nghe là họ hàng xa nhưng thực tế chỉ là người hầu của con trai nhà họ Bùi, ngày trước là Bùi Thanh Nguyên, còn bây giờ là Bùi Ngôn.
Không ai coi trọng gã, cũng không ai nghĩ rằng gã sẽ tạo thành mối đe dọa gì với mình.
Có nhiều chuyện sẽ đề phòng với người cùng giai cấp, nhưng sẽ không keo kiệt kể cho một con kiến nghe, bởi vậy mà gã biết rất nhiều chuyện.
Đủ để có tác dụng với gã.
Lúc tan học, tài xế lái xe sang đến đón gã và Bùi Ngôn đã chờ sẵn ở cổng trường.
Hướng Cẩm Dương uể oải lên xe cùng Bùi Ngôn, nói mấy chuyện vụn vặt đã xảy ra trong ngày.
"Em biết giáo sư Tiêu của đại học Giang Nguyên không?" Hướng Cẩm Dương nói: "Ông ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo, cực kỳ nổi tiếng, lúc trước Thành Đức còn mời ông ấy đến tổ chức tọa đàm."
Bùi Ngôn hoàn toàn mù tịt, thậm chí trong đầu vẫn đang cố gắng suy nghĩ về bài mà mình chưa làm được hôm nay, song y vẫn vội vàng gật đầu: "Ừm, nghe nói rồi."
"Anh có người bạn vốn muốn đăng ký làm nghiên cứu sinh của ông ấy, ai ngờ hỏi thăm được sang năm ông ấy không mở, nói là bận." Hướng Cẩm Dương vẫn nói với giọng điệu bình thản: "Em đoán là vì sao?"
"Em...!không biết."
Thật ra Bùi Ngôn rất muốn hỏi rằng vị giáo sư này có liên quan gì đến y đâu?
Nhưng y không nói mà chỉ khó hiểu lắc đầu, vẫn tiếp tục nghĩ về bài kia.
"Chắc chắn là em không đoán được." Hướng Cẩm Dương bỗng nhiên thở dài: "Nói thật là anh cũng không tin nổi, cứ tưởng là trùng tên cơ."
Nghe đến đó, trong đầu Bùi Ngôn chợt nảy ra một suy đoán hoang đường, y giật mình lo lắng nghe tiếp.
"Con trai giáo sư Tiêu cũng xấp xỉ tuổi chúng ta, là thành viên trong đội bóng rổ của trường Trung học số 1.
Lần trước ông ấy đi xem con trai thi đấu, đã gặp một học sinh trung học rất có năng khiếu về Trí tuệ nhân tạo..."
Hướng Cẩm Dương nói rất chậm, duy chỉ cái tên cuối cùng kia lại nói rất nhanh, như thể không muốn y để ý đến.
Nhưng Bùi Ngôn nghe thấy rõ.
Bùi Thanh Nguyên.
Đề bài khó nhằn không giải được kia bỗng dưng biến mất khỏi tâm trí y.
Đầu óc y trống rỗng.
Hướng Cẩm Dương ôm bả vai y, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, biết đâu là trùng tên thì sao."
"Với lại, coi như nó giỏi như thế đi cũng chẳng sao cả, em mới là con trai của dì Diệp và chú Bùi, không ai có thể thay thế em được."
Hướng Cẩm Dương "an ủi" rất đúng chỗ, gã nhìn khuôn mặt dần tái nhợt của Bùi Ngôn mà cảm thấy hả hê khó tả.
Xuất thân thật sự có thể quyết định hết thảy sao?
Gã không nghĩ thế.
Tài xế đeo găng tay trắng mở cửa sau, đặt tay lên đầu cánh cửa rồi khom người chờ họ xuống xe.
Cuộc trò chuyện với bầu không khí kỳ lạ đột ngột kết thúc, hai thiếu niên trạc tuổi nhau lần lượt xuống xe.
Hướng Cẩm Dương là người xuống trước.
Gã mỉm cười, cầm cặp sách giúp Bùi Ngôn, bước nhẹ nhàng về phía biệt thự nhà họ Bùi.
Ánh đèn buổi tối sáng lên.
Lúc nghe thấy con trai cúi đầu nói mình muốn tiếp xúc với kiến thức lĩnh vực AI, Diệp Lam Đình vốn chẳng nhìn vẻ mặt y thế nào đã phất tay đồng ý, hứa sẽ tìm giáo viên phụ đạo cho y.
Những lĩnh vực liên quan đến internet này đang là xu thế tất yếu của tương lai, hiện nay ngay cả ở các trường Tiểu học cũng có câu lạc bộ lập trình, bà còn nghĩ rằng Bùi Ngôn bắt đầu quá muộn.
Mà loại chuyện vặt vãnh chẳng là gì này so với chuyện đứa con riêng được giấu kín của chồng bà.
Đã lâu lắm rồi Diệp Lam Đình chưa được ngủ ngon.
Bà không hiểu sao chồng mình lại có thể làm được những việc đó sau lưng mình, cũng không hiểu sao những ngày qua mình vất vả tìm kiếm lại không thu hoạch được gì.
Điều này không có khả năng.
Ánh mắt lạnh nhạt đầy giễu cợt kìa của Bùi Thanh Nguyên vẫn luôn đeo bám trong những cơn ác mộng của Diệp Lam Đình.
Bà căm hận cái cảm giác mất khống chế này.
Lại là một buổi tối yên tĩnh, Bùi Minh Hồng ở lại công ty như thường lệ, Bùi Ngôn nghe lời học bài ở trong phòng, đám người giúp việc cẩn thận làm tốt công việc của mình, không ai dám đắc tội với bà chủ đang tức giận.
Bà ngồi một mình ngoài vườn hoa, trút bỏ nụ cười tao nhã quý phái thường ngày xuống, vẻ mặt vô cảm nhìn ánh trăng đêm nay ảm đạm hơn mọi khi, nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Mãi đến khi chuông điện thoại đột ngột vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của bà.
Là một dãy số lạ.
Không phải người quen biết, cũng không phải số điện thoại cụ thể bình thường mà chỉ có bốn chữ rất kỳ lạ.
Diệp Lam Đình thảng thốt, vốn không muốn để ý đến.
Thế nhưng mặt trăng đã biến mất, mây đen trên bầu trời đêm trôi lững lờ che khuất vầng sáng cuối cùng.
Tiếng chuông bên tai vẫn chưa chịu dừng.
Một lúc sau, ma xui quỷ khiến thế nào bà lại bấm nghe.
Sau tiếng xèn xẹt rất khẽ, Diệp Lam Đình nghe thấy giọng nói xa lạ của một người đàn ông.
"Bà Diệp, nên có chừng có mực thôi."
Giọng nói vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, kiêu căng khiến người ta khó có thể coi nhẹ, song lại tự nhiên như thể nó vốn nên như vậy.
Diệp Lam Đình ngẩn người, bà hé miệng, vô thức cẩn thận hỏi lại.
"Ngài là...?"
Nghe thấy bà ta hỏi vậy, hình như người đàn ông nọ khẽ cười một tiếng, rồi nhanh chóng bị tiếng điện xèn xẹt nhấn chìm, cơn ớn lạnh dần dâng lên.
"Bà vẫn luôn điều tra con trai tôi." Ông ta có vẻ hứng thú, nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào, bà hài lòng với kết quả chứ?".