Không Gian Bé Gái Mồ Côi Xuyên Đến Thập Niên 60 Xuất Sắc Nhân Sinh


Vẫn là không nên nhìn lâu, kẻo chịu khổ lại là chính mình.

Tô Cường thấy vậy, thật không vừa mắt.

Xem ra ngày thường huấn luyện chưa đủ nghiêm, phải cho bọn họ luyện thêm mới được.



Tô Cường xin lỗi: "Tiểu Hi, thật là làm cháu sợ rồi.

Mấy đứa nhỏ này đúng là không có mắt."



Lãnh Tử Hi vội đáp: "Không sao đâu Tô bá, chỉ là không quen bị nhiều người nhìn nên thấy hơi ngượng thôi."



Bỗng nghe tiếng phanh, Lãnh Tử Hi ngã nhào xuống đất.

Tô Cường kinh ngạc nhìn cô bé vừa nói chuyện với mình giờ đã nằm dài trên đất.

Nhìn lên thì thấy chính là tân binh trong đoàn của mình - Mạc Hạo Thần.



Mạc Hạo Thần vội xin lỗi, nhưng vừa thấy người bị ngã là cô bé quen biết thì không khỏi ngạc nhiên và vui mừng: "Ôi trời, đau quá.

Sao mình lại bị đâm nữa thế này? Lần này là ai?"




Cô ngẩng đầu nhìn và kêu lên: "Ngươi...!sao ngươi lại ở đây?"



Tô Cường hỏi: "Hai người quen nhau sao?"



Mạc Hạo Thần nghiêm túc đáp: "Báo cáo tham mưu trưởng, chúng tôi đã gặp nhau vài lần."



Lãnh Tử Hi giải thích thêm: "Gặp vài lần thôi."



Cô tức giận nhìn Mạc Hạo Thần lầm bầm: "Sao lần nào cũng gặp ngươi và bị ngươi đâm."



Mạc Hạo Thần thấy cô bé tức giận, nhưng trong lòng lại thấy cô thật đáng yêu.

Tô Cường thấy bầu không khí giữa hai người này có gì đó lạ lạ, rồi nhìn ánh mắt của Mạc Hạo Thần, liền nghĩ: "U, tiểu tử này không phải để ý đến Tiểu Hi sao?" Lại nhìn cô cháu gái tức giận, ông biết cô bé không thích hợp.



"Không ngờ tiểu tử này mới đến mấy ngày đã để ý đến chất nữ của ta.

Không được, phải trấn giữ cửa ải này mới được, không thể để Tiểu Hi bị hắn lôi kéo."




Ông vội nói: "Mạc doanh trưởng, nếu không có gì thì chúng tôi vào dùng cơm trước."



Mạc Hạo Thần cảm nhận được sự phòng bị của tham mưu trưởng nhưng không để tâm, vì biết chuyện này còn dài.

Anh nhường đường cho họ vào trước.



Thấy Mạc Hạo Thần tránh ra, Lãnh Tử Hi liền hừ một tiếng rồi đi cùng Tô Cường vào trong.

Nhìn thực đơn, thấy không nhiều món ăn, thịt chỉ có ba loại, đành chấp nhận lấy đủ ba món thịt và bảy tám cái màn thầu trắng.



Tô Cường thấy cô bé bưng nhiều đồ ăn như vậy thì giật mình: "Nha đầu này sợ ta ăn không đủ no hay sao, lấy bảy tám cái màn thầu thế này thì biết nói sao."



Tô bá bá, tới ăn cơm đi.

Không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của bá không, hôm nay tạm thế này.

Về sau có dịp, cháu sẽ tự nấu cho bá ăn."



Tô Cường nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Nha đầu này có phải hiểu lầm ý nghĩa của từ 'tạm chấp nhận' không? Thức ăn thế này mà kêu tạm chấp nhận, vậy người khác ăn gì?"



Dù vậy, ông cũng hiểu đó là tấm lòng của cô bé, liền vội đáp: "Không sao, tới ngồi xuống ăn đi.

Lần sau không cần tiêu pha như vậy đâu, biết không?"



Lãnh Tử Hi cười: "Đã biết Tô bá bá, lần đầu tiên mời bá ăn cơm nên không biết món gì ngon, chỉ nghĩ chọn cái tốt nhất.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận