Sở Ương và Bạch Dung liếc nhìn nhau một cái, sau cùng vẫn không nói tiếng nào mà trực tiếp di theo Bạch Dung ngồi xuống chiếc sô pha bên trong văn phòng.
Bạch Quân Đạt rót nước mời cả hai rồi mới mỉm cười nói:
"Thật ngại quá, tết nhất đến nơi rồi còn gọi cậu Dung qua đây một chuyến, còn phiền anh Sở phải theo cùng nữa, cũng tại tôi không cách nào xác định được thời gian cậu Dung sẽ rời khỏi thành phố A, nên hôm nay mới phải quyết định mời cậu ấy đến đây một chuyến."
Bạch Dung liếc anh ta một cái, mỉm cười nói:
"Có chuyện gì thì anh nói luôn đi, tôi còn bận trở về nhà ăn cơm tất niên nữa."
Bạch Quân Đạt ngây người một lúc, quay đầu về phía cậu hỏi:
"Cậu ăn tết bên nhà họ Sở hả?"
"Đúng vậy, không qua nhà họ Sở thì cái thành phố A này còn chỗ nào để tôi tới nữa?" Bạch Dung vẫn tủm tỉm cười như cũ, hờ hững nói.
"Cậu Dung chớ nên nói vậy, cậu nhìn anh đây này, chẳng phải cũng không có chỗ nào để mà đi hay sao? Tết đến nơi rồi còn phải làm ổ trong văn phòng xét duyệt giấy tờ, báo cáo." Trên mặt Bạch Quân Đạt giữ vững nụ cười hiền hòa như cũ, chẳng chút thay đổi.
Bạch Dung không muốn phí phạm thời gian nói lời vô nghĩa với anh ta, cậu vô thức liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ bên trong phòng làm việc của Bạch Quân Đạt, thấy thời gian đã không còn sớm nữa liền nói thẳng với anh ta luôn:
"Chúng ta không nói mấy lời thừa thãi này làm cái gì nữa, anh gọi tôi tới đây vào giờ này chắc hẳn cũng không phải chỉ muốn nói mấy lời vớ vẩn này chứ nhỉ, có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi."
Bạch Quân Đạt liếc nhìn Sở Ương một cái, Bạch Dung vừa thấy liền hiểu rõ ý tứ trong đó, cậu nói tiếp:
"Không cần kiêng kỵ về anh ấy, đây là chuyện của tôi, người bên nhà họ Sở sẽ không nhúng tay vào."
"Được thôi." Bạch Quân Đạt bất đắc dĩ gật đầu, tiếp đó đi đến bên cạnh bàn làm việc của mình rút một tập hồ sơ từ bên trong ngăn kéo tủ ra đưa cho cậu, mỉm cười nói:
"Vậy thì anh cũng nói thẳng luôn nhé, cậu điều tra về người đó đã nhiều năm, bây giờ anh cung cấp thông tin về người đó cho cậu, từ nay về sau cậu cũng đừng xuất hiện trong thành phố A này thêm nữa." Anh ta nói xong lại liếc nhìn Sở Ương còn đang tủm tỉm cười ngồi yên trên ghế sô pha một cái, bổ sung thêm:
"Còn có, anh hi vọng đứa con trai nhà cậu sẽ vĩnh viễn mang họ Sở, tất nhiên rằng đó cũng là một lời chúc phúc của anh giành cho cháu nó."
Hai mắt Bạch Dung dán chặt lên tập tài liệu trong tay anh ta, vành mắt đỏ au đáng sợ, sau khi nghe xong những yêu cầu mà Bạch Quân Đạt đưa ra cậu mới gật đầu đáp:
"Tôi đồng ý với anh, dù sau này tôi có trở lại thành phố A thì cũng chỉ là người nhà họ Sở, chứ không có liên quan gì với nhà họ Bạch hết, con trai tôi dù vĩnh viễn đều không có được tên họ của chính mình, thì cũng sẽ không bao giờ theo cái họ Bạch kia." Cậu hiểu rõ trong cái câu chúc phúc kia của Bạch Quân Đạt có bao phần thật giả, chỉ là những thứ đó đều đã không còn quan trọng nữa.
Bạch Quân Đạt nhận được lời đảm bảo của Bạch Dung mới gật đầu hài lòng, đưa tập tài liệu trong tay qua cho cậu.
Sở Ương ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày khó chịu, là người nhà họ Sở, tất nhiên là hắn thực vừa lòng với câu trả lời của Bạch Dung, thế nhưng lời đoạn tuyệt một cách dứt khoát trong câu nói kia của cậu, hay có thể nói là bị ép đến bất lực đó lại khiến hắn cảm thấy không thoải mái vô cùng.
Cái tên đàn ông họ Bạch kia đang ép buộc Bạch Dung cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Bạch, điều này trong mắt người ít phải đối phó với những âm mưu quỷ kế như anh ta thật khó lòng chấp nhận, tựa như bản thân anh ta có một người anh trai, chỉ vì chút lợi ích nào đó mà ép mình rời bỏ quê hương, cắt đứt mọi liên lạc với người trong gia đình...Dù mới chỉ tưởng tượng đến đó thôi, trong lòng anh ta đã cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng, huồng hồ những nỗi đau mà Bạch Dung phải gánh chịu có khi còn nặng nề hơn thế gấp cả trăm lần ấy chứ.
Hai hàng lông mày của Sở Ương vẫn luôn nhíu chặt không cách nào giãn ra, giờ anh đã hiểu là tại vì sao mà cậu em trai cứng nhắc nhà mình lại thương bà xã nó đến thế, người này đúng là rất dễ khiến người khác thấy đau lòng mà.
"Vậy chúng tôi xin cáo từ." Bạch Dung đứng dậy, ra hiệu bằng ánh mắt với Sở Ương.
Sở Ương cũng đứng lên theo, bất chợt nhướn mày thách thức với Bạch Quân Đạt nói:
"Cảm ơn nhiều nhé, nhờ có anh mà nhà họ Sở chúng tôi lại có thêm được một thành viên nữa, thật quá tốt!" Nói xong lại mỉm cười gật nhẹ đầu với anh ta, biểu cảm thâm sâu khó dò.
Bạch Quân Đạt ngạc nhiên liếc nhìn Sở Ương một cái, có điều cả khách và chủ đều không có ý định giữ người nên anh ta cũng không nói thêm lời nào nữa, im lặng tiễn cả hai ra đến ngoài cửa, sau đó lại như nhớ tới điều gì, bất ngờ hỏi Bạch Dung:
"Mạc Thiên cũng theo về chỗ cậu phải không?"
Bạch Dung liếc anh ta một cái rồi đáp:
"Ừ, cậu ấy nói không muốn ngây người ở nơi này thêm nữa."
Bạch Quân Đạt trầm mặc hồi lâu mới gật gật đầu xem như đã biết, tiếp đó cũng không hỏi thêm gì mà tiễn hai người ra đến tận thang máy rồi mới rời đi.
Bạch Dung cùng Sở Ương đi xuống nhà để xe, đến khi cả hai ngồi vững trên xe rồi Sở Ương mới cười híp mắt nhìn Bạch Dung nói:
"Chúc mừng cậu em đã thoát khỏi được bể khổ nhà họ Bạch, từ nay về sau chỉ cần đợi dòng nước mát nhà họ Sở chúng ta nuôi dưỡng nữa thôi."
Bạch Dung không nhịn được bật cười thành tiếng, lòng thầm nghĩ những lời này chỉ sợ cả đời Sở Uyên cũng không dám nói ra khỏi miệng, so sánh với người anh trai này đúng là thành thật tới không thể thành thật hơn được nữa.
Hai người lái xe về nhà, hôm nay đã là ba mươi tết, trên đường vắng vẻ ít người, vô cùng trống trải, suốt cả chặng đường hai người lái xe với tốc độ khá nhanh.
Trong lúc đợi đèn đỏ Sở Ương liếc nhìn tập tài liệu trên tay Bạch Dung, có chút tò mò hỏi:
"Có thể hỏi bên trong tập tài liệu đó là cái gì không?"
Bạch Dung liếc anh ta một cái đáp:
"Kẻ thù của em."
Sở Ương giật mình kinh ngạc trợn to mắt nhìn cậu.
Bạch Dung cầm tập tài liệu huơ huơ trước mặt Sở Ương nói:
"Không được nói chuyện này với Sở Uyên."
"Thế nhưng lúc về chắc chắn nó sẽ hỏi tới." Sở Ương còn lạ gì cái tính cố chấp của thằng em trai nhà mình chứ, bà xã nó giữa hôm ba mươi tết nhận được cuộc điện thoại liền chạy gấp ra ngoài, nó sao có thể không dò hỏi, điều tra rõ nguyên nhân trong đó được cơ chứ.
"Thì anh chỉ cần nói rằng em qua đó để gặp Bạch Quân Đạt, nói về vấn đề hộ khẩu của nhóc con Sở Hú Dương là được." Bạch Dung dặn dò.
Sở Ương ngẫm nghĩ thấy cũng phải, vấn đề hộ khẩu của cục cưng nhỏ chính là chuyện lớn trong nhà họ Sở bọn họ, người nhà họ Bạch không muốn cũng là tổn thất của nhà đó, mà có muốn cũng còn phải xem nhà họ Sở bọn họ chịu đồng ý không rồi mới nói.
Lúc hai người về tới nhà thì Sở Uyên đã làm xong cả bàn thức ăn lớn, bản thân lại đang đứng bên ngoài cổng ngóng trông chờ người về, dáng vẻ kia đã sắp biến thành hòn vọng phu luôn rồi.
Đến khi nhìn thấy xe của hai người xuất hiện trong tầm mắt mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Sở Uyên." Bạch Dung vừa xuống xe liền bước nhanh đến bên cạnh anh, cười vui vẻ nhìn về phía Sở Uyên.
"Đi đâu về đấy?" Sở Uyên lo lắng hỏi.
"Không có gì, đi gặp Bạch Quân Đạt một chuyến, anh chắc hẳn cũng biết người đó là ai rồi nhỉ." Bạch Dung vỗ vai anh, lôi kéo người vào trong nhà, trời đông rét mướt, không biết người này đã đứng đây đợi cậu bao lâu, cái mũi đã bị giá tới đỏ ửng hết cả lên rồi.
"À, vậy anh ta đã nói gì với em?" Sở Uyên nghe vậy càng thêm lo lắng, tình huống bên phía Bạch Dung quá phức tạp, gia đình có các mối quan hệ đơn giản như nhà họ Sở không cách nào so sánh được, huống hồ trên phương diện tính cách thì giữa Sở Ương, Sở Uyên và Bạch Dung đều có sự khác biệt nhất định.
"Thảo luận về vấn đề hộ khẩu của con trai nhỏ nhà hai chú chứ gì nữa, anh ta sợ Dương Dương nhỏ nhà mình quay lại nhà họ Bạch tranh giành tài sản với anh ta." Sở Ương nhận được ánh mắt ra hiệu từ Bạch Dung liền nhún nhún vai, bất lực nói chêm vào một câu.
Sở Uyên không biết nói sao cho đúng, nói chung thì bà xã về đến nhà là tốt rồi, về sau nhất quyết không để cậu một mình đi ra ngoài thêm lần nào nữa, có muốn đi thì phải dẫn mình đi theo cùng, bằng không dáng vẻ Dung gầy còm như thế kia, bị người khác bắt nạt thì biết làm sao bây giờ.
Sở Tu Viễn ẵm Sở Hú Dương nghe thấy những lời vừa rồi của Sở Ương liền liếc Bạch Dung một cái, ánh mắt có chút băn khoăn lo lắng.
"Cha ạ, ông nội đâu rồi? Chúng ta bắt đầu tiệc tất niên thôi chứ nhỉ?" Bạch Dung đi lên phía trước trêu đùa nhóc con Sở Hú Dương, vừa cười vừa hỏi Sở Tu Viễn.
"Ông cụ đang ở trên tầng, cũng đến giờ cơm nước rồi, ai trong các anh đi lên gọi ông cụ xuống ăn cơm đi." Sở Tu Viễn ôn hòa nhìn Bạch Dung nói.
"Để con đi cho." Bạch Dung thơm mạnh lên gò má mềm mại của con trai nhà mình một cái rồi mới xoay người đi lên tầng.
Sở Tu Viễn đợi bóng lưng Bạch Dung khuất hẳn sau những bậc cầu thang mới quay qua hỏi con trai cả nhà mình,
"Hôm nay hai anh qua đó thật sự chỉ nói về chuyện của Dương Dương thôi hả?"
"Vâng ạ." Sở Ương gật đầu xác nhận, không thể tính là anh ta đang nói dối được, đúng thật là có nói về vấn đề này mà.
Sở Tu Viễn không hiểu rõ chuyện liên quan đến nhà họ Bạch nên cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại Sở Uyên lại biết được không ít, anh cảm thấy Bạch Dung đột nhiên ra ngoài một chuyến như thế này, sự việc chắc chắn không thể đơn giản như những gì hai người họ vừa nói, khổ nỗi hiện tại Bạch Dung lại không nguyện ý kể cho anh biết, điều này khiến Sở Uyên vừa đau lòng lại có chút khó chịu, anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ lớn mạnh để khiến Bạch Dung có thể tin tưởng và dựa dẫm vào mình.Bạch Dung lên tầng không bao lâu liền đỡ ông nội Sở cùng đi xuống, hai người vừa nói chuyện vừa xuống cầu thang, sau đó cậu còn chạy vào trong bếp cố ý lấy một bình rượu ra, cả gia đình quây quần cùng nhau ăn tất niên.
Bữa cơm tất niên của nhà họ Sở cực kì ấm áp, mặc dù Sở Hú Dương vẫn chưa thể ăn uống như người lớn trong nhà được, thế nhưng nhóc con vẫn được Sở Uyên bế ngồi vào bàn, hôm nay tất cả bảo mẫu cùng vệ sĩ trong nhà đều đã nghỉ tết, ban đầu là Sở Tu Viễn muốn tự mình bế cháu nội, thế nhưng mấy thằng con trai đều sợ bố già bận rộn không kịp ăn uống đàng hoàng nên cuối cùng thì nhiệm vụ này liền chuyển qua cho ba cậu con trai trong nhà, luân phiên bế rồi luân phiên ăn cơm.
Mọi người ăn uống, nói cười đến tận tối muộn, dọn dẹp bát đũa và bàn ghế xong cả nhà lại cùng nhau ngồi đợi đêm giao thừa, nhóc con Hú Dương đã đi ngủ từ sớm, thế nhưng Sở Uyên không yên tâm để con trai một mình nằm ngủ trong phòng nên tự mình bế con trai ngồi sát dạt bên người Bạch Dung, cả hai thỉnh thoảng lại thủ thỉ thì thầm nói chuyện phiếm với nhau.
Thẳng đến qua mười hai giờ đêm, Sở Uyên sợ Bạch Dung cảm thấy mệt mỏi mới dẫn cậu lên tầng nghỉ ngơi.
Hai người trở về phòng rồi Bạch Dung còn bận rộn gọi thêm vài cuộc điện thoại, đến lúc Sở Uyên tắm rửa xong đi ra cậu mới chịu đặt điện thoại qua một bên.
"Buồn ngủ chưa?" Sở Uyên đặt Sở Hú Dương về giường nhỏ bên cạnh, xoay người vuốt ve khuôn mặt Bạch Dung.
"Vẫn chưa," Bạch Dung bước đến bên cạnh giường nhỏ nhéo má con trai hỏi,
"Để nó ngủ một mình như vậy có sợ bị cảm lạnh không? Hay là bế qua giường lớn đi?"
Sở Uyên ngẫm nghĩ hồi lâu mới gật đầu đồng ý,
"Cũng được." Tiếp đó liền cúi người ôm hết cả chăn nhỏ lẫn con trai nhà mình đặt vào vị trí giữa giường, hai người lớn liền nằm chắn hai bên.
Cánh tay Sở Uyên từ bên dưới mò qua, siết chặt vòng eo Bạch Dung thầm thì hỏi:
"Dung à, anh trai, anh trai em còn nói chuyện gì khác nữa không? Em không thể nói cho anh biết được sao?"
Bạch Dung vuốt nắn những ngón tay đang siết chặt eo mình của anh hỏi,
"Muốn biết đến vậy cơ à?"Sở Uyên vội vã gật đầu, chỉ sợ bản thân gật thiếu cái nào Bạch Dung lại không chịu nói cho mình nghe nữa.
Bạch Dung lật người nhìn thẳng về phía trần nhà trên đầu, suy nghĩ hồi lâu, đến khi Sở Uyên ngỡ rằng cậu không muốn nhắc đến vấn đề này nữa thì Bạch Dung mới dùng giọng điệu bình thản nói:
"Anh ta còn trao đổi một điều kiện khác với em, Hú Dương vĩnh viễn cũng không được quay trở lại nhà họ Bạch, anh ta sẽ cung cấp cho em manh mối liên quan đến kẻ thù đã giết hại mẹ."
Sở Uyên há hốc miệng vì ngạc nhiên, mấp máy hồi lâu vẫn không biết nên nói điều gì.
"Sở Uyên này, em truy tìm kẻ đó đã nhiều năm, thế nhưng gã lại được người kia bảo vệ kín kẽ, khiến em chẳng thể tra ra được bất cứ thứ gì, bây giờ đã có manh mối liên quan, thế nhưng em lại chẳng muốn tiếp tục tra xét tiếp nữa." Bạch Dung nói quá nhanh, tựa như bản thân chỉ cần hơi không chút chú ý, những câu chữ ấy sẽ lập tức tiêu biến vào trong không khí vậy, Sở Uyên nghe mà đau lòng không thôi.
"Vậy thì không điều tra tiếp nữa, qua thêm hai ngày chúng ta cùng nhau trở lại huyện Thanh Thủy đi, về quê trồng trọt chăn nuôi." Sở Uyên nhỏ giọng nói, vốn dĩ giọng nói của anh đã trầm thấp gợi cảm, bây giờ cố ý chỉnh cho giọng nói trầm xuống một chút, lại càng thêm dễ nghe.
"Ừ." Bạch Dung nghiêng đầu qua mỉm cười nhìn về phía anh, mọi ấm ức khó chịu trong lòng giống như bất chợt được giải phóng sạch sẽ, có những chuyện một khi chỉ cần có sự biến đổi nho nhỏ nào đó liền trở nên không còn quan trọng như cũ nữa, đối với cậu mà nói, điều quan trọng nhất hiện giờ chính là những thứ mà bản thân đã và đang có được.
Sở Uyên nhìn dáng vẻ cười híp mắt chăm chú nhìn về phía mình của cậu mà thấy trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, thủ thỉ:
"Dung à, anh muốn hôn em."
Bạch Dung mỉm cười trêu ghẹo liếc anh một cái, tiếp đó lại liếc về phía Sở Hú Dương đang say ngủ nằm giữa hai người, nói:
"Đáng tiếc, hiện tại vị trí của anh đã bị con trai cưng nhà anh chiếm mất rồi."
Sở Uyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cực kì không cam lòng, cảm giác bồi hồi xúc động trong lòng không cách nào áp xuống được, anh cảm thấy nếu mình không tuân theo cảm xúc trỗi dậy trong lòng thì đêm nay chẳng cách nào ngủ ngon được, vậy nên anh thẳng thừng hất phần chăn đắp trên người ra, nhổm người dậy bò nhoài về phía Bạch Dung, chống người đè cậu dưới thân mình, ánh mắt chăm chú nhìn thằng vào cậu.
Cửa sổ đêm giao thừa được từng chùm pháo hoa rực rỡ bên ngoài chiếu sáng, ánh sáng lọt qua ô cửa sổ trong suốt khiến cả căn phòng bừng sáng, nét mặt hai người lúc ẩn lúc hiện theo từng chùm sáng luân phiên thay đổi bên ngoài cửa sổ kia.
Sở Uyên nhìn vẻ mặt tủm tỉm cười chăm chú nhìn vào mình của người dưới thân, lập tức thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cúi thấp người hôn lên bờ môi ấy.
Thầm suy xét đến vấn đề con trai nhỏ còn nằm bên cạnh nên động tác của hai người đều tận lực giảm xuống mức nhỏ nhất, chỉ nhẹ nhàng ma sát cùng cắn mút, thế nhưng thân thể lại quấn quýt triền miên càng thêm tình nồng ý mật.
Đợi hai người lấy lại bình tĩnh, ổn định nhịp thở thì thời gian đã không còn sớm nữa, bởi vì khoảng trống giữa hai người quá nhỏ nên cơ thể gắt gao tựa sát vào với nhau, hơi thở vấn vít cùng một chỗ, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Ngủ đi." giọng nói mới vừa trải qua cao trào của Sở Uyên càng thêm trầm thấp khản đặc, vô cùng gợi cảm.
Bạch Dung hôn nhẹ lên lồng ngực anh một cái đáp,
"Ừm."
Xoay người tựa sát lưng về phía lồng ngực rắn chắc của anh, vươn tay ôm lấy con trai vào lòng rồi mới nhắm mắt ngủ.
Sở Uyên vuốt nhẹ tấm lưng cậu, ôm trọn một lớn một nhỏ vào lòng hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau chính là mùng một tết, nhà họ Sở có rất nhiều người đến chúc tết, vậy nên các thành viên trong gia đình đều dậy khá sớm, vẫn là đầu bếp Sở Uyên giải quyết vấn đề cơm nước, Bạch Dung theo vào bếp hỗ trợ việc vặt, còn Sở Tu Viễn cùng với Sở Ương thì ở bên ngoài tiếp đãi khách khứa, ông nội Sở đang đứng bên ngoài sân phơi nắng rồi nói chuyện phiếm với mấy ông bạn già của mình.
Mọi người bận rộn tới giờ cơm trưa mới có thời gian rảnh dùng để nghỉ ngơi.
Bởi vì người đến chúc tết có già có trẻ có cả con nít nên Bạch Dung và Sở Uyên bày những món ăn vặt mang từ huyện Thanh Thủy tới tiếp đãi mọi người, có vài người còn đặc biệt yêu thích chúng, nào là rượu hoa quả thơm ngon, thịt dê tươi non mềm ngọt, còn ngon hơn nhiều so với những nhà hàng lớn mà họ từng được ăn.
Có người thậm chí còn chủ động tìm Bạch Dung ngỏ ý muốn mua ít đồ về ăn dần.
Sở Tu Viễn xua tay cười mắng:
"Được rồi đấy, thằng Dung nhà tôi là đang về nhà ăn tết chứ không phải về kiếm mấy người nói chuyện làm ăn đâu nhé, mấy chuyện này sau ít bữa nói với tôi là được, hiện giờ chớ có ở đó làm phiền cháu nội tôi ngủ nghỉ."
"Ông bớt khoe mẽ, làm như chỉ có mình ông có cháu nội không bằng! Cháu nội nhà tôi còn sắp cao đến eo rồi đấy nhá!" Một người thực sự không nghe nổi nữa, vừa mở miệng cãi lại liền kéo câu chuyện về hướng cục cưng bảo bối trong nhà.Sở Tu Viễn tỏ vẻ sao cũng được, lòng thầm nghĩ, cháu nội nhà ông sắp cao đến eo rồi thì có tác dụng gì chứ, có thể thông minh được như cháu nội nhà tôi sao?! Chắc chắn không thể! Cũng bởi vì cái kết luận này không có một chút căn cứ nào có thể chứng minh nên ông chỉ đành nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
Bạch Dung hiểu rõ những người có thể đến chúc tết ngày hôm nay đều là nhân vật lớn được nhà họ Sở thừa nhận, vậy nên vẫn quyết định đồng ý với yêu cầu của phần đông mọi người, cũng đáp ứng điều phối rượu thuốc cho vài cụ lớn tuổi trong đó, vậy mới khiến mọi người hài lòng đôi chút.
Mùng một tết năm nào nhà họ Sở cũng vô cùng náo nhiệt, hai anh em Sở Ương và Sở Uyên đều đã quen, điều khác biệt duy nhất chính là những năm trước là đặt bàn ăn tết bên ngoài nhà hàng, lần này tự nấu nướng ăn tại nhà lại có cảm giác mới mẻ khác biệt.
Nhiều người biết Bạch Dung là thành viên mới nhà họ Sở, hiện tại đã được coi là người nhà họ Sở rồi, vậy nên mấy ông cụ có quan hệ tốt với ông nội Sở đều mừng tuổi cậu bao lì xì dày, nhóm trưởng bối cùng thế hệ với Sở Tu Viễn cũng đều khá quan tâm đến mối quan hệ của hai người, thậm chí có người còn nhiệt tình dò hỏi xem hai cậu có dự đinh tổ chức đám cưới hay không nữa.
Theo ý của Sở Uyên thì anh khẳng định là muốn vẻ vang rước Bạch Dung về nhà mình rồi, thế nhưng suy ngẫm đến lòng tự tôn đàn ông của Bạch Dung nên anh vẫn quyết định giao quyền lựa chọn lại cho Bạch Dung.
"Tạm thời vẫn không nên tổ chức thì hơn." Bạch Dung không muốn lộ ra bất cứ tin tức nào về mình ở thành phố A này, bản thân cậu cũng đã không còn bất cứ lưu luyến hay tiếc hận gì tại đây nữa, cho nên dù có ý định tổ chức hôn lễ thì cũng không nhất định phải làm ở thành phố A.
Mặc dù Sở Uyển cảm thấy thực nuối tiếc, nhưng với người vẫn luôn đặt ý kiến của bà xã lên vị trí hàng đầu như anh mà nói, nghe thấy cậu đáp như vậy tất nhiên là bản thân anh sẽ không có chuyện bắt ép cậu phải nghe theo ý mình.
Nhóm trưởng bối có mặt ở đây nghe vậy đều không khỏi thổn thức thở dài, các ông hiểu rõ có không ít người muốn gây dựng mối quan hệ thân thiết với nhà họ Sở đâu, không tổ chức hôn lễ thì biết tặng đồ, biếu quà như thế nào đây.
Hai vị lão thành trong nhà lại có vẻ thực tán đồng với suy nghĩ của Bạch Dung, nhà họ Sở làm việc lấy khiêm tốn làm đầu, không tổ chức hôn lễ chính là lý do tốt nhất để từ chối nhận quà biếu từ người khác, thế nhưng hai người đều cảm thấy làm vậy là thiệt thòi cho Bạch Dung, vậy nên càng thêm ủng hộ cậu về mặt phát triển sự nghiệp riêng, thậm chí ông nội Sở còn từng nói muốn nhập cổ phần vào nữa.
Tiếp đón và chiêu đãi khách khứa là công việc cực kì vất vả, đợi đến chiều khi phần lớn khách khứa đã rời đi hết thì mọi người cũng đều có cảm giác như sắp mệt đến tàn phế luôn rồi, đã thế Bạch Dung và Sở Uyên còn phải bò lên tầng thu dọn đồ đạc cùng hành lý nữa, qua mùng hai tết là gia đình nhỏ nhà cậu phải rời khỏi đây, về quê tiếp tục phần việc còn dang dở.
Sở Ương chạy qua giúp đỡ hai người thu xếp hành lý, vừa làm vừa không khỏi than thở:
"Haizz, vẫn là lúc hai đứa ở đây cái nhà này mới náo nhiệt thêm được một chút, hai đứa vừa đi cái là lại vắng tanh lạnh ngắt luôn à."
"Đợi sau này có thời gian rảnh chúng em lại về chơi." Bạch Dung cười nói.
"Cũng được, có điều cậu nhất định phải nhớ kĩ nhé, sau này mà có nghĩ ra được món ngon nào thì nhất định phải gửi về đây trước một phần đấy, ài, nếu không phải còn phải đi làm thì anh cũng muốn theo hai cậu về quê sinh sống luôn cho rồi, thoải mái biết bao nhiêu." Sở Ương ước ao nói.
Sở Uyên liếc anh ta một cái nói:
"Về quê cũng cần phải làm việc, giờ về nhà còn bận rộn dọn dẹp và xử lý phân dê nữa, không có rảnh rỗi hay thoải mái chỗ nào hết." Sở Uyên mới không muốn người anh trai lăng nhăng đa tình này theo mình trở về, dù biết rõ giữa anh ấy và Bạch Dung sẽ không có bất cứ mối quan hệ mập mờ không rõ ràng nào, thế nhưng nhỡ đâu sau khoảng thời gian dài tiếp xúc Bạch Dung lại muốn đem mình ra so sánh với anh ấy, rồi cảm thấy chính mình miệng mồm ngốc nghếch, không biết nói lời hay ý đẹp, cuối cùng là cảm thấy ghét bỏ mình thì biết làm sao? Sở Uyên càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này quá mức đáng sợ, không được, nhất định không thể để anh trai đi theo hai người họ cùng về quê được.
Bạch Dung là người thông minh đến nhường nào, vừa nghe được những lời đó của Sở Uyên liền đoán ra được bảy tám phần mười mấy tính toán nho nhỏ trong lòng anh, cậu cười thầm nghĩ, cái tên này đúng là càng ngày càng ngốc, sắp sánh ngang với cái con Sở Nhị nào đó ở nhà được rồi.
"Anh cả chẳng cần theo tụi em về quê làm gì, có đồ gì ngon chúng em nhất định sẽ nhớ rõ gửi về nhà một phần, anh với cha mà có thời gian rảnh thì qua chỗ tụi em chơi." Bạch Dung tủm tỉm cười nói.
"Ừ, cũng chỉ đợi câu này của cậu thôi!" Sở Ương cười hì hì nhìn hai người.
Lại nói, Sở Uyên và Bạch Dung rời khỏi nhà họ Sở lái xe về nông thôn, người buồn lòng nhất cũng chỉ có thể là Sở Tu Viễn mà thôi, ài, ông mới được gần gũi với cục cưng có vài ngày, còn chưa được ẵm quen thì đã bị mang đi rồi, thêm một lần nữa cảm thấy bất mãn với cái khoảng cách giữa thành phố A với huyện Thanh Thủy kia, khiến ông muốn liếc nhìn cháu nội nhiều thêm một chút cũng không được.
Mặc cho Sở Tu Viễn có lưu luyến không nỡ rời xa tới đâu thì đến mùng hai cả nhà Bạch Dung vẫn ngồi xe rời khỏi thành phố A theo đúng kế hoạch ban đầu, Sở Tu Viễn đi theo tiễn cả đoạn đường dài mới chịu nghe theo sự khuyên bảo của Sở Ương mà luyến tiếc quay trở về nhà.
Đến tận chiều tối hôm mùng ba thì cả nhà Bạch Dung mới về tới thôn Đại Lưu, nhà bà cụ Dương Tố Phân đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng đợi họ về cùng ăn.
Hẳn là do có sự khác biệt về khí hậu nên thời tiết ở nhà lạnh hơn so với thành phố A rất nhiều, mọi người vửa về đến nhà liền vội vàng lấy quần áo thật dày mặc vào, Hú Dương nhỏ được bọc chặt bằng cái chăn dày ấm áp.
"Mấy hôm nay tình hình trong nhà như thế nào, có xảy ra chuyện gì không thế bà?" Mặc dù hôm tết Bạch Dung có gọi điện về chúc tết, các thành viên trong nhà bà cụ Dương Tố Phân cũng là người đáng tin cậy, thế nhưng dù gì bản thân cũng có vài ngày vắng nhà, lòng cậu vẫn có chút lo lắng không yên.
"Không có gì, hết thảy mọi việc trong nhà đều tốt đẹp, cháu không cần quá lo lắng." Bà cụ Dương Tố Phân vỗ nhẹ vai Bạch Dung cười nói.
"Còn hai cái nhà hàng trên thị trấn thì sao? Thằng Thuận trở về có nói gì không ạ?" Bởi vì lúc cả nhà họ quay trở lại đã là tối mịt, thế nên cậu quyết định lái xe về thẳng nhà luôn chứ không chạy qua hỏi tình huống trong nhà hàng nữa.
"Đều ổn cả, hôm tết Hàm Mai cho nghỉ một ngày rồi về nhà đón tết, thằng Thuận cũng về cùng, về phần nhà hàng lớn thì còn khá nhiều người ở lại tăng ca nên công việc đều ổn thỏa, chỉ có việc làm ăn hôm tết của nhà hàng lớn quá tốt, nhiều người không đặt được chỗ liền quấn lấy quản lý ăn vạ không buông, bên quán ăn nhỏ lại đóng cửa không đón khách, quản lý nhà hàng bị lôi kéo làm phiền tới sứt đầu mẻ trán, cuối cùng tất cả mọi người bận rộn tới nửa đêm còn chưa được đóng cửa." Bà cụ Dương Tố Phân nói xong lại không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, sáng sớm ngày mùng một cả nhà bà vẫn phải dậy sớm làm bữa sáng cho khách hàng, tết nhất mà chuyện làm ăn không hề suy giảm một chút nào, có thể thấy nhà hàng Bạch Dung mở đã nổi tiếng đến mức nào.
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Lúc này Bạch Dung mới thấy an tâm hơn nhiều, việc làm ăn của nhà hàng cực kì nào nhiệt trong mấy ngày tết đều nằm trong dự đoán của cậu, mặc dù vẫn để mất đi vài mối làm ăn, thế nhưng mọi người đều đã tận tâm tận sức, huống hồ, nhà cậu cũng chẳng cách nào bao gọn hết các mối làm ăn của toàn huyện Thanh Thủy này được, trong huyện vẫn còn mấy cái nhà hàng hạng sang khác nữa mà.
Bạch Dung vừa về đến nhà đã bận rộn tìm hiểu tình hình trong những ngày vắng mặt, ngay cả cơm nước cũng chưa nuốt được mấy ngụm, đến tận nửa đêm lúc sắp đi ngủ mới cảm thấy bụng đói cồn cào.
Cậu tiến vào phòng ngủ mà không thấy bóng dáng Sở Uyên ở trong đó, Sở Hú Dương đã được bảo mẫu bế trở về phòng ngủ của chính mình.
Bạch Dung chớp chớp mắt khó hiểu, bất chợt ngửi thấy được từng đợt hương thơm từ dưới nhà bay tới, vậy nên cậu lại xoay người bước nhanh xuống dưới tầng.
Sở Uyên đang nấu cơm bên trong nhà bếp, hương thơm vừa rồi là từ khe hở giữa nắp nồi bay ra.
"Anh đang nấu món gì đấy?" Bạch Dung mỉm cười bước qua hỏi, ngửi mùi hương có thể đoán được là anh đang nấu thịt gà nhà nuôi, vốn dĩ Bạch Dung đã có chút đói bụng, giờ thì đói càng thêm đói.
"Bữa tối hôm nay em không ăn được bao nhiêu đúng chứ? Anh nấu nồi canh thịt gà với cắm cơm rồi, tý nữa em nhớ ăn nhiều một chút." Từ cái đêm Bạch Dung nói với anh cậu 'không muốn tiếp tục điều tra nữa' thì Sở Uyên đã tự nhủ với lòng, nhất định phải chăm sóc em ấy cho thật tốt, không để cậu phải đói phải khát, bị người khác khi dễ bắt nạt, nhất định bảo vệ chu toàn cho cậu.
"Ừ, thế anh nấu bao nhiêu đấy, nhiều người như vậy, nấu ít quá sợ là không đủ ăn đâu nhé." Bạch Dung cười thật tươi đi về phía tủ lạnh lấy một khay khoai lang viên ra, chuẩn bị hâm nóng lên để ăn.
"Ừm, nấu nhiều lắm, chút nữa gọi mọi người qua ăn chút lót dạ rồi hẵng đi ngủ." Sự quan tâm tỉ mỉ của Sở Uyên không chỉ biểu hiện với mỗi mình Bạch Dung, anh dịu dàng ấm áp với tất cả người thân.
"Vậy thì được." Bạch Dung mỉm cười đáp.
Canh gà thơm phức nhanh chóng lan tỏa ra khắp các ngõ ngách của căn nhà, người đầu tiên nương theo hương thơm chạy vội tới chính là Mạc Thiên, vừa vào đến cửa đã tự giác đi lấy bát đũa ngồi vào bàn đợi ăn.
Người dịch: Hana_Nguyen.