Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Theo phản hồi từ bảy nhóm bạn học sinh đóng quân ở nhà vệ sinh để học bài, sau khi Côn thần bị kéo vào kí túc xá, cả tối hôm đó không hề ra ngoài.

“Có lẽ đã bị hầm rồi, tối qua tôi đi ngang qua cửa kí túc xá của họ, ngửi thấy mùi thức ăn.”

Sầm Thụy rất lo lắng, hạ giọng báo cáo tình hình với mọi người: “Nói ra các cậu chắc không tin, còn có mùi khét nữa.”

“Khủng khiếp quá.” Hạ Tuấn Hoa rùng mình, “Nạn nhân yếu thế, đây chính là thế giới của kẻ mạnh sao?”

Lương Nhất Phàm rất hối hận, đập mạnh vào đầu: “Do lỗi của tôi, do tôi nghĩ đơn giản quá, cậu nói đúng, đáng lẽ nên để Côn thần xé rách cửa sổ chống trộm…”

“Thôi đi, đừng nói linh tinh nữa.”

Trưởng nhóm 7 rất đau đầu với những thành viên ngày càng buông thả trong nhóm, lật xem tin nhắn để đính chính: “Các cậu không xem vòng bạn bè à? Đó là cháo, Vu Sanh bị sốt, Côn thần nấu cháo cho cậu ấy đấy.”

Sau khi trải qua giai đoạn làm quen và chuyển tiếp khi bắt đầu trại hè, nhịp độ của trại hè cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo. Mỗi ngày đều có rất nhiều bài giới thiệu về các ngành học của các trường đại học và các bài giảng liên quan, giúp những học sinh đứng đầu tỉnh này xác định rõ ràng hơn lựa chọn trong tương lai, đồng thời thu hút nguồn học sinh cho các kỳ thi tuyển sinh tự nguyện sắp tới.

Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu bài giảng, cả hai người đều vắng mặt cả buổi sáng, Đinh Tranh Giảo liên tục nhắn tin cả buổi sáng, mới hỏi ra chuyện Vu Sanh bị sốt.

Vu Sanh, người vốn dĩ chẳng bao giờ đăng bài lên vòng bạn bè, lần này lại bất ngờ đăng một bức ảnh bát cháo, kèm dòng chú thích: “Ngon quá [cười][cười]”, rồi vứt đó, không trả lời bất kỳ bình luận nào bên dưới.

Không hiểu sao, Đinh Tranh Giảo luôn cảm thấy hai biểu tượng mặt cười nháy mắt kia ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó.

Sầm Thụy lập tức lôi điện thoại ra, lướt nhanh xuống tìm, không lâu sau đã tìm thấy bài đăng đó.

Vài người bên cạnh cũng chen chúc nhau, dựa vào tay vịn ghế hội trường, phóng to bức ảnh bát cháo, cùng nhau hào hứng tìm kiếm những manh mối mới để suy luận.

Đinh Tranh Giảo không tham gia vào trò chơi vô bổ đó, tiếp tục cặm cụi nhắn tin cho Vu Sanh.

Nhóm bảy no.1: Anh Sanh, cậu giờ đã khỏe hơn chưa?

Nhóm bảy no.1: Bài giảng lần này hình như do Phó hiệu trưởng phụ trách tuyển sinh của đại học N tổ chức, nói về chuyện bảo trợ trại hè. Nói là mỗi nhóm điểm danh, sau đó phải báo danh sách lên, cậu và Côn thần có thể đến được không?

Nhóm bảy no.1: Nếu cậu không khỏe, chúng tôi sẽ giúp hai người ký tên thay, chắc cũng không sao, nhưng nội dung hình như khá quan trọng.



Bài giảng lần này yêu cầu nghiêm ngặt hơn những lần trước, không chỉ điểm danh từng nhóm, mà người đến còn phải ký tên, nói là sau này sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.

Nhóm 7 đến đông đủ, những người còn lại đều đã ký tên, chỉ còn thiếu hai người họ.

Đinh Tranh Giảo chưa từng làm chuyện ký tên thay như vậy trong trường, sau khi vào trại hè, bị lôi kéo đi trèo tường vài lần, gan cũng to hơn hẳn. Cậu ta định nhắn tin tiếp, thì Vu Sanh đã trả lời lại cực kỳ ngắn gọn.

Vu Sanh: Khỏe rồi, sẽ đến.

“Ngầu quá, súc tích.”


Sầm Thụy nghiêng người lại, ngắm nhìn sự tương phản rõ ràng giữa diện tích hộp thoại màu sắc khác nhau trên màn hình, không khỏi ghen tị: “Bao giờ tôi cũng ngầu như lão đại, chỉ dùng hai chữ để trả lời tin nhắn của mẹ tôi đây?”

Hạ Tuấn Hoa vỗ đầu cậu ta: “Chỉ cần cậu chuẩn bị tâm lý bị hầm thành cháo, lúc nào cũng có thể trả lời như vậy.”

Sầm Thụy: “…”

Kí túc xá.

Vị lão đại súc tích và ngầu kia đang ngồi trên giường, im lặng nhìn chiếc kẹo mút cầu vồng cỡ bự mà bạn cùng phòng đưa cho.

Theo lời của Cận Lâm Côn, hắn trèo tường ra ngoài mua đồ ăn, nhìn thấy chiếc kẹo mút này, bỗng nhớ đến bạn cùng phòng đang ốm, chắc hẳn sẽ thấy thuốc đắng.

Lòng tốt nghe qua thì không thể từ chối.

Vu Sanh không do dự từ chối chiếc kẹo mút quá mức sặc sỡ, bỏ điện thoại vừa mới trả lời tin nhắn của tưởng nhóm 7 xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Cậu giữ đi, tôi không ăn kẹo.”

Cận Lâm Cô xoay xoay chiếc kẹo mút trong tay, thở dài tiếc nuối, tìm một chỗ an toàn trên bàn để cất: “Đẹp quá.”

Đẹp thật.

Ăn cái này ra ngoài, chắc chắn ngày mai ảnh sẽ lan truyền khắp diễn đàn.

Vu Sanh nhét hai cục sạc dự phòng vào balo, trong lòng chất chứa một đống lời muốn chửi, nhưng lại dừng lại ở miệng, cuối cùng vẫn không nói ra: “Cậu có đi không?”

“Hả?” Cận Lâm Côn không biết đang nghĩ gì, bị hỏi một câu, bỗng nhiên tỉnh táo lại, “Đi chứ, không phải điểm danh à?”

Vu Sanh kéo khóa balo: “Không muốn đi thì thôi, cứ nói là cậu thức trắng đêm chăm sóc bạn cùng phòng, mệt lả người trên giường.”

Thực ra cũng gần như vậy.

Tối qua Vu Sanh sốt nặng hơn hắn tưởng, có lẽ vì hai năm cấp ba cậu chưa từng ốm, nên một lần sốt là phải bù lại tất cả, nửa đêm sốt vọt lên 39 độ, người nóng như muốn rán trứng.

Lúc đó Vu Sanh mơ màng, chỉ nhớ mang máng Cận Lâm Côn đi đi lại lại thay khăn ướt mới vắt cho cậu, đỡ cậu dậy uống nước, cách mười mấy phút lại sờ trán cậu.

Cậu này chăm sóc người khá vụng về, không biết học ở đâu ra.

Nửa đêm Vu Sanh sốt giảm một chút, tỉnh táo hơn, phát hiện Cận Lâm Côn đang nghiêm túc bắt mạch cho cậu, dùng tăm bông chấm nước bôi môi cho cậu, còn đưa tay vào dưới mũi cậu, cẩn thận kiểm tra hơi thở.

Làm cho Vu Sanh tưởng chừng như mình sắp chết đến nơi rồi.

Kết quả là chỉ bị cảm lạnh, đến nhanh đi cũng nhanh.

Vu Sanh vốn có sức khỏe tốt, nên đã vượt qua được sự chăm sóc như bão tố của bạn cùng phòng. Sốt cả đêm, đến sáng hôm sau nhiệt độ hạ xuống, cơ bản là không còn cảm giác gì nữa.

Cậu không hứng thú với việc tuyển thằng và buổi thuyết trình, chỉ là thấy Đinh Tranh Giảo đăng trên vòng bạn bè nói rằng nếu không đi có thể bị trừ điểm gì đó trong nhóm, dù sao ngủ ở đâu cũng ngủ, ngủ gật ở hội trường cũng vậy.


Nghĩ đến việc Cận Lâm Côn sáng nay còn chạy ra ngoài mua kẹo mút, Vu Sanh cảm thấy hắn nên nằm xuống ngủ một giấc cho tỉnh táo.

Nhưng Cận Lâm Côn hiển nhiên không nghĩ vậy: “Không thể nào, chăm sóc bạn cùng phòng không mệt.”

Hắn trông thật sự không mệt, thậm chí còn có chút tinh thần hơn, cũng thu dọn đồ đạc cùng, tiện tay cầm lấy balo của Vu Sanh: “Mặc thêm áo vào, điều hòa ở hội trường lạnh.”

Vu Sanh chưa từng thấy ai tích cực đi nghe thuyết trình như vậy, chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn lấy mất balo, do dự một chút, vẫn đi lấy áo khoác: “Cậu chuẩn bị đi theo diện tuyển thẳng à?”

“Không đi.” Cận Lâm Côn vuốt ve áo của cậu, kiểm tra độ dày, trả lời một cách dứt khoát, “Tuyển thẳng nhàm chán quá, chỉ có thi đại học mới chứng minh được năng lực của tôi.”

Vu Sanh: “…”

Cận Lâm Côn kiểm tra từ tay áo đến gấu áo, thấy độ dày khá ổn, ngẩng đầu nhìn Vu Sanh: “Sao vậy?”

“Không sao.”

Hắn cúi người, chiều cao hiếm hoi vừa vặn. Vu Sanh tiện tay vỗ đầu hắn: “Đang tính xem mỗi ngày phải dành bao nhiêu thời gian để theo dõi cậu, mới có thể khiến cậu không bị nhét vào bao tải ném từ trên tường xuống đây.”

Ý tưởng vỗ đầu nảy ra trong đầu, Vu Sanh không suy nghĩ nhiều liền đưa tay lên.

Hơi đột ngột, hành động của hai người cũng đồng thời dừng lại.

Cận Lâm Côn vẫn nắm chặt lấy áo của cậu, đôi mắt sau cặp kính hiếm hoi mở to ra một chút, đôi mắt đen dài không hề lười biếng hay bất cần, chỉ còn lại bóng dáng của cậu.

Không khí bỗng chốc tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.

Sau một thoáng, Vu Sanh là người đầu tiên phản ứng lại, rút tay lại kéo khóa áo lên hết, cầm lấy balo chuẩn bị ra ngoài: “Đi hay không?”

“… Đi.” Cận Lâm Côn tỉnh táo lại, tiện tay cầm một quyển đề thi, nhanh chóng đuổi theo, “Tôi thấy nhiệm vụ không nặng nề như vậy, gần đây tôi khá được lòng mọi người trong nhóm—”

Vu Sanh: “Ví dụ như tối qua?”

Cận Lâm Côn: “…”

Biết thế đã không nên nghe lén.

Cả nhóm 7 thảo luận lâu như vậy, không một ai đưa ra lời khuyên là nên gõ cửa.

Thật sự quá phụ lòng tin tưởng.

Cận Lâm Côn từ bỏ việc tranh luận về lòng người, hai người đi ra khỏi ký túc xá.


Ánh sáng chói chang lập tức phủ đầy tầm mắt.

Trời sau mưa rất đẹp, nắng chói chang rọi xuống, mang theo hơi ấm rực rỡ.

Vu Sanh nheo mắt vì chói, dừng bước, một bóng râm nhỏ từ trên đầu lắc lư rơi xuống.



Vu Sanh ngẩng đầu, nhìn Cận Lâm Côn đang nghiêm chỉnh cầm quyển đề thi che nắng cho cậu, thật sự không biết liệu mình có nên giả vờ cảm động một chút hay không.

“Nghĩ kỹ lại, tôi vẫn không thể quá tự tin vào chuyện an toàn cá nhân.”

Cận Lâm Côn giơ tay, quyển đề thi trong tay di chuyển rất chính xác theo đường thẳng nối giữa cậu và mặt trời: “Có lẽ cậu—”

Hắn khẽ khàng hắng giọng, ánh mắt sau cặp kính hiếm hoi không rơi vào Vu Sanh, đưa tay lên gãi gãi mũi: “Có lẽ… phải dành nhiều thời gian hơn.”

Vu Sanh không ngờ người này lại thật sự thuận theo, liếc hắn một cái, muốn nói rằng có lẽ phải dành 24 tiếng mỗi ngày cho cậu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, câu nói đó lại không biết vì sao không thể thốt ra.



Dường như đó là một câu nói rất quan trọng, nói ra là phải chịu trách nhiệm.

Vì câu nói đó, bầu không khí giữa hai người cho đến khi vào hội trường vẫn có chút kỳ lạ.

Buổi thuyết trình lần này là về quy định tuyển thẳng và tự nguyện đăng ký, phần lớn mọi người đều nghe rất chăm chú. Nhưng cũng có một số học sinh giỏi từ đầu đã không đặt mục tiêu vào đại học N và một số học sinh được tuyển thẳng đã có kế hoạch riêng, dù ngồi trong hội trường nhưng bên dưới đã bắt đầu làm việc riêng của mình.

Nơi này không thích hợp để ôn bài, Vu Sanh mang theo một quyển điểm chính trị, tiện tay lật xem, tiện tay lấy sạc dự phòng, dây cáp, bình giữ nhiệt, kẹo sữa trắng ra, vứt hết vào lòng Cận Lâm Côn.

Cận Lâm Côn: “…”

Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, vô thức nhận lấy nắm kẹo mà cậu ném qua, ngồi dậy một chút: “Bạn à—”

Vu Sanh không ngẩng đầu: “Tai nghe không mang theo, cậu tiết chế một chút, nhỡ đâu trên sân khấu là lão Vạn thứ hai, chúng ta ít nhất phải có một người phân tâm nghe vài câu.”

Cậu thường không có tâm trạng để ý đến chuyện bên cạnh khi học thuộc lòng, nhưng lão Vạn lại là một giáo viên rất thích tương tác với học sinh, bất kể là giảng điểm chính của bài học hay chuyện phiếm, đều quen gọi người ta đáp lại một câu.

Có vài lần Vu Sanh đang lật sách, Cận Lâm Côn lại đeo tai nghe, đều nhờ vào sự hỗ trợ hết mình của Lương Nhất Phàm ngồi hàng đầu mới qua được.

Cận Lâm Côn há miệng, một lúc sau khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa.

Ánh sáng trong hội trường hơi tối, thực ra không thích hợp để đọc sách, khi vào họ cố ý chọn chỗ gần lối ra, chỉ có ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa phụ chiếu vào.

Cận Lâm Côn cầm điện thoại ấn hai cái, nghiêng đầu, nhìn về phía bạn cùng phòng bên cạnh.

Vu Sanh lật sách, tốc độ rất nhanh. Cứ khoảng mười giây lại lướt qua một trang, cứ bảy trang lại xé những mẩu giấy ghi chú dán trên đó, xếp gọn gàng thành từng chồng, nắm trong tay.

Rõ ràng trông có vẻ nóng tính, nhưng làm bất cứ việc gì cũng đều quy củ, ra ngoài phải dọn dẹp phòng một lượt, sốt rồi mới hạ nhiệt thì lại cảm thấy toàn thân là mồ hôi, ra ngoài nghe thuyết trình cũng phải tắm rửa sạch sẽ.

Làm cho hắn lần đầu tiên biết được hóa ra điều hòa trong ký túc xá có thể đặt nhiệt độ cao nhất là ba mươi độ.

Vu Sanh rất tập trung khi đọc sách, thường không phát hiện ra tình huống xung quanh. Cận Lâm Côn đành phải bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ghiêm túc.


Cậu thiếu niên cúi đầu, ngũ quan được ánh sáng và bóng tối tạo nên những đường nét rõ ràng. Ánh sáng rơi vào hàng mi hơi cong, tạo nên một bóng râm nhạt.

Dù sốt đã hạ nhưng môi Vu Sanh vẫn hơi nhợt nhạt, khí sắc cũng không tốt. Có lẽ điều hòa trong hội trường bật quá mạnh, dù mặc áo khoác nhưng bàn tay vừa cầm một nắm kẹo ném qua vẫn lạnh ngắt.

Cận Lâm Côn nhìn Vu Sanh, suy nghĩ lại không tự giác quay về đêm qua.

Rõ ràng đã sốt đến mê man, vẫn cố chấp không chịu khuất phục, kết quả chỉ cần hắn nắm tay, xoa đầu, cả người cậu bỗng chốc ngoan ngoãn.

Hắn nửa đêm dậy đi lấy nước lạnh, lau khăn, cảm thấy thuốc này có vẻ không hiệu quả, lại lấy hộp thuốc về xem lại, mới phát hiện ra liều lượng thuốc của tuổi này không nên dùng theo liều lượng dành cho trẻ em.

Lại thêm nửa viên thuốc hạ sốt, lấy nước ấm đỡ cậu dậy dựa vào, nhưng dù thế nào cũng không thể cho cậu uống thuốc.

Sau mới hiểu ra, hóa ra là chưa cho kẹo.

Không biết là do thói quen gì, bình thường ăn một viên kẹo cũng như muốn mạng sống, sốt đến mê man lại bỗng chốc cứng đầu, như muốn chứng minh điều gì đó, nhất định phải được cho kẹo mới chịu uống thuốc.

Thời gian ngẩn người hơi lâu, màn hình điện thoại tự động tắt, ánh sáng bỗng chốc tối đi một nửa.

Cận Lâm Côn thu hồi tâm trí, bật sáng điện thoại lật xem, vô thức không đọc được, lại mở quyển đề thi.

Vu Sanh đọc xong nửa quyển sách, trong tiếng vỗ tay ngẩng đầu, vô thức liếc nhìn sang bên cạnh.

Cận Lâm Côn nắm chặt quyển đề thi, nhưng không lật trang với tần suất như bình thường, cậu đã lướt hết nửa quyển điểm chính trị, mới phát hiện ra tiến độ của đối phương vẫn đang mắc kẹt ở trang họ vào.

Trên sân khấu đang nói về những lưu ý khi tham gia thi đua tuyền thẳng, Vu Sanh không phát hiện ra điều gì đáng để Cận Lâm Côn nghe, đưa tay lắc lắc trước mặt hắn: “Nghĩ gì thế?”

Cận Lâm Côn giật mình, quay đầu nhìn cậu.

Vu Sanh nhíu mày, bị hắn nhìn khiến cậu không tự giác hơi khó chịu: “Mặt tôi có gì à?”

“Không có.”

Cận Lâm Côn cười, lắc đầu: “Tôi đang tính, mỗi ngày cậu có thể nhìn tôi bao nhiêu giờ.”

“…” Người này sao vẫn còn dừng ở đây.

Vu Sanh ấn ấn trán, không chút thương tiếc đưa ra câu trả lời cho hắn: “Đừng nghĩ nữa, tối đa ba tiếng, tôi còn phải học, cậu tự luyện tập thêm đi.”

Người bên cạnh im lặng một lúc không nói gì, Vu Sanh không nhịn được nhìn sang, bàn tay đặt trên tay vịn bỗng bị một luồng ấm áp bao bọc.

Môi trường này không thích hợp để làm loạn, Vu Sanh hít một hơi, trừng mắt nhìn hắn, rút tay về: “Làm gì thế.”

“Lạnh, cậu mới sốt xong.”

Cận Lâm Côn giải thích ngắn gọn động cơ, nắm tay cậu lật ngược lại, khép các ngón tay cậu vào lòng bàn tay mình: “Bạn à, thương lượng một chuyện đi.”

Vu Sanh không quen với hành động này, nhưng chỗ ngồi lại sát nhau, động tĩnh lớn dễ thu hút sự chú ý. Cậu vùng vẫy hai lần, đành phải nén giận dừng lại: “Thương lượng gì?”

“Tôi sẽ học cùng cậu.”

Cận Lâm Côn nắm tay cậu, nghiêng người về phía trước, hơi cúi đầu: “Cho tôi thêm vài tiếng nữa, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận