Suốt một chặng đường chạy như điên, cuối cùng Vu Sanh cũng vào được phòng thi trước bảy rưỡi.
Mông vừa đặt lên ghế thì tiếng chuông đóng cửa vang lên.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Thang máy quá chậm, Vu Sanh phải chạy thang bộ lên tầng bảy vào phút cuối, lúc này ngồi xuống tưởng như trong phổi vẫn còn máu.
Cậu lấy tay lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống ghế hồi sức.
Vì thi cử mà chạy đến tuyệt địa cầu sinh, nói cậu không yêu học tập, chính cậu còn không tin.
"Sanh ca, sanh ca!"
Một cái đầu nhô ra từ cửa bên cạnh, lớn giọng hưng phấn đè thấp giọng nói: "Anh tới thật à? Em còn tưởng với trình độ của anh sẽ không sợ bị nhắn tin cho gia đình cơ......"
Vu Sanh lấy lại hơi, kéo áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi xuống, nghe vậy liền cụp mắt lại: "Đoạn Lỗi, trình độ của tao đến cấp mấy rồi?"
Bị gọi tên, lớn giọng lập tức tỉnh ngộ.
Giơ tay tạo dấu thập trước miệng, cười hì hì sửa lời: "Không ai, không ai không biết Sanh ca của chúng ta? Tuyệt đối tuân thủ nội quy, đoàn kết với các bạn trong lớp, không đánh nhau không ẩu đả, là một mặt trời lớn hay giúp đỡ mọi người......"
Cậu ta càng nói càng không có giới hạn, Vu Sanh thật sự nghe nổi nữa, xoa huyệt Thái Dương: "Được rồi, nói quá mức nghe giả lắm."
Đoạn Lỗi cười cười đáp lại, nhân lúc giám thị không chú ý liền qua chỗ cậu tiếp tục lải nhải.
Vu Sanh để đồng phục lên lưng ghế, đưa tay sờ quả táo, đá vào ghế quay cậu ta: "Có giám sát, không nói chuyện."
Máy giám sát trong phòng máy tính không phải dùng để trang trí, nhà trường bỏ ra mấy chục nghìn tệ để thay nó, nghe nói trên giấy viết gì cũng có thể nhìn rõ.
Thú vui của đám người điên trong phòng Giáo Dục là giám sát, rình mò bọn họ tụ tập chơi game để bắt rồi đọc to tên và ID game bằng loa phát thanh của trường.
Dưới sự quản chế quá mức biến thái này, bầu không khí trong phòng máy mỗi lúc càng sôi động, toàn bộ học sinh Tam trung đều chơi thành thạo tất cả các trò chơi nhỏ trên Kingsoft Typing.*
(Kingsoft Typing là một phần mềm giáo dục luyện gõ chữ, chủ yếu bao gồm Kingsoft Typing và Kingsoft Typing Game.)
Đoạn Lỗi rụt cổ lại, cuối cùng cũng chịu dừng, lui mình về chỗ, tranh thủ làm hết nhiệm vụ thường ngày trước khi bị thu điện thoại.
Thi chung chín môn, mỗi môn một giờ, sau nghỉ trưa còn muốn thi hết một ngày.
Cho phép nộp bài sớm, nhưng sớm nhất cũng chỉ giới hạn trong 11 giờ trưa.
Không được động vào điện thoại cả buổi sáng đúng là hình phạt tàn khốc nhất với đám thiếu niên nghiện internet này.
Hứng thú của Vu Sanh với điện thoại giống bọn họ, ngáp một cái rồi mở máy, quay đầu lại sờ túi áo đồng phục.
Sáng nay cậu không ăn gì, lúc này mới cảm thấy đói, trong dạ dày chỉ có vài ngụm sữa đậu nành, giờ bụng réo lên vài tiếng đau muốn thắt ruột.
Ăn táo không hết đói được, nhưng có còn hơn không.
Bây giờ không thể ra ngoài, cũng chỉ có thể làm xong bài đến trưa rồi tìm chỗ nào lấp đầy bụng.
Vu Sanh suy nghĩ về bữa trưa hôm nay, vừa đưa tay sờ vào túi tiền, liền mọc ra của ăn.
Táo mất rồi, không biết từ bao giờ trong túi lại có thêm một chiếc bánh rán trong túi nilong.
Nó đã nguội, mềm và xẹp lại bởi hơi nước, có thể nhìn thấy nhân phong phú từ mặt cắt ngang.
......!
Bảo sao lúc chạy cậu thấy hơi khác.
Vu Sanh cầm bánh rán, hầu kết lên xuống nhẹ nhàng giữa một đám học sinh đang vùi đầu điên cuồng chơi điện thoại.
Lúc không để ý thì không sao, giờ biết rồi, mùi thức ăn nồng nặc trong không khí khiến cậu không thể xem nhẹ.
Vu Sanh thở dài, cùng trời tranh đấu một hồi, cuối cùng dưới sự thúc giục của cái bụng càng ngày càng đói, cậu lấy ra nửa cái bánh rán không chút dấu vết, bỏ túi nilong ra cắn một miếng.
Không biết có phải vì đói quá không, bánh rán tuy nguội nhưng hương vị lại ngon ngoài ý muốn.
Mỏng giòn, xúc xích vẫn ấm, cá và đậu hũ còn mềm.
Đúng là có thịt gà nữa.
Cậu không muốn thừa nhận nhiều năm kiên trì của mình cứ vậy mất đi, Vu Sanh buồn bực cắn bánh rán, quy toàn bộ dao động của mình là do đói, tốc chiến tốc thắng tiêu hủy vật chứng.
Đầu Đoạn Lỗi quay qua đây, kêu ầm lên: "Sanh ca, anh thực sự ăn bánh rán có nhân à —— không phải anh hay nói bánh rán ngoại trừ cái vỏ trái cây rán giòn thì đều là tà giáo sao?"
Vu Sanh: "......"
Vu Sanh đưa miếng bánh rán cuối cùng vào miệng, xoa cổ tay bình tĩnh ngẩng đầu lên, cân nhắc xem có nên thủ tiêu nhân chứng này không.
Đoạn Lỗi rụt lại, lập tức chữa cháy: "Không có không có, em chưa thấy cái gì hết."
Vu Sanh mặt không biểu cảm quay đi, vò bao nilong thành quả bóng, nhấc cổ tay lên.
Bao nilon bay qua hàng ghế trống phía sau, vẽ một đường cung đẹp mắt trên không trung rồi rơi thẳng vào thùng rác.
Đoạn Lỗi chân chó vỗ tay: "Hay, đẹp trai quá."
Vu Sanh lười nói nhảm, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi ngả người về chỗ ngủ bù.
Tối hôm qua bị cái người luyện thay dùng account rank Bạc kia làm cho phát bực, cậu chơi game đến nửa đêm, sáng nay dậy sớm không có tinh thần, giờ no bụng rồi cơn buồn ngủ liền ập đến.
Ghế trong phòng máy tính cao hơn ghế trong lớp không ít, ngủ cảm thấy rất thoải mái.
Vu Sanh dựa lưng vào ghế chợp mắt, sau đó lại bị đánh thức, tiếng chuông chuẩn bị kiểm tra vang lên.
Giám thị yêu cầu đem cặp sách và các vật dụng không liên quan đến kỳ thi qua chỗ để đồ, lần lượt để lên bàn.
Đoạn Lỗi xách cặp sách chuẩn bị đi, đứng bên cạnh lắc vai cậu: "Sanh ca, anh có cái gì không? Em giúp anh mang đi."
Vu Sanh ngáp một cái, lắc đầu: "Không có, mày——"
Giọng nói nghiêm khắc của giám thị từ trên truyền xuống: "Áo khoác cũng không được, để ra phía trước đi, nhanh chân nhanh tay lên!"
"Áo khoác cũng cấm?" Đoạn Lỗi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, "Cái quái gì vậy? Em không thể sợ lạnh sao——"
Cậu ta mới nói một câu đã bị cánh tay của Vu Sanh chạm phải, theo bản năng ngậm miệng lại.
Vu Sanh chống ghế dựa đứng lên, nhìn phòng thi một vòng.
Lúc mới vào cậu đã nhận ra, hiện tại lại càng rõ ràng.
Trong phòng thi cũng có xác suất, phòng thi này có 80% học sinh của các trường trọng điểm trong tỉnh dự thi, chỉ rải rác vài người Tam trung, giám thị cũng lạ mặt, chắc là bên kia điều xuống.
Vu Sanh từng thấy dáng vẻ của giám thị trường chuyên bên cạnh nghiêm khắc như nào, học sinh Tam Trung mang nhiều tiếng xấu, trong phòng thi kiểu này không thể nghi ngờ là đối tượng được đặc biệt quan tâm.
Điều hòa bật vừa phải, quả thật không cần mặc áo khoác, chỉ là một buổi sáng, không cần thêm nhiều phiền toái như vậy.
Vu Sanh vừa ngủ giờ người cứng ngắc, vừa lúc muốn di chuyển một chút.
Cậu cầm áo đồng phục đứng lên, xách Đoạn Lỗi xoay người: "Đi thôi, dẫn đường."
Đoạn Lỗi há miệng, chán nản lui về sau, chịu thương chịu khó dẫn ông lớn chưa tỉnh ngủ đến chỗ để đồ.
"Sanh ca, em thực sự không thể hiểu......"
Cậu ta dùng sức đẩy chồng sách giáo khoa ra, đặt cặp sách lên rồi quay đầu lấy áo đồng phục trong tay cậu: "Anh nói xem, nhà anh điều kiện tốt như vậy, em nằm mơ cũng không có đãi ngộ này, sao phải ngoan ngoãn nghe lời chứ??"
Dù thường xuyên bị phạt đứng vì những vấn đề nhỏ nhặt như ngủ gật trong lớp, nhưng so với bảng thành tích vạn năm không đổi thì Vu Sanh quả thực rất tuân thủ nội quy giữa một đám học sinh nổi loạn.
Tuân quy nội quy đến mức có đi đánh nhau thì cũng phải theo yêu cầu của cậu, phải đánh xong trước khi bảo vệ khóa cổng, nếu không về kí túc xá đúng giờ sẽ trực tiếp bị Sanh ca đánh cho bò xuống đất, tự mình mạnh mẽ kết thúc trận đấu.
Trong những thiếu niên nổi loạn với niềm tin "Có chết cũng phải đối nghịch với giáo viên trong trường", Vu Sanh một mình một kiểu tất sẽ bị khai trừ khỏi các nhóm chơi vì điều này.
Nhưng không bao lâu sau cậu quay lại với nắm đấm rồi lại là đại ca đứng đầu đám học sinh cá biệt.
Câu hỏi này đến quá đột ngột, Vu Sanh kinh ngạc nhướng mày: "Nhà tao có điều kiện tốt?"
"Đúng vậy, bọn em đầu rất hâm mộ anh."
Đoạn Lỗi có hơi nản lòng: "Gia thế tốt, ba mẹ anh cũng không để ý đến anh.
Em nằm mơ cũng không có đãi ngộ này, nếu ba mẹ em thấy em không chăm chỉ học hành, chắc chắn sẽ bị đánh chết......"
Vu Sanh thở dài, cười một tiếng.
Trong nhà có tiền, cha mẹ mặc kệ, đối xử với cậu cũng đủ tốt.
Không có gì không hài lòng.
"Đó không phải để lại cho mày một con đường sống sao."
Vu Sanh nuốt lại mấy lời định nói, lười biếng xoa trán, đem áo đưa qua: "Nếu không lần sau tao ngồi trong văn phòng với chúng mày, ngay cả cơm trưa cũng không có ai đưa tới?"
Đoạn Lỗi cứng đờ.
Hình ảnh kia quá khủng khiếp, nghĩ đến thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
Đoạn Lỗi hiểu ra, liều mạng lắc đầu, đưa tay lấy áo trên cặp sách: "Không không, ngày đó sẽ không xảy ra.
Sanh ca, anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, anh là hi vọng duy nhất của bọn em......"
Trong số bọn họ chỉ có Vu Sanh biết nghe lời, mỗi lần gây chuyện chỉ có Sanh ca chăm sóc.
Nếu kéo Vu Sanh vào mấy rắc rối của họ thì lúc bị phạt không còn ai gửi gà rán, bia, poker mạt chược đến "phòng giam" cho mọi người nữa.
"Tự do là quan trọng nhất."
Nhìn thấy cậu ta cuối cùng cũng thông suốt, Vu Sanh vui vẻ gật đầu, vỗ vai nói, "Vì tự do, quá trình có khó khăn một chút cũng không thành vấn đề."
Cũng giống như kì thi này.
Đột nhiên xuất hiện một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, lùi một bước lớn, hẳn là vì mục đích tuyển chọn.
Một khi bị chọn sẽ không thể thoát khỏi đại dương tri thức.
"Nếu mày muốn có thời gian vui chơi trong kỳ nghỉ hè thì đừng làm bài tốt quá."
Vu Sanh vừa đi vừa truyền thụ cho hắn kinh nghiệm: "Kiểm soát điểm số một chút, có thể đối phó với gia đình là được rồi.
Súng bắn chim đầu đàn......"
Đoạn Lỗi đi theo cậu, gật đầu liên tục.
Chuông dự thi vang lên lần nữa.
Vu Sanh trở về chỗ ngồi, kéo bàn phím ra, mở ngân hàng câu hỏi theo hướng dẫn rồi chọn thẳng A.
Nếu không chọn C, dựa theo thói quen ra đề của giáo viên có thể sẽ đặt điều khó xảy ra nhất đầu tiên, chọn A xác suất trúng sẽ thấp hơn.
Vu Sanh tìm kiếm tùy chọn gửi rồi nhấn Enter, một hộp thoại đột nhiên xuất hiện.
Lần đầu sử dụng ngân hàng câu hỏi kiểu này, Vu Sanh nhíu mày, nhìn hộp thoại phong cách hoạt hình.
Cậu không biết cái ngân hàng câu hỏi này nghĩ gì mà để hình con quạ làm Logo, con quạ đen lắc đầu, miệng lúc đóng lúc mở, giống như tính nói điều xấu gì đó.
【 Hệ thống câu hỏi này đã được tối ưu hoá, nếu có nhiều hơn năm câu trả lời liên tiếp cùng một đáp án hoặc khoảng thời gian trả lời dưới năm giây sẽ bị coi là xảy ra lỗi.
Yêu cầu thí sinh sửa lại thái độ và làm lại các câu hỏi trên trang này.
】.