Không Gì Ngoài Rắc Rối

Mark liếc nhìn những chiếc túi của cửa hàng Neiman Marcus ở ghế sau và thắt dây an toàn. Trong ngày đầu tiên làm việc của cô ta, cô ta chắc chắn đã làm cho mình thấy thoải mái.

“Đi đâu, Chelsea?”

Anh nhìn cô, sau đó nhìn vào màn hình định vị của mình, “Cái quái gì thế?”

“Trợ lý” của anh đưa cho GPS địa chỉ ở Belltown, sau đó nhìn qua anh và mỉm cười. “Tôi không nghĩ là anh phiền lòng khi tôi cài tên mình vào chương trình nhận giọng nói. Nó vẫn cứ gọi tôi là Mark, điều đó khiến tôi thực sự bối rối vì tôi rõ ràng không phải là anh.”

“Rẽ trái. Còn 3.6 dặm là đến nơi.”

Anh ngã người tới trước, bật màn hình bảng chọn lên và tắt âm thanh đi. “Bối rối với ai?”

“GPS.”

“GPS không làm ai bị bối rối cả.” Anh tựa người ra sau ghế và nhắm mắt lại. Anh đã đúng về cô ta. Cô ta còn điên khùng hơn con sóc, và cô ta đang lái chiếc xe trị giá chín-mươi-ngàn-đô-la của anh.

“Cuộc hẹn của anh thế nào?” Cô ta hỏi với sự vui vẻ.

“Tuyệt.” Mark mở mắt và nhìn ra cửa xe bên phía ghế phụ vào Nhà thờ St. James. Nhưng cuộc hẹn đã không tuyệt như anh nói. Anh đã không nhận được tin tốt lành mà anh muốn nghe. Bác sĩ dường như rất hài lòng, nhưng các dây chằng dường như không phục hồi nhanh như Mark hy vọng và anh phải mang thanh nẹp ít nhất một tháng nữa. Điều đó có nghĩa là anh không thể chuyển cây batoong sang bên phải với sự cân bằng tốt hơn. Điều đó cũng có nghĩa rằng anh phải tháo thanh nẹp ra khi cài nút áo sơ mi hay quần, khi tắm, hay ăn. Mặc dầu anh đánh vào phía bên trái, nhưng việc cố ký tên bằng tay trái tương tự như việc viết với một chiếc bút máy được gắn vào các ngón chân.

Một cơn đau âm ỉ phát ra từ sâu bên trong phần tủy của xương đùi và lan khắp hông anh. Lúc này, cơn đau không tệ lắm. Không có cơn đau nào mà anh không thể chịu đựng, nhưng trong một vài giờ cơn đau dường như trở nên tệ hơn. Anh đã không mang bất cứ loại thuốc nào theo vì anh không muốn nó ở nơi công cộng. Anh không muốn bất cứ ai nghĩ rằng anh không thể chịu đựng được một cơn đau nhỏ. Anh là Mark Bressler. Anh đã từng chơi khúc côn cầu trên băng với một mắt cá chân bị nứt và một ngón tay cái bị gãy. Anh đã từng chơi với cơn choáng váng cùng với các cơ bị cắt sâu và thâm tím. Anh có thể chịu đựng được sự đau đớn. Nếu anh may mắn, nó sẽ không trở nên tệ hơn cho đến khi anh quay về nhà, nơi anh có thể ngồi trước chiếc ti vi lớn và nốc cả một chai thuốc yêu thích của mình.

Chiếc xe rẽ vào đường Madison, và Mark liếc nhìn trợ lý của mình. Ngoại trừ cặp kính mát quá khổ, mái tóc hai màu và chiếc áo sơ mi gớm ghiếc, cô ta khá xinh xắn. Như một con mèo đáng yêu vậy, nhưng Mark không thích mèo. Mèo là loại vật vụng trộm, giây trước, một con mèo trông yếu đuối, vô hại với đôi mắt màu xanh mở lớn và ngây thơ. Giây trước, bạn đang nhìn vào nó và nghĩ rằng, Huh, đây là một chú mèo đáng yêu, nhưng sau đó nó cắm răng mình vào tay bạn và bỏ chạy. Một kiểu tấn công chớp nhoáng đã để lại một anh chàng ngơ ngác và đang tự hỏi cái quái quỷ gì vừa gì vừa mới xảy ra vậy.

Bên dưới mắt kính, anh hạ thấp tầm nhìn xuống một bên cổ, vai và tiến đến bộ ngực của cô ta. Cô ta chắc chắn không phải là một con mèo con bé nhỏ, mà giống một ngôi sao phim khiêu dâm hơn. Cô ta đã nói rằng mình là một diễn viên. Tất cả các ngôi sao phim khiêu dâm đều nghĩ rằng họ cũng là diễn viên. Anh tự hỏi cô ta đã phải trả bao nhiêu tiền cho bộ ngực đó.

Anh nhắm mắt mình lại và rên rỉ. Điều gì đã làm cuộc đời anh trở nên nông nổi này? Nhìn vào cặp ngực đẹp và tự hỏi cô ta đã phải trả bao nhiêu tiền cho chúng sao? Ai mà thèm quan tâm cơ chứ! Trong đời sống khác, cuộc đời khác của anh, anh có thể đang nghĩ về cách làm thế nào để vùi mặt sâu vào giữa khe ngực kia. Ý nghĩ duy nhất của anh về những con mèo con sẽ bắt đầu và kết thúc với việc anh sẽ làm thế nào để cho cô mèo bé nhỏ đó trần truồng và cưỡi lên bụng anh.

Trong phần lớn cuộc đời của mình, Mark giỏi hai điều: khúc côn cầu trên băng và tình dục. Anh chỉ phô bày mặt tốt của mình trong việc đánh bóng khúc côn cầu, nhưng một gã trai không thể cứ sống mãi trong sân băng mà không biết đến cơ thể của người phụ nữ là gì. Giờ anh không thể làm điều thứ nhất và không có bất cứ niềm hứng thú nào đối với điều thứ hai. Anh chưa bao giờ là một anh chàng để cho đời sống tình dục chi phối cuộc sống, nhưng chắc chắn tình dục là một phần lớn trong cuộc sống của anh. Nhưng việc đã không còn từ khi anh cưới vợ. Christine thường dùng tình dục như một phần thưởng. Khi cô ta có được những gì mình cần, anh có được một lần ân ái.

Chết tiệt, anh luôn nghĩ mình phải thường xuyên được thưởng vì anh luôn chung thủy. Điều đó làm khoảng thời gian anh lên đường đi thi đấu trở nên cực kỳ khắc nghiệt vì hàng tá phụ nữ cứ đổ nhào vào người anh.

“Cuộc hẹn này đáng lẽ ra không nên kéo dài trong một tiếng,” trợ lý của anh nói trong khi rẽ vào First Avenue và đi về phíc bắc. “Tôi phải đưa anh đến ngay Spitfire và cuộc hẹn của anh với tờ Sports Illustrated phải đúng hẹn mới được.”

Anh không thể nhớ được trước đây mình đã đồng ý với cuộc hẹn này, nhưng anh phải thực hiện nó. Khi anh nói với người đại diện của mình về điều này, anh chắc hẳn đang say morphine vì anh không bao giờ nhận lời phỏng vấn khi anh chưa hồi phục hoàn toàn. Bình thường, người đại diện của anh, Ron Dorcey, sẽ không bao giờ thúc ép anh làm điều đó. Nhưng với cái tên Mark đang dần biến mất trên các trang tạp chí thể thao, các hợp đồng quảng cáo đang cạn đi một cách nhanh chóng so với một vũng nước nhỏ ở Mojave, Ron đã sắp xếp một trong số các cuộc phỏng vấn mới nhất nhằm mang lại tiếng tăm cho Mark.

Anh thích cuộc phỏng vấn lần này được diễn ra vào tháng tới hay thậm chí vào tuần tới khi đầu anh thoải mái hơn. Khi anh có cơ hội nghĩ về những gì anh muốn nói như một trong số các tờ báo trước đây đã viết về anh. Anh không được chuẩn bị, và anh không chắc chắn việc anh có thể tự mình trả lời phỏng vấn ngày hôm nay được không. Một cách trực tiếp.

Đợi đã – anh đã nhận ra được một cái gì đó. Bằng cách nào đó anh đã để cho người phụ nữ bé nhỏ này buộc anh phải làm điều đó. Anh không quan tâm đến việc hoàn thành cuộc phỏng vấn và việc thực hiện nó hoàn toàn dễ dàng trong một thời gian dài, không kể đến những điều đúng đắn đã làm. Anh đã để cho cô ta quay anh vòng vòng như thể anh không nặng hơn cô ta bốn mươi lăm cân vậy. Giờ cô ta đang lái chiếc xe của anh như thể tên cô ta nằm trên giấy báo tin nghỉ việc.

Lúc sớm, khi cô ta đề nghị làm trợ lý cho anh thay cho chức vụ nhân viên chăm sóc sức khỏe, trong một khoảng thời gian ngắn anh đã nghĩ, Tại sao lại không cơ chứ? Việc không còn chờ đợi dịch vụ đưa đón có thể khiến anh cảm thấy mình ít lệ thuộc hơn và khả năng tự chăm sóc chính mình ngày càng ít đi. Những người chăm sóc sức khỏe muốn chế ngự cơn đau của anh. Chelsea Ross rõ ràng đang muốn chế ngự cuộc đời anh. Anh không cần cô ta và không muốn cô ta quanh quẩn bên cạnh.

“Tôi vừa mới nhận được tin nhắn từ phóng viên tờ Sports Illustrated một vài phút trước đây và cô ấy hẹn gặp mặt anh trong phòng VIP,” Chelsea nói khi cô cùng Mark đi về phía cửa ra vào của Spitfire. Âm thanh thành phố bao quanh họ. Làn gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi từ vịnh chạm nhẹ vào khuôn mặt cô khi cô ngước nhìn anh ta qua khóe mắt. Cô đã làm tốt công việc. Cô đã đưa anh vào và ra khỏi Salon John Louis vừa kịp thời gian cho cuộc phỏng vấn với tờ Sports Illustrated . Điều đó ắt hẳn phải có giá trị gì đó. Điều đó cũng đã chứng minh với anh ta một điều, cô đã hoàn thành tốt công việc và anh ta phải cần cô. “Tên cô ấy là Donda Clark và cô ấy đã nói rằng cuộc phỏng vấn sẽ không kéo dài hơn một tiếng.”

Anh ta trông cũng thật tuyệt. Phía sau mái tóc đen đã được cắt ngắn nhẹ nhàng chạm vào cổ chiếc áo phông và phía trên hai tai. Anh ta trông gọn gàng. Đẹp trai. Nam tính. Cô đã lo lắng rất nhiều.

Salon John Louis chuyên phục vụ cho một nhóm khách hàng lập dị. Những người lăng xê mốt mới. Những người theo cảm xúc emo. Và Chelsea đã lo lắng rằng Mark sẽ xuất hiện với đôi mắt được trang điểm đậm và mái tóc kiểu Pete Wentz hoặc ban nhạc Flock of Seagulls.

“Sau khi tôi sắp xếp ổn thỏa cho anh và cô phóng viên, tôi phải đến văn phòng của Chinooks.” Cô phải ký một vài giấy tờ bảo hiểm, mà văn phòng chỉ cách đây khoảng năm tòa nhà. “Gọi cho tôi nếu anh xong sớm nhé.”

Lần cuối cùng tôi thấy điện thoại di động của mình là vào đêm xảy ra tai nạn.” Anh liếc nhìn cô từ phía sau cặp mắt kính, sau đó quay về phía vỉa hè. “Tôi đoán nó nằm đâu đó trong chiếc Hummer.”

Cô biết anh có điện thoại nhà, nhưng làm thế nào một người có thể sống mà không cần nhắn tin trong sáu tháng? Cô sống ở Seattle ít hơn hai tuần nhưng cô đã thay đổi số và lập danh sách bạn bè mới. “Anh dùng thuê bao của hãng nào?”

“Verizon. Có chuyện gì sao?”

Tôi sẽ đăng ký cho anh một số điện thoại mới,” cô nói khi mở cửa đi vào sảnh lớn và đi theo anh vào trong. “Rồi đưa anh vào danh sách bạn bè và gia đình.”

Anh đẩy mắt kính lên trên đỉnh đầu và nói điều gì đó đại loại như cứ làm theo ý cô và điều đó giết chết chính mình. Mùi thơm và tiếng xèo xèo của món carnitas và món bánh kẹp xông vào mũi làm dạ dày cô lên tiếng. Không gian lờ mờ bên trong được thắp sáng bởi một chuỗi đèn trần, các bóng đèn hình quả cầu trắng và đèn chùm. Các ti vi màn hình phẳng bốn mươi hai inch được treo giữa các tác phẩm artwork địa phương đang lấp lóe các chương trình thể thao quan trọng. Một nhóm khách hàng đang ngồi ở quầy bar là một sự trộn lẫn giữa những người thành đạt và những tay lè phè mặc đồ cà tàng. Mũ len và các bộ vét doanh nhân tất cả đều hòa lẫn bên trong sảnh thể thao này.

Một nhóm khách ăn trưa tươm tất lấp đầy các bàn và các gian khi Chelsea theo Mark đi qua quầy bar. Những cái đầu quay lại nhìn khi họ đi qua, và cô đã không tự lừa phỉnh chính mình rằng tất cả sự chú ý đều hướng về cô. Có ai đó gọi tên anh ta. Anh ta nâng cánh tay bị thương lên như lời đáp trả, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng lên thanh kẹp bằng alumimum.

Chelsea thường bước vào một nhà hàng và nhìn thấy mọi con mắt đều đổ dồn vào người chủ của mình. Một hoặc hai lần gì đó, cô cố tình tạo sự chú ý cho họ bằng cách ra vẻ như một người hâm mộ hoặc một paparazzi giả mạo. Nhưng nguồn năng lượng này khác rất nhiều so với những gì cô đã trải qua. Nó không phải là sự sùng bái người nổi tiếng một cách hời hợt. Nó rất thật và còn lớn hơn so với bất cứ người nào trong danh sách hạng B, C, hay D mà cô từng làm việc cùng.

“Rất vui được gặp anh, Sát thủ,” anh chàng bartender gọi lớn khi họ đi ngang qua. “Tôi có thể lấy gì cho anh?”

“Không, cám ơn. Không phải bây giờ.”

Chelsea cắn một bên môi. Sát thủ?

Phóng viên tờ Sports Illustrated ngồi ở chiếc sofa bằng da đỏ ở cuối sảnh. Mái tóc vàng dài của cô ta uốn lọn ngang vai, bừng sáng trong ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng. Người phóng viên đứng dậy khi họ tiến đến và đi đến đằng sau chiếc bàn cocktail lớn. Cô ta mặc chiếc áo jacket có hình mắt chim màu đỏ và một chiếc váy bút chì dài ngang đùi giữa. Cô ta cao, quyến rũ và có thân hình hoàn hảo, đó là tất cả những gì mà Chelsea không có. Ôi, Chelsea có thể có được chính xác một mái tóc vàng như thế và cô cũng đã dự tính giảm kích thước ngực mình xuống để phù hợp với cơ thể, nhưng cô sẽ không bao giờ có được cặp chân dài như vậy.

“Xin chào, tôi là Chelsea Ross.” Chelsea đưa tay nắm bàn tay thon thả của nữ phóng viên đó. “Trợ lý của Ông Bressler.”

“Rất vui được gặp cô,” cô ta nói nhưng mắt lại gắn chặt vào người đàn ông phía sau Chelsea. “Anh là người đàn ông khó có thể bị hạ gục,” cô ta nói khi thả tay Chelsea ra và đưa tay về phía Mark. “Tôi là Donda Clark.”

Anh chuyển cây batoong sang tay phải. “Mark Bressler.”

“Ừm, tôi biết anh mà.” Cô ta mỉm cười và di chuyển về chiếc ghế kế bên chiếc sofa mà cô ta đã ngồi. Tôi đã xem trận đấu ở Detroit vào tháng Mười hai năm ngoái.”

Một nụ cười kín đáo xuất hiện trên khóe môi của Mark. “Đó là một trong số các trận đấu cuối cùng mà tôi đã chơi.” Anh di chuyển đến chiếc sofa, đặt bàn tay còn tốt lên thanh nắm và từ từ ngồi xuống. Khóe miệng anh càng xiết chặt hơn, và Chelsea tự hỏi liệu anh có đủ sức cho cuộc phỏng vấn không. Anh ta dường như khá mạnh mẽ. Điều đó khiến mọi người dễ dàng quên đi việc anh ta suýt chết chỉ một vài tháng trước đây.

“Tôi đã nghĩ Detroit có thể thắng được trận đó sau khi Leclaire dính phải cú phạt bốn phút[3], nhưng hỏa lực của đội Chinooks rõ ràng đã lấn át được đội Cánh Đỏ.”

Wow, thật là một ả nịnh bợ. “Tôi có thể lấy cho hai người cái gì đó trước khi tôi rời đi?” Chelsea hỏi.

“Tôi muốn một ly Chablis,” Donda trả lời khi cô ngồi xuống và lấy máy thu âm từ trong túi xách ra. “Cám ơn cô.”

“Còn ông, ông Bressler?”

Anh lấy cặp mắt kính đang ở phía trên đầu xuống và nhét một cọng của nó vào một bên cổ chiếc áo phông. “Nước.”

Chelsea đi về phía quầy bar và tự hỏi liệu Donda có chú ý đến cơn đau như khắc vào một bên miệng Mark và liệu cô ta có viết rõ ra điều đó hay không.

“Tôi có thể giúp gì cho cưng?” Anh chàng bartender hỏi khi con mắt cứ tập trung vào ngực cô. Cô đã quá quen với phản ứng của các anh chàng đối với ngực cô, điều đó không làm cô giận dữ như trước đây. Khó chịu, có. Giận dữ, không.

Chelsea đợi một vài giây trước khi ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt cô. :Một ly Chablis và một ly nước đá.” Cô nhìn vào bảng tên được gắn vào chiếc áo polo màu xanh của anh ta. “Colin.”

Anh ta mỉm cười. Một nụ cười vênh váo của những anh chàng bartender khắp nơi trên thế giới, những người biết được rằng mình là các anh chàng xinh trai. “Cô đã biết tên tôi. Tên cô là gì?”

Cô từng hẹn hò với một vài anh chàng bartender vênh váo. Hầu hết trong số họ đều là các nam diễn viên thất nghiệp. “Anh đã biết nó rồi cơ mà. Đó là Cưng .”

Anh ta với tay lấy một cái ly và cho đầy đá vào đó. “Rất vui được gặp em, cưng. Điều gì đưa em đến với Spitfire vậy?”

“Tôi là trợ lý của Ông Bressler.”

Colin ngẩng đầu lên từ cái ly anh ta đang đẩy nhẹ nó qua mặt bên kia của quầy bar, cười toe toét. “Tôi không nghĩ cô là bạn gái của anh ấy. Cô không phải là mẫu người anh ấy thích.”

“Sao anh biết được mẫu người anh ấy thích?”

“Có rất nhiều vận động viên khúc côn cầu trên băng lang thang ở đây. Anh ấy thường đến đây với một vài anh chàng khác.”

Anh ta rót rượu, và Chelsea nhìn đồng hồ trong chốc lát. “Thế mẫu người yêu thích của anh ấy là gì?” Cô hỏi, chỉ vì công việc của cô cần phải biết đến những chuyện kiểu như thế. Không phải vì cô tò mò hay đại lọai như thế.

“Anh ấy thích các cô người mẫu. Như cô gái tóc vàng mà anh ấy đang nói chuyện.”

“À.” Đã hiểu.

“Tôi thích những cô gái đáng yêu và nổi loạn. Như cô vậy.”

Đáng yêu. Cô luôn luôn đáng yêu. Thông thường, cô luôn tán thành điều đó. Trừ khi cô bị buộc phải đứng bên cạnh một siêu mẫu quyến rũ và được đáng giá cùng lúc. Vì cô thấp hơn, nên mọi người thường cho rằng cô “thật can đảm”. Hoặc có thể do sự tinh tế về thời trang của cô. Mặc dầu mọi người luôn nhận xét giống như vậy đối với Bo, và Bo có xu hướng thời trang của người làm dịch vụ tang lễ. “Điều gì làm anh nghĩ tôi là một người nổi loạn?”

Anh ta tắc lưỡi. Có thể vì nó được viết rõ trên trán cô.”

Điều đó chẳng cho cô biết điều gì. Cô với tay lấy hai ly nước. “Gặp lại sau, Colin.”

“Đừng tỏ ra là người xa lạ thế, cưng.”

Cô quay lại sảnh VIP và đặt hai ly nước lên bàn trước ghế sofa. Mark ngước lên nhìn cô và đẩy kính mát sang phía bên kia cổ áo. “Tôi sẽ quay lại sau một tiếng”, cô nói với anh. “Nếu anh cần gì, cứ gọi.”

“Tôi sẽ chăm sóc anh ấy,” cô phóng viên cam đoan với cô. Và Chelsea phải đợi cho đến khi cô quay người đi trước khi không thể kìm chế được việc mở to mắt. Cô di chuyển qua quầy bar và bước vào cái ấm áp của ánh nắng ban chiều. Những chiếc xe buýt chạy nhanh qua, âm thanh của xe ô tô và tiếng rít của phanh bật vào các tòa nhà bằng đá. Rõ ràng bầu không khí ở Seattle khác hẳn so với L.A. Nó có tốc độ nhanh hơn. Có thể là do khí trời mát mẻ hơn. Hoặc có thể vì những người mặc quần áo sử dụng chất liệu Gore-Tex, vừa đi bộ vừa uống Starbucks kèm với việc nhâm nhi các thanh granola [4] . Dù nó là gì đi nữa, Chelsea thích cuộc sống như vậy. Cô không ngại ở lại Seattle cho đến sau cuộc giải phẩu. Cô nghĩ mình cần một vài tuần lễ để hồi phục trước khi quay trở lại L.A nhằm tìm kiếm may mắn trong việc theo đuổi giấc mơ của mình.

Cô thường nói với các bạn mình rằng các đạo diễn casting thuê ngực cô, chứ không phải con người cô. Cô luôn luôn được phân các vai lẳng lơ hoặc nhân vật quan hệ tình dục bừa bãi. Một khi cặp ngực cô không còn là nhân tố gây chú ý nữa, các đạo diễn sẽ phải dùng cô nghiêm túc hơn. Họ phải chú ý nhiều đến tài năng hơn so với cơ thể cô.

Nếu cô vẫn không có đươc điều đó thì sao? Phần bi quan nho nhỏ trong bộ não cô lên tiếng. Cô sẽ cho chính bản thân mình hai năm. Không, năm năm. Nếu cô vẫn không đạt được bất kỳ điều gì quan trọng vào lúc cô ba lăm tuổi, cô sẽ tìm kiếm một điều khác. Cô sẽ buồn, nhưng cô sẽ không có bất cứ sự hối tiếc nào. Không phải về việc theo đuổi giấc mơ. Dĩ nhiên là không hối tiếc về việc giảm kích thước bộ ngực.

Cô mất ít hơn mười phút để đi bộ đến văn phòng của Chinooks. Cô đã có mặt ở phòng nhân sự vào tuần trước và cảm thấy nó thật dễ dàng. Sau khi cô điền vào các mẫu giấy bảo hiểm, cô đi thẳng đến bộ phận truyền thông nơi em gái cô làm việc. Ngay khi bước vào cửa, cô có thể cảm nhận được có cái gì đó không ổn.

Bo ngồi trên gờ bàn làm việc của mình với hai tay che đi nửa khuôn mặt mình. Jules Garcia đứng trước cô ấy. “Cô lo lắng cho chuyện đâu đâu,” anh ta nói.

“Anh nói nghe dễ dàng. Anh không phải giải quyết việc đó.”

“Cô không cần phải làm gì cả.”

“Chỉ lúc này thôi.”

“Chào mọi người,” Chelsea nói khi cô tiến đến.

Bo thả hai tay ra khỏi mặt. “Chào, Chels.”

“Chào,” Jules cất tiếng chào, đôi mắt xanh lục quyến rũ anh ta đánh giá chiếc áo chim công Gaultier của cô. Đêm trước khi lần đầu tiên cô gặp Jules, cô cho rằng anh ta là gay. Chỉ vì anh ta quá đẹp. Các cơ bắp bị cầm tù của anh ta gào thét anh ta là gay, ngưng một vài phút đồng hành cùng anh ta đã làm sáng tỏ sự rối loạn đó. Chelsea đã từng gặp gỡ nhiều người đàn ông gay trong đời mình. Cả các anh chàng “thẳng tính” nữa. Jules là kiểu người hiếm có, anh ta không dễ dàng phù hợp với phe này hay phe khác. Không giống với Mark Bressler. Sẽ chẳng ai đặt câu hỏi cho việc Mark sẽ thuộc phe nào. Cả cơ thể anh ta tỏa ra độc tố của người có tình dục khác giới. Bản năng giới tính của Jules bị che đậy nhiều hơn, bên dưới keo xịt tóc và các mối nguy hiểm do thời trang. Như chiếc áo sơ mi sọc màu tím-than-và-hồng anh ta mặc hôm nay.

“Có chuyện gì sao?”

Bo đưa cho Chelsea chuyên mục thể thao trên tờ Seattle Times. Một bức ảnh được phóng to về một vài người đàn ông đang đứng trên một chiếc du thuyền, một trong số họ đổ bia từ chiếc cup Stanley vào một người phụ nữ mặc bộ bikini, chiếm gần hết trang đầu tiên, với lời chú thích: Chinooks ăn mừng ở gần Vashon với chiếc cúp của Lord Stanley.

“Họ tiệc tùng cùng với chiếc cúp Stanley? Họ có thể làm điều đó không?” Chelsea nghiên cứu bức ảnh. Nó hơi mờ nhưng khá rõ. “Ý chị là, điều đó có được phép không?”

“Thực ra đó là truyền thống,” Jules quả quyết với cô. “Mỗi một thành viên của đội được phép giữ chiếc cup trong một ngày.”

“Họ có thể làm bất kỳ điều gì họ muốn với nó sao?” Giờ cô hiểu được một vài nổi lo lắng của Bo.

“Có chùng mực,” Jules trả lời. “Và một người đại diện của tòa nhà Danh Vọng sẽ có mặt cùng với chiếc cup mọi lúc mọi nơi.”

Rõ ràng việc đổ bia lên người phụ nữ mặc bikini được xem là “có chừng mực”.

Bo trượt khỏi bàn làm việc của mình. “Giờ sẽ là cơ hội tuyệt vời cho các kẻ chơi xấu.”

Jules lắc đầu. “Cô lo lắng quá nhiều. Sau khi tất cả họ được giữ nó, nó sẽ được mang đi, tên họ sẽ được khắc lên đó và mọi việc sẽ lắng xuống.”

Chelsea quẳng tờ báo lên bàn của em gái mình. “Có bao nhiêu cầu thủ được giữ chiếc cup đó?”

“Tất cả những người có đủ tư cách có tên được khắc lên đó. Nếu phải nói mà không cần suy nghĩ thì tôi nghĩ là hai mươi bốn người,” Jules trả lời. “Bao gồm cả Ty Savage và Mark Bressler. Ngay cả những người không chơi đủ trận trong cả mùa giải.”

“Ông Bressler có một ngày với chiếc cup sao?” Anh ta không nói đến điều đó. Nhưng ngược lại, anh ta đã không nói quá nhiều. Ngoại trừ những khi anh ta muốn thô lỗ.

“Dĩ nhiên. Anh ấy là đội trưởng cho đến trước lượt đấu playoff. Bất cứ cầu thủ nào chơi trong bốn mươi mốt trận ở mùa giải thưởng hay năm trận plyoff đều hợp lệ. Bressler đã chơi rất tốt trong bốn mươi mốt trận và là nhân tố lớn giúp đội lọt vào vòng chung kết. Anh ấy đã giúp hình thành đội và đáng nhận được sự khen ngợi cho chiến thắng ở mùa giải như tất cả các cầu thủ khác. Thật tiếc là anh ấy đã không thể chơi trong trận chung kết.”

“Khi nào thì đến ngày của anh ấy?” Cô lôi chiếc BlackBerry ra khỏi túi xa1xh để ghi nhớ.

“Em không biết.” Bo trả lời.

“Tôi chắc là anh ấy có thể có nó bất cứ khi nào anh ấy muốn. Anh ấy đã nói chuyện với bất cứ ai về ngày anh ấy sẽ giữ chiếc cup chưa?”

Chelsea lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi sẽ hỏi anh ấy.”

Jules đưa tay ra và vuốt nhẹ vào vạt áo sơ mi của cô. “Thật đẹp.”

“Cám ơn. Nó của Gaultier.”

“Đúng như tôi đã nghĩ. Tôi có một chiếc áo Gaultier bằng lụa màu thiếc và vàng.”

Dĩ nhiên là anh ta có. “Anh có chắc là mình không phải là gay không?” Cô hếch đầu sang một bên. “Bo không thích thú gì thời trang, và tôi thích tìm một người bạn tốt là gay để đi mua sắm cùng.”

“Em có những điều quan trọng hơn phải làm trong đời mình,” Bo đáp trả lại.

“Như điều gì?” Jules và Chelsea cùng nhau hỏi.

“Như… như việc làm của em chẳng hạn.”

Jules nhìn hai chị em. “Nếu hai người không giống nhau, tôi sẽ không nhận ra hai người là chị em sinh đôi đấy. Hai người quá khác biệt.”

Chelsea nghĩ về cuộc tranh cãi với em gái mình vào tối hôm trước. “Bo đáng tin cậy hơn tôi.”

Em gái cô mĩm cười với cô. “Em có thể thuộc mẫu người hay lo lắng.”

“Đó là một cách nói khéo léo.” Jules cười tủm tỉm. “Cô hách dịch như quỷ.”

“Ừm, thì phải có ai đó như thế nếu không chẳng có việc gì được hoàn thành ở đây.”

“Đúng vậy. Cả tập đoàn sẽ sụp đổ nếu không có một người phụ nữ cao một mét năm ở phòng PR nói cho mọi người biết việc phải làm và cách thực hiện nó.”

“Tôi cao một mét năm sáu,” Bo nói như thể họ đang ở trường trung học và chỉ sáu phân cũng là điều quan trọng. Con bé cau mày và đẩy mái tóc ngắn ra sau tai. “Sao anh ở đây, Jules? Chỉ để cãi nhau với tôi thôi sao?”

“Như mọi khi, thật vui khi được cãi nhau với cô, và tôi cũng muốn đến xem liệu cô có rảnh đi ăn trưa cùng tôi không.”

“Tôi có cuộc họp trong mười phút nữa,” Bo càu nhàu.

Anh ta nhìn về phía Chelsea. “Cô rảnh không?”

Cô liếc nhìn đồng hồ trên điện thọai. Cô không có cảm giác rằng Jules hỏi cô chỉ vì anh ta nghĩ cô và Bo có thể hoán đổi cho nhau. Anh ta là một anh chàng tốt bụng. Cả hai đều phải ăn, nhưng cô vẫn phải hỏi em gái mình vì anh ta đã hỏi Bo trước. “Em có phiền không?”

“Không sao đâu.”

“Tuyệt, vì chị đang đói muốn chết đây.” Cô nhìn Jules. “Tôi phải quay lại Spitfire trong nửa tiếng nữa.”

“Tôi biết một quán sandwich không xa đây lắm. Cô có thể mua thứ gì đó và ăn trên đường đi.”

“Được.” Chelsea liếc nhìn em gái mình, người đang liếc Jules như thể anh ta đang làm gì đó sai vậy. “Em có chắc là em không phiền không?” cô hỏi.

“Em chắc mà.” Con bé quay về phía bàn làm việc và cầm tờ tạp chí lên. “Một trong số chúng ta phải làm việc.”

“Một trong số chúng ta có ngày nghỉ.” Jules đi về phía cửa. “Thật tệ người đó là cô.”

“Ừm.” Cô ấy thở dài não nề. “Thật tệ đó là tôi.”

“Gặp em ở nhà nhé,” Chelsea nói kho cô đi về phía cửa. Bo gật đầu nhưng không quay người lại.

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô hỏi Jules khi họ đi về phía cuối hành lang. “Bo cư xửa thật lạ.”

“Phải vậy không?” Anh ta mở cửa cho cô, và khi cô đi qua, cô ngửi được mùi nước hoa của anh ta. “Tôi nghĩ tất cả những việc xảy ra với chiếc cup làm cho cô ấy lo lắng hơn bình thường. Và cô ấy cũng thường hơi căng thẳng một chút.”

“Có lẽ thế.” Cô thả điện thoại vào ví và lấy mắt kính mát ra. “Anh có thể kể cho tôi nghe về Mark Bressler không?”

“Tôi không biết nhiều lắm. Tôi biết anh ấy một thời gian ngắn khi tôi làm việc cho Chinooks năm năm trước đây. Tôi cũng chỉ vừa mới bắt đầu làm việc lại cho tập đòan. Tôi được thuê để giúp đỡ cho bà Duffy khi bà ấy được thừa kế đội khúc côn cầu. Vào khoảng một hoặc hai tháng gì đó sau tai nạn của anh ấy.”

Chelsea nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quên được trận đấu tối hôm kia. Không chỉ vì nó thật thích thú để xem mà còn vì trong buổi trao giải, Bà Duffy xuất hiện trên sân băng trong đôi giày trượt băng màu hồng phấn, và đội trưởng đội khúc côn cầu, Ty Savage đã ngã người cô ấy ra và tặng cho cô ấy một nụ hôn kiểu Pháp cho toàn thế giới nhìn thấy. “Điều đó thật quá lãng mạn,” cô thở dài.

“Ừm.”

Cô ngước nhìn anh ta, khi ánh mặt trời chiếu sáng mái tóc đen nhẹ như tơ đó. “Anh không nghĩ vậy sao?”

“Dĩ nhiên là có nghĩ đến.” Anh ta nhún đôi vai lớn. “Tôi chỉ hy vọng Ty sẽ không làm tan vỡ trái tim cô ấy. Cô ấy là một người tốt, và tôi ghét phải nhìn thấy cô ấy bị tổn thương.”

“Anh ta đã giải nghệ vì cô ấy. Không có nhiều người đàn ông làm những việc như thế. Anh ta ắt hẳn phải yêu cô ấy lắm.”

Họ đi thêm một vài bước nữa, Jules mở cửa một tiệm ăn nhỏ và cả hai bước vào bên trong. Mùi bánh mì mới nướng làm dạ dày Chelsea phát ra tiếng kêu. “Yêu không bao giờ tính toán,” anh ta nói.

Cô biết điều đó khá rõ. Cô đã từng yêu một vài lần, chỉ để nhận được toàn sự bội bạc. Nhưng cô luôn nhanh chóng ổn định lại chính mình và tiếp tục bước tiếp. Trong quá khứ, cô đã để sự ham muốn và tình yêu hòa trộn trong đầu mình. Cô đã để cho những khuôn mặt điển trai, cơ thể nóng bỏng và những hành động khéo léo thuyết phục chính cô rằng những gì cô cảm nhận là tình yêu. Kiểu tình yêu tồn tại mãi mãi. Kiểu tình yêu mà cha mẹ cô đã chia sẻ. Nhưng điều đó chưa bao giờ đúng với cô, nhưng cô chắc mình sẽ kiếm được một người nào đó như vậy trong một ngày nào đó. “Anh nói có vẻ hơi cay độc nhỉ?”

Anh ta nhún vai. Họ cùng đi về phía quầy tính tiền. “Tôi luôn công kích những cô gái không thích tôi hay chỉ muốn làm ‘bạn’. Chúa ơi, tôi ghét khi một người phụ nữ chỉ muốn làm bạn.”

Cô tự hỏi có phải anh ta đang nói về chủ mình không. Cô ngước nhìn bảng thực đơn viết bằng phấn và hỏi, “Ai là người chỉ muốn làm bạn với anh?”

Jules lắc đầu. “Đừng bận tâm.” Anh ta gọi món sandwich gà tây kèm pho mát Swiss, nhiều rau và không xốt mayonnaise. “Ngày đầu tiên của cô thế nào?”

Chelsea gọi món sandwich thịt lợn muối và pho mát dày, có rau và xốt mayonnaise. “Anh đang đổi chủ đề à?”

“Đúng vậy.”

Ngày đầu tiên của cô thế nào ư? Cô đã sống sót và thậm chí còn xoay xở được việc tìm kiếm chiếc váy trong bộ sưu tập của Betsey Johnson đang giảm giá ở Neiman Marcus. Nhưng… “Ông Bressler thật khó tính.”

“Tôi có nghe nói. Chỉ hơn một tháng, anh ấy đã đuổi năm người chăm sóc sức khỏe. Cô là người thứ sáu.”

Cô không biết được con số chính xác, nhưng cô không ngạc nhiên lắm về điều đó. “Tôi không phải người chăm sóc sức khỏe. Kế hoạch của tôi là làm cho anh ta hoa mắt với các kỹ năng trợ lý của tôi.” Anh ta dường như chưa từng bị hoa mắt về điều đó, nhưng Jules không cần phải biết. “Vào lúc tôi đón anh ta quay về nhà ngày hôm nay, anh ta sẽ tự hỏi phải xoay xở như thế nào khi không có tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui