Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con FULL


Thức giấc vào buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Dung và Sở Uyên thấy Sở Ương cười gian ám muội nhìn về phía mình, đến ngay cả Mạc Thiên cũng mím môi, dùng ánh mắt đùa giỡn liếc qua liếc lại giữa hai người bọn họ, đặc biệt kín đáo liếc nhìn phía sau Bạch Dung nhiều thêm vài cái.
Bạch Dung đoán chắc đêm qua mấy người họ đều nghe thấy được âm thanh do hai người bọn họ phát ra, mặc dù lúc làm cả hai đã cố gắng kìm nén không để phát ra tiếng động quá lớn, thế nhưng đến lúc say mê chìm đắm cùng đạt tới cao trào thì chắc hẳn đã không còn nhẫn nhịn được âm thanh phát ra nữa.

Da mặt Bạch Dung trên phương diện này khá dày, cậu căn bản chẳng buồn để ý chuyện người khác sẽ lấy nó ra để chê cười mình, hiện giờ ngoại trừ cảm giác hông đau eo mỏi thì cũng chỉ còn sót lại sự thỏa mãn từ tận đáy lòng mà thôi.

Bạch Dung không khỏi bĩu môi thầm nghĩ, cái tên Sở Uyên này thật sự không hề khiến cậu cảm thấy thất vọng nha, còn có hiệu quả từ rượu cẩu kỉ tử mà cậu ngâm dường như cũng rất tốt thì phải, tối qua anh Sở lớn nhà cậu phát rồ tới muộn như vậy mà hôm nay cũng không có cảm giác mệt mỏi hay khó chịu gì, eo không đau, chân chẳng nhũn, ngược lại có vẻ càng nhiều sinh lực hơn ấy chứ, xem ra cậu nên ngâm trữ nhiều loại rượu này một chút mới được.
So với nét bình tĩnh đắn đo phân tích của Bạch Dung thì da mặt của tên đàn ông trưởng thành như Sở Uyên lại mỏng tới khó lòng tưởng tượng ra nổi, bị anh trai nhà mình cười nhạo một cái liền đỏ ửng hai bên tai, lại bị Mạc Thiên quét mắt như có như không liếc một cái thì cả khuôn mặt dần trở lên đỏ au, không chừng toàn bộ cơ thể cất giấu sau lớp quần áo dày dặn kia cũng đều đỏ hết cả lên rồi ấy chứ.
Hai người Sở Ương và Mạc Thiên cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, ánh mắt như có độc dược vậy, Sở Uyên nào phải đối thủ của hai người họ, trước mặt đám người này anh chẳng khác nào cậu thiếu niên mới biết yêu cả, nói một tiếng đi lên núi liền vội vàng chạy khỏi nhà, thầm nghĩ trốn đi.
Bạch Dung là người cực kì bảo vệ đồ ăn dưới cánh của mình, thấy anh Sở lớn nhà mình bị người khác bắt nạt trong lòng dĩ nhiên chẳng thể nào vui vẻ, trừng mắt cảnh cáo hai người một cái liền rảo bước đuổi theo Sở Uyên kéo anh lại.
"Trời đông rét mướt lên núi cái gì chứ hả, trở về ngay, lúc nãy cha nói có việc cần tìm chúng ta." Bạch Dung kéo người đi vào trong nhà.
Mặt Sở Uyên đỏ bừng xấu hổ, hiện giờ đã không dám nhìn thẳng vào Bạch Dung luôn rồi, nếu không anh lại bất giác nhớ về cảnh tượng buổi tối ngày hôm qua, nhớ lại dáng vẻ Bạch Dung ngồi trên người mình rên rỉ hùa đón theo từng động tác mãnh liệt của anh...
Sở Uyên vừa nghĩ tới cảnh tượng kia đầu óc liền muốn sung huyết, Dung thật sự, thật sự...
"Nghĩ cái gì đấy hả? Đi mau lên, chớ để cha phải đợi." Bạch Dung thấy sắc đỏ trên mặt anh không chỉ không bớt đi được chút nào mà càng ngày càng đỏ hơn, liền biết anh đang nghĩ tới chuyện gì, cậu giơ chân đạp nhẹ lên gót giầy Sở Uyên, loại chuyện này đến cậu còn không dám tơ tưởng nó vào ban ngày, thế mà cái tên Sở Uyên không muốn sống nữa rồi có phải không?
"Ừ, ừ." Sở Uyên vội gật đầu, cúi gằm mặt đi theo sau Bạch Dung vào nhà.
Từ trên ban công, Sở Ương và Mạc Thiên thu gọn dáng vẻ xấu hổ của Sở Uyên vào trong tầm mắt, cả hai vui tới sắp cười bò ra sàn nhà luôn rồi, hai tên này yêu đương cũng trong sáng quá đi, chẳng khác nào tình yêu của đám học sinh cấp 3 cả, thật thú vị.
Sở Tu Viễn sáng sớm vừa thức dậy liền ôm rịt cậu nhóc Hú Dương không nỡ buông, cả cơ thể nhỏ bé của Sở Hú Dương được bảo mẫu dùng từng lớp tã lót dày bọc kín lại, được cột chặt bằng một sợi dây đỏ, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ra bên ngoài, bên trên còn được đắp một cái chăn mỏng nhằm tránh gió.

Sở Tu Viễn liền ghé sát tới trước mặt nhóc con, phát ra âm thanh đùa giỡn với cháu trai nhà mình, nếu không thì lại lấy bụng ngón tay chọc nhẹ lên khuôn mặt tròn vo đẫy đà của bé.


Sở Hú Dương cũng không khóc, hiện giờ nhóc con còn chưa biết cười, những lúc được ông nội trêu đùa chỉ ê a phát ra hai tiếng, âm thanh vừa mềm mại vừa đáng yêu muốn xỉu, chọc cho Sở Tu Viễn ha ha cười theo, yêu thích không nỡ rời nửa bước, càng thêm ra sức trêu chọc cậu nhóc.
Lúc Bạch Dung và Sở Uyên tiến vào liền thấy được dáng vẻ ôm Hú Dương một cách thỏa mãn của Sở Tu Viễn, hai ông cháu má kề má, một người thì cười đến vui vẻ, người còn lại cũng ê a ê a không ngừng, căn phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của hai ông cháu nhà này, đúng là hình ảnh gia đình hạnh phúc thực sự.
"Cha gọi hai người chúng con tới có việc gì không?" Hai người đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, Sở Uyên mới cất giọng hỏi.
Lúc này ông cụ Sở Tu Viễn mới chịu ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ, gật gật đầu xem như chào hỏi rồi nói:
"Ngồi đi đã."
Sở Uyên và Bạch Dung lần lượt ngồi xuống chiếc sofa ở vị trí đối diện với ông, tiếp đó Sở Uyên lại chuẩn bị thêm một chút nước trà nóng rồi cả hai mới im lặng chờ đợi Sở Tu Viễn nói chuyện.
"Thực ra thì cũng không phải vấn đề to tát gì, chỉ là chuyện của cha tiểu Bạch mà thôi." Sở Tu Viễn liếc nhìn hai người một cái, nhỏ giọng thở dài.
Sắc mặt Bạch Dung nhanh chóng tối sầm lại, từ trước tới giờ Sở Uyên đều cực kì nhạy cảm với mọi thay đổi về cảm xúc của Bạch Dung, vậy nên, anh rất nhanh đã cảm nhận được sự khác lạ từ phía cậu, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ cánh tay Bạch Dung coi như lời an ủi.
Bạch Dung quay qua mỉm cười với anh một cái, lúc này sắc mặt cậu đã khá hơn rất nhiều.
Sở Tu Viễn ngồi phía đối diện nhìn cách thức chung sống hòa hợp giữa hai người thì lòng cũng cam thấy an ủi phần nào, trực tiếp nói với Bạch Dung vẫn còn đang khá căng thẳng:
"Tiểu Bạch cũng không cần phải lo lắng quá mức đâu, bây giờ con với Dương Dương đều đã là người nhà họ Sở chúng ta, người nhà họ Bạch chắc hẳn sẽ không dám động tới hai người, nếu chúng dám thì không chỉ có cha là người không buông tha cho chúng, ông nội hai đứa càng không có chuyện bỏ qua cho chuyện này, đặc biệt là nhóc con Dương Dương của chúng ta, hiện giờ nó thế nhưng chính là cục vàng của gia đình ta đấy nhé, những người được sắp xếp đi theo bảo vệ bên cạnh thằng bé đều là người mà cha với ông nội hai đứa biết rõ nguồn gốc xuất thân, những kẻ không liên quan muốn đến gần cháu nội ta nửa bước cũng khó ấy chứ."
"Vâng, con hiểu rồi, cảm ơn cha." Bạch Dung mỉm cười gật đầu, kỳ thật, lấy năng lực của Bạch Dung thì cậu vẫn có lòng tin có thể khiến cho người cha trên danh nghĩa kia của mình không động tới hai ba con cậu được, dù gì vẫn còn nhà họ Bạch nữa, người anh trai kia của cậu chắc chắn sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội, hiện giờ cậu đã rời đi nhà họ Bạch, anh ta ngay cả một người thừa kế cũng không có, tranh qua tranh lại cuối cùng vẫn thuộc về nhà họ Bạch mà thôi, làm sao Bạch Quân Đạt có thể cho phép đứa nhỏ của Bạch Dung quay trở lại nhà họ Bạch tranh giành tài sản với gã được chứ?
"Có điều, mặc dù không dám cứng rắn ép buộc, nhưng cha sợ ông ta muốn xuống tay từ chỗ con, dù gì con, con cũng là con trai ruột của ông ta...." Sở Tu Viễn nói tới chỗ này liền chần chừ không nói tiếp, có vài lời sau khi nói ra khẳng định sẽ làm tổn thương tới Bạch Dung, nhưng làm sao ông có thể để con cháu nhà họ Sở rơi vào vũng đầm lầy đen tối bẩn thỉu nhà họ Bạch đó được cơ chứ, ông cùng ông nội Sở đều nhất quyết không đồng ý.
"Sẽ không đâu ạ," Bạch Dung mỉm cười đáp, trong mắt lại mang theo từng tia rét lạnh như dao, "Con đã không thừa nhận người đó là cha mình từ lâu, ông ta không có tư cách ấy, nếu không phải trước khi mất mẹ con nhất quyết yêu cầu con phải tuân thủ theo di ngôn của bà, nói không chừng con đã muốn tự tay giết chết ông ta rồi..."
"Dung." Sở Uyên đột nhiên ôm chầm lấy bả vai cậu, khuôn mặt chứa đầy nét lo lắng nhìn thẳng về phía Bạch Dung, tựa hồ không muốn cậu nói tiếp những lời nhẫn tâm ấy nữa.
Bạch Dung quay qua mỉm cười an ủi anh, sắc mặt cậu cũng dần dịu lại, tiếp tục nói:
"Em tốn công tốn sức điều tra nhiều năm như vậy, làm sao không tra ra cái chết của mẹ mình có liên quan với ông ta được chứ, thế nhưng mẹ không cho phép em tự tay giết cha ruột của mình, bởi vậy em vẫn luôn bám trụ lại trong nhà họ Bạch, chính là muốn tìm cơ hội mượn đao giết người, vốn dĩ năm ngoái em đã lên kế hoạch xong xuôi, dự tính dùng trọn vẹn thời gian một năm nay để thực hiện kế hoạch giết chết ông ta, nào ngờ lại gặp được anh, tiếp đó là bất ngờ mang thai Hú Dương, cũng từ đây em mới quyết định buông bỏ tất cả, em không muốn Hú Dương còn chưa sinh ra đã bị ô nhiễm bởi những thứ bẩn thỉu đó, hiện tại mới thấy, quyết định này của em là vô cùng đúng đắn, Hú Dương và anh quan trọng hơn nhiều so với sự sống chết của con người đó."
"Ừ, từ giờ trở đi anh sẽ là người bảo vệ cho em." Bạch Dung rất ít khi nói ra những lời này với anh, lúc này lòng Sở Uyên thấy cảm động không thôi, hai tay vòng qua ôm lấy bờ vai cậu, trán cụng trán thân thiết không rời với đối phương, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến cùng tình cảm sâu đậm.

Sở Tu Viễn nghe xong lời giãi bày của Bạch Dung liền nhớ tới những gì cậu từng phải trải qua trong quá khứ, càng thêm thương xót cho đứa nhỏ trước mắt, ông thực sự không cách nào hiểu rõ, tại vì sao trên đời lại có loại người máu lạnh đến thế, không buông tha cho người vợ kết tóc se duyên, cùng chung sống hơn mười năm trời với mình cũng thôi đi, đến ngay cả đứa con, đứa cháu ruột thịt, cùng chung huyết thống với mình cũng không chịu buông tha, thực không khác gì so với súc vật cả.
"Nếu trong lòng con đã có chủ kiến của chính mình thì cha cũng yên tâm phần nào, cha cùng với ông nội hai đứa tuyệt đối không để những kẻ đó đến gần Dương Dương dù chỉ một bước." Sở Tu Viễn cực kì kiên quyết nói, cục cưng bé nhỏ của ông nên có một cuộc sống vui vẻ lành mạnh, sao có thể để cho những thứ không sạch sẽ đó làm ô nhiễm dù chỉ một chút được cơ chứ.
"Vâng thưa cha, cha với ông nội cứ yên tâm, chúng con cũng sẽ không để người đó đến gần Húc Dương đâu ạ." Bạch Dung dùng ánh mắt kiên định nói lời đảm bảo với ông.
"Được rồi, vậy hai đứa bận rộn việc của chính mình đi, hai ngày nay ta phải ở bên Dương Dương nhà chúng ta nhiều thêm một chút, nếu không chẳng biết bao giờ mới có cơ hội lại tới thêm lần nữa." Sở Tu Viễn chuyển rời ánh mắt về phía Hú Dương đang bị bọc thành một quả bóng ở bên cạnh, ánh mắt chứa đầy yêu thương cùng lưu luyến.
Bạch Dung và Sở Uyên đều không tính ngồi lại quấy rầy khoảng thời gian bên nhau hiếm hoi của hai ông cháu nhà này, vậy nên cả hai liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Sở Tu Viễn cùng Sở Ương ở lại nhà Bạch Dung tròn hai ngày, đến ngày chủ nhật hai người mới lưu luyến miễn cưỡng rời đi.

Nhất là Sở Tu Viễn, lảm nhảm nói chuyện không ngừng với nhóc con còn chưa nghe hiểu cái gì Sở Hú Dương hồi lâu mới chịu trả lại Dương Dương nhỏ bé của ông về lòng Bạch Dung, đến tận lúc ngồi trên xe rồi vẫn trông ngóng nhìn về nơi này không nỡ rời xa.
Bạch Dung có ấn tượng khá tốt với cha Sở, cậu cảm thấy một người cha bình thường hẳn là nên có dáng vẻ như vậy, cậu không nhịn được lòng thầm coi ông như cha đẻ của mình.

Lúc hai người rời đi, mấy thứ tốt nhà làm ra cậu đều góp nhặt lôi ra hết, nhét đầy một thùng lớn rồi vẫn cảm thấy còn chưa đủ, khiến cho Sở Ương vui mừng tới cười toe toét không ngâm được miệng, được hời còn khoe mẽ ra vẻ, nói thẳng đợi ăn hết đống này nhất định sẽ gọi điện thoại tới báo, đến lúc đó nhở gửi qua cho anh ta thêm nữa.
Tất nhiên là Bạch Dung sẽ không từ chối.
Tiễn người rời đi xong, Bạch Dung và Sở Uyên lại quay trở lại với guồng quay công việc, số ngô cùng với khoai lang đỏ trồng trên núi đã được bà cụ Dương Tố Phân ra mặt tìm người tới thu hoạch trở về nhà trong khoảng thời gian hai người nhập viện tại Giang Thành.
Khoai lang có thể để trong hầm, chỉ cần chú ý để nơi khô ráo thì bảo quản cả một mùa đông cũng không sợ bị thối hỏng, bắp ngô lại càng dễ bảo quản hơn, lột vỏ, thế nhưng không được lột hết toàn bộ phần vỏ ngoài, mà cần để lại một phần vỏ ngắn đính liền phía cuống bắp, xoắn chúng thành dạng dây, tiếp đó dùng phần vỏ bắp buộc các bắp ngô lại với nhau, treo lên xà nhà để bắp ngô khô tự nhiên là được, như vậy bắp ngô dù có treo cả năm cũng không lo bị hỏng.
Khổ nỗi nhà Bạch Dung không có nhiều nơi để mà treo đến vậy, ngay cả hầm chứa khoai lang đỏ cũng là đi mượn của người trong thôn, vô cùng bất tiện.
Ngoài hai thứ này ra, số cỏ linh lăng trồng hồi đầu năm của nhà Bạch Dung cũng đến mùa thu hoạch đầu tiên.
Cỏ linh lăng là loại thực vật trồng lâu năm, tuổi thọ dài, cho năng suất cao vào hai đến bốn năm đầu, tiếp đó mới giảm dần theo độ tuổi hàng năm.

Nói cách khác thì số cỏ linh lăng do nhà Bạch Dung trồng trong bốn năm tiếp theo đều không cần phải trồng lại nữa.


Hơn nữa loại thực vật này ngoại trừ năm đầu tiên cho sản lượng không cao ra thì những năm tiếp theo, thường sẽ là một năm có thể thu cắt từ hai cho đến năm lần trong năm, sản lượng cao, khả năng tái sinh mạnh.
Hiện giờ số lượng gia súc nhà Bạch Dung nuôi dưỡng không tính là nhiều, cho nên số cỏ được ủ chua làm thức ăn nhiều đến nỗi gia súc ăn không hết, bởi vậy cần có rất nhiều khoảng trống để chứa đồ.
Bạch Dung ngẫm nghĩ hồi lâu mới tìm đến nhà Lưu Tín Xương, nhờ ông tìm mấy hộ có nhà cũ trong thôn nói chuyện một chút, đem mấy căn nhà bỏ không dùng để nuôi chuột kia bán lại cho cậu xây nhà kho.
Bạch Dung xây nhà kho mới còn cần Lưu Tín Xương hỗ trợ vận chuyển gạch ngói, vật liệu xây dựng, mang lại cho nhà Lưu Tín Xương nhiều mối làm ăn mới nên ông ta tất nhiên là sẵn lòng giúp đỡ, chỉ yêu cầu Bạch Dung đợi vài ngày để ông đi tìm mấy nhà kia hỏi thăm xem ý họ ra sao.
Hiển nhiên là Bạch Dung không thể có ý kiến gì, thời gian vài ngày cậu vẫn có thể đợi được, thế nhưng, để Lưu Tín Xương càng thêm chuyên tâm hỗ trợ công việc giúp nhà cậu thì Bạch Dung còn mang theo một bình rượu cẩu kỉ tử trong nhà tự ngâm qua biếu ông nữa, rượu cẩu kỉ tử chính là đồ tốt đấy nhé, không chỉ có tác dụng bồi bổ gân cốt, kéo dài tuổi thọ, mà còn có hiệu quả tráng dương nữa, là loại bồi bổ tu dưỡng thích hợp nhất đối với những người đàn ông trong độ tuổi trung niên như Lưu Tín Xương, chú ta vui vẻ nhận đồ ngay lập tức.
Lần này Bạch Dung mua đất không chỉ muốn xây dựng một cái nhà kho dùng để chứa đồ không thôi, mà còn dự tính xây dựng thêm một phòng chế biến gia công sạch sẽ nữa, đồ đạc trong nhà không thể cứ mãi lung tung lộn xộn như một cái công xưởng gia công loại nhỏ được, cần phải được quy hoạch một cách ngăn nắp gọn gàng, còn cần mua thêm không ít máy móc thiết bị, ngoài ra cũng phải quản lý tốt vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm cùng các loại chứng chỉ liên quan nữa.
Vốn dĩ đất chiếm dụng xây nhà cũ bị bán đi cũng có nhiều người không thích cho lắm, thế nhưng vào khoảng tháng sáu tháng bảy, Bạch Dung mua vài gian nhà cũ đập đi xây thành chuồng lợn, mấy hộ gia đình nọ đều nhận được một khoản tiền mặt ngay tại chỗ, nhiều nhà trước đây không muốn bán nhà cũ cho cậu còn cảm thấy hối hận không thôi, nói sao thì, chẳng có thứ gì thực tế hơn khoản tiền đã nắm chặt trong lòng bàn tay cả.
Bởi vậy, lần này Lưu Tín Xương vừa đề xuất liền có rất nhiều người vui vẻ đồng ý luôn, mọi người trực tiếp kí hợp đồng mua bán với Bạch Dung ngay trước mặt Lưu Tín Xương, xong xuôi đâu đấy liền nhận được một khoản tiền lớn đến tay, ai nấy đều vui vẻ.
Lần này Bạch Dung một hơi mua liền mười căn nhà cũ nên tổng diện tích tính ra không hề nhỏ, hoàn toàn đủ cho cậu xây dựng nhà kho lẫn nhà xưởng chế biến, có điều mảnh đất này không được tính là đất nền dân dụng, cả phần chi phí điện nước cùng với các loại thủ tục, chứng chỉ khác nhau nữa, vậy nên cậu vẫn còn cần đích thân lên huyện một chuyến để hoàn thành các thủ tục còn lại.
"Không sao, chuyện này ta đi chào hỏi trước một lượt, đến lúc đó cháu chỉ cần dựa theo trình tự thủ tục bác đã dặn mà làm, đảm bảo sẽ không có vấn đề gi hết." Năm nay, Lưu Tín Xương nhận được không ít thứ tốt xuất ra từ nhà Bạch Dung, lại theo sau Bạch Dung kiếm được không ít tiền, vậy nên ông ta càng thêm gắng sức xử lý nhanh gọn chuyện của nhà cậu.
Bạch Dung hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bác ta, cậu quay trở về nhà chuẩn bị thêm vài chai rượu trái cây đưa qua cho bác ta, mang theo làm quà tạo dựng mối quan hệ.
Lưu Tín Xương xách theo rượu trái cây nhà Bạch Dung đi lên huyện, kết quả đối phương vừa biết đồ vật là từ quán dược thiện trong thị trấn đưa tới, không nói một lời mà trực tiếp nhận luôn.

Có ai còn không biết tới danh tiếng của nhà hàng đó nữa chứ, cũng không biết ông chủ phía sau có bối cảnh gia đình hay quan hệ như thế nào, chứ quán ăn nhà họ là không có khái niệm nể nang mặt mũi người nào hết, thế nhưng sản phẩm nhà người ta làm ra thật sự quá tốt, muốn tìm mua cũng tìm mua không nổi, lần này người ta mang tới biếu miễn phí, có ngu mới không nhận.
Cũng bởi vì Bạch Dung ra tay cực kì hào phóng nên số thủ tục nhà cậu cần làm đều được hoàn thành một cách thuận lợi, thời gian tiếp theo chỉ cần lo vấn đề nguyên vật liệu cùng xây dựng nữa là xong.
Vấn đề xây dựng cậu quyết định vẫn mời ông cụ Dương Bác tới hỗ trợ xử lý, mặc dù khoảng thời gian vào đông như thế này ông cụ Dương Bác đều cực kì bận rộn, thế nhưng bởi vì nể mặt mũi Bạch Dung mà sau khi nhận được cuộc gọi thì ông cụ vẫn cất công qua nhà họ một chuyến.
Ngoài những thứ này ra thì bên trong nhà khô cần có thêm tầng hầm nữa, bên cạnh xây thêm một tòa kí túc xá cùng với bể chứa nước." Bạch Dung nói rõ những yêu cầu của mình đối với công trình sắp xây dựng với ông, nhờ ông cụ hỗ trợ sắp xếp công việc.
"Được, lần này lượng công trình bên nhà cháu khá nhiều nên ta dự tính trở về phác họa thành một cái bản vẽ cơ bản trước, đợi làm xong lại qua đây tìm cháu thảo luận thêm sau." Dương Bác điều một đồ đệ cùng tới đi đo đạc kích thước xong mới quay qua nói với Bạch Dung.
"Vậy thì tốt quá, đến lúc ấy mà có thiếu sót thứ gì chúng ta cũng dễ dàng bổ sung hơn." Bạch Dung cười đáp.
Sau khi ông cụ Dương Bác rời đi, Bạch Dung tìm người tới phá bỏ những căn nhà trống trơn cũ kĩ kia trước, dọn dẹp giải phóng mặt bằng.

"Dung này, lần trước cháu nói với bà là muốn thuê cái hồ phía ngay trước sân nhà cháu có đúng không? Nếu mà thực sự muốn thuê thì tốt nhất nên báo trước với nhà Lưu Tín Xương một tiếng, năm nay do nhà khác thuê rồi, thế nhưng qua năm là đến hạn hợp đồng đấy." Bà cụ Dương Tố Phân vừa ngồi trên bờ hồ tẩy rửa thứ trong tay vừa nói.
"Cháu biết rồi, à mà nội ơi, nội đang rửa cái gì thế." Bạch Dung nhìn thứ màu nâu sẫm, tròn vo bóng loáng trong tay bà cụ tò mò hỏi.
"Cái này ấy hả? Nghe nói tên gọi của nó là củ năng ngọt, cánh đồng của thôn phía trước vào mùa thu hoạch mới đào xong không lâu, có một số còn sót lại nên mấy người chúng ta đi mót lại đấy, vừa có cái ăn lại không mất tiền, cháu muốn ăn không? Chút nữa bà để thằng nhóc Lưu Khải Đệ mang qua cho một ít, có điều thứ này cháu đừng ăn quá nhiều, dễ bị lạnh bụng." Dương Tố Phân mỉm cười nói.
"Tại sao thế?" Bạch Dung có hơi không phục hỏi, vì sao cậu lại không nên ăn cơ chứ, thứ đó nhìn có vẻ rất ngon mà.
Dương Tố Phân liếc nhìn Bạch Dung một cái, vẫy tay gọi cậu tiến lại gần một chút rồi mới nhỏ giọng giải thích:
"Cháu mới sinh đứa nhỏ chưa lâu sao có thể ăn nhiều đồ lạnh bụng được chứ hả? Nếm thử một hai miếng còn được, cấm không được ăn nhiều biết chưa."
Bạch Dung nghe bà cụ nói xong càng thêm chán nản, đẻ đứa nhỏ thôi mà sao lắm chuyện kèm theo thế không biết, cách thời gian cậu sinh đã vài tháng rồi có được không.
Cây củ năng sinh trưởng trong những mảnh ruộng ẩm ướt, trong mấy ruộng sen cũng mọc lên không ít, ngọt giòn nhiều nước, vậy nên còn được gọi là quả lê dưới lòng đất.
Nói tới ruộng sen, Bạch Dung chợt nhớ ra hồ nước trong không gian cũng có thật nhiều củ sen, hồ nước cũng thuộc dạng tuần hoàn giống với những vùng đất bốn mùa kia, giờ đã là mùa đông, khoảng thời gian trước Bạch Dung đang ở cữ nên cậu chẳng tiến vào trong không gian được mấy lần, không biết hiện tại có còn củ sen để thu hoạch nữa hay không, có thể đi xem thử.
Nghĩ là làm, Bạch Dung kiếm thời gian rảnh lôi kéo Sở Uyên tiền vào trong không gian.
Lá sen trong hồ quả nhiên đã héo tàn hết, mặc dù Bạch Dung sinh con được hai ba tháng, thế nhưng bà cụ Dương Tố Phân từng nói, có thể kiêng cữ càng lâu, đối thân thể cậu càng tốt, nhất là khoảng thời gian này nếu không cẩn thận để bản thân bị cảm lạnh rồi lây qua cho đứa nhỏ Hú Dương sẽ càng thêm phiền phức, sức đề kháng cùng hệ miễn dịch của trẻ con rất kém, có những mầm bệnh người lớn nhiễm chỉ là bệnh vặt, nhưng đối với trẻ nhỏ lại chưa chắc, bà cụ còn dặn đi dặn lại cậu phải nhớ kĩ.

Kinh nghiệm của các lão nhân đều được truyền từ đời này qua đời khác, nhất định có đạo lý của chính nó, vì sức khỏe của con trai cùng với người nhà, Bạch Dung nào dám làm trái, vậy nên cậu chỉ có thể ra lệnh cho Sở Uyên xuống nước kiểm tra, cơ thể anh mạnh mẽ khỏe khoắn, bản thân còn từng tham gia quân đội nữa, căn bản là không biết sợ lạnh.
Khoảng thời gian mới được cho phép tiến vào không gian chưa lâu Sở Uyên cũng từng xuống hồ nước lần củ sen cho Bạch Dung một lần, anh biết rõ mực nước quanh bở hồ không quá sâu, chỉ cần không mon men ra đoạn giữa hồ thì sẽ không có nguy hiểm gì, vậy nên anh cũng nghe lời mà cởi giầy, xắn ống quần lội xuống nước.
"Thế nào, anh không sao chứ?" Bạch Dung vẫn có chút lo lắng cho vấn đề an toàn của Sở Uyên, cậu liền ngồi tại khu vực thật gần với nơi anh lội xuống nước để chờ đợi, tùy thời có thể vươn tay kéo Sở Uyên lên bờ.
"Ừm, không sao cả." Phần bùn đất Sở Uyên dẫm dưới chân không quá mềm, không lo bị lún sâu, anh thăm dò một chút liền có thể đứng vững, bắt đầu cong eo đi mò củ sen.
Sen mọc trong hồ không biết là sen nhà trồng hay sen dại, kích thước có vẻ khá lớn, Sở Uyên lần sờ không bao lâu liền đào được vài củ, số củ sen này còn to hơn so với lần đầu anh đào ra được một vòng, chẳng mấy chốc đã đào đủ lượng dùng cho một bữa cơm.
"Đào lấy nhiều một chút, buổi tối chúng ta ăn món chân giò hầm." Bạch Dung ngồi chồm hỗm trên bờ đón củ sen cho anh, vừa cười vừa nói.
"Ừ, em đừng có ngồi gần quá như thế, cẩn thận không bị rơi vào trong hồ đấy." Sở Uyên nhíu mày nhắc nhở, không may rớt xuống hồ nước trong mùa đông lạnh giá như thế này chẳng phải chuyện đùa, thân thể Dung nhà anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể bị đông lạnh.
"Không có gì, em tự có chừng mực." Bạch Dung nhận củ sen xong liền cúi người đem bùn đất bên trên rửa sạch sẽ, vừa rửa vừa nhắc nhở Sở Uyên cứ chậm rãi mà đào, thử xem có thể đào ra được củ năng hoặc bắt được con lươn con trạch gì không, mang về cho ông nội nhắm rượu.
Người dịch: Hana_Nguyễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận