Không Gặp Không Nên Duyên

Tiêu Tiêu bị kéo vào sảnh lớn, đôi tay nhỏ bé run rẩy của Hiên Hiên sống chết siết chặt quần áo của cô, nước mắt nước mũi chảy không ngừng.

“Không sao, Hiên Hiên, không sao đâu.” Tiêu Tiêu nhịn đau đớn trên người, thấp giọng an ủi nó. Dĩ nhiên cô cũng sợ, thậm chí cô cũng đã cắn răng thật chặt, chỉ sợ buông lỏng ra một chút thì sẽ để cho bọn họ nghe được tiếng run lập cập, toàn thân và trong lòng cô đều muốn không màng tất cả lập tức chạy khỏi nơi này, nhưng lúc này lại có một suy nghĩ càng mãnh liệt hơn, đó chính là nhất định phải bảo vệ Hiên Hiên, không để cho nó rời khỏi vòng tay của cô.

Tên Vương Răng Cửa còn đang ép viện trưởng Vương giao ra giấy tờ nhận nuôi, mấy tên anh em được mời đến đứng một bên hút thuốc nói mấy chuyện cười dơ bẩn, chị Vương chịu không nổi tiếng khóc của con nít, kéo ông chồng qua một bên, không kiên nhẫn bảo hắn ra nghĩ cách giải quyết nhanh hơn một chút, gã họ Vương xoa xoa cằm, “Hay là em đi ‘chăm sóc’ cho con nhỏ sinh viên đó một chút nữa đi, anh ép bọn chúng chọn một trong hai.”

“Được.” Chị Vương giẫm giày cao gót đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, “Con điếm nhỏ kia, tao cạo lông mày cho mày nhé, khuyên mày đừng nên nhúc nhích lộn xộn đó, nát mặt rồi thì tao không chịu trách nhiệm đâu.”

“Cô muốn làm gì?” Tiêu Tiêu cảnh giác muốn đứng lên, lại bị ả đàn bà kia thô bạo đè xuống.

“Viện trưởng Vương, bà thấy tố chất thần kinh của vợ tôi rồi đấy, bà mà không kí tên nữa, tôi không dám chắc cô ấy muốn làm gì đâu!” Vương Răng Cửa vô lại buông lỏng tay.

“Các người……” Viện trưởng Vương tức đến mức tay cũng run lên trong vô thức.

Chị Vương cầm con dao nhỏ dán lên mặt của Tiêu Tiêu trượt từ từ, cái miệng hôi mùi tỏi nồng nặc nhả ra câu nói xấu xa, “Để tao xem nào, ở đâu là lông mày, ở đâu là gương mặt nhỉ, tao cận thị nhìn không rõ lắm.”

“Cô tránh ra!” Sống lưng Tiêu Tiêu rét lạnh, không có cô gái nào không sợ bị hủy hoại gương mặt cả, cô giơ chân đạp mạnh vào ả ta, ả đàn bà kia trong một thoáng không đề phòng, bị cô đạp ngã xuống đất.

Chị Vương té chổng vó lên trời, chọc cho đám côn đồ cười ha hả lên, ả ta thẹn quá hóa giận đứng lên chửi tục mấy câu, đi lên trước nắm lấy tóc của Tiêu Tiêu, tát hai cái bốp bốp, ả ta vừa muốn lấy con dao nhỏ ra rạch tới, lại thấy một người đàn ông cao to không biết từ khi nào đã đứng trước cánh cửa đã mở ra của dàn cửa sáu cánh. Anh ta đứng ngược sáng nên không thấy rõ mặt, toàn thân mặc một bộ đồ màu đen với tư tế thẳng tắp khiến cho cô ta rùng mình một cách khó hiểu.

“Chồng ơi!”

Gã họ Vương nghe tiếng gọi, quay đầu qua thấy ngoài cửa có người, chậc một tiếng bước nhanh qua đó, “Xin lỗi anh bạn, hôm nay trong nhà có chuyện……” Không ngờ lúc này còn có người tới, thằng bốn mắt canh giữ bên ngoài đi đâu mất rồi?

Hắn ta vừa đi đến trước cửa muốn dọa người mới đến, câu nói còn chưa nói hết, đầu của hắn chợt bị nắm lại một cách hung ác tông vào cây cột bên cạnh, thoáng chốc máu tuôn như suối. Vương Răng Cửa gào khóc thảm thiết, chị Vương hét chói tai, người của viện phúc lợi và Tiêu Tiêu đều sợ đến ngây người, bốn tên côn đồ đều kinh hãi, móc dao ra xông về phía bọn họ gào lên: “Chúng mày ở đâu ra đấy!”

Người đến hoàn toàn không nói lời nào, đi lên phía trước sải một bước chân dài liền đạp ngã một người, người theo sau anh ta cũng lắc người đi lên phía trước lưu loát ném qua vai giải quyết một người, chỉ trong chốc lát, cả bốn tên đều bị quật ngã trên đất, không ngừng rên rỉ.

“Cậu Đoạn!” Viện trưởng Vương khiếp sợ kêu lên.

Chị Vương thấy hai người đàn ông anh tuấn mặt mày hung tợn đi tới, vội ném con dao nhỏ xuống dùng đòn sát thủ, giả vờ tội nghiệp nói: “Đừng đánh tôi, cầu xin các người đừng đánh tôi mà, tôi bị bọn họ ép buộc thôi!”

Bình thường ả dùng chiêu này, thì người có dữ tợn hơn nữa cũng sẽ nể ả là một người phụ nữ yếu đuối mà bỏ qua cho ả, xưa giờ ả chưa từng thật sự chịu qua nỗi đau da thịt nào…… Não còn chưa suy nghĩ xong, ả đàn bà đó chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bụng đau nhói từng cơn, mới hiểu ra rằng mình đang bị đánh. Đau đớn chỉ trong mấy giây đã lan ra toàn thân, ả nằm sóng soài trên mặt đất ngay cả nói cũng không hó hé được, rúc lại thành một cục, đổ đầy mồ hôi lạnh. Xương của ả…… Có phải đã bị gãy rồi không?!

Môi dưới Tiêu Tiêu khẽ run, ôm lấy Hiên Hiên nói không nên lời nhìn Đoạn Mặc Ngôn đang từ trên cao nhìn xuống ở trước mặt.

Trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, cả cuộc đời này đây là màn bạo lực thể xác đáng sợ nhất mà cô từng trải qua, thân thể cô vẫn còn đang đau rát, nhịp tim của cô vẫn đang nhảy rất nhanh, trong chốc lát cô không dám tin rằng mình đột nhiên được an toàn rồi.

Đoạn Mặc Ngôn khom lưng, ngón trỏ lướt qua gò má sưng đỏ của cô.

“Tiếu Tiếu, con bé đáng thương, cháu chịu khổ rồi!” Viện trưởng Vương và những người khác đều xông tới, bà vội đi lên phía trước bế Hiên Hiên ra, nhìn những đường máu trên mặt Tiêu Tiêu và đầu tóc rối bời của cô mà đau lòng không thôi, “Còn bị thương ở đâu nữa không?”

“Cháu, không sao……” Tiêu Tiêu trả lời theo bản năng, ngơ ngác đứng lên, bỗng dưng xương chân của cô giống như bị biến thành bông gòn vậy, vừa mới đứng lên lại mềm nhũn ngã khuỵu xuống.

Đoạn Mặc Ngôn vươn tay đỡ lấy cánh tay của cô, “Tiếu Tiếu.” Anh chăm chú nhìn cô đến giờ vẫn còn đang đờ đẫn, thấp giọng kêu một tiếng, nhấc cô lên. 

“Anh, anh Đoạn.” Khi thần kinh bắt đầu thả lỏng ra, Tiêu Tiêu phát hiện bản thân lại không khống chế được cả người run rẩy lên, thậm chí hàm răng đang run lập cập cô cũng không thể nào khép lại được.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn gương mặt trắng bệch chỉ có màu đỏ không tự nhiên từ vết máu bên má phải, Đoạn Mặc Ngôn cảm thấy có người chắc chắn phải trả giá thật đắt.

“Em……” Tiêu Tiêu mấp máy môi, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngu ngơ nói không nên lời, viện trưởng Vương vừa dỗ Hiên Hiên, vừa dùng tốc độ nhanh nhất kể lại đại khái chuyện vừa xảy ra một lần.

“A a, đầu của tôi bị tét ra rồi, mau đưa tôi đến bệnh viện đi, xin các người mau đưa tôi đến bệnh viện đi—” Vương Răng Cửa nằm trên đất che lại cái đầu đang không ngừng chảy máu gào lên.

Đoạn Mặc Ngôn mắt điếc tai ngơ, ôm lấy Tiêu Tiêu hỏi: “Người đàn bà kia đánh em hả? Đau ở đâu?”

Tiêu Tiêu máy móc chỉ vào chân phải.

Chị Vương ban nãy còn ngang ngược càn cỡ, bây giờ đã ngã nằm trên đất, miệng còn không ngừng nôn mửa.

Viện trưởng Vương tin đạo tấm lòng hiền từ, tuy cũng cho rằng đám người này đáng hận, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút tội nghiệp, bà còn chưa nói hết câu ‘Thượng Đế phù hộ’, liền thấy một cái chân dài đạp mạnh xuống chân phải của người phụ nữ kia. Bỗng chốc chị Vương kêu lên như heo bị chọc tiết. Viện trưởng Vương trừng lớn con mắt, nhìn về phía người đàn ông mặt không cảm xúc, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, bà thế nào cũng không tin người đàn ông nhìn qua dịu dàng nhã nhặn thế này lại xuống tay nặng như thế, hơn nữa đối phương còn là một người phụ nữ.

Viên Kha lại chẳng lấy làm lạ, ông chủ mà nổi giận lên, trong mắt không hề phân biệt nam nữ.

Tiêu Tiêu cũng kinh hãi kêu một tiếng, chợt hoàn hồn lại.

“Không sao rồi.” Đoạn Mặc Ngôn nói với Tiêu Tiêu, “Anh đưa em ra ngoài.”

“Em, em không sao, bọn trẻ, bọn trẻ…… Hiên Hiên……”

“Bọn trẻ có các cô chăm sóc rồi, Tiếu Tiếu.” Viện trưởng Vương vội nói, hiện giờ quả thật không phải là lúc thương xót cho kẻ xấu, “Cháu mau đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, không biết có bị thương ở đâu nữa không!” Bà nói xong, lại quay đầu sang nhìn Đoạn Mặc Ngôn, “Cậu Đoạn, cám ơn cậu đã dũng cảm ra tay cứu giúp, có thể nào xin cậu giúp đến cùng, đưa Tiếu Tiếu đến bệnh viện, được không?”

Hiên Hiên tựa như nghe hiểu lời nói của bọn họ, nằm trong lòng của viện trưởng hai tay quơ loạn xạ, nén nước mắt lại “a a” kêu lên, tựa như đang thúc giục chị Thích Hôn đi bệnh viện.

Đoạn Mặc Ngôn bảo Viên Kha tìm dây thừng trói đám người này lại, chính mình gọi một cuộc điện thoại, nói với viện trưởng Vương: “Những người này tôi sẽ xử lý, đừng báo cảnh sát.” Nói xong anh dùng sức một cái bế ngang Tiêu Tiêu lên.

Trong nháy mắt Tiêu Tiêu giống như lại trải qua một quá trình từ địa ngục lên thiên đàng, cô theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của Đoạn Mặc Ngôn, hương thơm từ trên người anh truyền tới, khiến cho trái tim đang đập điên cuồng của cô rốt cuộc cũng tìm được lí do để ổn định lại. Trong đầu vang lên tiếng ong ong cũng bắt đầu biến mất dần dần. Cô vô thức nghiêng đầu vùi vào lồng ngực của anh.

Đoạn Mặc Ngôn bế Tiêu Tiêu đi ra ngoài cửa lớn, khom người nhẹ nhàng đặt cô vào hàng ghế sau, bản thân đi vòng qua đầu bên kia lên xe. Viên Kha rất nhanh đã khởi động xe chạy đi.

Hai tay của Tiêu Tiêu để trên đệm ngồi, đầu cúi thật thấp, không nói tiếng nào.

Xe chạy đại khái được khoảng năm phút, Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô gái bên cạnh vẫn cố giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh, không nói lời nào khom người ôm cô vào lòng.

Tiêu Tiêu được ôm chặt vào lòng, lồng ngực vững chãi và hơi thở sạch sẽ chạm vào các giác quan của cô, tuy áo khoác mang theo chút hơi lạnh, nhưng cô chỉ cảm thấy vòng ôm này ấm áp đến mức khiến cho người ta ngây ngất, cô không tự chủ vươn tay ra ôm chặt anh, cảm xúc trên mặt cũng như đã được giã đông vậy, hốc mắt thoáng chốc đỏ ửng lên, mũi xót đến mức gần như không thở được, “Anh Đoạn, em sợ lắm…… Em sợ sẽ chết mất……” Giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở truyền đến, cô gái thấp giọng nghẹn ngào, tiếp đó lại òa khóc thật lớn.

Đoạn Mặc Ngôn ôm lấy cô không hề động đậy, mặc cho cô trút hết ra.

Viên Kha liếc nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu.

Xe chạy nhanh trên đường lớn, Tiêu Tiêu khóc đến khàn cả giọng rốt cuộc dường như đã trút hết tất cả sức lực và cảm xúc, yết ớt mê man nằm trong lòng Đoạn Mặc Ngôn ngủ mất.

Đoạn Mặc Ngôn rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên mặt trên cổ cho cô, lúc lướt qua hai vết máu trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen càng thêm âm u. Anh vén mái tóc của cô lên, cúi đầu kiểm tra tỉ mỉ xem trên mặt cô còn chỗ nào bị thương không. Anh dùng một khoảng thời gian khá lâu để hoàn thành phân đoạn công tác này, hồi lâu sau anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng dịch người để điều chỉnh tư thế cho cô được thoải mái hơn.

Đoạn Mặc Ngôn làm xong mọi thứ, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp, anh nhíu mày khẽ siết chặt cơ thể mềm mại trong lòng, từ từ xích lại gần gương mặt non mịn của cô gái nhỏ, thậm chí còn ngửi thử hơi thở của cô. Ngồi dậy khôi phục tư thế, ngồi một lúc, chốc lát lại siết chặt cánh tay lại.

Kỳ lạ…… Anh cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu đang yên giấc trong lòng anh một hồi lâu, ngón cái vuốt ve chiếc cằm của cô, từ từ cúi đầu xuống.

“Két—” Tiếng xe thắng gấp chói tai cắt đứt động tác của người đàn ông.

Viên Kha xin lỗi: “Xin lỗi, ông chủ, có một con chó chui ra.” Anh hơi lo lắng nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu, lại nhận được một ánh mắt cực kì lạnh lẽo của ông chủ. Anh lập tức xin lỗi lần nữa.

Đoạn Mặc Ngôn không lên tiếng, ôm Tiêu Tiêu dựa vào thành ghế, anh chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ yên tĩnh đó, vẻ mặt sâu kín.

Tiêu Tiêu bị tiếng điện thoại làm ồn tỉnh giấc, cô chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy một bàn tay thon dài đang sờ đến túi quần của cô, cô khẽ ngẩng đầu, bờ môi đỏ mọng vô tình in lên trán của người đàn ông hơi khom người xuống.

Cảm giác ấm nóng làm cho cô hết hồn, vội dịch ra phía sau, nhưng khuỷu tay rắn chắc vẫn vững vàng vây lấy cô trong lồng ngực.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp ở khoảng cách cực gần càng thêm có từ tính, dường như ngay cả màng nhĩ cũng đang rung động. Tiêu Tiêu run nhẹ một cái, Đoạn Mặc Ngôn móc di động của cô ra, tiện đà nắm lấy tay cô. “Lạnh?”

Tiêu Tiêu lắc đầu, nhìn điện thoại vẫn đang vang lên, trên đó hiện lên ảnh cô với Nhiễm Huy chụp chung, vì thế không cần xem tên cũng biết là bạn trai gọi đến.

Cô lấy di động từ tay anh bắt máy, cuối cùng cô cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, đơn giản kể lại chuyện vừa mới trải qua cho Nhiễm Huy nghe, sau đó kêu anh ta đến bệnh viện chờ bọn họ.

Nhiễm Huy quả thật không thể kinh hoảng hơn, anh ta có chút lắp bắp hỏi cô có khỏe không, có phải bị thương ở đâu rồi không, Tiêu Tiêu vì để cho anh ta khỏi phải lo lắng, chỉ nói là bị thương nhẹ thôi. Vừa nói xong, Đoạn Mặc Ngôn đột nhiên lấy di động đi, cúp điện thoại đồng thời tát máy.

Tiêu Tiêu kinh ngạc chớp chớp mắt, Đoạn Mặc Ngôn chỉ cho một chữ, “Ồn.”

Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nhếch nhếch môi, còn chưa khôi phục bao nhiêu sức lực, thật sự cô cũng không muốn nói quá nhiều, tựa đầu vào vai anh khẽ thở dài một hơi. Mấy giây sau, cô chớp chớp mắt, bỗng dưng nhận ra mình còn đang được Đoạn Mặc Ngôn ôm trong lòng, chính mình còn nằm đến không thể thoải mái hơn nữa.

Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn lại không tự nhiên động đậy cơ thể, “Anh Đoạn, anh buông em ra đi.”

Đoạn Mặc Ngôn ừm một tiếng, nhưng hành động thì ngược lại, không chỉ hoàn toàn không có ý buông cô ra, ngược lại còn ấn đầu cô lên bả vai.

Đây…… Đây là tiết mục dỗ con nít à? Tiêu Tiêu biết biểu hiện của mình trước đó rất mất mặt, có thể anh còn nghĩ rằng cô chưa hồi phục lại, cô ngượng ngùng chỉ có thể tiếp tục dựa vào lòng anh giả chết, nhịp tim đập mạnh truyền vào tai, cô vô thức đếm lại, không bao lâu sau lại ngủ thiếp đi lần nữa.

Lúc tỉnh lại đã đến bệnh viện rồi, Tiêu Tiêu được dìu xuống xe, Đoạn Mặc Ngôn còn định bế cô vào, bị cô khoát tay liên tục ngăn lại.

“Tiếu Tiếu!” Nhiễm Huy đứng trước cửa bệnh viện trông thấy xe của bọn họ, chạy theo một đường vào đây.

“Nhiễm Huy!” Tiêu Tiêu thấy bạn trai cũng có chút kích động, cô rời khỏi cánh tay của Đoạn Mặc Ngôn, đi lên phía trước hai bước cùng bạn trai ôm nhau.

Cánh tay Đoạn Mặc Ngôn trống rỗng, nhìn sang đôi tình nhân trẻ tuổi đang ôm nhau, không hiểu sao chau mày lại.

Nhiễm Huy thấy được người thật, trái tim đang lên xuống thấp thỏm cuối cùng cũng buông lỏng xuống, nhưng thấy mặt cô bị đánh sưng đỏ lên thậm chí còn bị cào rách da, đau lòng không thôi, hôn lên trán cô: “Tiếu Tiếu, em không sao thật là tốt quá, đừng lo, anh sẽ ở bên cạnh em, đừng lo lắng, nhé?”

Tiêu Tiêu nhìn bạn trai chằm chằm khẽ gật đầu: “Là anh Đoạn cứu em đó.”

Nhiễm Huy lúc này mới chú ý đến Đoạn Mặc Ngôn ở phía sau, vội cảm kích nói cám ơn anh, Đoạn Mặc Ngôn hời hợt gật đầu, quay qua rút lấy chìa khóa xe trong tay Viên Kha, “Cậu ở đây cùng hai người họ làm kiểm tra.”

“Dạ.” Viên Kha không hề bất ngờ, ông chủ không vào bệnh viện là chuyện ai cũng biết.

“Anh Đoạn, anh phải đi hả?” Tiêu Tiêu buột miệng nói, nhưng vừa nói ra thì hối hận rồi. Anh đương nhiên là có chuyện mới rời đi, cô hỏi như thế giống như muốn anh ở lại vậy. Thực ra sâu trong nội tâm cô quả thật không muốn để anh đi, không biết vì sao cảm thấy anh vừa đi thì cô liền thiếu đi cảm giác an toàn. Có lẽ là do vòng ôm của anh quá ấm áp chăng.

“Ý của em là, anh bận việc thì cứ đi giải quyết đi…… Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm, anh Đoạn, không có anh, em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Đừng khách sáo.” Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô một cái, xoay người lái xe rời đi.

Nhìn xe cửa anh đi khỏi, Nhiễm Huy mới cẩn thận từng li từng tí dìu Tiêu Tiêu đi vào bệnh viện với Viên Kha.

Đoạn Mặc Ngôn lái xe đi vào đường chính, bấm một dãy số điện thoại, “Tống Hiếu Nhiên, tối nay gặp mặt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui