Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con FULL


Dù có lo lắng sợ hãi thì Sở Uyên vẫn đi đến trước giá sách, lấy một quyển từ trên giá xuống, đặt tới trước mặt Bạch Dung, ánh mắt cẩn thận từng li từng tý quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
Bạch Dung liếc nhìn anh một cái mới vươn tay đón lấy quyển sách nọ.
Đây là một quyển tiểu thuyết nước ngoài, có vẻ khá dày dặn.

Bạch Dung cầm lên cũng lười chẳng muốn lật từng trang tìm kiếm, trực tiếp giơ lên cao lắc, giũ mạnh, không lâu sau, một bức ảnh từ bên trong những trang sách rơi ra, đáp xuống khoảng trống giữa hai người.
"Thứ anh giấu giếm chính là bức ảnh này đó hả?" Bạch Dung cầm tấm ảnh lên hỏi Sở Uyên.
Sở Uyên gật đầu, căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, khí thế của Dung nhà anh lúc này thực sự quá bức người, anh càng nhìn càng muốn đem người đè ép xuống dưới thân mình, thế nhưng, hiện tại vẫn chưa phải lúc, hai người họ mới vừa...
Đôi mắt Bạch Dung nhìn chăm chú về phía anh, phát hiện ánh mắt Sở Uyên không hề đặt lên bức ảnh, lòng cậu mới thấy thoải mái hơn nhiều, tiếp đó liền di chuyển bức ảnh về trước mặt mình, cúi đầu nhìn xuống.
Bên trong bức ảnh là một cô gái trẻ, đường nét khuôn mặt xinh xắn dễ nhìn, nụ cười ôn nhu hòa nhã, thế nhưng ánh mắt cô gái lại không cố định về phía ống kính, mà dáo dác nhìn về bốn phía xung quanh, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Dung nhìn bộ váy liền thân màu trắng trên người cô gái, rồi mới chuyển ánh mắt về phía đường nét khuôn mặt cô, bất chợt vươn tay vuốt nhẹ cằm mấy cái.
"Dung à..."
Sở Uyên thấy cậu cầm bức ảnh trên tay ngẩn người không khỏi bối rối gọi một tiếng.
Bạch Dung ngẩng đầu nhìn anh hỏi:
"Cô ấy chính là mối tình đầu của anh hả?"
Bất kể là đang ở trong khoảnh khắc nào, bị bà xã nhắc tới mối tình đầu là một người khác đối với mỗi người đàn ông đều không tránh khỏi có hơi xấu hổ ngượng ngùng, nhất là khi, người ấy từng chiếm giữ một phần quan trọng không hề nhỏ trong cuộc sống của họ.
"Ánh mắt thực không tồi nha." Bạch Dung mỉm cười khen ngợi một câu.
Sở Uyên càng thêm bối rối, anh đoán không ra lúc này Bạch Dung có đang tức giận với mình hay không, chỉ có thể tiếp tục dùng vẻ mặt căng thẳng, chăm chú nhìn vào cậu.
Bạch Dung dùng bức ảnh nọ vỗ lên mặt Sở Uyên nói:
"Ngồi ngu người ra đó làm cái gì, tối muộn rồi, còn không mau đi ngủ."
"Ờm." Lúc này Sở Uyên mới như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm leo lên giường nằm xuống bên cạnh Bạch Dung.
Bạch Dung cầm bức ảnh phẩy qua phẩy lại trên không trung, mỗi cái lay động ấy đều khiến cho thần kinh cùng cơ bắp toàn thần Sở Uyên căng chặt lên theo, anh chỉ đành mở miệng hỏi cậu
"Dung à, em đang nghĩ gì thế?"
"Sao lại hỏi câu này?" Bạch Dung nghiêng đầu qua nhìn anh.
Sở Uyên im lặng hồi lâu, bất chợt túm lấy bàn tay cậu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bạch Dung nói:
"Dung, anh sẽ không bao giờ phản bội em, anh đã hoàn toàn xóa bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí của mình, xin em hãy tin tưởng vào anh có được không?"
Trái tim Bạch Dung ngập tràn cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi đối diện với ánh mắt chân thành của anh, cậu giơ tay vuốt nhẹ gò má ấy, mỉm cười nói:
"Sở Uyên à, em vẫn luôn tin tưởng vào anh mà, anh là người đàn ông biết gánh vác, có trách nhiệm nhất trong số những người em từng gặp, nếu ngay cả bản thân anh cũng không đáng để cho em tin tưởng nữa thì sợ rằng trên thế giới này em đã không còn tin tưởng được vào bất cứ người nào nữa."
Sở Uyên vô cùng xúc động sau khi nghe xong những lời ấy từ cậu, bàn tay nắm lấy Bạch Dung càng thêm siết chặt.
"Thực ra, dù anh có không hoàn toàn quên hết tất cả về cô ấy thì cũng không cần cảm thấy đó là đang phản bội em, bởi vì em tin rằng, nếu người anh gặp trước đó chính là em, anh chắc chắn sẽ còn yêu em nhiều hơn thế." Khóe miệng Bạch Dung kéo dãn về hai bên, tạo thành nụ cười đầy đắc ý và tự tin.
Sở Uyên nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà ép sát qua hôn lên khóe miệng đang nhếch cao của cậu.

Bạch Dung vòng tay quấn lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy.
Đợi Sở Uyên miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của chính mình, cả hai mới lưu luyến tách khỏi nhau.

Tay Bạch Dung thuận thế trượt từ phía sau cổ đến bên gò má anh, nhẹ nhàng xoa nắn hồi lâu mới nói tiếp:

"Bức ảnh này là anh tự mình chụp đấy hả?"
"Ừ." Sở Uyên gật đầu, dịu dàng nhìn cậu, Dung của anh đẹp quá.
"Anh có biết khi đó cô ấy đang tìm kiếm cái gì không?" Bạch Dung híp mắt cười hỏi.

Sở Uyên lắc đầu đáp,
"Không biết."
Bạch Dung mỉm cười, thế nhưng nụ cười nhanh chóng được rút lại, nhìn thằng vào Sở Uyên thản nhiên nói,
"Cô ấy đang tìm kiếm kẻ thù của mình."
"Dung..." Sở Uyên ngơ ngác nhìn cậu, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó.
"Bộ quần áo mặc trên người cô ấy cũng chỉ là được mua tạm trong khoảng thời gian ngắn, anh nhìn đi, bộ quần áo này rõ ràng nhỏ hơn so với dáng người cô ấy một chút mà." Bạch Dung chỉ vào bức ảnh cho anh nhìn, mỉm cười nói.
Sở Uyên ngạc nhiên tột độ, anh đã ngắm nhìn bức ảnh này suốt tám năm dòng dã, lại chưa từng phát hiện ra chiếc váy kia có điểm nào bất thường, tại sao Bạch Dung vừa nhìn lại có thể biết được điều ấy...
"Khi ấy cô gái đã mười bảy, cơ thể bắt đầu phát dục, dáng người thon dài, vòng eo cũng thô to hơn so với con gái một chút, cho nên bộ váy mua về liền có hơi chật..."
"Em..." Sở Uyên trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Bạch Dung, đôi môi mấp máy run rẩy, không biết là vì căng thẳng hay vì kích động, đã không nói lên lời.
"Đúng vậy, cô gái này chính là em, vì muốn theo dõi một người nên em mới trang điểm, mặc lên người bộ váy đó đến tham gia yến tiệc này, cũng tại khi ấy thuộc hạ có thế sử dụng trong tay em không có mấy người, hơn nữa bản thân em cũng không thể hoàn toàn tin tưởng họ, vậy nên mọi việc đều chỉ có thể tự mình đi xử lý." Bạch Dung bình tĩnh nói.
"Dung, Dung à..." Sở Uyên bất ngờ ôm chặt lấy người bên cạnh, anh đã không cách nào kìm nén được những kích động trong lòng, hiện tại trong đầu anh đều là những đau khổ mà Dung của anh phải một mình gánh vác cùng chịu đựng trong suốt những năm qua, còn nhỏ tuổi như vậy đã phải gánh trên người mối thâm thù đại hận.

Nếu như, nếu như anh có thể tìm thấy cậu sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, tại sao ông trời để anh gặp lại cậu muộn như vậy chứ.
Bạch Dung cũng vươn tay ôm siết lấy anh, bao năm nay cậu không hề biết rằng, thì ra vẫn luôn có một người đàn ông, chỉ vì cái gọi là tiếng sét ái tình hư ảo thoáng qua mà bất chấp tất cả bôn ba kiếm tìm cậu.
"Sở Uyên, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong số tất cả những người em từng gặp." Bạch Dung vùi mặt trong lồng ngực rắn chắc của anh lẩm bẩm nói.

Thầm cảm thán với lòng, phần thưởng ông trời ban phát cho cậu quá hậu hĩnh.
"Xin lỗi, anh tới muộn mất rồi." Sở Uyên ôm chặt người vào trong lòng, cúi đầu không ngừng hôn lên vầng trán xinh đẹp của Bạch Dung, bày tỏ niềm yêu thích từ tận đáy lòng cùng nỗi bận tâm nhiều năm qua.
"Không đâu, thực may mắn khi anh có thể đến bên em." Bạch Dung nhỏ giọng đáp.
"Ừ, anh sẽ mãi bên em, bảo vệ em, không bao giờ rời xa nữa." Sở Uyên thơm nhẹ mặt cậu nói lời đảm bảo.
Bạch Dung mỉm cười vui vẻ, dụi nhẹ trong ngực anh, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Không khí ngọt ngào ngập tràn tình yêu vẫn luôn quẩn quanh trong căn phòng ngủ không hề tản đi, sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh nắng mặt trời ấm áp từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên hai cơ thể còn đang quấn chặt lấy nhau trên giường.

Sở Uyên vẫn thường thức giấc từ rất sớm, có điều buổi tối ngày hôm qua hai người điên đảo tới tối muộn, tiếp đó lại bồi hồi kích động hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ, lúc cả hai thức giấc thời gian đã không còn sớm nữa, Sở Uyên vừa mở mắt, đầu óc liền tỉnh táo ngay lập tức, ngược lại thì, cái người vẫn luôn duy trì cảnh giác với mọi sự vật xung quanh là Bạch Dung, lại bởi vì được trải qua cuộc sống nhàn nhã, bình thản trong một năm nay mà trở nên buông lỏng cùng thoải mái hơn nhiều, huống hồ còn được say giấc trong cái ôm mạnh mẽ, rắn chắc của Sở Uyên, càng khiến người ta dễ dàng bỏ qua những nguy hiểm rình rập của thế giới bên ngoài, đắm chìm trong giấc ngủ nồng, khoảnh khắc vừa tỉnh giấc, toàn bộ cơ thể cậu đều bần thần ngơ ngác, ánh mắt mơ màng không có tiêu điểm.
"Ngủ thêm chút nữa đi." Sở Uyên thấy cậu mặc dù đã mở mắt, thế nhưng còn chưa thực sự tỉnh táo hẳn liền vỗ nhẹ sau lưng, tính dỗ cậu lại ngủ thêm một lúc.
Bạch Dung chớp chớp mắt, rất nhanh liền tỉnh hẳn, hiện giờ cậu đang ở trong nhà họ Sở, ngày đầu tiên tới đã ngủ nướng ngay có vẻ không được hay cho lắm.
"Vẫn nên dậy thôi, buổi tối lại ngủ tiếp." Bạch Dung ngáp một cái, giãy giụa hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, ngồi bên mép giường nhìn Sở Uyên mặc quần áo.
Sở Uyên mặc xong quần áo nhìn qua thấy cậu còn đang ngơ ngác ngồi trên giường, dáng vẻ có hơi ngốc, khác hoàn toàn với một Bạch Dung khôn khéo vẫn luôn nheo mắt cười hì hì thường ngày, nhìn đáng yêu hết sức, anh liền cầm quần áo qua ngồi xuống bên cạnh, giúp cậu mặc vào.
Quần áo mùa đông thường vừa dày vừa được mặc xếp chồng nhiều lớp, hai người bận rộn hồi lâu mới xuống được khỏi giường.

Chờ cả hai vệ sinh cá nhân xong đi xuống dưới tầng thì người trong nhà đều đã tập trung bên dưới từ lâu, ông nội Sở đứng trong hoa viên phía sau nhà ngắm hoa, Sở Tu Viễn ẵm theo Sở Hú Dương đứng bên cạnh ông cụ, hai người câu được câu chăng cùng tán gẫu, sau mỗi lần Sở Tu Viễn đều không quên cúi xuống trêu đùa gì đó với nhóc con Hú Dương một chút.


Sở Ương ngồi trên sô pha đọc tin tức buổi sáng, quay qua thấy hai người đang cùng đi xuống tầng, lia mắt đánh giá qua lại một lượt mới nói:
"Tối qua hai đứa trải qua như thế nào?" Bạch Dung vẫn chưa kịp đáp lời thì Sở Uyên chợt nhớ tới đống đồ lung tung lộn xộn trong phòng tối qua, lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn về phía anh trai nhà mình nói:
"Lần sau anh đừng mua mấy thứ vở vẩn, linh tinh như vậy nữa, không tốt đâu."
Sở Ương chớp chớp mắt thầm nghĩ, rốt cuộc thì thằng em trai nhà mình ngốc tới mức độ nào rồi chứ, mấy thứ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào thế kia lại dám bảo là không tốt.

Bạch Dung mím chặt môi nhịn cười, cậu thực sự tò mò về phương diện gen di truyền của nhà họ Sở bọn họ, tại sao Sở Uyên, cha Sở và ông nội Sở đều là kiểu người đứng đắn, nghiêm túc, như thế nào xuất hiện một tên công tử bột phong lưu đa tình như anh trai Sở được nhỉ?
"Hôm nay anh không phải đi làm à?" Bạch Dung không muốn mới sáng sớm đã phải thảo luận về những thứ kia với người khác liên chuyển chủ đề hỏi.
"Còn không phải đang đợi hai cậu xuống ăn sáng hay sao? Ai biểu hai đứa xuống muộn như thế làm gì." Sở Ương chọc ghẹo nhìn về phía cậu, thằng em trai nhà anh nhìn thì có vẻ thành thật, ngây ngốc vậy thôi, chứ nhìn bộ dáng hiện tại của nó liền biết năng lực nhận thức cũng không hề kém, chắc chắn có thể hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói của anh.
Bạch Dung nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, còn Sở Uyên vừa nghĩ tới đống đồ hôm qua anh trai mua cho mình liền thấy bực mình, không muốn Bạch Dung bị anh trai dạy hư, nắm tay kéo cậu đi thẳng vào nhà ăn, thuận tiện cũng gọi cha Sở cùng ông nội Sở trở về ăn sáng luôn.
Hiện giờ Sở Hú Dương đã có thể ê a, ê a vừa cười vừa gọi, lúc được Bạch Dung đón lấy còn gắng sức nghiêng đầu nhìn về phía ông nội Sở Tu Viễn, không thấy được liền đảo mắt tìm kiếm xung quanh, dáng vẻ cực kì không nỡ rời xa.

Cha Sở nhìn cảnh này mà cảm động không thôi, ai dô, cháu nội nhà ông vừa thông minh lại còn hiếu thuận, khiến người ta đau lòng chết mất.
Cả nhà ăn sáng xong thì Sở Tu Viễn và Sở Ương còn phải đi làm, ông cụ Sở Tu Viễn lưu luyến chia tay với cháu nội hồi lâu mới ngồi lên xe Sở Ương lái tới đơn vị làm việc.

Lúc ăn cơm sáng thì những người còn lại đã bàn bạc và quyết định phân chia công việc xong, Sở Uyên cùng Bạch Dung sẽ đi chuẩn bị hàng tết, nơi đây là thành phố A nên sẽ không tiện để mang theo Sở Hú Dương ra bên ngoài, dù nhà họ có cho vệ sĩ theo cùng thì Sở Tu Viễn cũng không an tâm, vậy nên cả nhà quyết định để Sở Hú Dương ở nhà với ông cụ Sở, giao cho bảo mẫu chăm sóc.
"Cục cưng tới cho ba thơm một cái nào." Trước khi rời đi Bạch Dung ghé miệng vào sát khuôn mặt Sở Hú Dương, nhóc con cứ ngỡ cha nhỏ định đút thứ ngon ăn gì cho mình, còn thực sự nhướn người qua cho cha nhỏ thơm một cái, chọc Bạch Dung cười tít cả mắt.

Sở Hú Dương thấy cha nhỏ cười cũng cười khanh khách theo, khuông miệng toét rộng về hai phía, dường như rất vui vẻ.
"Ngoan ngoãn ở nhà biết chưa, cha nhỏ đi mua quần áo đẹp với đồ ăn ngon về cho con, ngoan nhé!" Bạch Dung niết nhẹ khuôn mặt nhóc con, tiếp đó liền ngồi xe cùng Sở Uyên lái vào trong khu vực trung tâm thành phố.
Có thể nói ông cụ Sở còn đáng tin cậy hơn so với bất cứ người nào trong nhà, với địa vị hiện tại của ông cụ, dù đã nghỉ hưu về tu dưỡng tại nhà thì cũng không có mấy người dám nói lời cự tuyệt với ông, vậy nên mọi người đều đặc biệt an tâm khi giao nhóc con Hú Dương cho ông cụ trông coi.
Thành phố A là một trong những thành phố tuyến đầu trong nước, nhân khẩu đông đúc, hàng hóa, vật phẩm cũng đặc biệt phong phú, siêu thị lớn mọc lên ở khắp nơi.

Sắp qua năm mới nên đường phố vô cùng nhộn nhịp, âm nhạc rộn ràng, cung chúc tân xuân vang vọng khắp các đường phố, quán lớn quán nhỏ treo đầy bảng quảng cáo cùng biển giảm giá của đủ các loại hàng hóa, mặc dù Sở Uyên và Bạch Dung mang theo nhiều đồ ăn cùng nguyên vật liệu nấu ăn từ dưới quê lên, thế nhưng sau khi tới đây vẫn cần phải mua thêm không ít đồ.
Bạch Dung cùng Sở Uyên đều là đàn ông, nên không biết cái gọi là đắn đo, cân nhắc mỗi khi mua đồ giống như phụ nữ, thích là mua luôn, đến lúc thanh toán xong phải nhờ nhân viên trong siêu thị hỗ trợ mới có thể vận chuyển thành quả điên cuồng mua sắm suốt nửa ngày của hai người tới bãi đỗ xe được.

Đến lúc hai người Sở Tu Viễn tan làm về nhà vào buổi tối thì Sở Uyên và Bạch Dung cũng đã mua sắm gần như đầy đủ hết số đồ tết cần thiết.

Nguyên cái nhà lớn không có bóng dáng người phụ nữ nào, thành viên trong gia đình còn đều thuộc mệnh lão gia, công tử, nào có biết chuẩn bị cùng xử lý mấy thứ này, vậy nên thím bảo mẫu vốn nên được cho nghỉ phép về nhà ăn tết sớm lại không có cách nào rời đi ngay, chỉ đành ở lại làm xong hết mọi việc trước đã.
Cách một ngày nữa đã là đêm giao thừa, để thím bảo mẫu chuẩn bị xong bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa trong khoảng thời gian một ngày đúng là có hơi quá sức, bởi vậy, người đã dày công luyện tập tay nghề nấu nướng trong một năm qua là Sở Uyên liền bị Bạch Dung điều xuống hỗ trợ chuyện bếp núc, ngay cả Bạch Dung cũng xuống bếp làm cùng.

Thím Trần hỗ trợ nấu các món cần thiết, Sở Uyên phụ trách rửa, thái, phối trộn nguyên vật liệu, còn Bạch Dung chỉ cần làm những việc mà bản thân cậu biết làm như nhặt rau, gọt vỏ khoai tây các loại.


Ban đầu công việc rửa rau là được phân cho Bạch Dung làm, thế nhưng Sở Uyên không lỡ để cậu ngâm tay trong nước lạnh hồi lâu nên mới giành việc về người mình, thím Trần đứng bên cạnh mím môi nhịn cười, ánh mắt thích thú liếc qua liếc lại giữa hai người họ.
"Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?" Những lúc nhàn rỗi thím Trần cũng sẽ tán gẫu một hai câu với hai người họ, mặc dù hai người đàn ông kết hợp tạo thành một gia đình có hơi gượng gạo, thế nhưng mỗi khi hai người này đứng cạnh nhau lại khiến người ta cảm thấy xứng đôi vừa lứa vô cùng, hai anh chàng khôi ngô tuấn tú, chút ít cảm giác gượng gạo nọ cũng liền biến mất không thấy tăm hơi.
Bạch Dung trao đổi ánh mắt với Sở Uyên, tiếp đó cậu mới mỉm cười đáp:
"Một năm rồi."
"Ồ, dì thấy tình cảm của hai đứa thực tốt, giờ còn có thêm Dương Dương nữa, sau này có tính sinh thêm đứa nữa hay không?" Dì Trần chớp chớp mắt hỏi.

Hiện tại mặc dù đàn ông cũng có khả năng sinh dục, thế nhưng luật pháp trong nước đối với hôn nhân đồng tính vẫn còn khuyết thiếu nghiêm trọng, cùng với đó, các quy định đối với sinh sản đồng tính cũng chưa được xác định hay đề cập tới, đàn ông có khả năng mang thai muốn sinh bao nhiêu đứa đều không có người cấm quản.
Tất nhiên, vốn dĩ đàn ông sinh con đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa tình huống này còn không nằm trong quy chế bảo hộ của pháp luật, nhiều người là do nhất thời không cẩn thận mới có, lần đầu tiên phát hiện bản thân mang thai đều khủng hoảng rối bời, ngay cả dũng khí sinh đứa bé ra còn không có nói chi đến chuyện lựa chọn sinh thêm một đứa nữa.
"Không tính toán sinh tiếp nữa." Sở Uyên không đợi dì bảo mẫu nói xong mà lập tức trả lời ngay.

Bạch Dung nhướn mày nhìn anh.

Sở Uyên sợ cậu hiểu lầm ý mình, vội vàng giải thích:
"Chuyện này quá mức nguy hiểm, anh sẽ không đồng ý để em sinh thêm một lần nữa." Sở Uyên lắc đầu nguầy nguậy, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ bụng lớn vất vả nặng nề trước đó của Bạch Dung, trái tim anh liền đau xót không thôi, anh không muốn phải nếm trải cảm giác sợ hãi mất đi người thương yêu tột cùng mà bản thân chỉ có thể bất lực ngóng trông ở bên ngoài đó thêm bất cứ một lần nào nữa, cả cuộc đời này anh chưa từng biết sợ hãi thứ gì, chỉ có cảm giác ấy, anh thực sự không cách nào chịu đựng nổi.

Huống hồ vết sẹo dữ tợn trên bụng Bạch Dung đến giờ còn chưa biến mất, mỗi lần nhìn tới nó lòng anh đều thực khổ sở, thực khó chịu, anh không muốn để người khác rạch dao lên người cậu thêm nữa.
"Ừ, vậy thì không đẻ nữa, một mình Hú Dương nhỏ cũng tốt lắm." Bạch Dung mỉm cười nói với anh, ánh mắt đầy an ủi nhìn qua, cậu hiểu rõ khi ấy Sở Uyên đã lo lắng cho mình đến nhường nào.
Sở Uyên nhìn cậu bằng ánh mắt đầy cảm kích, anh sợ Bạch Dung muốn tranh chấp với mình, điều này sẽ khiến anh càng thêm khổ sở.
Thím Trần đứng bên cạnh thấy bản thân gần như không có chút cơ hội nào chen ngang vào cuộc đối thoại giữa hai người, bất lực lắc lắc đầu.

Sở Ương chạy vào ăn vụng thấy cảnh này liền xua tay như muốn nói, hai người này trước giờ vẫn luôn như vậy, có qua cả trăm năm chắc hẳn cũng không thay đổi được gì, ngọt ngấy tới mức khiến người khác nổi hết cả da gà.
Ba người bận rộn trong nhà bếp nguyên một ngày mới làm xong phần lớn mọi việc, nào thì chiên, rán, hầm, luộc, mấy món tốn nhiều thời gian đều đã được nấu sẵn, ngày hôm sau chỉ cần làm thêm một vài món đơn giản, rồi đem những món đã làm hôm nay đi hâm nóng nữa là có thể bưng lên bàn để ăn.

Những năm trước nhà họ đều ra bên ngoài đặt nhà hàng đón năm mới, năm nay bởi vì có Bạch Dung cùng Sở Uyên mang theo thực nhiều đồ về ăn tết nên mới quyết định tự làm tại nhà.

Thím Trần làm xong hết mọi việc liền về thẳng nhà mình luôn chứ không ở lại đón tết cùng nhà họ, vậy nên số người có thể động tay động chân làm việc hôm ba mươi chỉ còn lại một mình Sở Uyên, những người khác đều thuộc nhóm há mồm chờ ăn.

Sở Uyên lại là người chăm chỉ chịu khó, không có ai làm thì anh tự mình làm thôi.

Hôm ba mươi tết mọi người trong nhà đều dậy từ rất sớm, đồng loạt đổi sang quần áo mới, ngay cả chăn quấn ngoài cho Hú Dương nhỏ cũng được đổi thành màu đỏ tươi tắn, nhóc con được Sở Tu Viễn dong bế lòng vòng đi chơi quanh nhà.

Bạch Dung đang giúp việc trong bếp thì nhận được cuộc gọi, vừa cúi đầu nhìn màn hình, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống.
Sở Uyên tạm thời xử lý xong phần việc trên tay, quay đầu nhìn qua liền thấy được sắc mặt không mấy tốt của Bạch Dung, lo lắng hỏi:
"Sao thế?" Hỏi là vậy, thực chất anh cũng đoán ra được là có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì." Bạch Dung lắc đầu, mỉm cười với anh, tiếp đó mới đi ra bên ngoài nhấn nhận cuộc gọi nói vài câu với đối phương, lúc quay trở lại sắc mặt cậu càng thêm khó coi.
Thấy cậu mất hồn mất vía một cách rõ ràng khiến lòng Sở Uyên càng thêm lo lắng.

Bạch Dung hỗ trợ công việc trong bếp thêm một lúc mới chần chừ nói với Sở Uyên:
"Sở Uyên, em, em muốn đi đằng này một chút." Sở Uyên dừng hẳn công việc trên tay lại, quay qua vuốt nhẹ mặt cậu dịu dàng nói:
"Dung à, hôm nay là đêm giao thừa, em định đi đâu?" Ý tứ trong câu nói này được biểu đạt thực rõ ràng, hiện tại anh không muốn để Bạch Dung rời đi.
"Em..." Bạch Dung còn đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào thì Sở Uyên đã lắc đầu rồi nói tiếp:

"Dung, nếu em không nói rõ nguyên nhân thì hôm nay tôi nhất quyết không đồng ý để em rời đi, gia đình chúng ta ăn tết không thể thiếu em được." Bạch Dung nghe anh nói xong, tâm trạng tối tăm trước đó được vỗ về dịu đi không ít, cậu nói với Sở Uyên:
"Em đảm bảo với anh, em sẽ về trước giờ cơm tất niên." Sở Uyên mím chặt môi nhìn thẳng vào cậu, trên mặt hiện rõ vẻ không đồng ý.
"Xảy ra vấn đề gì thế này?" Sở Ương vừa vào tới cửa bếp liền phát hiện không khí bất thường giữa hai người, đi qua hỏi.
Bạch Dung còn chưa kịp trả lời thì Sở Uyên đã đem chuyện cậu nhận một cuộc gọi rồi muốn ra ngoài nói hết với Sở Ương.

Sở Ương nghe xong liền nhíu mày, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Sở Uyên:
"Không sao, cậu ở nhà làm nốt đi, anh đi cùng cậu ấy." Hai người còn lại ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, Bạch Dung nói:
"Anh cả, không cần đâu."
"Sao mà không cần được chứ, giờ em chính là người nhà họ Sở chúng ta, bị người ngoài bắt nạt sao có chuyện nhà chúng ta không quản cho được, đi thôi, anh là anh cả của hai cậu, chăm sóc em trai cũng là việc nên làm." Hiếm khi Sở Ương mới bày ra được dáng vẻ ân cần đáng tin cậy của một người anh trai, đi qua vỗ vỗ vai thằng em trai nhà mình an ủi.
Sở Uyên liếc nhìn anh ta một cái, dù không chứa đựng bao nhiêu tình cảm dư thừa nhưng Sở Ương có thể cảm nhận được vẻ không tin tưởng trong ánh mắt đó, nhịn không được giơ tay vò đầu nó để phát tiết nỗi bực tức trong lòng, cái thằng không biết lớn nhỏ này.
Sau cùng vẫn là Sở Ương theo chân Bạch Dung đi ra ngoài, lúc này Sở Uyên còn bận rộn với việc chuẩn bị cơm tất niên, không cách nào rời đi cùng Bạch Dung được, điều này khiến anh cảm thấy buồn bực không thôi, vậy mà lại để anh trai đơn độc dẫn theo Bạch Dung nhà mình đi ra ngoài, lí do bản thân không thể đi cùng cậu lại cạn lời tới thế, chỉ vì ngoài anh ra, trong nhà không còn người nào biết làm cơm hết cả.
Sở Ương là cậu công tử bột cực kì ga lăng, chăm sóc Bạch Dung chu đáo suốt dọc đường, anh ta còn là người thực biết cách kiếm đề tài nói chuyện, so sánh với Sở Uyên thực không hề giống anh em ruột chút nào, có thể nói, mọi mặt về tính cách của hai người này trái ngược nhau hoàn toàn.
Mặc dù trên mặt Bạch Dung vẫn luôn được treo lên nụ cười tủm tỉm, thế nhưng lòng cậu lại loạn vô cùng, không phải vì người sắp gặp, mà bời Sở Uyên bị bỏ lại trong nhà kia, lúc hai người họ rời đi sắc mặt Sở Uyên cực kì không tốt, đây là biểu cảm hiếm khi thấy được trên khuôn mặt anh.
Hai người lái xe đến một nhà hàng năm sao trong thành phố A, sau khi xuống xe liền bấm thang máy lên thẳng tầng số hai mươi ba.

Nơi đây thuộc về xí nghiệp nhà họ Bạch, cổ phần nằm trong tay Bạch Quân Đạt.

Lên tới tầng hai mươi ba, lúc này thư kí của Bạch Quân Đạt đã đứng đợi sẵn tại đó.

vừa thấy người lập tức dẫn cả hai tới trước cửa văn phòng làm việc của Bạch Quân Đạt.
"Hai người họ tới rồi thưa tổng giám đốc Bạch." Thư kí gõ cửa phòng làm việc, nghe thấy tiếng đáp lời của Bạch Quân Đạt từ bên trong truyền ra mới nói.
"Mời hai người họ vào đi." Tiếng Bạch Quân Đạt truyền ra thêm lần nữa.
Thư kí mở cửa mời hai người họ tiến vào.

Sở Ương mỉm cười với cô gái, còn không ngừng nói lời cảm ơn cùng một đống câu chữ khen ngợi với em gái thư kí xong mới theo sau Bạch Dung bước vào trong văn phòng.

Đợi hai người tiến vào rồi Bạch Quân Đạt mới đứng lên gật đầu thay lời chào hỏi với cả hai:
"Dung đấy hả? Vị này là...?"
"Tôi là anh trai của cậu ấy, chào Tổng giám đốc Bạch." Sở Ương mỉm cười bắt tay với người đàn ông nọ, lễ phép giới thiệu thân phận của chính mình.
"Anh trai?" Bạch Quân Đạt nhíu mày nhìn Bạch Dung.

Bạch Dung sao có thể không rõ năng lực của Bạch Quân Đạt, anh ta muốn điều tra thông tin về một người nào đó còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao, nhất là với những gia tộc bề thế như nhà họ Sở.
"Anh gọi tôi tới đây vào khoảng thời gian này là có việc gì?" Bạch Dung vừa gặp liền hỏi thẳng, hiện tại đã là buổi chiều, cậu đồng ý trở về ăn cơm tất niên với Sở Uyên, càng không muốn thấy anh thất vọng.
Bạch Quân Đạt không trả lời câu hỏi của cậu luôn, dùng ánh mắt đánh giá Bạch Dung một lượt rồi mới mỉm cười nói:
"Một năm không gặp, cậu thay đổi nhiều thật đấy."
"Anh thì vẫn như cũ nhỉ?" Bạch Dung đáp bừa một câu.
"Chúng ta vẫn nên ngồi xuống lại nói chuyện thì hơn." Bạch Quân Đạt thấy cậu không chú tâm vào cuộc đối thoại giữa hai người liền chỉ về phía chiếc sô pha cạnh đó, kế tiếp nói với Sở Ương:
"Vị này là Sở tiên sinh đúng không, cậu cũng ngồi xuống cùng luôn đi, vừa hay, chuyện mà tôi muốn nói có liên quan mật thiết với nhà họ Sở các cậu."
Người dịch: Hana_Nguyễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận