Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Hôm sau Hàn Dữ Tiếu phải đi làm, sáng sớm đã dậy rồi. Công việc này không phải là việc chính của hắn, chỉ là hai ngày nay cửa hàng tiện lợi mà hắn làm lúc trước thiếu người, nên phải nhờ hắn hỗ trợ trực ca sáng.

Thẩm Văn Hiên dang rộng tứ chi ngủ trên giường của hắn, cái chăn nhỏ màu trắng đã sớm bị xốc lên, lộ ra bụng nhỏ trắng như tuyết, một tay che mắt, đôi môi đỏ thắm phun ra bong bóng trong suốt giống như cá vàng.

Lúc Hàn Dữ Tiếu đang thay áo sơ mi cậu mới hơi mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy vòng eo căng tràn mạnh mẽ sau lưng Hàn Dữ Tiếu, phản ứng đầu tiên cho là có kẻ trộm chạy vào phòng ngủ của mình, suýt chút nữa kêu ra tiếng, mãi lâu sau mới nhìn rõ đó là Hàn Dữ Tiếu, yên lòng nhắm con mắt lại.

Hàn Dữ Tiếu trông thấy toàn bộ quá trình thức giấc của cậu, cảm thấy Thẩm Văn Hiên thực sự rất giống chú chó Poodle ở nơi hắn làm thêm kia, ngốc đến không còn gì để nói, vừa gặp ác mộng là bắt đầu nằm chết thẳng cẳng.



Đợi đến khi Thẩm Văn Hiên hoàn toàn tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại có một mình cậu. Hàn Dữ Tiếu để lại giấy nhắn, dán lên trên trán của cậu. Thẩm Văn Hiên giật xuống đọc, Hàn Dữ Tiếu nói hắn đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đầu phố, giữa trưa sẽ trở về nấu cơm, nếu như Thẩm Văn Hiên đi về thẳng nhà thì nhớ gọi điện thoại cho hắn.

Thẩm Văn Hiên đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện trên mặt bàn có đặt sữa và bánh bao, còn trên cái ghế ở bên cạnh là bộ đồ ướt nhẹp mà cậu thay ra ngày hôm qua, cũng đã giặt lại sạch sẽ xong hong khô rồi, tỏa ra mùi nước giặt nhè nhẹ.

Thẩm Văn Hiên có chút mơ màng, cậu biết là Hàn Dữ Tiếu phải sống một mình, năng lực tự chủ độc lập rất tốt, nhưng như này thì quả thật là quá biết chăm sóc người khác rồi.

Cậu xé bịch sữa, ngồi trên cái ghế đã bị tróc sơn, đánh giá gian phòng vắng vẻ này, phát hiện trên bệ cửa sổ còn nuôi một chậu hành lá xanh biếc, chỉ là ánh mặt trời không tốt, héo úa hết cả. Trừ nó ra, toàn bộ đồ đạc trong phòng này đều cực kì ngay ngắn trật tự, bức tường màu trắng, cái bàn màu trắng.

Đưa mắt nhìn lại, bốn bề lạnh như băng, rất khó tưởng tượng đây là chỗ ở của một thanh niên mười chín tuổi.

Thẩm Văn Hiên tưởng tượng khung cảnh Hàn Dữ Tiếu phải sống một mình trong một căn nhà như vậy, về đến nhà khi trời đã vào khuya, mở cửa, không có ánh đèn cũng không có tiếng người nói chuyện, chỉ có đồng hồ treo tường lạnh như băng, “tích tắc tích tắc” văng vẳng khắp phòng.

Thẩm Văn Hiên uống cạn sữa bò, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, xong thay quần áo rồi đi ra ngoài.



Thẩm Văn Hiên dựa theo địa chỉ mà Hàn Dữ Tiếu nói, thành công tìm tới nơi mà hắn làm thêm, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của cửa hàng tiện lợi có thể trông thấy Hàn Dữ Tiếu đang mặc đồng phục làm việc màu đỏ, không có biểu tình gì quét mã cho khách hàng. Trong cửa hàng có hai học sinh nữ cấp ba mặc váy kẻ ca-rô, tụ tập lại một chỗ không biết nói cái gì, còn tự cho là kín đáo cầm điện thoại di động chụp ảnh Hàn Dữ Tiếu.

Thẩm Văn Hiên đứng bên ngoài nhìn một lát, cũng chụp một tấm hình, gửi cho một ai đó — “Có phải đẹp trai lắm đúng không? Bạn ngồi cùng bàn của em chính là người chiếm đóng vị trí hot boy vườn trường hai năm liền đấy nhé.”

Tích tắc sau một tin nhắn gửi trở lại, “Với kỹ thuật chụp ảnh này của chú mày, mẹ ruột người ta nhìn vào cũng không nhận ra.”

Cách vài giây lại có một tin nhắn khác, “Đẹp trai đấy, nhưng chú mày không đẹp trai được bằng người ta rồi còn đắc chí cái gì chứ?”

Thẩm Văn Hiên bĩu môi, trong lòng tự nhủ hai bọn em là anh em tốt, đương nhiên em có quyền được đắc chí, lại phát một tin Wechat, “Vậy chị chốt một câu là có đáp ứng hay không đi, chị không đáp ứng em đi tìm anh Nham giúp đỡ.”

“Kêu cậu ta đến đây đi, đãi ngộ cực kì hậu hĩnh.”

Thẩm Văn Hiên hài lòng, nhắn lại một tin cuối cùng, “Vậy chị cũng không thể thấy người ta đẹp trai xong bóc lột cậu ấy nhá.”

Cậu đẩy cửa đi vào, cái chuông trước cửa vang lên, tự động phát ra một câu “chào mừng quý khách.”

Hàn Dữ Tiếu ngẩng đầu, đang định nói chuyện, lập tức trông thấy Thẩm Văn Hiên đứng ở ngoài cửa ra vào, cười dịu dàng nhìn hắn.



Buổi tối hôm nay Hàn Dữ Tiếu vẫn như thường lệ tới night club làm việc, lúc chiều Thẩm Văn Hiên cũng đã trở về rồi.

Hắn mặc quần áo nhân viên phục vụ của night club cũng rất đẹp mắt, lông mày ánh mắt lạnh lùng thực sự rất câu nhân, khiến có vô số người muốn hỏi hắn xin số điện thoại.

Bartender đứng bên cạnh nhìn thấy thở dài thở ngắn, vô cùng thấu hiểu nếu đóa hoa xinh đẹp tiểu Hàn này còn công tác ở đây nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị chà đạp mất.

Cho nên hôm nay lúc Hàn Dữ Tiếu tan làm, bartender kéo hắn lại, “Đến đây, anh nói cho cậu chuyện này.”

“Tiểu Hàn à, lúc trước mặc dù nơi này là anh giới thiệu cho cậu tới, nhưng hiện tại anh lại thấy không ổn lắm.” Bartender sâu lắng thở dài, cực kì rầu rĩ, “Cậu nhìn mà xem, cậu lớn lên đẹp mắt như vậy, ở một nơi như thế này, ngộ nhỡ có một tên biến thái cường thủ hào đoạt coi trọng cậu...”

Bartender khoác một tay lên trên vai của Hàn Dữ Tiếu, “Chỉ có lớn lên an toàn giống anh đây, mới thích hợp mưu sinh ở nơi này. Cậu, không được.”

Hàn Dữ Tiếu không nói gì, lời này mang hàm ý muốn hắn từ chức ở đây, mặc dù hiện tại hắn đã tích cóp được một khoản, nhưng vẫn cách mục tiêu một chút nữa. Hắn vẫn cần công việc này.

Hắn suy tư một chút, vừa định tỏ rõ mình sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng tới công việc.

Lại nghe bartender nói tiếp, “Tiểu Hàn à, anh tìm một công việc khác cho cậu, đãi ngộ tốt hơn cả bên này, một tuần chỉ cần đảm bảo làm việc đủ tám tiếng đồng hồ, lương là tám trăm một tuần, thanh toán theo tuần. Nếu như tự nguyện tăng ca cũng được, ngày nghỉ lễ gấp bội. Cậu muốn thì ngày mai có thể đi làm luôn.”

Hàn Dữ Tiếu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy nhiệt tình của bartender, “Anh trai, anh làm bán hàng đa cấp phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui