Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Sau khi thi cuối kỳ xong, liên hoan tiệc BBQ của lớp cũng lập tức được thực hiện. Lớp có bốn mươi người, thuê bốn cái giá nướng, cam đoan mỗi người đều có đủ chỗ để ăn.

Hàn Dữ Tiếu cũng phụ trách một giá nướng, nhưng mà ấn tượng cao lãnh ngày thường của hắn đã khắc sâu vào lòng người, mặc dù bây giờ quan hệ giữa mọi người cũng không tệ lắm, nhưng mà người tụ tập vào bên này vẫn khá ít.

Chỉ có Thẩm Văn Hiên sớm chiếm đoạt vị trí thuận lợi.

Cậu vừa chờ đồ nướng, vừa âm thầm cười nhạo đám bạn học ‘bỏ sáng tìm tối’ kia, đợi mà xem, học sinh trong lớp này ai mà không phải gia cảnh ưu việt, phòng bếp không vào được mấy lần chứ, đừng nói tới đồ nướng, ngay cả rán trứng còn chả biết nữa là.

Nhưng Hàn Dữ Tiếu nhà cậu lại không như thế, khiêm tốn chịu khó tài giỏi, từng làm thêm ở quán đồ nướng, tay nghề của bác đầu bếp hắn cũng học được bảy tám phần, nếu không phải Hàn Dữ Tiếu không cho phép cậu ăn quá nhiều đồ nướng, thì cậu đã hận không thể mỗi ngày kêu Hàn Dữ Tiếu nướng cho mình ăn rồi.

“Tôi muốn thịt ba chỉ, chân gà cũng nhiều nướng nhiều chút, muốn cả ớt, ê cậu quệt nhiều chút đi!” Thẩm Văn Hiên bất mãn nhìn Hàn Dữ Tiếu chỉ quệt có một xíu bột ớt.

Hàn Dữ Tiếu không để ý tới cậu, lại cầm mấy cái bọc giấy bạc lên, bên trong đã rải lát khoai tây, còn có khoai lang nướng phô mai.

“Muốn ăn nhiều ớt thì không thể ăn những thứ này, cậu cân nhắc cho tốt.” Hàn Dữ Tiếu nói.

Thẩm Văn Hiên: “…” Sao bạn trai cậu lại có thể hư hỏng như vậy chứ.

“Ăn cái này.” Thẩm Văn Hiên đầu hàng, hầm hừ mà cầm chuỗi thịt tràng vừa nướng xong, tuy rằng thiếu một chút bột ớt, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Thẩm Văn Hiên đoán không sai, nửa giờ sau, trước vỉ nướng của Hàn Dữ Tiếu đã bị vây chặt như nêm cối, ngay cả ba chủ bếp bên cạnh cũng từ bỏ việc cứu vớt đống than đen chồng chất kia, chen vào đám người duỗi tay ra, “Lấy cho tớ một xâu! Cậu không được ăn mảnh!”

Thẩm Văn Hiên đã sớm bị Hàn Dữ Tiếu đặc biệt cung cấp mỹ thực dụ cho ăn no, ngồi phịch ở cái ghế dựa bên cạnh, tựa như lão địa chủ nhìn đám bạn học của mình chen tới chen lui.

Cậu còn không quá tình nguyện, “Các cậu làm gì thế, tự nướng đi, bớt bóc lột bạn cùng bàn của tớ.”

Thù hận của quần chúng nhân dân đối với cậu quả thực đã đạt đến đỉnh điểm, cái tên này đã sớm ăn đến căng bụng rồi, thế mà Hàn chủ bếp còn muốn năm lần bảy lượt chia thêm cho cậu ta.

Thẩm Văn Hiên hút nước trái cây mà Hàn Dữ Tiếu mang tới, cảm thấy sảng khoái ngây người.

Cậu thấy trên trán Hàn Dữ Tiếu toát ra mồ hôi, cuối cùng chầm chậm xách mông ra khỏi ghế, đưa nước trái cây của mình cho Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu trực tiếp ngậm lấy ống hút của cậu rít một ngụm.

Trong đám người, camera điện thoại của Bạch Tiểu Hàm lén lút sáng lên.

Đã get được tư liệu sống mới về “Dữ Hiên”!



Sau khi ăn đồ nướng xong, bốn mươi người lập tức chia năm xẻ bảy, chèo thuyền thì chèo thuyền, đạp xe đạp thì đi đạp xe đạp, còn một số khác thì chơi bóng xem phim.

Thẩm Văn Hiên không giống, cậu không biết đi xe đạp, cậu thuê cái xe đạp đôi, Hàn Dữ Tiếu ngồi đằng trước điều khiển, cậu ngồi đằng sau nhìn dáo dác khắp nơi.

Vừa nhìn cậu đã nhìn thấy một quán kem, giật giật áo của Hàn Dữ Tiếu muốn qua đó, không đợi Hàn Dữ Tiếu mở miệng liền nhanh trí nói, “Tôi chỉ mua một cái, chỉ ăn mấy miếng thôi.”

“Vậy còn thừa lại ai ăn?” Hàn Dữ Tiếu biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Văn Hiên cười khì khì, “Cậu ăn.”



Một tốp con gái đi từ trong cửa hàng đồ ngọt kia ra, mặc đồng phục giống nhau, có lẽ là vừa tham gia hoạt động xong, tuổi cũng không lớn, đoán chừng là học sinh trung học.

Ban đầu Thẩm Văn Hiên cũng không để ý, hết sức chuyên chú mà chọn lựa vị kem, cuối cùng là lấy vị hạt Mắc Ca, hay là lấy mật ong phủ ngoài, thật là khó chọn, vị sữa bạc hà cũng ngon.

Kết quả cậu nghe thấy một giọng nữ thỏ thẻ mềm nhẹ, vang lên ở một nơi rất gần.

Giòn giòn giã giã mà kêu một tiếng, “Anh hai.”

Thẩm Văn Hiên bất chợt quay đầu, nhưng người ta gọi không phải là cậu.

Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu xám và T-shirt màu trắng, có chút nhút nhát đang gọi Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu hơi kinh ngạc, đáp một tiếng, vừa vặn đến lượt Thẩm Văn Hiên mua kem, Hàn Dữ Tiếu hỏi cô, “Em muốn ăn vị gì?”

Nữ sinh kia rõ ràng vui vẻ, tự móc tiền lẻ ra, “Em tự mua được ạ.”

Nhưng cuối cùng Hàn Dữ Tiếu vẫn mua hai cây kem, một cây cho Thẩm Văn Hiên còn lại cho nữ sinh kia.

Thẩm Văn Hiên cắn kem, có chút tò mò nhìn Hàn Dữ Tiếu, chờ hắn giới thiệu.

“Em gái tôi, Hàn Tử Nhu.” Lại dắt tay Thẩm Văn Hiên, giới thiệu sơ qua với em gái hắn, “Bạn của anh.”

Thẩm Văn Hiên có chút kỳ quái, cậu quả thật chưa từng gặp qua người thân nào của Hàn Dữ Tiếu, bởi vì ba mẹ Hàn Dữ Tiếu đều là con một, bà con họ hàng đều đi xa, ít khi tới thăm.

“Anh hai, sang năm em cũng lên cấp ba rồi, bây giờ đang học cấp hai.” Hàn Tử Nhu cắn kem, do dự còn nói nói, “Em học lớp 2.6. Anh muốn thì có thể tới tìm em.”

Hàn Dữ Tiếu “ừ” một tiếng.

Bạn của Hàn Tử Nhu đang gọi cô đi, cô có chút không tha nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Vậy anh hai, em đi đây.”

Cô chần chừ, lại rất nhỏ giọng, nhanh chóng nói mấy câu, “Dạo này anh hai có đủ tiền sinh hoạt không, ba nói có thể chu cấp cho anh một chút.”

Lúc cô nói những lời này là rất ngượng ngùng, đôi má ửng hồng, như là có chút khó chịu.

“Vẫn đủ.” Mặc dù Hàn Dữ Tiếu không cười, nhưng giọng nói cũng rất ôn hòa, “Đừng để cho bạn của em chờ sốt ruột.”

Hàn Tử Nhu gật đầu, chào tạm biệt bọn họ, chạy về phía bạn mình.

Sau đó Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu cũng ra khỏi quán kem, ngồi dưới bóng cây, Thẩm Văn Hiên ăn vài miếng kem xong lại lén lút đưa cho Hàn Dữ Tiếu. Cậu nghĩ đến lời nói của nữ sinh kia, cảm thấy hơi kỳ lạ, liền hỏi, “Đó là em nào của cậu? Em họ đằng nội hay em họ đằng ngoại.”

Hàn Dữ Tiếu rũ mắt, “Đều không phải.”

“Là em gái ruột có nửa huyết thống với tôi.” Hàn Dữ Tiếu có chút giễu cợt câu khóe miệng, “Cùng cha khác mẹ.”

Thẩm Văn Hiên không nói.

Ban nãy cậu còn rất có thiện cảm với cô bé kia, cảm thấy hiếm khi được nhìn thấy người thân của Hàn Dữ Tiếu. Thế nhưng bây giờ nhớ lại, cậu lại nhớ tới trên cổ tay của nữ sinh kia có đeo một cái lắc tay hoa hồng bằng vàng tinh xảo, cậu từng thấy bạn nữ trong lớp mang qua, hơn hai nghìn tệ.

Ngón tay Thẩm Văn Hiên moi moi trên ghế dài, cậu cảm thấy dạ dày của cậu lại hơi cồn cào.

Bản thân cô bé kia quả thật không có gì sai, nhìn lại thì cũng rất ngưỡng mộ thân thiết với Hàn Dữ Tiếu.

Nhưng mà nghĩ tới dưới trời nắng chang chang, Hàn Dữ Tiếu vẫn đang phải làm thêm, nữ sinh cấp hai này lại tiện tay đeo một chiếc lắc tay trị giá hơn hai nghìn, Thẩm Văn Hiên cắn môi, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác chán ghét không nói thành lời.

Không phải là đối với Hàn Tử Nhu, là với người ba của Hàn Dữ Tiếu mà cậu chưa từng gặp mặt.

Phải là người ba như thế nào mới có thể phân biệt đối xử với con trai và con gái của mình như vậy.

Hàn Dữ Tiếu cầm tay của Thẩm Văn Hiên, hắn chậm rãi ăn lớp vỏ quế bao bên ngoài, dường như tùy ý nói.

“Thật ra Hàn Tử Nhu, rất tốt, tốt đến mức không giống như một đứa con gái mà ba tôi có thể nuôi dưỡng ra, khi còn bé còn lén lút nhét tiền tiêu vặt của nó cho tôi.”

“Có năm tôi trùng hợp đổ bệnh ở chỗ của ba tôi, nhưng mà ba tôi không biết. Nếu không phải Hàn Tử Nhu gọi 120, nói không chừng tôi sẽ bị sốt đến ngốc.”

Hàn Dữ Tiếu nói đến đây ngừng một lát, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.

Thật ra hắn cũng từng thắc mắc, vì sao cùng một ba, Hàn Tử Nhu có thể xuất hiện tính cách hoàn toàn khác biệt – dịu dàng, có lòng thương hại, cũng có chút ngây thơ. Hoàn toàn không cùng một loại người với hắn, và người ba kia của bọn họ.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy, người ba chưa từng có một chút ôn hòa nào trong ấn tượng của hắn, lại có thể nắm tay của Hàn Tử Nhu, kiên nhẫn hỏi cô bé muốn ăn miếng bánh ngọt nào. Ngày mưa đi đón Hàn Tử Nhu tan học, ba hắn cõng con gái trên lưng, nhanh chóng chạy vào bên trong, không chịu để cho đứa con gái nhỏ dính một chút mưa nào.

Hắn đã hiểu.

Bởi vì hắn chưa từng có được, một mái nhà ấm áp, tình thương của cha, mà Hàn Tử Nhu thì đều có.

Tuy rằng nửa đời trước ba hắn không làm tốt lắm, nhưng tuổi già có được đứa con gái nhỏ đáng yêu, lại bảo vệ nó rất tốt. Ông cho Hàn Tử Nhu được trưởng thành trong sự hồn nhiên.

Mà cũng chính vì quá yêu thương đứa con gái của mình, ba của hắn mới có thể coi hắn là kết quả còn sót lại của cuộc hôn nhân thất bại ngày trước, tới để được “chia gia sản”, chi nhiều tiền trên người hắn, đều là lý do làm giảm tiêu chuẩn sinh hoạt của con gái mình.

Ánh mặt trời hắt vào bóng cây, như một vết bớt sáng ngời, chiếu vào hai bàn tay đang đan vào nhau của Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên.

Hàn Dữ Tiếu đã ăn xong nửa cây kem kia của Thẩm Văn Hiên, quay đầu lại, thấy Thẩm Văn Hiên không biết đang phụng phịu với ai, cắn cắn môi, sắc mặt buồn bực.

Thấy Hàn Dữ Tiếu nhìn mình, Thẩm Văn Hiên không được tự nhiên nói, “Cho dù em ấy tốt thật thì tôi cũng không thích em ấy.”

Đây là lần thứ hai cậu không thèm nói đạo lý, chán ghét một cô gái không làm gì sai như vậy.

Cậu có thể nhìn ra được, thật ra Hàn Tử Nhu rất muốn đối xử tốt với Hàn Dữ Tiếu, muốn thuyết phục ba mình đối xử với anh trai tốt một chút.

Nhưng mà cậu vẫn không thích nổi.

Mỗi một ngày hạnh phúc ấm áp của nữ sinh này, sau lưng đều là sự cô độc không người hỏi thăm của Hàn Dữ Tiếu.

Thẩm Văn Hiên nghĩ đi nghĩ lại, sống mũi hơi cay, cậu nhìn sang chỗ khác, không để Hàn Dữ Tiếu trông thấy.

Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, hắn cầm lấy tay của Thẩm Văn Hiên, ngón tay nâng ngón cái của Thẩm Văn Hiên lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Năm tôi mười lăm tuổi, ông bà ngoại không còn trên đời, lúc đó, từng hâm mộ con bé.”

“Con bé sống rất tốt, ba mẹ đều rất yêu thương nó, ngay cả ông bà nội, ông bà ngoại, đều còn sống, đối xử với nó rất tốt.”

Hàn Dữ Tiếu tựa trên ghế, nhớ tới năm mình mười sáu tuổi đi tìm ba lấy tiền sinh hoạt, nhưng lại trông thấy dưới đèn đường, ba của hắn và vợ của ông, đang dắt con gái trở về nhà, trong tay ba hắn còn cầm một cái bánh ngọt nhỏ, thỉnh thoảng lại đút cho con gái ăn.

Hắn đứng dưới ánh đèn lặng lẽ nhìn một lát, tiền sinh hoạt cũng không cần nữa, quay người đi.

Về sau ba hắn có gọi điện thoại cho hắn, nói sẽ chịu trách nhiệm đến năm hắn mười tám tuổi, tiền sinh hoạt mỗi tháng sẽ gửi vào tài khoản cho hắn. Lúc mười tám tuổi sẽ lại cho hắn một vạn, coi như chu cấp một khoản học phí đại học cho hắn.

Cùng là đàn ông, cùng là một người cha, thì ra sẽ có chênh lệch lớn như vậy. Hắn là kết quả của một thời tuổi trẻ lông bông của ông, chỉ là quá khứ thất bại.

Khi mười sáu tuổi, hắn còn có phần khó cân bằng, hiện giờ thì bình thản rồi.

“Giờ tôi không hâm mộ con bé nữa.” Hàn Dữ Tiếu nhẹ bóp ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Văn Hiên, mềm mềm giống như kẹo đường vậy.

“Giờ tôi có cậu rồi.”

Hàn Dữ Tiếu cười nói câu nói này, hắn rất ít khi cười đến vui vẻ như vậy, trong ánh mắt lấp lánh ánh mặt trời, vân đạm phong khinh, tựa như đủ các khổ sở ngày trước, đều tại tan thành mây khói trong thời khắc này.

Sống mũi của Thẩm Văn Hiên cay cay.

Cậu nghĩ chuyện này thì có tính là gì?

Hàn Dữ Tiếu không so đo, không cần thiết.

Nhưng cậu lại rất so đo, rất quan tâm.

Mỗi một chút đau khổ mà Hàn Dữ Tiếu nếm qua, từng đêm dài đằng đẵng mà hắn trải qua, cậu đều nhớ kỹ trong lòng. Căn phòng ánh sáng không tốt bên cạnh trường học, ngày nghỉ phải ra ngoài làm thêm, mỗi lần đều phải cố gắng thi vào top 3 để lấy được học bổng.

Cậu đều nhớ.

Cậu rất keo kiệt, cậu cũng sẽ vĩnh viễn ghét ba mẹ của Hàn Dữ Tiếu.

Thẩm Văn Hiên ngửa đầu nhìn trời, chỉ có thể trông thấy một chút sắc xanh từ bầu trời thông qua cành lá sum suê, là màu xanh thẳm, thời tiết tốt ít gặp.

“Bạn nam này,” Thẩm Văn Hiên nghiêng mặt qua nhìn Hàn Dữ Tiếu, giọng nói mềm mềm, lông mi chớp chớp, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Suy nghĩ không bằng hành động, chúc mừng cậu được lên chính thức.”

Hạng nhất cái gì tầm này nữa.

Mặc kệ Hàn Dữ Tiếu có thi được hạng nhất hay không, hắn đều là người con trai mà cậu thích, thích nhất trên toàn thế giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui