Không Gặp Không Nên Duyên

Đoạn Mặc Ngôn thảnh thơi ngồi xuống chỗ đối diện cô, bảo cô cứ tự nhiên đi.

Tiêu Tiêu nói tiếng cám ơn, cầm dao nĩa cúi đầu ăn.

Tuy chiên bò bít tết không phải chuyện khó khăn gì, nhưng để nắm bắt được độ lửa thì vẫn hơi khó. Phần bít tết trước mặt được chiên bên ngoài cháy sém bên trong mềm mại, vô cùng ngon miệng. Đoạn Mặc Ngôn rõ ràng không giống kiểu người tự mình xuống bếp nấu ăn, tấm lòng này làm cho Tiêu Tiêu có chút xúc động. Giống như Tô Vi nói vậy, quả thật anh đối xử với cô rất tốt.

Tiêu Tiêu ngước mắt lên, xuyên qua bình hoa đặt ở giữa mà liếc trộm Đoạn Mặc Ngôn ngồi đối diện, tâm tư phức tạp.

Hai người trò chuyện nương theo đề tài món ăn, bầu không khí phảng phất như trở lại vẻ hòa thuận trước kia, tựa như tất cả chưa từng thay đổi.

Đột nhiên, Đoạn Mặc Ngôn hỏi: “Cuối kì có thi nói không?”

“Có.”

“Vậy chúng ta đổi ngôn ngữ giao tiếp đi, cũng coi như là làm nóng cho em trước.” Đoạn Mặc Ngôn uống một hớp rượu.

“Hả?”

Đoạn Mặc Ngôn không cho cô thời gian phản đối, lần nữa mở miệng thì đã tuôn ra một tràng tiếng anh rồi. Tiêu Tiêu chỉ có thể dùng tiếng anh ứng phó.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, trông có vẻ như là trò chuyện bình thường, nhưng Tiêu Tiêu thế mới phát hiện ra, những câu tán gẫu bình thường của bọn họ mà đối thoại bằng tiếng anh trong một thời gian dài, cũng đã là một chuyện khá là khó khăn, bởi vì chủ đề thảo luận của bọn họ thực sự quá rộng. Dần dần cô cảm thấy phải cố hết sức. Một lần rồi thôi, mới đầu cô còn có thể nếm được vị ngon, nhưng về sau vì trò chuyện cũng sắp ứng phó không nổi, căn bản không thể nếm được món anh làm rốt cuộc có ngon hay không nữa.

( Khung [ ] bên dưới là tiếng anh)

[Em đã hiểu ra vấn đề tồn tại ở em chưa?] Đoạn Mặc Ngôn đưa đồ ngọt qua cho cô.

[Gì ạ?]

[Tiếng anh hiện giờ của em, vẫn là người Trung Quốc nói tiếng anh.]

Tiêu Tiêu hiểu ý của anh, ý anh là cô vẫn chưa đủ thông thạo, chưa giống như những người gốc Hoa sống ở những quốc gia Âu Mỹ từ nhỏ.

[Em hiểu rồi.] Tiêu Tiêu toát mồ hôi. Cô cũng biết bọn cô học tiếng Anh, chính là xem quá nhiều, nói quá ít.

[Vậy,] Đoạn Mặc Ngôn chợt nói sang chuyện khác, [Em còn có tư cách gì mà từ chối một cơ hội tốt như thế?]

Tiêu Tiêu cũng đã quá quen với kiểu nói chuyện không nể tình của anh, ngược lại cô cảm thấy, anh dạo một vòng mới nói ra câu này thì đã là nể mặt cô lắm rồi.

Thói quen thật là đáng sợ mà, bị ngược dần, ngược dần rồi thành thói quen bị ngược luôn.

Thấy cô không nói gì, Đoạn Mặc Ngôn châm điếu thuốc, nói tiếp, “Bây giờ cái em cần là phải nắm chặt tất cả các cơ hội có thể lợi dụng để đột phá tiến lên, vì lí do cá nhân mà bỏ qua cơ hội, như thế ngốc lắm.”

Tiêu Tiêu nói: “Cám ơn đã quan tâm, nhưng em vẫn có thể tìm những công ty khác để thực tập.”

“Có công ty nào cho em cơ hội nhiều như anh không?” Đoạn Mặc Ngôn nói, “Em đi những chỗ khác chỉ có thể làm chân sai vặt mà thôi.”

Lòng vốn đã ra quyết định, lại vì thực tế Đoạn Mặc Ngôn vừa chứng minh mà trở nên hơi dao động, Tiêu Tiêu rũ mắt xuống, yên lặng ăn hai miếng đồ ngọt thanh mát.

Dường như cũng phát hiện phần diễn đạt ngôn từ của mình có vấn đề, Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày nói: “Em không cần nghe lời anh nói, chỉ cần hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh là được.”

Tâm trạng vốn đang phức tạp, vì câu này mà không nhịn được cười. Tiêu Tiêu cắn môi ngăn lại ý cười, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đoạn Mặc Ngôn vừa uống rượu vừa nhìn lại cô.

“Tại sao lại là em?” Tiêu Tiêu hỏi ra vấn đề đã giấu dưới đáy lòng từ lâu.

Nhưng kẻ theo đuổi cũng không hề có ý định thỏa mãn lòng hiếu kì của cô, “Sau này tự nhiên em sẽ biết.”

“Em muốn biết bây giờ.”

“Anh không muốn nói.”

“……Nhưng em không muốn có sau này.” Tiêu Tiêu lắc đầu, nhìn thẳng vào anh nói, “Sự ưu ái của anh khiến em thấy được yêu chiều mà đâm ra lo lắng, anh Đoạn, nhưng em vẫn không thể nhận quà tặng của anh, em hi vọng anh có thể rút lại phần tài trợ cho em du học, với lại cũng không phiền anh giúp em viết thư đề cử với đại học Oxford đâu, tự em có thể lo được chuyện du học, nếu thật sự không nổi thì tốt nghiệp là được rồi.” Cô nói một hơi xong, cảm thấy cả người nhẹ nhõm không ít.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô chăm chú rất lâu không nói tiếng nào, anh rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó đẩy ghế ra đứng dậy, xoay người đi về phía sảnh phòng khách.

Giận rồi à? Tầm mắt của Tiêu Tiêu không tự giác nhìn theo anh. Tốt nhất là giận luôn đi.

Một lúc sau, Đoạn Mặc Ngôn lại quay trở lại, cầm theo một tờ giấy trắng đưa cho cô.

Tiêu Tiêu ngước đầu lên nhìn anh một cái, ngờ vực mở tờ giấy ra.

Thế mà lại là thư đề cử mà Đoạn Mặc Ngôn đã viết xong.

“Thư đề cử anh đã gửi đi rồi, thành công hay không còn phải xem tư liệu xin nhập học và kết quả phỏng vấn của em nữa, phí tài trợ thì anh đã nói trước công chúng là tài trợ cho ba người bọn em, rút tiền về chỉ làm anh thêm mất mặt, về phần em không dám đến Thái Nhất thực tập, thì ở đây anh có thể nói rõ cho em biết, anh hoàn toàn không có tham gia vào chuyện tuyển sinh viên thực tập, bộ phận mà em làm việc về mặt cơ bản sẽ không thấy được anh. Như vậy được rồi chứ?”

Tiêu Tiêu ngẩn ngơ nhìn lá thư đề cử, hồi lâu sau mới nói ra một câu, “Đừng tốt với em như thế!” Có phải anh đã bắt đúng mạch của cô rồi không!

“Ang đang theo đuổi em, đương nhiên phải tốt với em một chút. Em có thể đánh trận lâu dài với anh, nhưng không cần thiết phải bỏ qua những cơ hội thuộc về mình. Sau này em suy nghĩ chuyện gì phải dùng não nhiều một chút, đừng ngờ nghệch ngốc nghếch mãi thế, máu nóng dồn lên rồi tùy tiện ra quyết định, cứ ngốc như vậy thì anh sẽ làm em khóc đấy.”

Tiêu Tiêu trừng mắt nghẹn họng nhìn Đoạn Mặc Ngôn mặt không cảm xúc nói ra đoạn thoại nửa khen nửa chê này. Câu nói khen chê không đồng nhất, cũng không biết nên cảm động hay là nên tức giận nữa.

“Ngày mai gọi điện trả lời xác nhận chuyện thực tập đàng hoàng, nếu không anh sẽ đưa một xe đầy hoa đến trường em đó.” Đoạn Mặc Ngôn nheo mắt lại, bỗng khom người nâng cằm của cô lên, “Nghe rõ chưa?”

Tiêu Tiêu vội vàng nghiêng ra sau, “Em không……”

Bàn tay to vươn lên trước bắt lấy cổ của cô, ngón cái đặt trên cằm, ép cô phải ngửa mặt lên lần nữa. Bóng đen trước mặt phóng lớn lên, một giây sau bờ môi đỏ đã bị chặn lại một cách mãnh liệt.

Trái tim của Tiêu Tiêu chợt siết lại, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, Đoạn Mặc Ngôn đã lui người ra.

“Nghe rõ chưa?”

Tiêu Tiêu che miệng lại, nhìn rõ tình hình địch mạnh ta yếu, vội vàng gật đầu không ngừng, trong lòng thầm nghĩ, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, đừng nên chọc anh, đừng nên chọc anh.

“Lần này thông minh rồi đấy.” Đoạn Mặc Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Đi thôi, đưa em về.”

Tiêu Tiêu lập tức xách ba lô bên cạnh rồi đứng lên. Đoạn Mặc Ngôn muốn nắm tay cô, bị cô trượt ra né đi, hai tay đè lên quai ba lô ở hai bên vai, cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

Dọc đường đi Đoạn Mặc Ngôn yên lặng lái xe đưa cô về đến trước cổng trường đại học, Tiêu Tiêu sống chết không để cho anh lái vào, cô nhanh chóng xuống xe, chạy trốn như một chú thỏ con.

Nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất cực nhanh của cô, nét âm u trong con ngươi màu đen càng thêm sâu sắc. Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi nhấn một dãy số điện thoại, “Còn bao lâu nữa?”

“Sắp rồi, không quá một tháng.” Đối phương trả lời.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn sang ghế phụ bên cạnh, cúp điện thoại.

Tiêu Tiêu bước nhanh trên con đường về phòng kí túc xá, ảo não dùng ngón cái lau lau bờ môi, nhưng dường như vẫn chưa lau đi hết mùi rượu và thuốc lá trên môi. Sao cô lại để cho anh hôn nữa rồi? Cô thật là sơ ý quá mà! Hơn nữa sao lại thấy hôm nay đi qua đó chẳng những không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại càng thêm nhiều vấn đề hơn thế này? Có ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho người đàn ông cứng đầu cứng cổ đó ngừng tấn công hay không!

Cô mang theo một bụng tâm sự đi qua khúc cua, không trông thấy người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài.

“Tiếu Tiếu.”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tiêu Tiêu chợt hoàn hồn lại, quay đầu qua, nhìn rõ người đàn ông mặc áo sơ mi sọc trắng xanh đi về phía cô, trái tim không thể khống chế mà đau nhói lên, “Anh Hiếu Nhiên? Sao anh lại ở đây?”

Tống Hiếu Nhiên nhìn cô, cong môi cười nói: “Anh đến nhà trọ tìm em, nhưng người trong đó nói em đã không còn ở đó nữa rồi, nên anh lại đến khu kí túc xá của bọn em tìm em, nhưng người trong kí túc xá nói em vẫn chưa về.”

“Sao anh không gọi điện cho em?”

“Sau đó để em kiếm cớ từ chối nữa à?”

“Em đâu có……”

Tống Hiếu Nhiên vốn cực kì để tâm chuyện cô cố tình tránh né, nhưng hôm nay anh ta đã nghe được chuyện muốn nghe, trong lòng cũng có chút hiểu rõ. “Anh nghe nói em với Nhiễm Huy chia tay rồi?”

Tiêu Tiêu nhìn anh một cái, gật đầu.

“Con bé ngốc này, sao không nói với anh? Khoảng thời gian này khó chịu lắm phải không?” Giọng điệu Tống Hiếu Nhiên mang theo chút thương tiếc nói.

“Không có gì, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

“Chuyện nhỏ cũng có thể nói với anh mà, ngày mai rãnh không? Anh khao em ăn lẩu.”

Thời tiết lúc này đã tương đối nóng bức, tuy còn chưa đến giữa hè, trên phố cũng đã có người mặc áo ngắn quần ngắn rồi. Đương nhiên không phải thời tiết thích hợp ăn lẩu, nhưng Tiêu Tiêu từng nói với Tống Hiếu Nhiên, cô cảm thấy trời mùa hè ăn lẩu càng thú vị hơn.

Tiêu Tiêu cười khẽ một tiếng, “Cám ơn, nhưng hai ngày nay thì không được, em phải thi, nhiều chuyện phải làm lắm.”

“Ồ? Vậy tối nay em đi đâu thế?”

“Em, à, có chút chuyện.” Tiêu Tiêu hơi ấp úng.

Tống Hiếu Nhiên nhìn cô, cười một cái, không hỏi đến cùng, “Vậy được rồi, đợi em thi xong thì gọi cho anh, chúng ta cùng ăn cơm, tiện thể anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì ạ?”

“Đến đó hãy nói, thời gian không còn sớm nữa, em về đi.”

Tiêu Tiêu nói: “Hôm nay anh đến tìm em có việc gì còn chưa nói nữa mà.”

Tống Hiếu Nhiên nhìn cô chăm chú, “Thì đến để thăm em thôi.”

Nói xong anh ta xoa xoa đầu cô, xoay người đi mất.

Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, ngây ngốc đứng đó một lúc. Nghĩ đến hai người đàn ông mình gặp hôm nay, trong lòng cô bỗng dưng trỗi dậy một chút bất an.

Đây nhất định lại là sự cám dỗ hư ảo mà thôi.

Hôm sau, Tiêu Tiêu bằng mặt không bằng lòng, không có gọi điện cho Tiểu Chu của khoa học kỹ thuật Thái Nhất, Đoạn Mặc Ngôn cũng không hề có động tĩnh gì, đến tối vẫn cứ thế, cũng chẳng nói thêm một câu nào.

Chỉ là đến giữa trưa ngày thứ ba, Tiêu Tiêu học xong tiết tự học thì bị Lão Đại kéo ra ngoài trường ăn món cơm chiên thịt bò với tiêu rừng cay đến sướng người, vừa đi đến cổng trường, Tiêu Tiêu đang nói cười, lơ đãng liếc thấy một chiếc xe tải dừng trước cổng, tài xế lái xe dường như đang nói chuyện với bảo vệ.

Cô vốn cũng không để tâm, bất chợt suy nghĩ xoay chuyển, bỗng dưng rùng mình một cái. Cô bảo Lão Đại chờ một chút, rồi chạy đến trước mặt tài xế, cẩn thận dè dặt hỏi: “Bác tài ơi, xin hỏi trong xe của chú chở cái gì vậy?”

Chú tài xế hớn hở dùng tiếng phổ thông không biết của địa phương nào nói: “Là hoa đó, hoa hồng.”

“Hoa hồng?” Bảo vệ vừa nghe thì sửng sốt.

“Phải đó, là của một ông chủ tặng cho một cô sinh viên trong trường của các anh đó. Anh xem thời thế bây giờ ấy, làm chuyện gì cũng có!”

Tiêu Tiêu vừa nghe, chỉ cảm thấy không đủ không khí để thở, sắp muốn xỉu ngay tức khắc.

Anh thế mà thật sự tặng cho cô cả một xe hoa tươi à?

Mẹ nó chứ, mấy kiểu uy hiếp đó mười người nghe thì cả mười đều coi như đó là chuyện cười thôi, cố tình Đoạn Mặc Ngôn lại là người thứ mười một.

“Trên xe tôi còn có băng rôn nữa đó, ông chủ có dặn chờ chút nữa phải treo nó lên nóc xe.”

Băng…… rôn……? Trên đầu Tiêu Tiêu xổ đầy vạch đen, trước mắt thì tối sầm.

Mấy chuyện như vầy, nhà giàu mới nổi cũng không thèm làm đó có được không hả! Hoàn toàn không phù hợp với phong cách cao lớn, mạnh mẽ, đẳng cấp của anh có được không hả! Trả hàng lại dùm đi có được không hả!

Đột nhiên cô sâu sắc nhận ra rằng, Đoạn Mặc Ngôn thật sự là một người vừa kì lạ vừa hung hăng.

-- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui