Không Gian Bé Gái Mồ Côi Xuyên Đến Thập Niên 60 Xuất Sắc Nhân Sinh


Nguyên nhân là, tại một trạm xe, khi hai nữ sinh lên xe, một trong số đó nhìn thấy vé của mình là chỗ trên, nhưng lại không muốn leo lên cao, còn chỗ dưới thì không an toàn.

Cô ta liền nói với cô bạn:



- Tuyết Nhi, tớ không muốn ngủ ở chỗ trên.



Cô bạn tên Tuyết Nhi nghe vậy liền nhìn về phía hai người ở chỗ giữa mà nói lớn:



- Này, nhường chỗ giữa cho chúng tôi, các người lên chỗ trên mà ngủ.



Hai người đang đọc sách bị tiếng gọi làm giật mình, tôi ngồi dậy, mắt lạnh nhìn nữ sinh vừa nói.



- Cô là cái gì mà bảo chúng tôi phải làm theo? Nhìn cô chẳng ra gì nhưng lại rất hách dịch.



- Ngươi...!ngươi không thể nói lý.

Nhường cho chúng tôi cũng có mất gì đâu, chúng tôi sẽ trả tiền cho các ngươi mà.



- Ồ, ngồi giường nằm mà còn phải thiếu tiền à? Chúng tôi nhường cho các cô thì được gì? Nếu không muốn ngủ chỗ trên, các cô cứ đổi vé với tiếp viên đi.



- Ngươi...!đồ nhà quê! Nhường cho chúng tôi, nếu không tôi không khách sáo đâu.




Mọi người xung quanh nhìn nữ sinh kiêu ngạo này bằng ánh mắt khinh thường.

Cô bạn tên Giai Lệ kéo tay Tuyết Nhi, nói nhỏ:



- Thôi bỏ đi, người ta không muốn đổi thì thôi.



- Không được, Giai Lệ, chỗ này chúng ta phải có.

Này, các ngươi, xuống dưới ngay!



Lâm Đan thấy có nhiều người đến xem náo nhiệt, định nói gì đó nhưng tôi ngăn lại.



- Ha ha, khôi hài thật.

Đồng chí này chắc đầu óc có vấn đề.

Ngươi bảo ta xuống là ta phải xuống sao? Muốn gây sự thì kiếm chỗ khác đi, chúng ta không rảnh.



Tuyết Nhi nghe xong tức điên lên, lập tức leo lên giường giữa kéo tôi xuống:



- Ngươi không xuống đúng không? Vậy ta kéo ngươi xuống!



Cô ta vừa định chạm vào tôi, tôi liền cho cô ta một cái tát:




- Cút! Đừng chọc tức ta, nếu không sẽ không chỉ là một cái tát.



Tuyết Nhi ôm mặt hét lên:



- Ngươi dám đánh ta, để xem ta không xé nát mặt ngươi!



Cô ta lại định đánh tôi, tôi liền đá cô ta xuống giường.

Tuyết Nhi ngã đau đớn kêu la, cô bạn Giai Lệ vội vàng chạy lại đỡ cô ta, nói với chúng tôi:



- Đồng chí, không muốn nhường thì thôi, sao phải đánh người?



Lâm Đan không chịu nổi, liền nói:



- Ngươi không có mắt à? Bạn ngươi ra tay trước.

Đây là phòng vệ chính đáng.

Sao không ngăn bạn ngươi lại từ đầu? Xem ngươi thích xem náo nhiệt quá nhỉ.

Hay ngươi không muốn ngủ ở chỗ trên, nên để bạn ngươi ra mặt, còn mình thì đứng xem?



Giai Lệ nghe xong, mặt đỏ bừng, giãy bày:



- Không phải như vậy đâu.



Tuyết Nhi từ từ nhớ lại sự việc, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Giai Lệ.

Giai Lệ thấy Tuyết Nhi nhìn mình, vội vàng giải thích:



- Tuyết Nhi, không phải như vậy, đừng tin lời bọn họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận